Long Thành

Chương 144: Cửu Cao

Người nam nói chuyện thản nhiên thừa nhận sai lầm: "Hoang Mộc gia xuất hiện ở đây, cũng là tôi không nghĩ tới, là sai lầm của tôi."
"Lão đại lời này nói đúng, thần tiên cũng đoán không được mà! Nhưng mà, nói đến Hoang Mộc gia thì sao? Trời cao thế gia xa, hắn quản được sao?"
Mọi người mồm năm miệng mười.
Lão đại lại mở miệng, hắn thanh âm trầm ổn: "Hoang Mộc gia mọi người không cần quá để ý. Đừng quên chúng ta cũng là nhận yêu cầu của người khác, sau lưng chúng ta không phải không có người. Lần này hành động lớn như vậy, quỷ mới biết bên trong có bao nhiêu trò, chuyện thế gia để cho thế gia này tự mình đi xử lý."
Mọi người tin tưởng nhất thời tăng nhiều, bọn họ kinh nghiệm cũng phong phú, lần này nhiều đội hải tặc liên kết hành động, chuyện sau lưng tuyệt đối không đơn giản.
Lão đại tiếp tục cổ vũ: "Nhiệm vụ của chúng ta là tiên phong, trung tâm phòng ngự thành phố đã nổ, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành hơn phân nửa. Còn lại, chính là chờ đại bộ đội hạ cánh, chúng ta làm chút thanh thế là được."
Mọi người ngừng thở, tập trung nghe lão đại phân tích.
"Từ Bách Nham thực lực mạnh, vậy thì thế nào? Bọn họ ít người. Chúng ta không đánh cùng hắn, không lẽ hắn còn có thể bao vây tiễu trừ chúng ta hay sao? Bọn họ không có thực lực này."
"Khu phúc lợi chính là trận địa tốt nhất của chúng ta."
"Nơi khác trong thành phố, đám người cảnh cục đều là địa đầu xà, thật sự quen thuộc, rất bất lợi đối với chúng ta. Khu phúc lợi bọn họ lại không rành, mọi người là huề nhau. Hơn nữa nơi này địa hình phức tạp, chúng ta chống đỡ hai ba ngày, đại bộ đội đến đây, chúng ta nội ứng ngoại hợp, luận công nhận thưởng. Đến lúc đó, mọi người ăn uống là cả đời không lo!"
"Thế nào? Mọi người có tin tưởng hay không!"
Lão đại cái phân tích một phen, mọi người lòng tin tăng nhiều, ầm ầm đồng ý: "Có!"
Ngay vào lúc này, có người báo cáo: "Lão đại, Tiền lão tam cùng Mạch Tử bị người xử lý!"
Lão đại cười lạnh: "Một đám quỷ nghèo, cũng dám lật trời?"
Ngay vào lúc này, có tin nhắn gởi vào, hắn nhìn thoáng qua, cười nói: "Chánh chủ đến cầu rồi."
Hắn mang kênh thông tin chuyền vào tần số hội nghị nội bộ.
Chuyển thông tin xong, một giọng nói phẫn nộ: "Lý lão đại, ông đây là ý gì? Chạy đến địa bàn của tôi làm loạn?"
Lý lão đại ngoài cười nhưng trong không cười: "Hoắc gia, thủ hạ của ông giết hai người của tôi kìa, ông mang người giao ra đây, cái gì cũng dễ nói, mọi người nước giếng không phạm nước sông."
Bố Hoắc thanh âm âm trầm xuống: "Lý lão đại đây là quyết tâm khai chiến?"
"Tôi cũng không nói lời này. Chỉ cần Hoắc gia ông mang người giao ra đây, cái gì cũng dễ thương lượng."
"Giao cái con rùa nhà mày! Chờ đó! Lão tử hôm nay không mang sọ não của mày đánh ra phân, lão tử không họ Hoắc!"
Thông tin bị cắt đứt.
Trong kênh hội nghị hải đạo ầm ầm cười to...
Bố Hoắc cắn thuốc lá, cắt đứt kênh thông tin, miệng căm giận mắng: "Lão tử muốn mang não của lũ chó tụi mày đánh ra phân!"
Hắn thân hình cao lớn khôi ngô, tóc hoa râm, làn da thô ráp giống như giấy ráp. Mặt hắn thực dọa người, nửa mặt bên phải từ xương gò má đến cằm, lộ ra khung kim loại màu bạc.
Bố Hoắc khi còn trẻ, ở trong một lần chiến đấu, nửa bên mặt bị nổ nát. Lúc ấy đồng đội của lão đều nghĩ lão đã chết, không ngờ lão mạng lớn, ương ngạnh sống sót.
Từ nhỏ Diêu Viễn đã rất sợ bố Hoắc. Mỗi lần đứng ở trước mặt bố Hoắc nghe lão nói, hắn đều hoài nghi lão có phải nhân loại mới hay không.
Bố Hoắc cả đời chìm nổi nhấp nhô, nhưng lại chưa từng kể với bọn họ chuyện về thời tuổi trẻ.
Bố Hoắc là người phát hiện thiên phú của Diêu Viễn sớm nhất, từ đó về sau, mỗi ngày trừ bỏ làm việc, Diêu Viễn còn phải luyện tập. Thời điểm người khác chơi đùa, Diêu Viễn lại phải tiến hành luyện tập buồn tẻ, hắn đối với bố Hoắc ý kiến rất lớn.
Nhưng hắn không dám nói, sợ bị đánh.
Diêu Viễn là tận mắt thấy Bố Hoắc đánh gãy chân người ta, xương trắng tựa như trường mâu bén nhọn đâm thủng cơ thịt, máu tươi giàn giụa, hình ảnh khủng bố nọ là ác mộng thời thơ ấu của hắn trong thời gian rất lâu.
Hiện tại Diêu Viễn là sư sĩ cấp 8, đứng ở trước mặt bố Hoắc vẫn là bộ dáng nhu thuận, thành thành thật thật.
Đáng ăn mừng là, Thùng Gỗ không có việc gì. Tựa như bố Hoắc thích kêu hắn là "Tiểu Yêu" vậy, nickname của Mộc Đồng là "Thùng Gỗ" .
Bố Hoắc rít hai hơi thuốc thật sâu, khói lửa sáng tối bất định, phun ra sương khói nồng đậm, bốc lên rồi lan tràn ra, che cả đôi mắt của lão. Lão lấy mẩu thuốc lá từ trên miệng xuống, quẳng ở trên đất, giẫm một chân lên, mũi chân day day.
Bố Hoắc hừ một tiếng: "Đây là bức ta ra Vương Tạc a."
Diêu Viễn nghe vậy, mắt sáng ngời, tò mò hỏi: "Bố Hoắc, Vương Tạc là gì?"
"Mày đó." Bố Hoắc bỏ lại một câu: "Đi theo tao."
Diêu Viễn vội vàng đuổi theo, hắn nhịn không được nói: "Bố Hoắc, con một mình cũng không được."
Chiến đấu vừa mới, đối với lòng tin của hắn hầu như là đả kích mang tính huỷ diệt, hắn hiện tại đối với thực lực của mình sinh ra hoài nghi thật sâu. Mình đối phó một hai tên hải tặc còn được, hải tặc bên ngoài số lượng nhiều như vậy...
Bố Hoắc lộ ra giọng mỉa mai: "Mày đi mà nói với chúng nó. Xem chúng có thể tha cho mày một mạng hay không? Ồ, sư sĩ cấp 8, bọn họ có thể sẽ không tùy tiện giết đi như vậy, vậy mày về sau đi theo bọn chúng. Còn phải giao cái đầu danh trạng trước đã, này, cái đầu này của tao có cần giao cho mày hay không?"
Diêu Viễn ngượng ngùng: "Bố Hoắc, con không phải ý này..."
Bỗng nhiên, hắn ngậm miệng, vẻ mặt dại ra nhìn vách tường trước mặt chậm rãi dâng lên.
Cái, cái tường này có thể nâng lên sao? Hắn cùng Mộc Đồng từ nhỏ đã chơi đùa ngay ở trong cái phòng này, mỗi một góc trong phòng, bọn họ đều vô cùng quen thuộc.
Bọn họ chưa bao giờ biết, mặt sau vách tường này thế mà có cơ quan!
Bố Hoắc hừ một tiếng, giọng điệu chậm lại rất nhiều: "Vốn là chuẩn bị khi mày tốt nghiệp mới đưa cho mày. Mày cùng Thùng Gỗ đều là tao chăm sóc lớn lên, nó nghe lời mày, lại không có ra ngoài như mày, nơi này về sau giao cho nó. Mày tiền đồ rộng lớn, lo mà xông pha bên ngoài, khu phúc lợi có thể đi ra một nhân vật như vậy, trong lòng tao thật sự cao hứng. Sớm muốn chuẩn bị cho mày một món lễ vật cho ra hồn, cũng may bạn cũ năm đó cũng vẫn còn nể cái mặt này, cuối cùng cũng không tệ."
Vách tường chậm rãi dâng lên, một chiếc Quang Giáp màu trắng mới tinh Diêu Viễn chưa từng thấy qua, hiện ra ở trước mặt Diêu Viễn.
Nó im lặng đứng sừng sững, nó là tao nhã mà xinh đẹp như thế, chặt chẽ hấp dẫn ánh mắt Diêu Viễn, thế nào cũng không dời đi được.
Quang Giáp độ cao là hơi cao so với vậy Quang Giáp cỡ trung, điều này làm cho thân thể nó nhìn qua tinh tế thon dài, tựa như một bạch hạc. Giáp của nó cũng phi thường độc đáo, ở phía trên giáp hợp kim dày, còn có một tầng giáp giống như là lông chim, hẳn là có tác dụng đặc thù.
Bên ngoài mặt giáp, đường cong nhu hòa, theo dạng Bồ Tát tướng, mi tâm có một điểm đỏ sẫm, cực kỳ xinh đẹp.
Mũ giáp giống như lông chim kéo dài về phía sau, tăng thêm vài phần không linh.
Nó là không giống cùng loại như thế, nếu nói Quang Giáp hiện đại là đẹp của kiểu cơ giới đường cong ngắn gọn cứng rắn mạnh mẽ, vậy Quang Giáp màu trắng trước mắt này, tràn ngập vẻ đẹp cổ điển, tựa như tượng đá Bồ Tát cung phụng trong chùa miếu cổ đại vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận