Long Thành

Chương 129: Hoang Mộc Minh (2)

Nguyệt tinh thổ địa tiện nghi, khí hậu xuất sắc, địa phương dân phong thuần phác, thế lực bản thổ cũng tương đối ôn hòa. Chỉ cần có thể chịu được hoang vắng, người chịu khó làm, thường thường có thể thu vào không tệ.
Ích ở nông nghiệp cùng khai thác mỏ địa phương, thành thị Nguyệt tinh tuy không có phồn hoa như các thành phố lớn khu vực trung tâm Liên Minh, nhưng cũng không phải quá hoang vắng, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng là vẫn đủ.
Thành phố Tây Phụng là thành thị cách Học Viện Quang Giáp Bonin gần nhất, mỗi khi đến ngày nghỉ, học sinh đều sẽ chạy đến thành phố Tây Phụng nghỉ cuối tuần.
Cửa hàng cùng phương tiện của thành phố Tây Phụng cũng không có cao lớn như ở Bonin học viện, nhưng mà học sinh vẫn thích đến thành phố Tây Phụng, giống như không khí nơi này hương vị càng thêm ngọt ngào, tỏa ra vị tự do.
Từ cửa sổ sát đất nhìn ra phía ngoài, thành thị lầu cao như rừng, mà nếu nhìn kỹ lại, thì có thể ở rất nhiều nơi tìm thấy dấu vết của năm tháng. Kiến trúc cùng đường sá của thành thị thực sạch sẽ, thêm vào bầu trời màu lam trên cao, thể hiện ra dáng vẻ phục cổ độc đáo.
Rất nhiều người thích chụp ảnh ở đây, thực dễ dàng tạo nên cảm giác ảnh chụp hoài cổ.
Niên đại thế kỷ năm mươi trước đây, hoa quả gieo trồng ở Nguyệt tinh nhận được giải thưởng lớn, chấn động một thời. Chính phủ địa phương cũng thi hành chính sách cổ vũ, ví dụ như trợ cấp nông giáp, giá đất rẻ, từ đó hấp dẫn rất nhiều nông phu mang cả nhà dời đến Nguyệt tinh, dẫn phát một đợt khai phá tăng vọt.
Thành phố Tây Phụng cũng bắt đầu thành lập từ khi đó, xây dựng rất rầm rộ.
Đến niên đại thế kỷ tám mươi trước đây, sự tăng vọt dần dần giảm đi, kinh tế dần dần ổn định xuống, khi đó thành phố Tây Phụng là không có gì khác biệt so với hiện tại. Thành phố Tây Phụng lúc ban đầu gọi là trấn Viễn Sơn, sau khi Học Viện Quang Giáp Bonin được xây dựng, thì đổi tên thành thành phố Tây Phụng.
Học Viện Quang Giáp Bonin thời gian trước ngày càng xuống dốc, thành phố Tây Phụng cũng bị ảnh hưởng, thị trường tiêu điều.
Không nghĩ tới mấy năm này, Học Viện Quang Giáp Bonin chạm tay có thể bỏng, học sinh năng lực mua sắm mạnh mẽ, hoàn toàn vượt qua phạm vi dân bản xứ lý giải.
Chính vì như thế, địa phương buôn bán phồn vinh hơn rất nhiều.
Ánh mắt của Hoang Mộc Thần Đao đang nhìn một người phục vụ có gương mặt hình quả táo, nghĩ ngợi có nên đi làm quen hay không. Ngọt ngào đáng yêu, là loại hình nàng thích.
Thật phiền, Minh ca còn chưa tới!
Nàng cảm giác kiên nhẫn của mình, giống như là một tia năng lượng cuối cùng ở trong bình năng lượng cuối cùng, đã mấp mé bờ vực tiêu hao sạch sẽ.
Ngay vào lúc nàng cảm giác kiên nhẫn của mình đã sắp thiêu đốt sạch sẽ, chuẩn bị muốn mang cả quán hủy đi, thì một người nam đẩy cửa vào.
Người nam thân hình thon dài, bên ngoài khoác một cái áo gió xanh đen, bên trong là một cái áo thun cao cổ màu trắng, khí chất văn nhã nhu hòa. Da hắn trắng nõn, trên trán tóc để xõa, anh tuấn bất phàm.
Người nam vừa tiến vào, đã hấp dẫn ánh mắt những người trong quán, ánh mắt nữ sinh ở đây nhiệt độ đã tăng lên mấy độ.
Ánh mắt hắn đảo xung quanh, nhìn thấy Hoang Mộc Thần Đao, thở phào một hơi, vội vàng đi tới.
Hoang Mộc Thần Đao cắn ống hút trà sữa, vẻ mặt âm trầm, giọng điệu không tốt: "Anh đến muộn 28 phút!"
Người nam không ngừng xin lỗi: "Anh sai rồi! Anh sai rồi! Phi thuyền trên đường gặp chút trục trặc."
Hoang Mộc Thần Đao mặc kệ hắn.
"Nơi này cũng không tệ." Người nam đánh giá bốn phía, là một bộ dáng quan khách, hưng trí bừng bừng: "So với anh nghĩ còn tốt hơn rất nhiều, ánh mặt trời thật tốt! Em không biết thời tiết Amman là tệ đến chừng nào, ánh mặt trời cũng lạnh, chiếu ở trên người còn thấy lạnh lẽo."
Amman là tinh cầu mà hắn công tác thường ngày, bởi vì rời xa hằng tinh, ánh mặt trời mỏng manh, nhiệt độ cực thấp. Thành thị địa phương đều hoàn toàn phong bế, dã ngoại một mảng hoang vắng, nhìn không thấy màu xanh thực vật.
Tinh cầu nông nghiệp như Nguyệt tinh ánh mặt trời dư thừa thực vật sum xuê, trong mắt hắn quả thực giống như là thiên đường.
Hoang Mộc Thần Đao trực tiếp hỏi: "Nói đi, bà nội bảo anh đến làm gì?"
Hoang Mộc Minh là nhị ca của nàng, bà nội hai ngày trước bỗng nhiên gởi tin cho nàng, nói nhị ca của nàng muốn tới thăm nàng.
Thăm nàng?
Nếu là bà nội tự mình đến, Hoang Mộc Thần Đao là thật tin tưởng đến thăm mình, bà nội từ nhỏ đã cưng chiều nàng nhất. Nhưng mà nhị ca nhiều năm phái đi ở Amman, thân nhận chức vị quan trọng, sao có khả năng có thời gian đến thăm nàng?
Hoang Mộc Minh cười nói: "Bà nội lo lắng em tại đây không quá quen, sợ em bị khi dễ. Em cũng thật là, đi xa như vậy, lại là nơi hẻo lánh như vậy."
Hoang Mộc Thần Đao được thế lấn tới: "Anh không nói em đi."
Hoang Mộc Minh vội vàng nhấc tay làm động tác đầu hàng: "Ok ok ok, anh nói."
Hoang Mộc Thần Đao là người nhỏ tuổi nhất trong một thế hệ của gia tộc, lại là nữ, nên trên dưới gia tộc đều hết sức cưng chiều với nàng.
Hoang Mộc Minh ánh mắt đảo xung quanh, trong tay xuất hiện một khối kim loại lập phương màu xám bạc. Khối kim loại lập phương chỉ hơi lớn hơn đầu ngón cái, hắn ấn vào cái nút phía dưới, tư, khối lập phương sáng lên hào quang nhàn nhạt, thanh âm xung quanh nhất thời biến mất, ở xung quanh bọn họ tựa như thêm một tầng màn hình mơ hồ.
Hoang Mộc Thần Đao có chút kinh ngạc, vẻ mặt cũng trở nên trịnh trọng hẳn lên.
Nhị ca thế mà dùng tới máy che chắn!
Máy che chắn có tác dụng ngăn cách thanh âm truyền đi, phòng ngừa khi nói chuyện bị nghe trộm, màn hình tác dụng là phòng xem trộm, phòng ngừa chuyên gia hiểu khẩu ngữ phá giải nội dung nói chuyện.
Hoang Mộc Thần Đao ý thức được, nhị ca lần này đến, tuyệt đối là có chuyện quan trọng.
Hoang Mộc Minh vẻ mặt nghiêm túc: "Trường học của em có học sinh tên là Long Thành, em có biết không?"
Long Thành?
Hoang Mộc Thần Đao ngây người, nàng nghĩ tới các loại tình huống có khả năng phát sinh, nhưng mà không nghĩ tới lại có liên quan với Long Thành.
Hoang Mộc Minh gật gật đầu: "Không biết sao?"
Hắn thật ra không cảm thấy kỳ quái, một trường học nhiều người như vậy, không biết cũng là bình thường.
Hoang Mộc Thần Đao phản ứng lại, nàng kiệt lực để bản thân bảo trì bình tĩnh, gật đầu nói: "Đã thấy qua, sao vậy?"
Hoang Mộc Minh rất quen thuộc Đao muội, vừa thấy vẻ mặt này, liền đoán chừng hai người đã nảy sinh qua mâu thuẫn. Hắn cười cười: "Nơi này có phần tài liệu, em trước xem đi."
Hoang Mộc Thần Đao vẻ mặt hồ nghi mở ra tài liệu truyền tới, chỉ xem một hồi, tròng mắt của nàng đã trừng lớn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra trên đất.
Chơi cái trò đùa vũ trụ gì vậy? Cho đánh giá?
Hoang Mộc Thần Đao cảm thấy rất hoang đường, không khỏi cười ha ha lên, cái tên mà cho ra đánh giá này đầu óc chắc chắn có vấn đề.
Hoang Mộc Minh liếc mắt nhìn nàng một cái, nhắc nhở: "Em hãy xem lý lịch Hoàng Hạc."
Hoang Mộc Thần Đao sửng sốt một chút, xem tiếp xuống, khi nàng xem đến hai chữ "Đinh Thu", vẻ mặt nháy mắt ngưng lại.
Ước chừng qua năm sáu phút, Hoang Mộc Thần Đao mới hồi phục lại tinh thần: "Cho nên, anh đến là vì Long Thành?"
"Đúng vậy." Hoang Mộc Minh bỏ qua thần thái vui đùa, vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng ta đã nghiệm chứng tính chân thật của phần tình báo này, thật là kết quả đánh giá do thầy Hoàng Hạc đưa ra. Mặt khác, theo chúng ta biết, tập đoàn Nam Tinh là bên đầu tiên được tin tức, chúng ta là thứ ba."
Bạn cần đăng nhập để bình luận