Long Thành

Chương 382: Vui mừng gặp lại

Niếp Tú mí mắt muốn rách, lạc giọng rống to: "Thanh Hải! Ai làm? Nói cho tao biết, ai làm?"
"Cẩn thận... Cẩn thận Lưu Kích... Khụ... Khụ... Thùng đựng hàng... Lựu đạn hạng nặng..."
Niếp Tú trừng to mắt, Lưu Kích, lão đại khu phố 6!
Phố 6 không phải minh hữu với bọn họ sao? Hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, đúng vậy, chỉ có người một nhà, mới có thể ở dưới tình huống bọn họ không có phòng bị, đâm sau lưng bọn họ một đao!
Phố 6 phản bội bọn họ!
Nhưng nhìn ánh lửa tòa lầu tổng bộ phóng lên cao, Niếp Tú tay chân lạnh lẽo, một thùng đựng hàng chứa lựu đạn hạng nặng...
Thật độc!
"... báo cừu cho lão đại... tao..."
Giọng nói im bặt.
Thanh Hải còn chưa kịp nói hết lời, Niếp Tú nước mắt tràn mi. Hắn từ nhỏ lớn lên cùng với Bàng Thanh Hải, tình như tay chân. Thanh Hải tính tình cứng cỏi, phàm là còn một tia sinh cơ, tuyệt đối sẽ không nói ra lời báo cừu này.
Tụng Chung: "Chị Jasmine thật không biết xấu hổ!"
Tỏa Minh: "Chị Jasmine thật âm hiểm!"
Khủng Bố: "Chị Jasmine thật gian trá!"
Jasmine tương đương oan ức: "Chị có biện pháp nào? Đều do bộ hệ thống này công suất quá nhỏ, diện tích che phủ quá nhỏ. Thầy có nói qua, hỏa lực không đủ thì dùng ngực và đầu đến gom cho đủ."
Tụng Chung: "Chị Jasmine vất vả! Cấp đại lão nhu kiên!"
Tỏa Minh: "Chị Jasmine oan ức! Đấm lưng cho đại lão!"
Khủng Bố: "Chị Jasmine vất vả! Ấm giường cho đại lão!"
Jasmine đầy mặt phỉ nhổ: "Lão Tam em gần đây phiêu quá rồi, lại có thể dám nghĩ đến làm ấm giường cho chị! Hừ, đường đường giường nhỏ hồng nhạt của Jasmine, chỉ có thầy mới có thể lên! Ai da, nghĩ đến khung cảnh như vậy, thật kích động!"
Ba đứa nhóc trăm miệng một lời: "Tỉnh tỉnh, chị Jasmine, nên đi học!"
Hai chữ "đi học", làm cho CPU đang quá nhiệt của Jasmine nhanh chóng phục hồi xuống, cô bĩu môi hỏi: "Nhị Minh, bên em thế nào rồi?"
Tỏa Minh: "Mục tiêu tiến vào vị trí chỉ định."
Jasmine hài lòng nói: "Vui mừng lâu ngày gặp lại, phải đánh ra óc!"
Ba đứa nhóc trăm miệng một lời hô to: "Thật ngầu!"
Bầu trời nơi nơi đều là Quang Giáp bay loạn, tòa lầu tổng bộ phố 3 hừng hực thiêu đốt tựa như một ngọn lửa lớn, làm cho cả khu phố 3 đều lâm vào khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Tần Nghiễm Nhiên cẩn thận đảo qua xung quanh, vẻ mặt đề phòng.
Thời kì mẫn cảm như thế, tiến vào khu phố 3, không thể nghi ngờ là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Nếu không phải Bàng Thanh Hải tự mình thỉnh cầu trợ giúp, hắn tuyệt đối sẽ không dẫn người tiến vào khu phố 3.
Hắn trầm giọng nói ở trong kênh đội: "Đều đánh lên tinh thần, chú ý dị thường xung quanh! Không có mệnh lệnh, ai cũng không được nổ súng!"
"Rõ!"
Tần Nghiễm Nhiên không thể không thật cẩn thận như thế, Quang Giáp xung quanh thật sự rất nhiều, hắn vừa rồi thậm chí nhìn thấy "Thần Nông 2020" cùng "Địa Hỏa 3" những Quang Giáp nhà nông cùng Quang Giáp lấy quặng này.
Ngay cả "Thần Nông 2020" cùng "Địa Hỏa 3" cũng chạy đến, thuyết minh dân chúng khu phố 3 thần kinh đã căng thẳng cực độ. Lúc này hơi chút cướp cò, tất nhiên dẫn phát phản ứng dây chuyền, Quang Giáp từ ngoài đến bọn họ, nháy mắt sẽ bị Quang Giáp như thủy triều bao phủ.
Bỗng nhiên có thủ hạ báo cáo: "Lão đại, thùng đựng hàng kia có chút kỳ quái!"
"Thùng đựng hàng?"
Tần Nghiễm Nhiên chú ý tới chỗ góc đường phía dưới, có một thùng đựng hàng quy cách G6, thùng đựng hàng quy cách này bình thường dùng để vận chuyển Quang Giáp. Hắn biết thủ hạ vì sao lại nói thùng đựng hàng có chút kỳ quái, nó đang phóng thích tín hiệu đặc thù.
Hơn nữa nơi đây trước sau không có cái gì cả, một thùng đựng hàng cô đơn đặt ở đó, có chút không hợp với lẽ thường.
"Hạ xuống xem, chú ý cảnh giới."
Tần Nghiễm Nhiên dẫn đầu hạ xuống, hắn thật ra không có chút hứng thú đối với thùng đựng hàng, mà là có ý tưởng khác, hắn đã không muốn đi trợ giúp Bàng Thanh Hải.
Bàng Thanh Hải thông tin hoàn toàn gián đoạn, hắn phán đoán Bàng Thanh Hải cùng Vương Đống dữ nhiều lành ít. Hơn nữa căn cứ quan sát của hắn ven đường, khu phố 3 nay đã là cái thùng thuốc súng.
Nếu lại xâm nhập, bọn họ nhất định sẽ bị lan đến, vận may thiếu chút rất có khả năng sẽ bị nổ cho tan xương nát thịt.
Cùng với như vậy, không bằng qua lại ở khu vực rìa khu phố 3, nếu manh mối không đúng, xoay người lui lại.
Dù sao hắn cũng có đủ cớ, chỉ cần nói không có tiếp thu được vị trí cụ thể của Bàng Thanh Hải. Ý nghĩ của hắn rất rõ ràng, càng là ở thời kì hỗn loạn, càng phải bảo tồn thực lực của chính mình.
Chỉ cần có đủ thực lực, là có thể sinh tồn ở Thạch Xuyên.
Nhưng mà Tần Nghiễm Nhiên không có chú ý tới, ở chỗ cách bọn họ ước chừng 3 ki-lô-mét, một đám Quang Giáp đang nấp ở một nơi bí mật nhìn chăm chú vào bọn họ.
Niếp Tú ánh mắt lạnh như băng.
Hắn xa xa đã chú ý tới đội ngũ Quang Giáp khả nghi này. Cầm đầu kia hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai, "Kimmich" toàn bộ Thạch Xuyên chỉ có một cái, Quang Giáp chiến đấu của Tần Nghiễm Nhiên khu phố 6!
Khi nhìn thấy đám người Tần Nghiễm Nhiên hạ xuống, vây quanh một thùng đựng hàng.
Thùng đựng hàng!
Niếp Tú đồng tử chợt co rút lại, lời nói của Thanh Hải trước khi lâm xung quanh quẩn ở trong đầu hắn.
"Cẩn thận khu phố 6... Thùng đựng hàng... Lựu đạn hạng nặng..."
Khu phố 6!
Niếp Tú khuôn mặt tuấn tú trở nên cực kỳ dữ tợn, phẫn nộ cùng cừu hận mãnh liệt kích động ở trong lòng hắn, nhưng hắn còn bảo trì một tia lý trí cùng khắc chế cuối cùng, thẳng đến Quang Giáp khu phố 6 mở ra thùng đựng hàng.
Lựu đạn hạng nặng rậm rạp sắp hàng chỉnh tề!
Niếp Tú đã không còn hoài nghi, mắt trong chớp mắt đỏ bừng.
Hơn nữa vị trí thùng đựng hàng, vừa lúc ở trên đường từ nông trường Phong Viễn quay về tòa lầu tổng bộ phải qua. Tòa lầu tổng bộ gặp tập kích, Tần Nghiễm Nhiên mang theo Quang Giáp cùng một thùng đựng hàng lựu đạn hạng nặng xuất hiện ở đây, ý đồ rõ ràng có thể thấy được.
Tần Nghiễm Nhiên muốn phục kích Niếp Tú quay về!
Nếu không phải Thanh Hải liều chết cảnh báo... Bọn họ đêm nay đã chôn ở trong này!
Thanh Hải, tao báo thù cho mày!
Phố 6, một tên cũng chạy không thoát!
Hít sâu một hơi, Niếp Tú trong mắt phát ra ngọn lửa phẫn nộ cùng cừu hận, thanh âm lại lạnh đến tận xương.
"Nổ súng!"
Khi Tần Nghiễm Nhiên nhìn thấy lựu đạn hạng nặng rậm rạp ở trong thùng đựng hàng, không khỏi hít một hơi khí lạnh. Sắc mặt hắn chợt đại biến, quay đầu nhìn về phía tòa lầu tổng bộ phố 3 đang thiêu đốt, trong lòng tràn ngập bất an.
Chẳng lẽ...
Ngay vào lúc này, tầm nhìn biến thành màu đỏ dồn dập nhảy lên.
"Nguy hiểm! Anh đang gặp phải tập kích!"
Hầu như theo bản năng hắn làm ra tư thái phòng ngự, đồng thời rống to ở trong kênh đội: "Phòng thủ!"
Lửa đạn rợp trời rợp đất giống như mưa đánh về phía bọn họ.
Để cho Tần Nghiễm Nhiên trong lòng an tâm một chút là, thủ hạ của hắn đều là tinh nhuệ huấn luyện tốt, hầu như trong nháy mắt gặp phải tập kích, đã đồng thời bày ra trận hình phòng thủ.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, màu máu trên mặt nháy mắt rút đi sạch sẽ, tái nhợt như tờ giấy.
Ở phía sau bọn họ, yên tĩnh nằm cả một thùng đựng hàng lựu đạn hạng nặng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận