Long Thành

Chương 157: Súng trường kiểu cũ (2)

Mấy cậu mấy thím nông trường rất nhanh đã bận rộn hẳn lên, ở đây không gian rất lớn, lại có chút đơn sơ. Mọi người quét tước vệ sinh, tìm kiếm tài liệu có thể sử dụng, làm giường đơn giản, ký túc xá lạnh lùng lập tức trở nên náo nhiệt có sức sống hẳn lên.
Long Thành nhân được cuộc gọi của Catherine.
Long Thành: "Ngài khỏe, tiến sĩ."
Catherine nhìn thấy Long Thành cao hứng nói: "Long Thành, các cậu không sao thật sự quá tốt rồi, tôi vẫn rất lo lắng cho các cậu!"
"Cảm ơn ngài, tiến sĩ."
Catherine nói tiếp: "Long Thành, cậu dẫn theo Jasmine, cùng người của nông trường đi đến phòng thí nghiệm. Trung tâm trang bị là an toàn hơn một ít, hải tặc xâm nhập đã bị đánh bại. Hình như hải tặc thành phố Tây Phụng, cũng đã bị tiêu diệt. Chờ hiệu trưởng trở về, Trung tâm trang bị sẽ càng an toàn!"
Long Thành lắc đầu: "Không được, tiến sĩ, cảm tạ ý tốt của ngài, nhưng nơi này vẫn thuận tiện hơn. Jasmine đợi đưa Hoang Mộc Thần Đao trở về."
Jasmine vẻ mặt mất hứng, ở một bên đưa đẩy: "Thầy, con không quay về! Đao Đao tự mình trở về!"
Hoang Mộc Thần Đao câm nín.
Jasmine lớn tiếng nói: "Tiến sĩ, con ở chỗ thầy có thể giúp đỡ rất nhiều việc. Bà nội tuổi lớn, thầy cũng không có người chăm sóc, con có thể nấu cơm con có thể hỗ trợ, trở về rồi thì con cái gì cũng không thể giúp."
Catherine suy nghĩ, dù sao vị trí ký túc xá Long Thành cách Trung tâm trang bị cũng không xa. Nếu thực đánh tới chỗ của Long Thành, Trung tâm trang bị cũng không an toàn gì hơn: "Vậy được rồi, Jasmine con phải chịu khó một chút, chăm sóc tốt cho mọi người."
Jasmine trong lòng nở hoa: "Ái chà ! Tiến sĩ! Jasmine hứa!"
Catherine quay sang hỏi Long Thành: "Long Thành, có cái gì tôi giúp được cho cậu không?"
Long Thành nói: "Xin tiến sĩ giúp tôi gởi Quang Giáp cùng kho hàng vũ khí đạn dược đến đây."
Catherine vung tay lên: "Không thành vấn đề. Còn chuyện gì khác không?"
"Không có, cảm ơn tiến sĩ."
Catherine sảng khoái nói: "Ok! Cứ như vậy đi! Có việc thì liên lạc!"
Dứt lời, nàng trực tiếp ngắt máy. Đợi một chút, vừa rồi hình như còn có chuyện, cái gì mà "tự mình trở về" ? Đó là cái gì? Phi thuyền vận chuyển sao? Ừm, phi thuyền vận chuyển có thể tự động phi hành.
Bỏ đi, không thèm nghĩ nữa!
Dù sao có vấn đề, mấy người Long Thành sẽ lại liên hệ với nàng.
Catherine trực tiếp mang vấn đề này vứt ra sau đầu, nàng rất thích một điểm ở Long Thành, chính là nói thẳng, không có quanh co lòng vòng.
Ký túc xá trong Sơn động, Jasmine nhấc tay hoan hô, vẻ mặt đắc ý.
Hoang Mộc Thần Đao ở một bên, vẻ mặt ngơ ngác, mình giống như, giống như, bị quên mất...
Fermi đi tới, vẻ mặt xin lỗi: "Long Thành, tôi phải về nhà xem sao."
"Fermi, anh không cần xin lỗi." Long Thành nói: "Đi đường cẩn thận. Anh lái chiến hạm vận tải đi, có tình huống tùy thời liên hệ."
Sau đó Long Thành liếc mắt nhìn Hoang Mộc Thần Đao một cái: "Anh có tiện đường đi Trung tâm trang bị không?"
Fermi vội vàng gật đầu: "Tiện đường, tôi cùng đi với Đao Đao."
Jasmine liên tục phất tay với Hoang Mộc Thần Đao: "Đi đường cẩn thận, Đao Đao."
Hoang Mộc Thần Đao nhìn thoáng qua Jasmine, trong lòng giãy giụa, nàng có chút không nỡ rời Jasmine. Nàng không giỏi kết giao cùng người khác, bạn bè rất ít, thật vất vả mới có một người bạn, cứ đi như vậy thì...
"Tôi không đi!" Hoang Mộc Thần Đao cắn răng nói: "Tôi đợi anh của tôi đến đón tôi!"
Lời nói ra khỏi miệng, nàng nhất thời cảm thấy không sai, hiện tại trở về để làm gì? Trung tâm trang bị là nơi rất nhàm chán! Vừa rồi không phải tiến sĩ đã nói hải tặc thành phố Tây Phụng đã sắp bị tiêu diệt sao? Vậy khốn kiếp Hoang Mộc Minh kia, cũng sắp trở lại!
Chờ khốn kiếp này trở về, nàng sẽ tính sổ!
Bất quá nàng cũng có chút tâm tư khác.
Gia tộc cảm thấy hứng thú đối với Long Thành, tuy nàng cảm thấy đánh giá đối với Long Thành là hơi quá, nhưng đây là quyết định của gia tộc. Đối với những chuyện phương diện này, nàng hiểu rõ nặng nhẹ, cái này cũng là một trong những nguyên nhân trên dưới gia tộc mười phần dung túng đối với nàng.
Nàng ở chỗ này, Hoang Mộc Minh là có lý do lại đây, sẽ có cơ hội tiếp xúc Long Thành.
Nếu không mà nói, theo quan sát của nàng đối với Long Thành, Long Thành nhất định sẽ đóng chặt cửa lớn, đợi đến khi hải tặc rời khỏi.
Những người khác đối với cách nói của Hoang Mộc Thần Đao, không cảm thấy có vấn đề gì, tự nhiên không ai phản đối.
Chỉ có Fermi tiếc nuối nói: "Quá đáng tiếc, vốn đang muốn để em lái thuyền."
Hoang Mộc Thần Đao câm nín.
Trong phòng họp Trung tâm trang bị, đang bày chỉnh tề 12 thi thể, trên mỗi một thi thể đều trùm một miếng vải trắng. John tay run run, xốc lên miếng vải trắng đầu tiên, một gương mặt quen thuộc mà lại xa lạ đập vào ánh mắt của hắn.
Tiểu tử này gọi là Điền Phác, năm nay hai mươi mốt tuổi, rất là trẻ tuổi, là tự tay hắn đưa vào. Điền Phác vô luận đi đến nơi nào, đều cười hì hì, cà lơ phất phơ, bởi vì chuyện này mà John đã phê bình hắn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng mà khuôn mặt tinh thần phấn chấn bồng bột này, đã tái nhợt không còn một chút màu máu, hai mắt nhắm nghiền, không nét cười.
John tay run càng thêm dữ dội.
Hắn xốc lên miếng vải trắng thứ hai, thứ ba...
Từng khuôn mặt quen thuộc, nước mắt giãy giụa trong mắt rốt cuộc đã ngăn không được nữa, tùy ý giàn giụa ra, hắn phục xuống gào khóc.
Trong một căn phòng hội nghị khác, Lâm Nam cùng Andrew đang theo dõi John phục xuống khóc lớn.
Andrew hốc mắt cũng đỏ hồng: "Chủ nhiệm, ngài xem trọng John?"
Lâm Nam lắc đầu: "Không xem trọng."
Andrew sửng sốt, Lâm Nam trả lời ra ngoài dự kiến của hắn, hắn không khỏi nói: "Vì sao?"
Ở hắn xem, chủ nhiệm rõ ràng có ý tài bồi John.
Lâm Nam vẻ mặt bình tĩnh: "Hắn tính cách yếu đuối, thực lực thấp kém, cho dù làm một vật hi sinh cũng không có tư cách."
"Vậy ngài..."
Lâm Nam thản nhiên nói: "Tôi chỉ hy vọng hắn có thể trở thành vật hi sinh đủ tư cách."
Andrew rụt rè: "John thật ra cũng có tiềm lực..."
"Tôi nghĩ cậu có hiểu lầm đối với vật hi sinh." Lâm Nam liếc mắt nhìn Andrew một cái: "Vật hi sinh là dùng để tiêu hao lực lượng quân địch. Kẻ địch chịu tiêu hao lực lượng ở trên người cậu, là cậu phải có uy hiếp nhất định đối với hắn. Một vạn con heo có thể cấu thành uy hiếp đối với một chiếc Quang Giáp không?"
Andrew ngượng ngùng: "Chủ nhiệm ngài là cảm thấy thực lực của bọn họ quá yếu sao."
Nhưng chủ nhiệm có tư cách nói lời này, ở trước khi chủ nhiệm nhúng tay, bọn họ hy sinh 10 người, mà sau khi chủ nhiệm nhúng tay, bọn họ chỉ chết 2 người, đã tiêu diệt toàn bộ đám hải tặc tinh nhuệ này.
Lâm Nam: "Rất nhiều thứ, học không được ở sân huấn luyện."
Andrew mặt đỏ lên: "Bọn họ thật ra rất nhiều người là xuất ngũ từ tiền tuyến về..."
Lâm Nam hỏi lại: "Sau đó làm văn chức?"
Fermi bởi vì đảm nhiệm trợ lý Long Thành, cho nên mới có tiếng ở Trung Tâm An Ninh .
Andrew không nói gì chống đỡ, nhanh kiểm điểm: "Là thuộc hạ công tác không tốt."
Lâm Nam lắc đầu: "Cái này không phải lỗi của cậu, ai có thể nghĩ đến? Tựa như chiến tranh đến nơi này, không phải lỗi của ai. Nhưng chúng ta phải tổ chức lại mọi người, nếu không mà nói, chỉ có hai kết cục, hoặc là chết, hoặc là sống không bằng chết."
Ngay vào lúc này, Andrew nhận được cuộc gọi.
Một lát sau, Andrew ngắt máy sắc mặt rất khó coi: "Chủ nhiệm, tin tức lấy ra từ máy tính Quang Giáp của địch, đội hình của bọn chúng lần này là 12 Quang Giáp, không phải 10 cái!"
Lâm Nam trong mắt hiện lên tinh quang, trầm giọng hỏi: "Hai cái còn lại ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận