Long Thành

Chương 479: Mầm tốt! (2)

Có một số huấn luyện viên tính tình ác liệt, thường thường sẽ thừa dịp giao thủ lập uy, học viên thực dễ dàng bị thương. Họa Kích lần đầu đảm nhiệm huấn luyện viên, tự nhiên sẽ không làm ra loại chuyện ác liệt này, lại sợ thiếu niên câu nệ, không phóng ra được tay chân, mới nói như vậy.
Long Thành càng thêm nghiêm nghị, hắn cảm nhận được tự tin mạnh mẽ trên người huấn luyện viên, trầm giọng nói: "Huấn luyện viên, tôi tới đây!"
Họa Kích mỉm cười, thật sự là một tiểu tử có lễ phép, vừa định lời nói lời cổ vũ, chợt hoa mắt, một bóng chân mơ hồ mang theo tiếng gió sắc bén, lao thẳng tới trước mặt.
Họa Kích khóe mắt nhảy dựng, thật nhanh!
Nửa thân trên hắn phút chốc ngã ra sau, đồng thời cánh tay trái dựng thẳng lên, che ở mặt.
Long Thành chân đánh trúng cánh tay trái của Họa Kích, bốp, phát ra tiếng nổ thanh thúy, quanh quẩn ở trong võ quán.
Khí lưu cuồng bạo bùng nổ ở trước mắt Họa Kích, thổi loạn tóc rũ trên trán, ánh mắt hắn trầm tĩnh, mặt như hồ nước bằng, lòng có kinh lôi thật con mẹ nó nặng!
Sàn hợp kim dưới chân phát ra một tiếng vang rất nhỏ, dưới chân xuất hiện một vòng vết rạn.
Long Thành mượn dùng lực đón đỡ, lăng không xoay thắt lưng, thân thể cuốn lại quỷ dị, trong nháy mắt rơi xuống đất cúi thấp người khởi bước, giống như một mũi tên nhọn, nhảy vào khu vực eo bụng Họa Kích, quyền trái lặng yên không một tiếng động đánh hướng khu vực thận trí mạng.
Họa Kích khóe mắt kinh hoàng, thật âm hiểm!
Nếu không phải mầm tốt khó tìm, hắn thiếu chút nữa trở mặt ngay tại chỗ. Tao để màu buông ra tay chân, mày lại muốn thận của tao!
Lập tức cánh tay phải hạ xuống một nửa, khuỷu tay bảo vệ yếu hại, đồng thời năm ngón tay khép lại thành trảo, cổ tay lại giống như linh xà thè lưỡi, đột nhiên mổ về phía cánh tay Long Thành.
Long Thành cũng không né tránh, một quyền hung hăng nện ở khuỷu tay Họa Kích, cùng lúc đó năm ngón tay Họa Kích mổ đến cánh tay trái của Long Thành.
Họa Kích cảm giác khuỷu tay giống như đã trúng một cái thiết chùy, cơ thịt rắn chắc như thép quấn thành xuất hiện cuộn sóng mắt thường có thể thấy được. Lực lượng mạnh mẽ làm cho thân thể Họa Kích khẽ rung lên, răng rắc, dưới chân lui về sau một bước.
Long Thành cũng không chịu nổi, một mổ nhìn như nhẹ nhàng của huấn luyện viên, lực đạo thẳng nhập thịt xương, như một mũi khoan tiến vào cánh tay, đau đến cả cánh tay Long Thành đều hoàn toàn không nghe sai sử.
Bất quá lấy thương đổi thương, đối với Long Thành mà nói như cơm thường. Tối hôm qua đánh nhau tay không cùng huấn luyện viên, hai người lấy thương đổi thương hầu như từ đầu tới đuôi, trường hợp mới có thể thảm thiết như vậy.
Long Thành vẻ mặt không có chút biến hóa, cánh tay hắn giống như không có bị thương, theo người mà lên.
Bốp bốp bốp, tiếng nổ vang của không khí vang lên cả võ quán, mọi người đều ngừng động tác tay, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người giao thủ.
Long Thành thở hổn hển, mồ hôi như mưa hạ, chống đầu gối nhìn huấn luyện viên trước người, trong lòng vô cùng bội phục. Nếu tối hôm qua không có đánh nhau cùng huấn luyện viên ở trong mơ, hắn còn có thể kiên trì một đoạn thời gian, nhưng hiện tại, thể lực của hắn tiêu hao hầu như không còn.
Huấn luyện viên trước mắt khoanh tay mà đứng, sắc mặt không thay đổi, thân hình cao ngất như tùng, phòng thủ từ đầu đến cuối vững như bàn thạch, không có lộ ra một tia sơ hở.
Huấn luyện viên thật là lợi hại!
Mồ hôi rầm rầm không ngừng chảy xuôi, Long Thành đã hoàn toàn chịu phục đối với huấn luyện viên. Đợt cường công của hắn vừa rồi, cho dù là huấn luyện viên, cũng không làm được lông tóc không tổn hại.
Chung kết ác mộng, có hi vọng!
Long Thành một lần nữa đứng thẳng, hồn nhiên không để ý mồ hôi chảy qua hai gò má, chân thật nói: "Huấn luyện viên, tôi muốn học đánh nhau tay không!"
Họa Kích khoanh tay mà đứng, mười phần phong phạm cao thủ, không có ai có thể nhìn thấy, hai tay đang để ở sau người của hắn đang run nhè nhẹ, cánh tay, khuỷu tay đều tựa như mất đi tri giác, đã tê rần. Hắn nhìn sàn hợp kim trước người, một loạt vết rạn dấu chân chỉnh tề.
Lực lượng khủng bố! Tố chất thân thể biến thái! Ý chí chiến đấu đáng sợ!
Hắn có thể nhìn ra được, thiếu niên không có học quá hệ thống chiến đấu tay không, chỉ biết một ít kỹ xảo đơn giản nhất. Nhưng chính là kỹ xảo đơn giản này, xuất hiện ở trên một thân thể lực lượng, tốc độ, phản ứng đều cực kỳ khủng bố, đã biến thành thủ đoạn giết chóc ngắn gọn hiệu suất cao.
Huống chi người này còn có ý chí chiến đấu, lực nhẫn nại cùng quyết đoán đáng sợ!
Mình đã không phải là đào được mầm tốt, mà là đào được bảo rồi.
So sánh với tên trước mắt này, doanh huấn luyện hệ 2 quả thực chính là rác rưởi, tất cả bên trong đều là rác rưởi. Thủ hạ ít đến đáng thương của mình, ngay cả xách giày cho người này cũng không xứng.
Ồ, duy nhất có thể đánh đồng, đại khái cũng chỉ có 2333 Chưởng môn bịa đặt ra.
Càng nhìn Họa Kích càng cảm thấy, thiếu niên trước mắt cùng 2333 Chưởng môn bịa đặt ra, khí chất cực kỳ phù hợp. Nhất là cổ ác kình kia, phối với trải qua đồ diệt toàn bộ doanh huấn luyện, có thể nói là không khác chút nào.
Họa Kích hít sâu một hơi: "Tốt! Tôi truyền thụ thuật đánh nhau tay không cho cậu! Bất quá, cậu phải có tư tưởng chuẩn bị, thứ mà cậu phải học cũng nhiều đó."
Long Thành trầm giọng nói: "Tôi sẽ cố gắng."
Hắn sẽ cố gắng, muốn thành một nông dân xuất sắc, không thể bị cảnh trong mơ cản trở.
Họa Kích chú ý tới Long Thành hô hấp trở nên vững vàng, năng lực khôi phục rất mạnh, lại thêm một ưu điểm!
Long Thành nói tiếp: "Huấn luyện viên, buổi tối tôi có thể đến chứ? Ban ngày tôi phải làm việc!"
Tuy hắn rất muốn sớm học tập đánh nhau tay không, nhưng không thể chậm trễ việc nhà nông, làm nông mới quan trọng nhất. Học tập đánh nhau tay không, là vì làm tốt việc nhà nông. Vì học tập đánh nhau mà chậm trễ làm nông, chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi sao?
Thật sự là một đứa nhỏ thuần phác!
Họa Kích trong lòng càng thêm hài lòng, vẻ mặt ôn hoà nói: "Tốt, buổi tối tôi ở chỗ này chờ cậu!"
Nhìn bóng dáng Long Thành rời khỏi, Họa Kích tâm tình kích động, lần này đến Ngọc Lan tinh là đến đúng rồi!
Buổi tối võ quán sẽ mở cửa không? Là nên mua võ quán này? Hay vặn đầu Quán trưởng xuống?
Ừm, người ở đây có chút nhiều, buổi tối đều đuổi đi, một mình lên lớp. Đợi tìm Quán trưởng thương lượng một chút, tin tưởng Quán trưởng khẳng định thông tình đạt lý, thuận tiện lại lấy cái danh hiệu huấn luyện viên thủ tịch linh tinh gì đó, hẳn không có vấn đề gì.
Vừa rồi lại quên hỏi tên tiểu tử kia, được rồi, cái này không quan trọng.
Ngẫm lại, buổi tối dạy cái gì, mầm tốt như vậy, không thể đạp hư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận