Long Thành

Chương 120: Tường Phát trợ giúp

Trong phi thuyền giăng kín tro bụi, Mặc Địch lâm vào tuyệt cảnh.
Cái bàn Inox bị Long Thành vung lên, giống như đại chuỳ cổ đại, rắn chắc nện ở trên người hắn.
Thùng!
Chỉ thấy nền thân tàu hợp kim cường độ cao đúc thành dưới thân Mặc Địch đột nhiên lõm xuống một đoạn, mũi nhọn của "Mặc Ảnh" bao phủ bên ngoài toàn thân hắn đều gãy, mảnh vỡ bay loạn, "Mặc Ảnh" hiện lên vết rạn chi chít, giống như mạng nhện vậy.
Mặc Địch thét lớn một tiếng, mũi trào ra máu tươi, hắn cảm giác toàn thân giống như gãy vụn.
Bất quá hắn là dân chuyên nghiệp, biết vào lúc này, một chút chần chừ nào sẽ chỉ làm cho mình lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Oành, mảnh vỡ "Mặc Ảnh" trên người hắn, đột nhiên nổ tung, giống như mưa mà tỏa ra bốn phía.
Long Thành không có né tránh, chỉ bảo vệ yếu hại.
Bốp bốp bốp, mảnh vỡ "Mặc Ảnh" như mưa to đánh vào trên vách bốn phía, bắn lên hoa lửa, bụi đất bay lên.
Nhiều mảnh vỡ bắn ra cắm vào cánh tay đang bảo vệ mặt của Long Thành, máu tươi chảy ra, Long Thành vẫn như không cảm giác. Chỉ thấy nửa thân trên của hắn hơi lắc lư kéo ra vài cái tàn ảnh, phần eo không chút lay chuyển như bàn thạch, chân đạp bắn tới, phút chốc đã xuất hiện ở bên cạnh Mặc Địch.
Mặc Địch phản ứng cũng rất nhanh, lưng chạm đất phát lực, thân thể giống như lò xo bắn lên, đùi phải như lưỡi dao bung ra, hung ác đá vào thắt lưng Long Thành.
Bốp, hắn cảm giác mắt cá chân căng thẳng, mắt cá chân của mình thế mà đã bị Long Thành bắt lấy.
Khí lực thật lớn!
Mặc Địch không có ý đồ giãy ra, ngược lại mượn lực này, thân hình xoay chuyển chân trái không tiếng động vung lên, đá vào cằm Long Thành.
Cứ đá này nếu trúng, cằm Long Thành sẽ vỡ nát trong nháy mắt.
Lúc này Mặc Địch đã không quản tới có thể sẽ thương tổn tới Long Thành hay không, tính mạng của mình mới quan trọng nhất. Người thắng chưa bao giờ bị trách phạt, người thất bại thì lý do gì cũng như không. Trong khi đánh nhau sinh tử, lo trước lo sau, đó là tự tìm đường chết.
Mũi chân hắn đụng tới cằm Long Thành, nhưng mà hắn không kịp cao hứng, không tốt!
Mũi chân trống rỗng, không có đụng tới cái gì cả.
Ngay sau đó hắn cảm thấy đất trời xoay chuyển, mặt bị nện mạnh lên trên sàn.
Long Thành xoay thắt lưng nghiêng người né qua mũi chân Mặc Địch, bàn tay bắt lấy mắt cá chân phát lực, Mặc Địch bị hắn trực tiếp vung lên, hung hăng nện lên trên sàn tàu. Vô luận là khí thế hay là tư thế, đều không có khác gì vừa rồi vung bàn inox.
Lần này thế lớn lực trầm, Mặc Địch phát ra một tiếng hét thảm, toàn thân xụi lơ ở, mất đi năng lực đề kháng.
"Thầy, đối phương có người trợ giúp, có súng!"
Giọng của Jasmine lộ ra khẩn trương.
Có súng?
Long Thành ừm một tiếng, một bên kéo Mặc Địch đã hôn mê vào trong phi thuyền, một bên hỏi Jasmine: "Tìm được kênh đối phương đang dùng chưa?"
Không biết vì sao, nghe được giọng nói bình tĩnh của thầy, khẩn trương trong lòng Jasmine lập tức biến mất không thấy, giọng điệu của nàng lộ ra hưng phấn: "Tìm được rồi, bọn họ vừa mới đổi, kênh đã bị Jasmine lock."
"Ừm, chờ mục tiêu tiến vào phi thuyền, con liền cắt đứt thông tin của bọn họ, bao gồm kênh đã dùng."
"Vâng, Jasmine rõ ràng!"
Fermi đang luyện tập “Đạo Dẫn Cửu Thức” luyện đến hầu như mơ mơ màng màng, đầu óc theo không kịp, vẻ mặt mờ mịt: "Ai, có chuyện gì vậy? Long Thành đâu?"
Jasmine vui vẻ trả lời: "Thầy đi mua táo."
"Ồ, mua táo." Fermi mệt đến hai mắt biến thành màu đen nhắc lại một câu, thật sự đã chống đỡ không được: "Chú ý chút, đừng để cho cậu ấy cướp táo nhà người ta. Anh, anh không được rồi..."
Nói còn chưa dứt lời, trong khoang thuyền đã vang lên tiếng ngáy của Fermi.
Long Thành nghe hết toàn bộ, hắn cảm thấy đầu Fermi thật sự là kỳ quái. Cướp táo? Vì sao phải cướp? Đó cũng không phải Quang Giáp.
Hắn hiện tại có tiền.
Chiếc phi thuyền này đã bỏ hoang nhiều năm, bên trong giăng đầy tro bụi, trong khoang thuyền âm u tràn ngập mùi mục nát, rỉ sét cùng bụi đất. Tuy một tay xách theo một người, nhưng mà Long Thành bước chân mềm nhẹ, chỗ đi qua, không một tiếng động, bụi đất cũng không bay lên.
Hắn đi vào bên trong, ven đường nơi nơi đều có thể nhìn thấy cửa khoang thuyền đầy rỉ sét, vụn thủy tinh rơi đầy đất, gia cụ mục nát chỉ còn lại có bộ khung, nơi nơi đều là mạng nhện, có chỗ còn có thể thấy cả chuột.
Ở khu kiểm tu trong phi thuyền, Long Thành dừng chân lại.
Xung quanh là lối đi hẹp phức tạp cùng cửa khoang thuyền to nhỏ, còn có các loại đồng hồ xem không hiểu, mặt trên giăng kín tro bụi. Nơi này là nơi kỹ sư trên thuyền hằng ngày kiểm tra máy móc, thuyền viên bình thường cấm vào.
Hoàn cảnh nhỏ hẹp phức tạp, là nơi đối phó với súng tốt nhất.
Tường Phát đi lên phi thuyền bỏ hoang, hắn cầm trong tay súng xạ tuyến, vẻ mặt cảnh giác. Đẩy ra cửa khoang thuyền, hắn nhìn thấy dấu vết đánh nhau kịch liệt ở đâu cũng có thể thấy được, cùng mảnh vỡ "Mặc Ảnh" phân tán khắp nơi, tâm đã trầm xuống.
Hắn hạ giọng ở kênh thông tin: "Lão đại đã xảy ra chuyện!"
Một giây sau, hắn ý thức được không thích hợp, thấp giọng nói: "Bếp Lò, thu được không?"
"Bếp Lò" là nickname của Lô Hành.
Quả nhiên thông tin bị cắt đứt, hắn đổi sang kênh đã dùng: "Bếp Lò, có thể nghe được không?"
Vẫn không có thu được đáp lại gì.
Kênh đã dùng cũng bị cắt đứt, xem ra tín hiệu thông tin phụ cận, bị đối phương chận lại. Mà làm như vậy, phần lớn là xuất phát từ giữ bí mật.
Xem ra bọn họ đã phát hiện chuyện gì khó lường rồi.
Long Thành quả nhiên là rất có lai lịch.
Tường Phát không để ý tới nữa, hắn hiện tại đối với bối cảnh của Long Thành một chút cũng không có quan tâm, hắn chỉ lo lắng an toàn của lão đại. Cầm súng xạ tuyến, "Lam Băng" trên người hóa thành một bộ giáp màu lam, bảo hộ yếu hại của hắn.
Không gian hôn ám tối đen, ảnh hưởng đối với hắn rất nhỏ, dấu chân trên tro bụi rất nông, nhưng mà không có tránh được ánh mắt của hắn.
Phía trước im ắng, một mảng tĩnh mịch.
Hắn có chút hối hận, nếu mang theo một ít ong mật trinh sát điện tử thì tốt rồi. Ong mật trinh sát điện tử thực thích hợp địa hình hẹp, phức tạp như vậy, thả ra bốn năm con, chỗ ẩn thân của đối phương sẽ phơi ra ánh sáng.
Bất quá thực hiển nhiên, đối phương số người cũng không nhiều, nếu không thì sẽ không dụ dỗ hắn xâm nhập vào khoang thuyền như vậy.
Bỗng nhiên, phía sau hắn vang lên tiếng bước chân.
Nghe được tiếng bước chân ở phía sau, Tường Phát không chút do dự xoay người bắn.
Chùm tia sáng màu đỏ chói mắt thẳng tắp xuyên thấu hắc ám, nhưng không có bắn trúng cái gì cả, phía sau hắn trống rỗng không có gì.
Đát đát, thanh âm rất nhỏ truyền đến từ phía trước.
Tường Phát xoay người như tia chớp, nâng súng bắn, chùm tia sáng màu đỏ bắn trúng một cửa khoang thuyền mục nát, không chút cố sức xuyên thủng cửa khoang thuyền. Nếu phía sau cửa khoang thuyền có người, vậy một súng vừa rồi đã bắn trúng.
“Hồng Diệu” trong tay hắn là một trong những vũ khí hắn thích nhất, là vũ khí cá nhân bỏ số tiền lớn để chuyên môn chế tạo ra. Chỗ nổi trội nhất của “Hồng Diệu”, đó là công suất siêu lớn của nó vượt xa súng xạ tuyến cầm tay bình thường, điều này làm cho nó uy lực mạnh, đã hết sức tiếp cận vũ khí Quang Giáp.
Đương nhiên, trả giá chính là thời gian bắn thu ngắn lại rất nhiều. Súng xạ tuyến không có dung lượng đạn dược gì để nói, chỉ có thời gian bắn, đó là thời gian liên tục phóng ra chùm tia sáng năng lượng cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận