Long Thành

Chương 121: Thẩm vấn

Trên lý luận, chỉ cần đủ năng lượng, là súng xạ tuyến có thể bắn. Nhưng mà trong thực tế, năng lượng luôn có hạn.
Giả thần giả quỷ! Tường Phát trong lòng hừ lạnh, không chút sợ hãi đi nhanh về phía trước, bàn tay cầm súng vững như bàn thạch.
Hắn đi đến trước cửa khoang thuyền, giơ lên đùi phải, đá mạnh tới một cước, cửa khoang thuyền đã lung lay sắp đổ oành một tiếng bay ra, phía sau cửa vẫn trống rỗng không có gì.
Tường Phát không chút dừng lại, tiếp tục đi tới, phía trước lại là một cánh cửa khoang thuyền. Hắn tiếp tục như cũ, trước dùng “Hồng Diệu” bắn xuyên cửa, xác định mặt sau không có mai phục, sau đó một cước đá văng cửa khoang thuyền, nhưng vẫn không có cái gì cả.
Đối phương tránh ở đâu?
Ánh mắt hắn cảnh giác đảo qua các góc phía trước, cẩn thận đi tới.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn sinh ra báo động, hầu như đồng thời, một luồng gió ngầm đánh úp về phía sau cổ hắn.
Không tốt! Đối phương nấp ở phía trên cánh cửa!
Tường Phát phản ứng cực nhanh, không có thử tránh né hoặc là phản kích, mà là trước tiên điều động "Lam Băng" bảo vệ sau cổ, “Lam Băng” sau lưng điên cuồng lan tràn, bao trùm sau cổ hắn.
Bốp, một tiếng vang rền.
“Lam Băng” bao trùm sau cổ vỡ vụn tựa như vỏ trứng, rơi xuống một khối, xung quanh xuất hiện vết rạn. Tường Phát thét lớn một tiếng, hắn cảm giác cổ mình như muốn gãy vụn, đau đớn thấu tim. Nhưng mà lúc này vạn phần nguy cấp, không để cho hắn đi kiểm tra thương thế.
Hắn theo luồng sức mạnh này thoát mạnh đi, thuận thế lăn một vòng, súng xạ tuyến trong tay quét ngang ra phía sau.
Chùm tia sáng màu đỏ tựa như liêm đao huy động, tư tư tư, ở trên vách tường vẽ ra một dấu cháy dài 4,5 mét.
Không có đánh trúng!
Tường Phát dư quang khóe mắt bỗng nhiên thoáng thấy bên cạnh mình có người, không khỏi sắc mặt khẽ biến.
Long Thành!
Long Thành vừa rồi tựa như giòi bu xương, áp sát đi theo Tường Phát. Trên tay hắn nắm một cây sắt dài chừng 1 mét, một đầu cây sắt đã gấp khúc một cách không tự nhiên, có thể thấy được một đòn vừa rồi tập kích sau cổ Tường Phát là có lực kinh người ra sao!
Long Thành nửa ngồi xổm bên cạnh Tường Phát, mặt không chút thay đổi theo dõi hắn.
Long Thành không phải ở đỉnh đầu mình sao? Sao lại...
Tường Phát đang bắn không kịp thu hồi súng xạ tuyến, cây sắt trong tay Long Thành nhân cơ hội đâm ra, chuẩn xác đánh trúng súng xạ tuyến trong tay hắn. Tường Phát chỉ cảm thấy bàn tay nóng lên, “Hồng Diệu” trực tiếp bay đi.
Tường Phát không có bối rối,
Hắn không có né tránh, mà là lưng chợt phát lực, cả người đột nhiên búng tới huy quyền đánh về phía Long Thành. “Lam Băng” cấp tốc tụ tập vào quyền phải của hắn, rõ ràng hình thành ba cái mũi nhọn.
Cả quyền lẫn mũi nhọn hung hăng đâm về phía Long Thành.
Long Thành cong lưng thu bụng, né qua quyền của Tường Phát.
Nào biết quyền cùng mũi nhọn dài chừng nửa thước đột nhiên dài ra, xẹt, ở bụng Long Thành vẽ ra ba vết máu, bọt máu bay lên không trung.
Long Thành mặt không có nửa điểm biến hóa, tựa như bị thương không phải là hắn vậy, chân phát lực, không lùi mà tiến tới. Trong tầm nhìn của Tường Phát, khuôn mặt hờ hững của Long Thành kịch liệt phóng đại.
Tường Phát khóe mắt nhảy dựng, vội vàng điều động “Lam Băng”, bảo hộ đầu hắn!
Long Thành đồ điên này! Thế mà dùng đầu mình làm đầu chùy!
Nhưng mà đầu chùy trong dự đoán không có xuất hiện, cổ Tường Phát căng lên.
Long Thành hai tay cầm hai đầu cây sắt, phút chốc giao nhau, quấn lấy cổ Tường Phát, cây sắt cứng rắn ở trong tay hắn mềm mại giống như sợi mì vậy.
Cảm giác hít thở không thông mãnh liệt bao phủ Tường Phát, bất quá cổ hắn có “Lam Băng” bảo hộ, hắn chịu đựng cảm giác hít thở không thông, đưa khuỷu tay đánh về phía Long Thành.
Một mũi nhọn lặng yên không một tiếng động nhô ra từ khuỷu tay của hắn.
Mắt thấy mũi nhọn muốn đâm vào trong ngực Long Thành, Tường Phát đã cảm thấy một luồng lực kinh người truyền đến từ cổ hắn, nhất thời cảm thấy đất trời xoay chuyển mà bay đi.
Long Thành nắm cây sắt quấn quanh ở trên cổ Tường Phát, trực tiếp ném hắn bay đi.
Phành!
Tường Phát trùng trùng nện ở trong một đống máy móc, máy móc nguyên bản đầy rỉ sét, lập tức rầm rầm sập xuống một mảng, bốc lên bụi đất đầy trời. Lần này thế lớn lực trầm, tuy có “Lam Băng” bảo hộ, Tường Phát vẫn bị đập đến ngực khó chịu.
“Lam Băng” bao trùm cổ hắn bỗng nhiên sinh ra lưỡi dao, cây sắt quấn ở trên cổ lập tức hóa thành nhiều đoạn, rào rào rơi xuống đất.
Tường Phát giãy giụa đứng lên, hắn cười lạnh nói: "Thân thủ tốt, nếu tao không mang theo “Lam Băng”, hôm nay nói không chừng đã gãy ở trên tay mày rồi."
“Lam Băng” bao trùm toàn thân hắn, không có nửa điểm sơ hở, hắn từ trong bụi đất đang bốc lên chậm rãi đi ra. Phong cách chiến đấu của Long Thành hung hãn mà quỷ dị, làm cho hắn cảm thấy khó lòng phòng bị, nên đơn giản mang “Lam Băng” phân bố toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt.
Khi hắn đi ra tro bụi, thấy rõ Long Thành phía trước, đồng tử chợt co rút lại: "Ngươi..."
Chỗ đầu gối hắn, xuất hiện một điểm sáng màu đỏ lớn chừng ngón cái.
Long Thành mặt không chút thay đổi đứng ở ngoài 5 mét, hai tay cầm “Hồng Diệu” mà hắn yêu thích nhất, ánh sáng màu đỏ phóng ra từ trong họng súng ở bóng đêm là bắt mắt như thế.
“Lam Băng” bao trùm toàn thân Tường Phát, chỗ đầu gối chỉ có một tầng mỏng manh, nháy mắt bị súng xạ tuyến xuyên thủng, xuất hiện một lỗ máu.
Tường Phát kêu thảm một tiếng, quỳ một gối xuống đất, hắn nổi giận mắng: "Long Thành, chuyện này không xong như vậy đâu! Có bản lãnh thì bây giờ mày giết tao..."
Phốc, đầu gối chân kia cũng thêm một cái lỗ máu, hắn phải quỳ hai đầu gối xuống đất.
"Giải trừ người máy kim loại trạng thái dịch."
Long Thành thanh âm thực bình tĩnh, không có nghiêm khắc đe doạ, cũng không có lớn tiếng cảnh cáo, hắn tựa như đang nói một chuyện cực kỳ đơn giản vậy, thậm chí trong giọng nói cũng không có một chút cảm xúc phập phồng nào.
Hắn cố gắng khắc chế sát ý trong lòng, tuy đây là ở ngoài trường. Vì cố gắng ở lại Bonin, hắn phải dưỡng thành thói quen không giết người.
Long Thành thực bình tĩnh, nhưng không biết vì sao, Tường Phát trong lòng lại trào ra một tia sợ hãi.
Hắn cắn răng nói: "Giải trừ thì giải trừ!"
“Lam Băng” bao trùm toàn thân hòa tan giống như một khối băng, nhanh chóng rút đi, hóa thành một cục băng màu lam, từ trên người Tường Phát rơi xuống đất.
Tường Phát trơ mắt nhìn Long Thành lấy dây thừng không biết tìm từ nơi nào, trói hắn thành bánh chưng, sau đó lục soát trên người hắn một lần. Hắn không có hé răng, bởi vì hắn phát hiện một chi tiết, thủ pháp trói của Long Thành cực kỳ chuyên nghiệp, tuyệt đối đã học quá.
Hắn có chút kỳ quái, học tập kỹ xảo chiến đấu là thực bình thường, rất ít người sẽ đi học tập dùng dây thừng trói như thế nào.
Hắn thầm ghi nhớ trong lòng, miệng lại nói: "Long Thành, trói thì cũng trói rồi, là giết là xử, cho cái thống khoái!"
Long Thành xác định đối phương không có sức phản kháng, lại hỏi: "Tụi mày vì sao theo dõi tao?"
Tường Phát giả ngu: "Theo dõi? Cái này mày hiểu lầm rồi, chúng tao chỉ là tiện đường, vừa lúc nhìn thấy mày..."
Phành, một báng súng nện ở trên mặt Tường Phát, mấy cái răng bay đi, máu tươi giàn giụa.
Tường Phát cũng không sợ hãi, cười lạnh: "Thế nào? Con đường này là của nhà mày à?"
Long Thành bình tĩnh nói: "Mày còn có đồng bạn trên tay tao, mày không nói, ta giết mày rồi đi hỏi nó."
Tường Phát giận tím mặt: "Mày dám!"
Long Thành không thèm nhắc lại, nâng lên súng xạ tuyến chỉ hướng Tường Phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận