Long Thành

Chương 501: Hoang nguyên đại khảo

Tổng bộ hoang nguyên, thành thị sắt thép màu đen nguy nga, nội thành ngày thường trống trải lạnh lùng, hôm nay rộn ràng nhốn nháo, kín người hết chỗ, cư dân cả tòa thành thị tất cả đều ra khỏi nhà.
Có người trải thảm nằm ở nóc nhà, coi như tắm nắng, nhưng bầu trời xám xịt, một chút ánh mặt trời cũng không có. Có treo ngược ở cột đèn đường, giống một con dơi, lắc lư chán đến chết, mang theo từng đạo tàn ảnh. Có ngồi xổm ở trên tường, vươn dài cổ, cực kỳ giống con mèo nhìn về phương xa. Bất quá đa phần là tụm năm tụm ba ở bên đường nói chuyện phiếm, thậm chí còn có người bàn ra cái bàn đúc trầm trọng mà đánh mạt chược.
Bỗng nhiên, trên không thành thị vang lên thanh âm Đại trưởng lão.
"Chú ý! Chú ý! Cơn bão số hai còn có ba mươi giây đến! Mời mọi người chuẩn bị sẵn sàng! Lần này cấp bậc gió bão là cấp 37, thời gian quá cảnh dự tính 10 phút 44 giây. Cơ hội thối thể khó được, xin mọi người quý trọng!"
Đám người vang lên một mảng tiếng hoan hô.
Cơn bão số hai xa xa đã rõ ràng có thể thấy được, gió cuồng bạo bốc lên cát bụi đầy trời, tựa như một con quái vật màu đỏ giương nanh múa vuốt, phát ra gào rít giận dữ tê tâm liệt phế, che cả bầu trời.
Bầu trời nhanh chóng trở tối, đảo mắt tựa như ban đêm, đưa tay không thấy năm ngón tay.
Nhưng thành thị lại trở nên sáng ngời.
Gió bão khủng bố lôi cuốn cát đá cứng rắn, đánh lên trên kiến trúc sắt thép của tổng bộ, nở rộ vô số tia lửa, cả tòa thành thị giống như bị pháo hoa bao vây.
Gió bão trên hoang nguyên tinh mười phần kinh người, nham thạch bình thường đã sớm bị gió bão ăn mòn thành bụi phấn, chỉ có nham thạch cứng rắn so sánh với hợp kim, mới có thể lấy hình thức cát đá mà tồn tại.
Bàn đúc vừa rồi còn bày đầy mạt chược, cũng tia lửa văng khắp nơi, trong nháy mắt đã giăng kín lỗ cát thật nhỏ. Lỗ cát lấy tốc độ kinh người lớn lên, bàn đúc cứng rắn trở nên xốp giòn giống như bánh bích quy, cuối cùng không thể kiên trì, bốp, vỡ thành hơn mười khối, bị gió bão cuốn đi.
Nhóm cư dân trong Gió BÃO, lúc này tất cả cũng dã thành người hoa lửa, quanh thân bị hoa lửa bao phủ. Mỗi người đều là vẻ mặt hưởng thụ, giống như tiến hành mát xa sảng khoái. Rất nhiều người mở ra hai tay, để cho toàn thân đều bị tia lửa bao phủ.
Gió bão tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
Khi bầu trời một lần nữa trở nên sáng sủa, nhóm cư dân vẻ mặt ý vẫn chưa hết.
"Cái này cũng quá nhanh đi, tôi còn chưa đủ sảng khoái!"
"Đúng vậy, mới mười phút, cũng quá ngắn!"
"Đi làm, đi làm, không ra cửa có thể thối thể, kiếm không rồi! Nếu mỗi tháng đều có thể có trận gió bão cấp 30 trở lên như thế này thì thật tốt."
"Đừng có nằm mộng ".
Mọi người lập tức giải tán.
Gió bão hoang nguyên tuy rất nhiều, nhưng muốn thối thể, một là cấp bậc gió bão đủ yếu, hai là cần truy đuổi gió bão, rất nguy hiểm rất vất vả.
Mấy trăm năm trước, hoang nguyên còn thực lưu hành "Người truy gió bão", bất quá hiện tại cư dân phần lớn là ký ức thể, mọi người đối với truy đuổi gió bão vốn không có ham thích như vậy. Chỉ có thời điểm gió bão đi qua thành thị, mọi người mới có thể đi ra, thuận tiện thối thể.
Ngay vào lúc này, trên không thành thị bỗng nhiên vang lên thanh âm độc đáo của Chưởng môn.
"Họp! Họp! Toàn bộ cư dân siêu cấp trở lên, cùng với cư dân từng tu luyện qua “Lưu Phong thể” hoặc là “Thiên Ảnh thể”, tất cả đều đến diễn võ trường họp!"
Có người ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bầu trời, có người hai mặt nhìn nhau.
"Có người muốn tiến công tổng bộ sao?"
"Chẳng lẽ là hệ 3 xâm nhập?"
"Phì, hệ 3 có thực lực này?"
Mọi người thần sắc kinh nghi bất định, đều nghị luận, chuyện giống như vậy, bọn họ vẫn lần đầu tiên gặp.
"Đều nhanh nhẹn chút cho lão nương! Ai lằng nhằng, lão nương xử hắn!"
Thanh âm nóng nảy của Chưởng môn đột nhiên bùng nổ giống như lôi đình ở trên không tổng bộ, nhóm cư dân đều bị dọa nhảy dựng, đều chạy về phía diễn võ trường.
Chưởng môn nóng nảy, là sinh vật khủng bố nhất hoang nguyên, không có một trong những.
Diễn võ trường kín người hết chỗ, đầu người rậm rạp bắt đầu khởi động, Chưởng môn ngồi ở phía trên, bưng chén trà tao nhã hiền thục uống trà. Trong diễn võ trường đám người khe khẽ nói nhỏ theo gió tiến vào lỗ tai Chưởng môn.
"Đây là có đại sự gì muốn tuyên bố sao? Lần trước triệu tập mọi người, là lần Chưởng môn tiếp vị. Chẳng lẽ là Chưởng môn muốn kết hôn?"
"Cái đệch! Sẽ không là thật chứ!"
"Tôi nghe Đại trưởng lão nói, Chưởng môn vừa ý Gà con đó."
"Ài, tôi cũng nghe nói!"
Đài chủ tịch phía trên Diễn võ trường, trước mặt chưởng môn đặt một cái bàn trà, cô đang ngồi ngay ngắn cầm một chén trà nóng. Khóe mắt của cô co rúm, trên trán đường đen đang tụ tập, cô đang không ngừng nói cho bản thân, tâm bình khí hòa, phải tâm bình khí hòa.
Phành, bàn tay nhỏ nhắn nắm chén trà ôn nhu đặt ở trên bàn, bàn trà trực tiếp hóa thành bột mịn.
"Đều câm miệng cho lão nương!"
Thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Chưởng môn, làm cho diễn võ trường nháy mắt an tĩnh lại.
Đáng giận, không nên nghe lời gièm pha của Gà con, mở đại hội cái rắm chó gì đây, tiếp thu ý kiến quần chúng gì đây, thật muốn chém chết đám khốn kiếp này.
Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!
Đại trưởng lão đã khuyên nhủ ở bên tai: "Chưởng môn, chúng ta phải có khí độ Chưởng môn! Tìm mọi người đến thương lượng, ra chủ ý, chúng ta phải chiêu hiền đãi sĩ, phải…"
Chưởng môn trực tiếp cúp máy Đại trưởng lão.
"Lần này gọi mọi người đến, là vì có một tình huống đột phát, tìm mọi người đến nghĩ biện pháp."
Thanh âm Chưởng môn thực ôn nhu, nếu không phải trên tay không biết khi nào đã xuất hiện một cây trường đao mà nói, nhất định làm người ta như cây gặp gió xuân.
"“Lưu Phong thể” cùng “Thiên Ảnh thể” mọi người đều rất quen thuộc chứ? Không quen, cũng có thể lập tức đi làm quen."
"Hiện tại, chúng ta cần chế định một kế hoạch luyện tập, trợ giúp một người mới tiềm tại, ở trong thời gian năm ngày, học tập “Lưu Phong thể”, đánh bại đối thủ. Đúng rồi, đối thủ của hắn am hiểu chính là “Thiên Ảnh thể”."
Chưởng môn thanh âm ôn nhu, êm tai nói.
Diễn võ trường một mảng ồ lên, mọi người nghĩ lỗ tai nghe lầm.
"Không có khả năng!" "Cái này cũng quá sức rồi!"
"Năm ngày? Năm mươi ngày sợ còn chưa đủ! Chưởng môn, hai loại thể thuật này tôi đều tu luyện qua, căn cứ kinh nghiệm của tôi…"
Xoảng!
Trường đao sáng như tuyết rút ra, một đao chém vào thạch đôn trước mặt.
Toàn trường nháy mắt yên tĩnh không tiếng động.
"Bảy giờ!"
Chưởng môn híp mắt, nhìn quanh toàn trường, lạnh lùng mở miệng.
"Bảy giờ, các người nếu không cho tôi một phần kế hoạch luyện tập hài lòng, tất cả đều lăn vào kho chip memory cho lão nương!"
Dứt lời nghênh ngang mà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận