Long Thành

Chương 427: "Tàu Hành Tinh"

"Nhưng bọn họ tựa như quan hệ cũng không quá hữu hảo với nông trường, cái này là chỗ chúng ta có thể lợi dụng."
"Vừa rồi chúng ta thu được một phần cử báo, cử báo có người tham ô công cụ gây án, mang thiết bị quân dụng ra chợ đen bán đấu giá."
Kha Hình nụ cười trở nên lạnh lùng: "Nhưng mà, bọn họ làm sao biết đây là công cụ gây án?"
Du Phiêu Phiêu hiện tại bội phục sát đất: "Đúng! Tên cử báo, mới là tội phạm chân chính tập kích nhà Koumes!"
Kha Hình tâm tình không tệ: "Tin cử báo là nặc danh, tôi đã bảo ngành an toàn mạng đi phá giải, bất quá tôi nhắm chừng không phá giải được."
Du Phiêu Phiêu gấp nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
Kha Hình ha ha cười: "Đương nhiên là đưa cho Jasmine. Một chuyên gia an toàn mạng đứng đầu như vậy mà không sử dụng thì quá đáng tiếc, hơn nữa vạn nhất đây là mục tiêu của đám người Jasmine thì sao? Bán một cái nhân tình thật tốt!"
Hắn điềm nhiên: "Đương nhiên, tôi cũng có thể thuận tiện hoàn thành chút KPI."
Du Phiêu Phiêu đã bắt đầu cảm thấy đau não, giống như đầu óc mình bị xe vận chuyển lặp lại nghiền áp vậy: " Phục rồi! Phục rồi!"
Bỏ đi bỏ đi, đánh đánh giết giết vẫn là thích hợp với mình hơn.
"Cho nên, các ông mang điểm thiết nhập KPI đặt ở trên người Jasmine?"
"Đúng vậy, cậu thì sao?"
"Tôi đương nhiên là bám lấy Koumes, không biết Khang Trữ sẽ làm như thế nào đây? Có chút tò mò."
"Tôi cũng rất ngạc nhiên."
Hai người hắc hắc nhìn nhau cười.
"Tàu Hành Tinh" phi hành cao tốc ở trong vũ trụ, làm chiến hạm siêu cấp trọng tải lớn nhất của Hạ gia, nó đại bộ phận thời gian trong một năm đều bỏ neo ở mắt gió bão của không gian, vịnh kim cương.
Chỉ có nhân vật quan trọng Hạ gia xuất hành, hoặc là nghênh đón khách tôn quý nhất, nó mới có thể rời khỏi nơi đây.
Nó thể tích khổng lồ như thế, tựa như hành tinh nhỏ, xẹt qua hư không.
Trong phi thuyền, một tiệc tối đang được cử hành. Phòng yến hội số một trang hoàng rực rỡ, cũng mở ra cửa lớn phủ đầy bụi nhiều ngày của nó.
Phòng yến hội cùng loại, "tàu Hành Tinh" có 66 cái, trong đó lấy phòng yến hội số một quy mô lớn nhất, trang hoàng hào hoa xa xỉ nhất.
Nghe nói lúc ấy vì trang hoàng phòng yến hội số một, tiêu phí hơn 90 tỷ, không bao gồm các loại kim loại hiếm, tinh thể cùng tranh chữ, bình nghệ thuật, đồ cổ vân vân.
Chỉ là kim cương ngôi sao giá cực kỳ sang quý, lượng sử dụng cao tới 6 tấn. Thảm trải mặt đất yến hội, xuất từ tay "Thế gia" xa xỉ phẩm nổi tiếng, chọn dùng lông lạc đà Tuyết Cực tinh mắc nhất hiện nay, công nghệ phức tạp nhất, tập hợp sức lực 60.000 nhân công, hơn bốn trăm vị công nghệ sư, bảy mươi chín vị hoạ sĩ, cuối cùng mất ba năm để tạo thành.
Cho dù là Triệu Nhã loại con gái thế gia đã nhìn quen trường hợp lớn này, thân ở phòng yến hội số một, cũng không khỏi cảm thấy rung động.
Cô nhịn không được sợ hãi than: "Thật sự là quá đẹp!"
Đứng bên cạnh Triệu Nhã là đệ tử dòng chính Hạ gia, Hạ Ngọc Sâm. Hạ Ngọc Sâm khuôn mặt anh tuấn, áo vest phong độ có thừa, trên mặt thủy chung mỉm cười rất có lực tương tác.
Hắn nghe vậy cười nói: "Cá nhân tôi thật ra không quá thích phòng yến hội số một, đẹp thì có đẹp, lại quá mức quý khí bức người, không đủ tự tại. Nhưng mà trước khi đi, vợ lại ân cần dạy bảo, phải chiêu đãi em gái Nhã nhi quy cách cao nhất, đành phải như vậy."
Triệu Nhã khẽ cười một tiếng: "May mắn Hạ nãi nãi nhớ tới, mới để cho Nhã nhi mở rộng tầm mắt."
Nhìn thấy hai người đang nói chuyện, những người khác thức thời kéo ra khoảng cách, xung quanh hai người lập tức yên tĩnh rất nhiều.
Hạ Ngọc Sâm tùy tay cầm lấy một ly rượu sâm banh: "Người luôn nhắc tới, nói đã ẵm qua cô khi còn nhỏ, thật sự yêu thích đối với cô."
Triệu Nhã lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: "Nhận được bà nội ưu ái, Nhã nhi trong lòng cảm kích."
Hạ Ngọc Sâm bỗng nhiên hạ giọng: "Tôi có thể không nghiêm túc được không? Có chút mệt."
Triệu Nhã chớp chớp mắt, nhìn Hạ Ngọc Sâm.
Hạ Ngọc Sâm thấp giọng nói: "Cô nghĩ thế nào?"
Triệu Nhã bình tĩnh hỏi: "Sâm ca chỉ là cái gì?"
Hạ Ngọc Sâm âm thầm trợn trắng mắt, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiết: "Còn có thể là cái gì? Cô có thể đừng giả bộ hồ đồ không? Đương nhiên là thân cận đó, tôi sắp bị phiền muốn chết rồi."
Triệu Nhã che miệng cười khẽ: "Sâm ca ý tứ là?"
Từ xa mà nhìn, giống như Hạ Ngọc Sâm nói chuyện gì thú vị, chọc Triệu Nhã cười khẽ không thôi. Hai người nói chuyện thật sự vui vẻ, vừa thấy như đã quen từ lâu, nhìn không ra chút ngăn cách.
Hạ Ngọc Sâm cười sáng lạn giống như ánh mặt trời: "Ý tứ của tôi là, mọi người cùng nhau cứ phiên phiến cho xong chuyện này, trường hợp ứng phó ứng phó, đánh cái yểm hộ cho nhau. Miễn cho tôi bị bà nhắc tới, cô trở về bị mẹ nhắc tới, thật sự sốt ruột."
Triệu Nhã cười càng vui vẻ: "Thì ra là Sâm ca chướng mắt Nhã nhi à."
Hạ Ngọc Sâm hỏi lại: "Thế nào?"
Triệu Nhã đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển: "Cứ như Sâm ca nói."
Hạ Ngọc Sâm thở phào một hơi: "Cô tùy tiện đi dạo, muốn cái gì cứ nói cho quản gia. Tôi đi tìm lão Mạc. Đúng rồi, lão Mạc nhập chức Triệu gia chưa?"
Triệu Nhã lắc đầu: "Ngài Vấn Xuyên chỉ tiện đường tiễn tôi. Bất quá anh tốt nhất đừng ôm hy vọng quá lớn, cha tôi đã bị ông ta cự tuyệt vài lần, những cái ly bị đập vỡ cũng có thể bày được một tiệc trà rồi."
Hạ Ngọc Sâm thật ra không thèm để ý: "Không thử làm sao biết?"
Dứt lời đầy hứng thú đi về phía bóng người ở trong góc.
Triệu Nhã không có để ý tới hắn, tự nâng ly rượu, ở trong phòng yến hội thưởng thức. Thỉnh thoảng lại có người đi lên chào hỏi, bắt chuyện, cô đều nói nói cười cười, cử chỉ tao nhã khéo, nhìn qua thoải mái có thừa.
Trong góc phòng yến hội rực rỡ, cô đơn đứng sừng sững một bóng người, ở ba mươi thước xung quanh hắn, không ai dám tiếp cận. Rõ ràng chỉ là tùy ý đứng thẳng, bóng lưng này lại làm cho người ta có cảm giác nguy nga khó có thể lay động, làm người ta không tự chủ tâm sinh kính sợ.
Hạ Ngọc Sâm trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
"Lôi Đao" Mạc Vấn Xuyên thanh danh không hiện, nếu không phải hắn hộ tống Triệu Nhã, khiến cho Hạ Ngọc Sâm tò mò, điều tra một phen, hắn căn bản không biết có nhân vật này.
Hạ Ngọc Sâm ngày hôm qua đánh một hồi cùng Mạc Vấn Xuyên, toàn bộ bị áp chế, đau khổ chống đỡ, bảy hiệp đã bị thua tại chỗ.
Hạ Ngọc Sâm một đêm không ngủ.
Đây là một cao thủ thực lực vượt xa danh tiếng!
"Lão Mạc!"
Hạ Ngọc Sâm chào hỏi, đi đến bên cạnh Mạc Vấn Xuyên.
Mạc Vấn Xuyên giơ giơ lên nước trái cây trong tay, xem như là chào lại.
Nói thật, Hạ Ngọc Sâm lần đầu tiên nhìn thấy sư sĩ độc hành đặc biệt như Mạc Vấn Xuyên.
Mạc Vấn Xuyên thân hình khôi ngô cường tráng, khuôn mặt giống như sư tử, tóc ngắn thô cứng rắn giống như dây thép, khuôn mặt bị một vòng râu quai nón thô ngắn cứng rắn bao vây, hai mắt nửa khép, nhìn qua đã làm cho người ta có cảm giác cực kỳ không muốn trêu chọc.
Nhưng mà một người như vậy lại không uống rượu, chỉ uống nước trái cây cùng nước trắng. Dáng vóc hùng vĩ, lại thường xuyên toát ra vẻ mặt lười biếng.
Chú ý tới ánh mắt Mạc Vấn Xuyên đang hướng về nơi xa xôi bên ngoài cửa sổ mạn tàu, một đám điểm sáng sáng ngời giống như những ngôi sao, tạo thành một đường cong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận