Long Thành

Chương 311: Làm cọc xi măng

Nhưng mà khi bàn tay của Long Thành thuần thục mà bản năng bắt lấy cái cổ bóng loáng mềm mại của Jasmine, hắn phản ứng lại, cứng rắn đình chỉ một loạt động tác công kích đến tiếp sau.
Jasmine thân thể treo ở giữa không trung, tứ chi mở ra, tựa như con cóc bị nắm cổ.
Bỗng nhiên Long Thành cảm thấy phản ứng của mình hình như không quá hợp thời điểm, hắn thật cẩn thận mang thân thể Jasmine dựng thẳng lại, đặt xuống đất.
Hắn lúc này mới nhìn thấy, trên mặt Jasmine tràn đầy nước mắt. Long Thành càng thêm cảm thấy hành động vừa rồi của mình tựa như không đúng, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Jasmine đứng ở trước mặt Long Thành hai mắt đẫm lệ, lại mở ra hai tay, xông về phía Long Thành.
Long Thành trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng lạnh, cắn răng kiên trì toàn thân căng thẳng đứng ở tại chỗ, không có né tránh.
Jasmine ôm lấy Long Thành lúc này mới oa một tiếng khóc ra: "Hu hu hu, thầy..."
Jasmine khóc rất lợi hại.
"... May khi đó rất đau đớn, mỗi ngày đều rất đau đớn. Jasmine chưa lớn lên, thực ngốc còn chưa biết nói chuyện, hu hu hu... Jasmine mỗi ngày đều hy vọng mình có thể mau mau lớn lên, trưởng thành có thể trợ giúp May, có thể nói chuyện cùng..."
"... Tiến sĩ mỗi ngày ở cùng May, tiến sĩ mỗi ngày đều khóc."
"... May nói cảm giác bản thân không còn bao nhiêu thời gian, nói đáng tiếc không nhìn thấy Jasmine lớn lên... Hu hu hu..."
"... Thầy, Jasmine thật khổ sở thật khổ sở..."
"... Thầy, Jasmine chán ghét chú Lâm chú Từ..."
Jasmine ôm ở trên người Long Thành khóc hu hu, miệng mơ hồ không rõ nói cái gì.
Long Thành đứng thẳng tắp, không chút lay động, im lặng lắng nghe, im lặng đứng, tựa như cọc xi măng.
Đau thương tận đáy lòng, thật ra là nói cho bản thân nghe.
Thanh âm Jasmine dần dần trầm thấp hàm hồ, một lát sau, Long Thành nghe được hô hấp của nàng trở nên quy luật hẳn lên.
Jasmine đang ngủ.
Nhân loại mới cũng sẽ ngủ sao? Long Thành có chút ngạc nhiên, hắn chưa thấy qua Jasmine ngủ.
Hắn đứng không chút lay động, trên người là Jasmine đang ngủ. Nếu không biết nên an ủi Jasmine như thế nào, vậy làm cọc xi măng đi, cũng không thể cho Jasmine đi học lúc này?
Nếu như phải làm cái gì mà nói, Long Thành chỉ có thể nghĩ đến cho Jasmine đi học.
Jasmine ngủ thật sự sâu, Long Thành nhắm chừng nàng nhất thời không tỉnh được, nên thử luyện cách hô hấp “Đạo Dẫn Cửu Thức”.
Long Thành chưa từng có thả lỏng luyện tập đối với “Đạo Dẫn Cửu Thức”, hắn coi trọng đối với “Đạo Dẫn Cửu Thức” không thua gì nghiên cứu đối với khống mang. Phải biết rằng, phương pháp có thể rèn luyện gan, hắn không từng tiếp xúc ở doanh huấn luyện.
Hô hấp “Đạo Dẫn Cửu Thức” cần tiến hành phối hợp động tác tứ chi khác nhau, đây là lần đầu tiên Long Thành thử chỉ đơn thuần vận hành cách hô hấp “Đạo Dẫn Cửu Thức”.
Vừa mới bắt đầu thực không được tự nhiên, nhưng dần dần, Long Thành tìm được một chút cảm giác.
Hắn hô hấp bắt đầu trở nên thâm trầm ngân nga, trong ngực lấy biên độ kinh người bành trướng, co rút, giống như bên trong cất giấu một cự thú hồng hoang hung mãnh.
Jasmine vắt ở trên người Long Thành, theo Long Thành hô hấp phập phồng, khuôn mặt nước mắt tràn đầy dần dần giãn ra, như là đang gặp mộng đẹp gì đó, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, khóe miệng chậm rãi chảy ra chất lỏng trong suốt.
Hai giờ sau, Jasmine mơ mơ màng màng mở to mắt.
Ai, vừa rồi mình không phải đang chơi game thuyền hải tặc sao? Trận này sang trận khác! Kích thích muốn chết!
Thì ra là nằm mơ, thật đáng tiếc. Khi nào thì mình có thể đi chơi game thuyền hải tặc chân chính đây...
Jasmine bĩu môi, theo thói quen vặn vẹo thân mình cọ cọ vào cái gối ôm ở trong ngực.
Ai, gối ôm sao lại cứng như vậy? Nàng mơ mơ màng màng nhéo nhéo cái gối ôm, ôi cứng quá! Chẳng lẽ mình ngủ một giấc, gối ôm biến thành gối sắt?
Không được! Ngủ lại!
Ồ?
Hả?
Jasmine giật mình một cái, toàn bộ buồn ngủ nháy mắt không cánh mà bay, nàng mở to hai mắt trợn tròn tròng mắt.
Thân thể nàng đột nhiên cứng đờ.
Mình giống như một con gấu túi, vắt ở trên người thầy, đầu gác lên... là bả vai thầy, khó trách mình cảm thấy gối sao lại lạ như thế...
Đợi một chút! Một vết nước trên vai thầy... Cái đệch, mình chảy nước miếng?
Jasmine vẻ mặt ngưng đọng lại, nàng cảm thấy ngũ lôi oành đỉnh, đầu óc trống rỗng.
Một bàn tay bắt lấy sau cổ của nàng, giống như bắt mèo trực tiếp nhấc nàng lên, đặt ở trên đất.
Jasmine sắc mặt trắng bệch, một bên cúi đầu một bên nói năng lộn xộn: "Thầy, thầy, con, con không phải cố ý... Thực không phải cố ý! Thầy, thực xin lỗi, thực xin lỗi thực xin lỗi! Con lau cho thầy, con con..."
Long Thành nhìn Jasmine liều mạng xin lỗi, mặt không chút thay đổi hỏi: "Con tính làm cái gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt Long Thành mang theo sát khí, Jasmine da đầu hơi phát tê, rụt rè nói: "Con, con có thể bồi tiền chứ?"
Ngẫm lại mình hiện tại cũng là một tiểu phú bà, nhưng mà... vì sao tim lại như bị dao cắt?
"Bồi tiền?" Long Thành nhíu mày: "Vì sao phải bồi tiền? con không phải chán ghét hiệu trưởng cùng chủ nhiệm sao?"
Jasmine chớp chớp mắt, ồ, thì ra không phải nói mình ngủ chảy nước miếng.
Nghe được "Chủ nhiệm" "Hiệu trưởng", Jasmine vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, nàng trầm tư một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Thầy, con muốn cứu tiến sĩ cùng chú Đỗ!"
Long Thành đối với trả lời của Jasmine không chút bất ngờ, rõ ràng lưu loát nói: "Thầy bây giờ giết vào?"
Jasmine liên tục lắc đầu: "Không cần không cần!"
Long Thành vẻ mặt chân thật nhìn Jasmine: "Không cần?"
Jasmine trong lòng ấm áp, chẳng sợ thời điểm nguy hiểm như vậy, thầy cũng nguyện ý giúp nàng. Nàng lộ ra nụ cười nghịch ngợm: "Thầy yên tâm! Jasmine có biện pháp! Quyết không làm cho thầy xấu hổ!"
Hơn nữa, nàng còn có ba trợ thủ nhỏ!
Bất quá thầy hình như còn chưa biết, Jasmine chột dạ khó hiểu, nàng nhanh nói: "Thầy, thầy nhanh đưa mấy người bà nội chú Căn đến đây đi."
Jasmine vì gọi cho tiến sĩ, đã bay đến chiến hạm vận tải hội hợp cùng Long Thành, hiện tại ký túc xá sơn cốc khuyết thiếu bảo hộ.
Long Thành ừm một tiếng xoay người rời đi, đi đến cửa phòng điều khiển, hắn dừng bước chân lại, xoay người, mặt không chút thay đổi hỏi: "Con không sao chứ?"
Bốp.
Jasmine tinh thần no đủ, bắt chước binh sĩ dập chân chào, ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng nói: "Báo cáo thầy! Jasmine xinh đẹp đáng yêu của ngài đã đăng nhập!" .
"Bất cứ lúc nào có thể lên... tiền tuyến!"
Long Thành mặt không chút thay đổi, xoay người rời khỏi.
Mỏ hàn cắt trong tay Roma tinh chuẩn mà ổn định, vẻ mặt hắn chuyên chú nhìn chằm chằm hào quang phun ra ở mỏ hàn.
Luồng laser hạ xuống, vết cắt thẳng tắp đẩy mạnh!
Bơm năng lượng cồng kềnh đã hoàn thành phân cắt, bóc ra từ trên Quang Giáp, oành đùng, trùng trùng đập lên trên mặt đất, bốc lên một mảng bụi đất.
Lại phân cắt xong một chiếc Quang Giáp!
Roma lơ lửng ở giữa không trung cách mặt đất mười lăm thước, tay cầm mỏ hàn cắt, quan sát mặt đất nơi nơi đều là linh kiện Quang Giáp phân tán, trong lòng không hiểu sao sinh ra một cỗ cảm giác thành tựu.
Hắn hít sâu một hơi, vị rỉ sắt cùng dầu máy trong không khí, tựa như đều tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Đợi một chút! Cảm giác thành tựu chết tiệt này, là chuyện gì xảy ra?
Roma thân thể cứng đờ.
Mình là sư sĩ chỉ huy bày mưu nghĩ kế! Là độc thủ phía sau màn một ý niệm lóe qua trong đầu, đã đủ để tiêu diệt vô số kẻ địch! Là...
Sao có thể vì rác rưởi trước mắt này sinh ra cảm giác thành tựu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận