Long Thành

Chương 132: Được cứu (1)

Hắn quay sang lớn tiếng hô lớn: "Long Thành, cậu trái tôi..."
A Nộ tròng mắt trừng lớn, con đường phía trước hắn trống rỗng, Long Thành đã không thấy bóng dáng.
"Fuck!"
Hắn nhịn không được chửi ầm lên, lập tức không quản cái gì khác, thân hình thấp xuống, tiến vào một cửa hàng bên đường. Nửa giây sau, một tiếng nổ, cửa hàng bị một ánh lửa bốc lên bao phủ.
Long Thành lướt đi ở trong ngõ nhỏ hẹp âm u, tốc độ rất nhanh. Bởi vì ngõ nhỏ thực hẹp, chỉ có thể chứa một người đi qua. Long Thành đang chạy như điên, không có chút giảm tốc nào, Fermi cùng Jasmine bị hắn nắm theo, thỉnh thoảng đụng vào hai bên vách tường, phát ra những tiếng phành phành phành.
Jasmine nhịn không được oán giận: "Thầy, lần sau có thể không cần nắm cổ của con hay không?"
Long Thành đang bay nhảy khí tức vẫn vững vàng: "Xúc cảm tốt."
"Cổ có xúc cảm gì tốt." Jasmine nháy mắt, giọng điệu gợi cảm mị hoặc: "Thầy, trên người Jasmine có rất nhiều chỗ xúc cảm tốt hơn, thầy có muốn thử hay không?"
Long Thành ồ một tiếng: "Còn có chỗ nào càng dễ dàng bẻ gãy hơn so với cổ? Chỗ thiếu hụt trong thiết kế được che giấu?"
Jasmine câm nín.
Fermi cảm giác mình tựa như một khí cầu không ngừng bị va chạm, hắn bị đụng tới mặt mũi bầm dập, cả người chỗ xanh chỗ tím, cộng thêm cánh tay mà Long Thành đang tú lấy của hắn trước đó đã bị thương, hắn nhịn không được phát ra tiếng a a a a kêu thảm thiết.
Long Thành nhắc nhở: "Fermi, không được kêu, sẽ dẫn tới kẻ địch."
Fermi muốn khóc: "A a a a, Long Thành, tôi cũng không muốn kêu, quá, rất quá a a a a!"
Long Thành: "Tôi giúp anh."
Vừa mới chạy ngang qua một đoạn ống nước bằng thép, Long Thành mang Fermi trong tay thuận thế đập về phía ống nước. Phành, tiếng va chạm so với vừa rồi càng vang dội hơn, tiếng kêu thảm thiết im bặt, Fermi đầu u lên một cục, hai mắt trợn trắng hôn mê tại chỗ.
Long Thành một bên phóng đi, một bên hỏi: "Jasmine con có cần hỗ trợ không?"
Jasmine vẻ mặt cứng ngắc: "Không, không cần."
"Thật sự không cần?"
"Thật sự không cần." Jasmine cố gắng gượng ra nụ cười: "Jasmine là nhân loại mới, cái va chạm này tựa như là mát xa mà thôi, rất thư thái."
Trong khi nói chuyện bọn họ đã xuyên qua ngõ nhỏ, tiếng nổ oành oành oành từ xa xa phía sau truyền đến, Jasmine vội vàng nói sang chuyện khác: "Thầy, giờ chúng ta đi đâu?"
Long Thành: "Tìm một chỗ nấp."
Jasmine có chút thất vọng: "Không đánh đánh giết giết sao?"
Long Thành: "Đánh không lại."
Thầy trả lời trực tiếp như thế, Jasmine nhất thời câm miệng. Đánh đánh giết giết thầy mới là chủ lực, nàng chỉ có thể làm công tác phất cờ hò reo.
Ài, nếu thầy cũng mang theo Quang Giáp thì tốt rồi.
Jasmine trong lòng tràn đầy tiếc nuối.
Xuyên qua ngõ nhỏ đến một con đường khác, con đường này ngựa xe như nước, người đi đường thần sắc vội vàng. Bất quá cách một con phố, nơi này tựa như thế giới khác, không chịu ảnh hưởng. Cách đó không xa tiếng nổ truyền đến, vụ nổ dâng lên ánh lửa cùng sương khói cuồn cuộn, rõ ràng có thể thấy được. Ngẫu nhiên có người sẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, chậc chậc hai tiếng, tiếp tục đi tới, bọn họ giống như đối với một màn này đã sớm quá quen thuộc rồi.
Xác định bốn phía an toàn, Long Thành buông Jasmine xuống.
Jasmine nhìn xung quanh, ừm, cổ có chút cứng, nàng nhìn thấy một cửa hàng, mắt sáng ngời: "Thầy, chúng ta đi uống một chén trà sữa đi, nước trái cây vừa rồi đã đổ hết sạch."
Long Thành: "Trà sữa là cái gì?"
Jasmine mô tả chuẩn xác: "Là đồ uống so với cà phê uống ngon hơn gấp vạn lần, rất ngọt!"
Long Thành trả lời thực rõ ràng: "Đi."
Jasmine vui vẻ đi ở phía trước, nhảy nhảy nhót nhót, hai cái đuôi ngựa phất tới phất lui. Người đi trên đường chú ý tới một cô gái nhỏ hoạt bát đáng yêu, không khỏi đều lộ ra nụ cười.
Đi đến quán trà sữa, đẩy cửa vào.
Jasmine lập tức đi chọn món, mà Long Thành ánh mắt theo thói quen đảo qua bốn phía. khách trong quán không nhiều lắm, chỉ có mấy đôi tình lữ linh tinh, ở trong góc anh anh em em, không có ai chú ý tới bọn họ.
Không có nguy hiểm.
Một lát sau, Jasmine bưng trà sữa lại, đưa cho Long Thành: "Thầy, nè! Uống ngon lắm!"
Long Thành tiếp nhận, uống một ngụm, ánh mắt hơi trợn to, rồi tu một hơi cạn sạch. Hắn rất muốn quẳng Fermi đang ở trên tay đi, người này nói cái gì cà phê chỉ cần thêm nhiều đường là đồ uống ngon nhất trên đời này.
Jasmine thấy Long Thành uống xong, thực vui vẻ, mang trà sữa trong tay mình còn chưa kịp uống đưa cho Long Thành: "Thầy, ly này cho thấy."
Long Thành không nhận.
Jasmine cười thực ngọt, nàng nói: "Jasmine lại đi mua."
Long Thành nghe vậy, lập tức tiếp nhận, lại uống một hơi cạn sạch, sau đó mang cái ly đưa cho Jasmine: "Cảm ơn Jasmine."
Jasmine vui vẻ đi mua trà sữa.
Long Thành bỗng nhiên nếu có chút cảm giác, xoay mặt nhìn về phía một chỗ ngồi ở góc sáng sủa. Chỗ ngồi bị màn sáng nhàn nhạt bao vây, hắn vừa rồi tựa như cảm giác có người nhìn hắn từ bên trong màn hình.
Trong màn hình, Hoang Mộc Minh có hứng thú: "Đó là Long Thành?"
Trong tư liệu dặm hình ảnh Long Thành, hắn liếc mắt một cái là nhận ra.
Hoang Mộc Thần Đao nhìn thấy Long Thành, nhất thời thù mới hận cũ nảy lên trong lòng, nghiến răng nghiến lợi từ trong hàm răng nói ra: "Không sai, hắn!"
Nghe giọng điệu Đao Đao, Hoang Mộc Minh 100% xác định hai bên trước đó khẳng định đã phát sinh xung đột, hơn nữa khẳng định là Đao Đao thua. Cái này làm cho Hoang Mộc Minh hứng thú càng thêm nồng đậm.
Hoang Mộc Thần Đao sở dĩ được sủng ái, trừ bỏ nàng là con gái lại nhỏ nhất ra, còn có nguyên nhân chính là thiên phú xuất sắc của nàng.
Có thể không đến 18 tuổi nắm giữ khống mang, phóng mắt toàn vũ trụ, cũng vô cùng hiếm có.
Nhóm huynh trưởng trong tộc lớn hơn Hoang Mộc Thần Đao không quá 5 tuổi, tất cả đều bị nàng đáng qua.
Đối với thế gia lịch sử lâu đời như Hoang Mộc gia, con gái thường thường cuối cùng khó thoát khỏi kết quả cưới xin. Ngoại lệ duy nhất, đó là như Hoang Mộc Thần Đao. Có thiên phú xuất sắc, có khả năng tấn thăng siêu cấp sư sĩ, thường thường có thể hưởng thụ tự do ở trình độ nhất định.
Mà nếu thật sự tấn thăng siêu cấp sư sĩ, vậy không chỉ được tự do, còn có thể được quyền lực.
Đối với gia tộc lớn mà nói, bất cứ một chút hy vọng có được siêu cấp sư sĩ, bọn họ đều sẽ không bỏ qua.
Bọn họ rất rõ ràng, gia tộc có thể ở trong dòng sông lịch sử nguy nga không ngã, chưa bao giờ dựa vào hồi môn của con gái, dựa vào là cường giả mỗi một gia tộc lớn bảo hộ. Không có vũ lực mạnh mẽ, tài phú có nhiều, cũng chỉ sẽ trở thành dê béo trên bàn cơm người khác. Không có vũ lực mạnh mẽ, quyền thế có hiển hách, đều là hoa trong gương, trăng trong nước, đảo mắt thành không.
Long Thành toàn thân tràn đầy bụi đất, trên tay mang theo một người nam hôn mê, nhìn qua tựa như công nhân mới từ công trường trong lòng đất đi ra.
Hoang Mộc Minh giao tiếp nhiều cùng các loại người, không có tật xấu trông mặt mà bắt hình dong, hắn chủ động tắt đi máy che chắn, đi ra ngoài: "Cậu khỏe, xin hỏi là Long Thành phải không?"
Long Thành vẻ mặt cảnh giác nhìn đối phương.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy Hoang Mộc Thần Đao trên sô pha, nhìn có chút quen mắt. Ký ức này có vẻ khắc sâu, hắn rất nhanh nghĩ ra, là Quang Giáp rùa đen lúc ấy hoàn toàn bị hắn nổ cho phế đi, làm cho hắn tay không mà về.
Hắn chán ghét không có thu hoạch.
"Là cô, rùa đen."
Hoang Mộc Thần Đao mặt trướng đỏ bừng, lửa giận xông thẳng lên đầu, đang muốn phát tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận