Long Thành

Chương 218: Kỳ hạn cuối cùng (1)

Trên nóc phi thuyền vận chuyển gió rất lớn, Thiết Trảo vẻ mặt thích ý, đổi sang kênh nội bộ, hắn phải giám sát đám nhóc này.
"Điểm a bình thường!"
"Điểm f bình thường!"
"Điểm k bình thường!"
Thiết Trảo hài lòng ngắt kênh thông tin, kéo xuống một cái chân gà nhét vào miệng. Tốt lắm, đám nhóc này không có nhàn hạ.
"Oa oa oa, quá cool! Thầy, Jasmine một mình sắm vai mười ba người! Chơi rất vui! Jasmine có thể chơi một ngày! Thầy, có cần Jasmine làm đa dạng chút hay không? Ví dụ như lái xe chẳng hạn? Sắm vai mười ba người lái xe, oa, cửa xe cũng muốn nát!"
"Con cần đi học."
Ở mặt bên kia Nguyệt tinh rời xa chiến trường, giữa những dãy núi trùng điệp, tàu Anmobiquet lơ lửng giữa không trung, tựa như một con rùa khổng lồ đang ngủ say. Rất nhiều Quang Giáp ở xung quanh nó, giống như chim biển tìm kiếm nơi dừng chân, hoặc như là đàn ong bảo vệ tổ.
Hạm trưởng Mettler đi vào phòng hạm trưởng: "Hôm nay có tình huống gì không?"
"Tất cả bình thường, hạm trưởng."
Mettler hài lòng gật đầu, tiếp theo dặn dò: "Nói cho mọi người, động tĩnh đều nhẹ chút, An lão đại đang ngủ."
Hắn cường điệu nói: "Tôi không muốn đối mặt với lửa giận của lão đại, đừng chọc phiền toái cho tôi."
"Rõ ràng."
Mettler phân phó xong, mới xoay người rời khỏi.
Hắn là hạm trưởng có thâm niên, đảm nhiệm hạm trưởng vượt qua ba mươi năm. Cả đời đã lái qua hơn mười loại phi thuyền cùng chiến hạm, nhưng mà Anmobiquet mới là cái hắn yêu nhất.
Bốn vị lão đại cũng không tệ lắm, không khó ở chung.
Lão đại Billy tính tình nóng nảy nhưng ngay thẳng, chỉ cần uống rượu cùng hắn, mọi người chính là huynh đệ tốt. Mettler thực thích uống rượu cùng Billy, hắn thích ban rượu không hề mời rượu gì mà cứ ùng ục ùng ục uống cạn rượu trong ly như vậy.
Lão đại Jaquet quả thực là thân sĩ trong hải tặc, lễ phép, hạ thấp, khắc chế, Mettler hoài nghi Jaquet có phải có huyết thống quý tộc hay không. Người như vậy lại có thể làm hải tặc?
Lão đại Mossa ánh mắt có chút dọa người, nhưng chỉ cần hắn điều tra rõ ràng tổ tông mười tám đời của ngươi, hắn liền biến thành một trung niên hói đầu bình thường.
Kỳ quái nhất là lão đại Angu, thực lực yếu nhất, lại là đứng đầu trong bốn người, nhưng nếu nói lên, giống như trừ bỏ thích ngủ cũng không có chỗ kỳ quái gì khác.
An lão đại cả ngày đều ngủ, đôi khi thậm chí ngủ mấy ngày mấy đêm.
Nói chung An lão đại tính tình thực ôn hòa, còn ôn hòa hơn cả Jaquet, chỉ cần không phải khi đang ngủ bị đánh thức.
Mettler nhớ rõ có một lần, lão đại Angu bị đánh thức, sắc mặt âm trầm tái nhợt cùng ánh mắt như dao, làm mọi người sợ hãi. Một khắc nọ hắn thậm chí hoài nghi mình sẽ không thấy được Anmobiquet ngày mai.
Tóm lại, An lão đại là một quái nhân, ngàn vạn không cần đánh thức hắn.
Anmobiquet có một tầng, trọn một tầng, tất cả đều là phòng ngủ của An lão đại.
Mettler đối với tình huống chiến đấu không chút quan tâm, ở trong trí nhớ của hắn, bọn họ cho tới giờ chưa từng bại. Chức trách của hắn chỉ là điều khiển Anmobiquet, cùng với không cần chọc giận bốn vị lão đại.
Phòng ngủ trống trải không có bật đèn, nhưng mà góc sáng thỉnh thoảng có ánh sáng chói mắt thoáng hiện. Ở trong bóng tối thâm trầm, ngẫu nhiên có đèn màu đỏ nhảy lên, làm cho người ta nhớ tới bầy sói hoang dã trong đêm khuya.
Chính giữa phòng, có đặt một khoang ngủ.
Lam quang u lãnh chiếu ra từ khoang ngủ trong suốt, bên ngoài vách khoang ngủ vươn ba mươi sáu sợi dây lớn bằng cánh tay, chúng nó kết nối với nhau, làm thành một vòng. Một đầu của sợi dây thả trên mặt đất, dọc theo sàn gấp khúc kéo dài đến chỗ xa hơn, tựa như một con rắn dài. Đường dây giăng loạn trên đất, ngẫu nhiên vù vù vù di động, ở trong bóng tối an tĩnh, rất là dị thường.
Ở trong góc, có bốn thân hình cao lớn im lặng đứng sừng sững, giống như bóng dáng của bốn người khổng lồ.
Chỉ có khi ánh sáng hiện ra, chiếu sáng thân thể không trọn vẹn cùng khung sắt thép lõa lồ ra ngoài của chúng nó. Cánh tay máy mềm mại kết nối với đầu dây, khi thì giơ lên, giống như độc xà ngẩng đầu, khi thì uốn lượn chạy ở trên bốn bộ hài cốt sắt thép, khi thì tiến vào bên trong hài cốt sắt thép.
Bộ vị mà chúng tới lui đi qua, hợp kim sắt thép cứng rắn lạnh như băng, giống như được tín đồ rót vào tín ngưỡng, nổi lên một tầng ánh sáng kỳ dị.
Bên trong khoang ngủ, Angu nhắm mắt ngủ say, hô hấp ngân nga mà thâm trầm, khuôn mặt hắn hờ hững, giống như tín đồ đang chờ đợi thần linh tỉnh lại, hoặc như là bức tượng không có sinh mệnh vậy.
Doanh địa hải tặc.
Chu lão đại nhận được thủ hạ bẩm báo, đại bộ đội đã trở lại.
Hắn rất là kinh ngạc, nhanh như vậy? Mới đi ra ngoài mấy mấy giờ, đã ngưng chiến? Chẳng lẽ lão đại Billy cứ như vậy để cho Roma làm loạn?
Rất nhanh, hắn đã bị gọi đi họp. Khi hắn đi vào hội trường, phát hiện không khí hiện trường có chút áp lực.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Chu lão đại trong lòng có chút vui vẻ không hiểu, hắn đi đến góc hội trường ngồi xuống, thấp giọng hỏi hải tặc bên cạnh: "Có gì vậy? Trở về sớm như vậy?"
"Xui xẻo! Mấy tên đối diện hôm nay toi rồi!"
Chu lão đại giả tình giả ý an ủi vài câu, rồi không thèm nhắc lại. Hắn đang chờ đợi lão đại Billy bùng nổ, lão đại Billy tính tình đụng cái là bùng nổ, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ thất bại cùng lùi bước. Đợi lát nữa lão đại Billy phẫn nộ đương trường chặt bỏ cái đầu của con cháu nhà rùa Roma này, hắn cũng không kỳ quái.
Phành!
Billy một quyền trùng trùng nên ở mặt bàn, mọi người nhất thời câm như hến.
Chu lão đại trong lòng mừng thầm, đến rồi!
"Hôm nay đánh cho không tệ!"
Billy lớn giọng chấn lỗ tai mọi người vang lên ông ông.
Chu lão đại có chút phát mộng, không phải tổn thất rất lớn sao? Không phải đã bại lui sao?
"Đám chim chóc đó quả thật lợi hại, trừ phi lão tử kết thúc. Tụi mày có thể đánh như vậy, không tệ, nhất là Roma, chỉ huy rất khá, không hổ là Dao cạo nhỏ của Lloque chúng ta." Billy đề cao âm lượng: "Đều ngẩng đầu lên cho tao! Chúng ta đâu có thua, ủ rũ làm cái chim gì?"
Đám hải đạo vốn nghĩ sẽ nhận giáo huấn tinh thần rung lên, đều ngẩng đầu.
Chu lão đại ngây ra như phỗng.
Billy quay mặt sang Roma, giọng điệu hòa hoãn: "Dao cạo nhỏ, đến, nghĩ biện pháp cho mọi người."
Roma liếc liếc nhìn Billy một cái: "Biện pháp tốt nhất, chính là các lão đại kết thúc..."
Hắn lời còn chưa nói xong, đã bị Billy không kiên nhẫn cắt ngang: "Gặp phải lợi hại là cần lão tử kết thúc, vậy cần tụi mày để làm gì? Nghĩ biện pháp đi!"
Nửa câu sau, đã toát ra vài phần không vui.
Roma hơi hạ mí mắt nói: "Cũng không phải không có cách. Bọn họ thực lực cá nhân mạnh, số lượng thì chúng ta chiếm ưu, chỉ cần phát huy tốt điểm ấy, chúng ta không phải không có cơ hội."
Billy ra bộ dáng gật đầu: "Nói rất tốt, tiếp tục nói."
Roma đề tài chợt chuyển: "Căn cứ của Chu lão đại, sẽ là mấu chốt của chúng ta. Chúng ta có thể khởi xướng công kích từ hai phía, bọn họ phải tách ra phòng thủ. Mà chúng ta từ hai phía xa luân chiến, liên tục tiêu hao bọn họ, làm cho bọn họ không có được cơ hội nghỉ ngơi. Cơ hội của chúng ta sẽ tới."
Billy vỗ mạnh tay một cái: "Ý kiến hay! Cứ làm như vậy đi!"
Roma nhẹ giọng nói: "Căn cứ của Chu lão đại là mấu chốt thành bại của chúng ta."
Billy thực đồng ý, ánh mắt trừng nhìn về phía bốn phía: "Ai là Chu lão đại?"
Chu lão đại hoàn toàn phát mộng, hắn vốn là đến xem Roma gặp chuyện, ngọn lửa này sao lại đốt tới trên người mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận