Long Thành

Chương 460: Một trận ác mộng (2)

Tàn thuốc lão Dã đã sớm bị hắn ném đi, Long Thành tiện tay ngắt xuống cọng cỏ, ngồi xổm trước mộ phần huấn luyện viên lẩm bẩm.
"Huấn luyện viên, thời điểm cao áp chống đỡ sụp đổ tôi có giấc mộng, mơ thấy một người quen, tôi đánh nhau với hắn, có phải ông không?"
"Không chôn ông, vậy tôi sẽ không ngủ ngon."
"Huấn luyện viên, tôi hiện tại công tác bề bộn nhiều việc, ban ngày có rất nhiều chuyện phải làm. Lần sau chúng ta nhanh một chút, không cần che che lấp dấu, tôi chôn ông sớm một chút, không chậm trễ công việc ngày hôm sau."
"Huấn luyện viên, ông ở trong mộ ngủ cho tốt, tôi cũng ngủ ngon ở trong mộng."
"Đúng rồi, huấn luyện viên, ông hôm nay đánh số tôi sai rồi. Lần sau không cần phạm sai lầm như vậy. Ông đã nói, một cái sai lầm thật nhỏ, chính là khác biệt giữa sống cùng chết."
Nói xong Long Thành ngẫm nghĩ, lại nói: "Được rồi, huấn luyện viên, thật ra sai lầm này cũng không sao. Ông sửa đúng cũng không sống trở lại, không có khác biệt giữa sống cùng chết."
Đại khái ở trong mộng, Long Thành mới có thể nói nhiều như vậy, hắn đứng dậy phất phất tay về mộ phần phủ cỏ xanh của huấn luyện viên.
"Tôi muốn ngủ, ngủ ngon, huấn luyện viên, lần sau gặp."
Căn cứ trong bóng đêm, hệ thống AI đang vận chuyển đột nhiên khựng lại, phát ra tạp âm tư tư tư chói tai, hỗn tạp thanh âm mơ hồ.
"Cảnh trong mơ phát sinh sai lầm! Cảnh trong mơ khai thông thất bại, có đóng hay không?"
"Nguyên nhân sai lầm, không biết."
"Bắt đầu ghi lại phân tích cảnh trong mơ, đang phân tích."
"Phân tích phát sinh sai lầm! Nguyên nhân sai lầm, không biết."
Lặng lẽ, hệ thống AI căn cứ lâm vào lặng lẽ thời gian dài.
"Căn cứ điều lệ khẩn cấp của căn cứ, bỏ qua sai lầm. Tiếp tục khai thông cảnh trong mơ, khởi động thăng cấp cấp bậc tình cảm đạo sư, tiêu chuẩn cấp bậc nguyên thủy 2, cấp bậc ưu tú của mục tiêu 2, đang thăng cấp."
"Đã nhập lại, đạo sư thăng cấp hoàn thành."
"Bắt đầu ghi lại."
Long Thành ngồi xổm trước mộ phần huấn luyện viên, nhìn bầu trời âm u.
Nhiệt độ không khí có chút thấp, mưa máu đang rầm rầm không ngừng, cỏ xanh trên nấm mộ của huấn luyện viên nhìn qua cũng uể oải không phấn chấn. Long Thành có chút do dự, có nên đi nhổ cỏ rồi trồng lại hay không? Cảm giác mấy khóm cỏ này cũng khó mà sống được.
Mình hiện tại chức nghiệp là nông dân, trồng cỏ cũng không sống mà nói, khẳng định sẽ bị Căn thúc cười nhạo.
Rất kỳ quái, hôm nay mộng có chút dài.
Ngày xưa chỉ cần chôn huấn luyện viên, trồng cổ lên, hắn sẽ cảm thấy thực kiên định thực tâm an. Cảnh trong mơ theo đó biến mất, tiến vào ngủ say vô ý thức, ngày hôm sau tinh lực dư thừa.
Chẳng lẽ là di chứng cao áp chống đỡ sụp đổ?
Long Thành cảm thấy có khả năng, hắn cũng không biết mình là khôi phục từ cao áp chống đỡ sụp đổ như thế nào, hoặc còn chưa có khôi phục hoàn toàn?
Ừm, cũng có khả năng.
Long Thành cũng không chút nóng nảy, hắn tâm tính rất tốt. Hiện tại có nông trường của mình, Ngọc Lan tinh gió êm sóng lặng, không có hải tặc không có chiến tranh, yên tĩnh tường hòa, rời xa thị phi, là gia viên trong giấc mộng của hắn.
Mỗi ngày lái "Thiết Canh Vương" hắn yêu thích, lao động ở trên đồng ruộng, cày mỗi một khối đất, trồng mỗi một cái cây. Thời gian trống, cho Jasmine đi học, làm một người thầy đủ tư cách.
Nghĩ đến sinh hoạt tốt đẹp, Long Thành không thấy mệt nhọc. Cẩn thận hồi tưởng hôm nay làm nông, nơi nào còn có chỗ có thể cải tiến.
Hôm nay Căn thúc nói thời trẻ ông ấy làm nông cũng giống như mình, Long Thành có chút để ý đối với những lời này. Như vậy sao được? Mình nhất định phải làm tốt hơn so với Căn thúc, như vậy mới có thể giữ chặt được bảo tòa "Thiết Canh Vương".
Long Thành đắm chìm ở trong nhớ lại đối với chuyện làm nông hôm nay, bỗng nhiên cảm giác đất ở dưới người đang run động.
Hả?
Long Thành thần sắc chợt động, Quang Giáp biến mất khỏi tại chỗ.
Oành, mộ của huấn luyện viên đột nhiên nổ tung, bùn đất bị hất bay lên hồi lâi, sau đó giống như mưa rầm rầm nện xuống.
Quang Giáp màu đen rách nát kia một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Long Thành, còn có huấn luyện viên trong khoang điều khiển.
Long Thành bừng tỉnh đại ngộ, khó trách cảnh trong mơ chưa có chấm dứt, thì ra huấn luyện viên còn có thể sống lại! Loại mộng này là lần đầu tiên xuất hiện, Long Thành cảm thấy có chút tân kỳ. Thương thế vừa rồi hắn lưu lại ở trên người huấn luyện viên, tất cả đều biến mất không thấy, huấn luyện viên lại khôi phục đến bộ dáng ban đầu của giấc mộng.
Càng làm cho Long Thành thấy không ngờ là, huấn luyện viên thế mà mở ra cửa khoang điều khiển không trọn vẹn, nhảy xuống Quang Giáp. Hắn mở ra hao tay, ý bảo mình không có địch ý không có uy hiếp.
"0001, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Huấn luyện viên vẻ mặt khẩn thiết, hai má tái nhợt mang theo mong đợi tha thiết của trưởng bối, ánh mắt chân thành nhìn Long Thành.
Long Thành giật mình mở to hai mắt, cảnh trong mơ lần này rất không giống. Hắn chưa từng thấy qua huấn luyện viên có thần thái như trước mắt. Trong lòng hắn không khỏi hiện lên rất nhiều ký ức đã bị quên đi, có lẽ ở dưới huấn luyện viên thiết huyết thúc giục, thật sự che giấu thân thiết đối với hắn, cho nên mình mới có thể nhớ rõ khắc sâu đối với lời nói của ông ta như vậy.
Long Thành có chút động dung, vì thế hắn lắc lắc đầu: "Không thể."
Huấn luyện viên ngẩn ra: "Vì sao?"
Long Thành chân thật trả lời: "Thực xin lỗi, huấn luyện viên, ngày mai tôi phải làm việc. Ta muốn ngủ."
Vừa mới dứt lời, Quang Giáp của Long Thành giơ lên kiếm hợp kim trong tay, kiếm quang hiện lên, đầu huấn luyện viên bay đi. Hắn không hề dùng súng pháo, sợ nổ nát huấn luyện viên, thi thể cũng khó mà gom lại được.
Khi Long Thành kiếm về đầu của huấn luyện viên, vẻ mặt huấn luyện viên đông cứng ở một khắc trước khi chết.
Hắn trừng to mắt, không thể tin.
Long Thành lại lần nữa đào một cái hố, chôn huấn luyện viên, lấp đất, trồng cỏ, một bộ lưu trình vô cùng thành thạo.
Một lần nữa ngồi xổm trước mộ phần huấn luyện viên, nhìn cỏ xanh mềm mại bị mưa to dày xéo, Long Thành suy nghĩ vì sao cảnh trong mơ lại xuất hiện biến hóa?
Tiến sĩ nói, cảnh trong mơ là chiết xạ trong lòng của con người, ba ngày có chút suy nghĩ đêm sẽ có mộng.
Long Thành có chút ngộ ra, ồ, vậy nhất định là gần đây làm nông nhiều, làm cho mình trưởng thành.
Vì thế hắn vui vẻ lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, chờ đợi cảnh trong mơ chấm dứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận