Long Thành

Chương 177: Mồi nhử (1)

Horace nhìn Long Thành kịch chiến xa xa, trong lòng sinh ra một chút tâm ái tài, hắn ở trên người Long Thành nhìn thấy bóng dáng của mình. Hai người đều là loại hình phản xạ tần xuất chúng, nếu không phải mình có chút may mắn, được lão thái gia khai quật, hiện tại cũng chẳng khác gì Long Thành.
Hoang Mộc Minh nhận thấy được Hoắc thúc cảm khái, Hoắc thúc rất ít khi nói nhiều như vậy.
Hắn đầu óc xoay chuyển rất nhanh, cười nói: "Vậy không bằng Hoắc thúc thu hắn làm học sinh, để cho thiên phú xuất chúng như thế mai một, vậy rất đáng tiếc."
Horace thời kì đỉnh phong là sư sĩ cấp 11, nhân chiến đấu bị thương cắt ngang thế tăng lên, "Lưu Quang Trảm" sở trường, cũng một môn siêu năng chiến kỹ cấp B, uy lực mạnh mẽ.
Horace nghe vậy, trong lòng cũng động, không có truyền nhân vẫn là tâm bệnh của hắn. Lấy tư lịch của hắn ở Hoang Mộc gia, theo lệ có thể thu đồ đệ truyền thụ "Lưu Quang Trảm", nhưng mà đệ tử bản tộc của hắn không có ai xuất chúng, làm hắn vô cùng thất vọng.
Hắn thực lo lắng sau khi mình qua đời, gia tộc không có người kế tục, bị Hoang Mộc gia hủy bỏ tư cách gia tộc phụ thuộc. Mất đi chủ gia che chở, gia tộc Horace rất nhanh sẽ bị gia tộc khác tiêu diệt, gồm thâu.
Nếu có thể tìm được một truyền nhân kế thừa sở học của hắn, dốc sức cho chủ gia, cũng có thể giúp hắn săn sóc tộc nhân một chút không đến mức quá nghèo túng.
Horace không có phản đối: "Trước xem kỹ rồi nói."
Hoang Mộc Thần Đao hiện tại rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Thời điểm vừa bắt đầu, nàng khí thế như cầu vồng, hầu như hoàn thành toàn diện áp chế đối với Long Thành. Nhìn bóng dáng có chút chật vật của Xích Thố, nàng trong lòng càng lúc càng hưng phấn, nàng cảm giác hôm nay là một lần phát huy xuất sắc nhất từ trước tới nay.
Áp chế, tiếp tục áp chế.
Chật vật, càng chật vật!
Nhưng mà rất nhanh, Hoang Mộc Thần Đao đã phát giác không thích hợp. Vô luận nàng tăng thêm lực công kích như thế nào, Xích Thố nhìn qua chật vật như thế, nhưng mà nàng vẫn không thể công phá phòng ngự của Long Thành.
Đánh đánh, Hoang Mộc Thần Đao đầu óc tỉnh táo lại, cảm nhận được cảm giác mệt mỏi từ chỗ sâu trong đầu vọt tới, nàng biết mình chống đỡ không bao lâu nữa.
Bi Ca bổ chém một cái lực đạo mười phần, hung hăng chém lên trên Xích Dạ Sương Nhận của Xích Thố, sau đó nhân cơ hội mượn lực bắn ngược để bay ra ngoài trên trăm mét, kéo ra khoảng cách với Xích Thố.
Nàng hô lên: "Không đánh không đánh, Long Thành, tôi đói bụng!"
"Ok."
Long Thành vốn không có cảm giác, nhưng nghe Hoang Mộc Thần Đao đói, bụng cũng bắt đầu réo vang.
Hoang Mộc Thần Đao tiếp theo hừ lạnh ở trong tần số công cộng: "Nhìn lén lâu như vậy, xuất hiện đi!"
Trong tần số công cộng lập tức vang lên giọng điệu khoa trương của Hoang Mộc Minh: "Ai da, Đao Đao xinh đẹp động lòng người của anh, cân quắc không nhường tu mi, vậy mà đã nắm giữ khống mang..."
Hoang Mộc Thần Đao nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoang Mộc Minh, anh rốt cuộc cũng chịu đến!"
Hoang Mộc Minh trong lòng run run, theo bản năng đã muốn quay đầu chạy. Trong lòng giãy giụa thật lâu, thì vẫn bay ra từ sau triền núi.
Nhìn hai huynh muội tranh đấu, Horace không khỏi mỉm cười, nhưng mà hắn mơ hồ có loại cảm giác kỳ quái, thật giống như mình đã quên mất cái gì đó quan trọng.
Quên mất cái gì vậy?
Hắn cau mày trầm tư suy nghĩ, không thu hoạch được gì. Là nhìn sai sao? Hay là đã già rồi sao?
Horace cười khổ, ánh mắt hắn, nhìn chằm chằm ở trên Quang Giáp Xích Thố màu đỏ.
Cảm giác gấp gáp tìm kiếm truyền nhân tựa như trở nên càng thêm mạnh mẽ.
"Phía trước phát hiện hạm đội mục tiêu! Chiến hạm cỡ trung 7 chiếc, chiến hạm cỡ nhỏ 22 chiếc! Vị trí 201! Dự tính đếm ngược thời gian tiếp xúc, giây!"
"Các hạm tiến vào chuẩn bị chiến đấu!"
"Đổi kênh thông tin thành kênh chiến đấu!"
Trên các chiến hạm liên quân Nguyệt Sâm tiếng cảnh báo mãnh liệt, tổ duy tu cùng nhân viên đang nghỉ ngơi nhanh buông cà phê trong tay, bọn họ chạy về kho Quang Giáp. Bọn họ cần hoàn thành kiểm tu, bổ sung năng lượng, đạn dược vân vân một loạt công tác chuẩn bị trước khi chiến đấu đối với Quang Giáp, bảo đảm sư sĩ đăng nhập khoang điều khiển có thể lập tức xuất kích.
Nhóm sư sĩ bắt đầu tiến vào vòng tu chỉnh cuối cùng.
Mỗi người có thói quen khác nhau, có sư sĩ ở trước khi chiến đấu thích relax một lát, có thích minh tưởng, cũng có người thích luyện tập làm nóng người, để cho tư duy cùng thân thể bản thân trở nên linh hoạt hơn.
Chiến đấu trong vũ trụ so với chiến đấu trong tầng khí quyển sẽ càng thêm phức tạp tàn khốc. Hạm pháo uy lực khủng bố cùng đạn bay không đâu không có, đối với nhóm sư sĩ mà nói, đều tràn ngập mối nguy hiểm không xác định.
Hạm chỉ huy tối cao của hạm đội, hạm Vĩnh Huy.
Trong trung tâm chỉ huy tác chiến, một mảng bận rộn, không khí khẩn trương.
Trên bàn hội nghị, đang chiếu hình ảnh 3D, vừa xem là hiểu ngay. Quanh bàn ngồi đầy người, Niếp Kế Hổ ngồi ở vị trí chủ trì hội nghị, bên trái hắn là Vũ Liệu Nguyên, phía bên phải là Hoàng Xu Mỹ.
Vũ Liệu Nguyên xương gò má nhô ra, hốc mắt hõm sâu, hàm râu đen rậm, ánh mắt sắc bén. Hắn là sư sĩ thủ tịch Vũ gia, cấp bậc sư sĩ cao tới cấp 11, là cao thủ nổi danh tinh hệ Nguyệt Sâm.
Hắn thở phào một hơi, cười nói: "Rốt cuộc cũng đợi được bọn chúng!"
Hoàng Xu Mỹ phía đối diện trên tay cầm một chai bia, ùng ục ùng ục uống mấy ngụm, nấc một cái: "Đánh sớm một chút cho xong, phiền đến bị đám nhóc này phiền chết! Chậm trễ lão nương uống rượu!"
Hoàng Xu Mỹ một đầu tóc ngắn màu nâu, khuôn mặt cũng khá đẹp. Nàng cực kỳ thích rượu, nhất là trước khi đại chiến, thích uống cho ngà ngà. Trước mặt còn đang bày hơn hai mươi chai bia, trong đó một nửa đã là chai không.
Trên mặt nàng đỏ bừng, nhìn qua mê người tựa như một quả táo, trên khuôn mặt không tự chủ phong tình biểu lộ.
Nhưng mà nam ở đây, không có ai dám nhìn nàng ta nhiều thêm một cái.
Thân là sư sĩ thủ tịch Hoàng gia, Hoàng Xu Mỹ làm theo ý mình, là kẻ điên nổi tiếng, điên lên căn bản không có ai ngăn được. Ngay cả gia chủ Hoàng gia cũng cực kỳ đau đầu đối với nàng, nếu không phải lần này bởi vì Hoàng Phi Phi bị nhốt, nàng căn bản sẽ không nghe theo hiệu lệnh.
Hoàng Xu Mỹ là dì Hai của Hoàng Phi Phi, cực kỳ yêu mến đối với Hoàng Phi Phi, từ nhỏ đã thật sự cưng chiều.
Vũ Liệu Nguyên khi trẻ tuổi, ăn không ít đau khổ từ Hoàng Xu Mỹ, hiện tại nhìn thấy nàng đầu vẫn có chút phình to.
Mọi người ở đây đều là đại biểu các gia tộc lớn tinh hệ Nguyệt Sâm, hoặc là sư sĩ thủ tịch gia tộc, hoặc là trưởng lão gia tộc, nhưng mọi người đều thức thời ngậm miệng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, tựa như không có nghe được cái gì cả. Bọn họ hoặc là từng ăn thiệt thòi trên tay Hoàng Xu Mỹ, hoặc ít nhiều đã nghe qua hung danh của nàng, biết Hoàng Xu Mỹ không thể trêu vào.
Niếp Kế Hổ nhìn thấy không ai nói gì, ho nhẹ một tiếng: "Lần này là tinh hệ Nguyệt Sâm chúng ta gặp phải cục diện khó khăn nhất trước nay, chỉ có mọi người đồng tâm hiệp lực, mới có thể cùng qua cửa ải khó khăn này. Bao gồm cả tôi ở trong, mọi người gia nghiệp đều tại đây, dời được hòa thượng không dời được miếu. Lần này nếu không thể đánh lui đoàn hải tặc Anmobiquet, vậy về sau nhất định sẽ có nhiều đoàn hải tặc hơn, đến địa giới chúng ta tống tiền, chúng ta sao có thể sống qua ngày nữa?"
Đại biểu các nhà vẻ mặt đều nghiêm túc, bọn họ đều gật đầu, Niếp Kế Hổ đã nói ra chuyện bọn họ lo lắng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận