Long Thành

Chương 314: Tiền tuyến có biến (2)

Đấu tranh giữa các lão đại, là bọn họ có thể nhúng tay sao?
Dù sao mặc kệ nhóm lão đại thế nào, vẫn là lão đại của bọn họ. Lão đại mạnh lên, là Anmobiquet bọn họ mạnh lên!
Thường Ca cũng không ngoại lệ,
Hắn tuyệt không sẽ nhúng tay vào tranh đấu giữa các lão đại. Không chỉ như thế, lão đại Angu có thể quản được lão đại Billy, ở hắn xem đó là chuyện tốt bằng trời!
Bất quá lần này, hắn vẫn chủ động mở miệng: "Lão đại, Niếp Kế Hổ đã là nỏ mạnh hết đà, vì sao không nhân cơ hội nhổ cỏ tận gốc?"
Bàn tay Quang Giáp của Thường Ca hung hăng chém một phát vào không khí.
Angu lười biếng nói: "Yên tâm, không cần chúng ta ra tay. Chúng ta muốn Niếp Kế Hổ chết, có người càng muốn Niếp Kế Hổ chết hơn so với chúng ta!"
Có người càng muốn Niếp Kế Hổ chết hơn so với bọn họ?
Chẳng lẽ lại tới nữa một đám hải tặc nào khác?
Thường Ca dùng sức xoay chuyển đầu óc, ai, có chút chuyển không động, đương trường bừng tỉnh đại ngộ cười nói: "Ha ha ha! Rõ ràng! Quả nhiên tất cả đều ở trong lòng bàn tay của lão đại!"
Tiếng rống của lão đại Billy, đột nhiên vang lên.
"Tao muốn giết sạch bọn chúng!"
"Thả tao ra ngoài!"
"Tao muốn tự tay giết sạch bọn chúng!"
"Ôi ôi ôi ôi..."
Billy lão đại ồ ồ thở dốc ẩn chứa đau đớn vô cùng, giống như hung thú kiệt ngạo bị xiềng xích giam cầm, đang tuyệt vọng điên cuồng giãy giụa.
Mọi người đã từ run sợ lúc ban đầu, đến giờ thì đã quen.
"Đi thôi."
Quang Giáp "Thiên Uy" biến thành thanh âm lão đại Angu, nó xoay người đi ra phía ngoài.
Hải tặc khác nhất thời như ong vỡ tổ.
"Lão đại, từ bỏ tàu Anmobiquet sao?"
"Đúng vậy lão đại, chiến hạm tốt như vậy! Từ bỏ sao?"
"Lão đại, đây là căn cơ của chúng ta mà!"
Thanh âm Angu từ phía trước truyền đến: "Ừm, từ bỏ."
Thường Ca cũng không nhịn được: "Vì sao vậy lão đại? Vì sao từ bỏ?"
"Bởi vì đưa chút lễ gặp mặt cho một người."
Thường Ca còn muốn đưa hỏi cho ai lễ lớn như vậy, nhưng hắn mạnh mẽ tự nhịn xuống.
Hắn tuy đôi khi đầu óc không tốt, lại biết làm tiểu đệ như thế nào, lão đại đưa ra quyết định, cần giải thích với tiểu đệ như hắn sao?
Huống chi, nay lão đại còn trở nên lợi hại như vậy, quả thực là chiến thần trong hải tặc!
Chỉ cần lão đại còn ở đó, chiến hạm còn lớn hơn so với Anmobiquet, về sau không phải là không có. Nắm tay lớn, còn sợ không có chiến hạm?
Hắn chuyển hỏi: "Lão đại, chúng ta đi đâu?"
"Thiên Uy" nửa đỏ nữa đen cũng không quay đầu lại.
"Đi căn cứ liên quân."
Long Thành không biết tìm ở đâu ra một chiếc xe vận chuyển rách nát, mang đồ đạc trong ký túc xá một hơi đóng gói, bao gồm mấy người bà nội, đều chất lên xe vận chuyển.
Điều khiển xe vận chuyển là chú Căn, Long Thành điều khiển Quang Giáp đồng hành bảo hộ.
Chú Căn muốn triển lãm một chút kỹ thuật lái xe cao siêu của mình, lái xe vận chuyển xiêu xiêu vẹo vẹo, bị người toàn xe mắng cho máu chó đầy đầu, vô cùng oan ức.
Không biết có phải là do Diêu Bắc Tự hai ngày trước quét sạch hải tặc hay không, ven đường bình an, thông suốt.
Khi đến chiến hạm vận tải, chú Căn bị sự cao lớn của "Hàng-6" làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Jasmine đã sớm nhận được tin tức đứng ở ngoài cửa khoang thuyền chờ, khi nhìn thấy bà nội, không biết vì sao hốc mắt đỏ lên, nhào vào lòng ôm lấy bà nội.
Jasmine sau khi biết được mấy người bà nội đều nguyện ý rời khỏi Nguyệt tinh, thở phào một hơi, như trút được gánh nặng.
Bà nội đau lòng vỗ vui Jasmine, miệng liên tục nói Jasmine ngoan Jasmine ngoan.
Sự thật chứng minh, nhân loại đều thích lớn.
Thân thuyền 3.2 ki lô mét của "Hàng-6", lập tức làm mất đi nghi ngờ cùng lo lắng trong cảm nhận của mọi người, mỗi người trên mặt lộ ra nụ cười thả lỏng an tâm.
Roma rất tự giác điều khiển một chiếc Quang Giáp công trình, vận chuyển đồ trên xe vào trong khoang thuyền.
Chỉ là vị dầu máy có chút nhạt...
Nhìn "Hàng-6" cao ngất, chú Căn thật sự hưng phấn, đã muốn xông lên trên, kết quả bị Long Thành giữ lại.
Chú Căn vẻ mặt bất đắc dĩ một lần nữa ngồi trên xe vận chuyển, xiêu xiêu vẹo vẹo lái xe vận chuyển, đi theo phía sau Quang Giáp Long Thành, chạy ra xa xa.
Mấy giờ sau, chú Căn điều khiển xe vận chuyển xiêu xiêu vẹo vẹo trở về.
Hắn thì thầm trong miệng cái gì "Thật sự là keo kiệt" "Quả nhiên người càng có tiền càng keo kiệt" "Ngay cả rác rưởi rách nát đều không buông tha" vân vân.
Những người khác kéo lấy chú Căn, hỏi hắn đi đâu.
Căn thúc nói đi theo Long Thành đến nông trường.
Mọi người lập tức kích động xông tới, mồm năm miệng mười. Nhà có sập không? Hoa mầu trong đất thế nào? Đã ra quả hay chưa? Có bị trùng cắn dã thú đạp hư hay không...
Trong khoang chứa hàng, Long Thành tự làm kiểm tra cuối cùng cho "Black Aurora", bổ sung năng lượng cùng đạn dược.
Kiểm tra xong, đạn dược đã đầy khoang, "Black Aurora" bay ra cửa khoang thuyền.
"Jasmine, thấy đã chuẩn bị xong! Mọi người có thể xuất phát!"
"Đã nhận! Thầy cẩn thận!"
Long Thành nhìn theo "Hàng-6" chậm rãi lên không, động cơ phi thuyền phun ra ra hào quang thô to, nó sẽ tiến vào quỹ đạo Nguyệt tinh yên lặng chờ đợi.
Chờ đợi hội hợp cuối cùng.
Học Viện Quang Giáp Bonin.
"Đã xong? Tốt."
Lâm Nam cúp máy, đi ra văn phòng.
Trong học viện tuy giới nghiêm không cho ra ngoài, nhưng mà chiến sự đã dần dần trong sáng, không khí khẩn trương đã giảm bớt rất nhiều, trên mặt mọi người lộ ra nụ cười đã lâu không thấy. Khách uống rượu trong quán bar, cũng đã nhiều hơn so với ngày xưa.
Khi Lâm Nam xuất hiện ở quán bar, gây nên một trận xôn xao.
Lâm Nam ở trong chiến tranh chống lại hải tặc lần này, hoàn toàn đảo điên hình tượng "nham hiểm" chỉ biết vơ vét của cải trong cảm nhận của mọi người trước kia. Lâm Nam từ bắt đầu chiến tranh đã trù tính chung toàn cục, chỉ huy trấn định, làm cho người ta tin phục.
Mọi người đều tin tưởng, nếu không có chủ nhiệm Lâm Nam, Nguyệt tinh sớm đã luân hãm.
Khách ở đây đều giơ ly lên, thăm hỏi với Lâm Nam.
"Lâm Chủ nhiệm!"
"Khách ít đến, Lâm Chủ nhiệm đến uống một ly!"
"Lâm Chủ nhiệm tôi mời!"
Lâm Nam mặt mang mỉm cười, thỉnh thoảng gật đầu thăm hỏi với mọi người.
Hắn không có dừng bước, lập tức đi đến trong góc, ngồi xuống ở trước mặt Hoàng Xu Mỹ.
Trên bàn trước mặt Hoàng Xu Mỹ đã có bảy tám vỏ chai, hai gò má đỏ ửng, hiển nhiên đã say. Đôi mắt say mê của nàng ta nâng lên, sóng mắt lưu chuyển, cười hì hì nói: "Ô, đây không phải Lâm Chủ nhiệm của chúng ta sao? Sao lại rảnh rỗi tới tìm tôi uống rượu?"
Tiếp theo nàng ta than thở: "Lâm Chủ nhiệm tới thật tốt! Phần của tôi đều đã uống hết rồi! Lâm Chủ nhiệm mời tôi uống rượu, thế nào?"
Lâm Nam ha ha cười: "Không thành vấn đề."
Hoàng Xu Mỹ nhất thời tinh thần tỉnh táo, giơ tay lên hướng quầy bar hô: "Ông chủ! Lại đến một tá! Không, hai tá!"
Hai tá...
Lâm Nam nhìn lướt qua vỏ chai trên bàn, khóe miệng co rúm.
Ông chủ quán bar nhìn thoáng qua Lâm Nam, thấy Lâm Nam gật đầu, liền mang theo hai tá bia, đặt ở trên bàn hai người.
Hoàng Xu Mỹ thật cẩn thận rút ra một chai, đặt tới trước mặt Lâm Nam, vẻ mặt tràn đầy không nỡ. Sau đó mở ra hai tay ôm lấy những chai còn lại, trừng mắt nhìn Lâm Nam: "Còn lại đều là của tôi!"
Lâm Nam dở khóc dở cười gật đầu: "Của cô!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận