Long Thành

Chương 523: Gặp lại (2)

Cơm nước xong, ba người Long Thành đứng dậy đi tới võ quán.

Jasmine đi ở sau đưa Long Thành đến cửa nhà ăn, nhu thuận cúi đầu: "Thầy cố lên! Đặc huấn thành công!"

Long Thành cũng không quay đầu lại phất phất tay, thầm nghĩ trong lòng, Jasmine quả nhiên là muốn đi học, nghe thấy đi học là vui vẻ như vậy!

Khi "Thiết Canh Vương" phun ra đuôi lửa biến mất ở trong màn đêm, Jasmine mặt suy sụp, le lưỡi làm cái mặt quỷ, sau đó nhấc váy bước chân nhanh chạy về phía triền núi nông trường.

Trong võ quán, đèn đuốc sáng trưng.

Hạ Ngọc Sâm khuôn mặt tuấn tú mồ hôi uốn lượn xuống, nhỏ xuống mặt sàn, tiếp theo bị hắn lấy khăn lau lau. Toàn bộ sàn võ quán, hắn mới lau được một nửa.

Đôi khi, không thể không cảm khái cuộc đời vô thường. Đêm qua mình còn ngợp trong vàng son xa hoa truỵ lạc.

Ồ, hắn nhớ tới vết hôn ở trên cổ mình, đôi môi mềm mại cỡ nào, nàng cười ngọt như vậy...

Hạ Ngọc Sâm cuộc đời không còn gì luyên tiếc, động tác cũng không dám có chút chậm chạm, ánh mắt mê ly mờ mịt.

Bỏ qua sinh hoạt phồn hoa, một đêm không ngủ từ rất xa tới đây, một hồi cơ duyên trong miệng cha của mình, chính là lau sàn?

Nhà mình không có sàn hay sao? Mình đến cùng có phải con ruột hay không?

Còn nữa, vì sao Triệu Nhã có thể không cần lau sàn, mà đang trò chuyện cùng Họa Kích đại nhân thật vui vẻ?

"Làm nhanh lên! Lằng nhằng cái gì! Đã nửa ngày mới lau được một nửa?"

"Ai ai ai!"

Thanh âm Tất bồi luyện vẫn lạnh lùng như vậy, mình đáp lại vẫn hèn mọn như vậy, rõ ràng cơm chiều là hắn mua! Lộc Mộng đại nhân vì sao không ngăn trở? Lão cha không phải nói Lộc Mộng đại nhân sẽ quan tâm tới mình sao?

Đây là Sát Lục Sư Sĩ sao? Thực không có tình người gì!

Hạ Ngọc Sâm nhịn không được lẩm bẩm, nhưng động tác tay chân trở nên cực kỳ nhanh nhẹn. Hắn tự cảnh báo cho bản thân, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Sát Lục Sư Sĩ một phòng này, đều là đồ đệ cùng hung cực ác giết người không chớp mắt, chọc giận bọn họ khẳng định chết không toàn thây.

Cho nên... mình thật thật thật sự là con ruột của cha?

Một nguyên nhân khác làm cho Hạ Ngọc Sâm không dám hé răng, là khi hắn lau sàn. Trên sàn hợp kim thật dày, một đám hố to nhìn thấy ghê người, tùy ý có thể thấy được vết rách như mạng nhện, làm cho hắn nhớ tới tinh cầu không có tầng khí quyển bảo hộ, mặt ngoài rậm rạp hố vẫn thạch.

Hoàn hảo không cần lau tường, trên tường là hố to vết máu loang lổ.

Rốt cuộc đã lau xong ngõ ngách cuối cùng, Hạ Ngọc Sâm xương sống cả người đau đớn, mồ hôi ướt đẫm.

Không có một câu quan tâm, không có một câu cổ vũ, đây là một cái võ quán lạnh như băng.

Hạ Ngọc Sâm yên lặng lết đến góc, không có một câu oán giận, hắn không dám. Hắn từ nhỏ đã hiểu được sát ngôn quan sắc, sâu sắc nhận thấy được không khí trong võ quán bắt đầu trở nên khẩn trương hẳn lên.

Tất bồi luyện cùng Ngũ bồi luyện thần sắc lộ ra nôn nóng bất an, đó là biểu hiện không tự tin. Hai vị Ngư bồi luyện tùy tiện hi hi ha ha, bắt đầu hoạt động thân thể, động tác làm nóng người thực tiêu chuẩn, toàn bộ hành trình không có đùa giỡn gì. Lộc Mộng đại nhân đang mang bao tay chiến đấu bọt biển, Phan phổ giáo tự buộc lên cánh tay miếng hợp kim chống đạn.

Một cỗ áp lực nói không nên lời, bắt đầu lan tràn ở trong võ quán.

Chỉ có Họa Kích đại nhân ngồi ngay ngắn như cũ, khí độ phi phàm.

Hạ Ngọc Sâm cũng không hiểu khẩn trương hẳn lên, sao mọi người đều như lâm đại địch vậy? Đây là đặc huấn? Thật sự không phải đá quán?

Triệu Nhã cũng có chút khẩn trương, cô cũng cảm nhận được không khí biến hóa, hoàn hảo Họa Kích đại nhân rất hòa ái đối với cô.

Sau khi Họa Kích đại nhân biết cô là ai, thái độ rất hòa thuận thân thiết. Chẳng lẽ Họa Kích đại nhân thật ra là bà con thân thích xa gì với nhà mình? Vì sao chưa từng có nghe ba mẹ nói qua? Cô quyết định trở về hỏi một chút.

Họa Kích đại nhân đang liên tiếp nhìn thời gian, tuy vẻ mặt không có biến hóa gì, nhưng không biết vì sao, Triệu Nhã lại cảm nhận được Họa Kích đại nhân có một tia nôn nóng cùng bất mãn.

Phan Quang Quang hai tay đều cột chắc tấm hợp kim chống đạn của quân đội, hắc một tiếng: "Người trẻ tuổi hiện tại, quá không được mà! Vào thời của chúng ta, có thủ tịch danh sư như vậy chỉ đạo, khẳng định phải đến sớm mấy giờ."

Lộc Mộng cũng không âm không dương tiếp một câu: "Hắn ban ngày phải trồng trọt mà! Trồng trọt thực vất vả! Cái này không phải còn năm phút hay sao!"

Họa Kích bị nói trúng tâm sự, âm thầm nắm chặt nắm tay, trên mặt vẫn ra vẻ cười khẽ: "Đúng giờ là thói quen tốt!"

Ban ngày phải trồng trọt...

Phan Quang Quang khen: "Thủ tịch rộng lượng!"

Lộc Mộng cũng khen: "Thủ tịch nhân thiện!"

Hai người ăn ý liếc nhau, im miệng không nói lời nào.

Thời gian tí tách trôi qua, năm phút đồng hồ thực ngắn, lại không có ai nói chuyện, võ cứ như vậy lâm vào một mảng yên tĩnh.

Mấy vị bồi luyện vẻ mặt càng thêm nôn nóng, bọn họ thân thể hơi hơi căng thẳng, bước chân mở ra, giống như ngay sau đó sẽ đầu nhập chiến đấu. Hai vị phổ giáo nụ cười trên mặt cũng biến mất, vẻ mặt nghiêm túc.

Hạ Ngọc Sâm cùng Triệu Nhã lại run rẩy ở trong góc, bọn họ theo bản năng ngừng thở, e sợ thanh âm hô hấp hơi lớn.

Ngay ở trong yên tĩnh làm người ta áp lực, ba bóng người từ cửa lớn tối đen, đi vào võ quán sáng ngời.

Long Thành lễ phép hành lễ: "Thủ tịch, tôi đã đến!"

Họa Kích nhìn Long Thành tinh thần sáng láng, trong mắt hiện lên một luồng ánh sao, nụ cười trên mặt càng thêm hiền lành, làm người ta như cây gặp gió xuân: "Đúng giờ là thói quen tốt! Ban ngày làm nông đã làm xong rồi sao?"

"Đều đã hoàn thành, thủ tịch."

"Vậy là tốt rồi. Làm nóng người một chút, mọi người đều đã chuẩn bị rồi, chúng ta nắm chặt thời gian."

"Rõ, thủ tịch!"

Mặt ngoài nhìn qua không có gì khác với bình thường, Họa Kích giờ phút này trong lòng lại là cực kỳ kích động. Nếu nói trước đó chỉ là cảm thấy có một tia khả năng, như vậy hiện tại hắn có thể khẳng định

—— thiếu niên trước mắt thiên phú thân thể, không hề nghi ngờ có được tiềm lực đánh sâu vào 4S!

Trong góc Triệu Nhã cổ vươn về phía trước trừng mắt to, tựa như một con ngỗng vươn cổ ra, không hề có vẻ tao nhã nào đáng nói.

Cô ngơ ngác nhìn Long Thành trong sân, đầu óc trống rỗng.

Là hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận