Long Thành

Chương 130: Sát cơ đầu đường (1)

Hoang Mộc Thần Đao theo bản năng hỏi: "Thứ hai là ai?"
Hoang Mộc Minh lắc đầu: "Không biết, người bán tin tức đã chết."
Hoang Mộc Thần Đao im lặng.
"Đao Đao, nếu để cho em đánh giá Long Thành, em sẽ đánh giá thế nào?"
Giọng của Hoang Mộc Minh vang lên ở bên tai, Hoang Mộc Thần Đao không khỏi lại ngây người.
Đúng vậy, mình sẽ đánh giá Long Thành như thế nào?
Học viện đang phát sinh kịch chiến, không chút ảnh hưởng đến chuyến đi của Long Thành.
Fermi đưa tay ra trước mặt, cẩn thận xem xét, không tìm thấy tỳ vết nào, lộ ra vẻ hài lòng: "Không tệ, so với khi tôi làm binh sĩ, tốt hơn nhiều."
Hắn xoay người lại, thổi phồng: "Có một lần, phó đội trưởng tiểu đội Quang Giáp chúng tôi bị bắn trúng, ai ui má ơi là thảm, nơi nơi đều là máu. Cứu trở về, bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất, chân của hắn phải cưa bỏ. Lúc đó cũng không có điều kiện như giờ."
Jasmine tò mò hỏi: "Bây giờ còn đánh trận sao?"
"Đánh! Sao lại không đánh?" Fermi trừng to mắt nói: "Tinh vực giáp giới Tinh Mộng Hoàn, mỗi tháng đều có đánh, bất quá quy mô không lớn. Đại chiến đã rất nhiều năm không đánh nữa, một lần đánh nhau ghê nhất, là hơn năm mươi năm trước."
Jasmine cảm khái nói: "Không có đánh trận vẫn tốt hơn."
Fermi có chút kỳ quái: "Em không phải thích đánh đánh giết giết sao?"
Jasmine lắc đầu: "Đó không giống."
Jasmine chớp mắt: "Thầy, thầy nói sao?"
Long Thành không có trả lời, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước. Jasmine nghiêng đầu, nhìn theo ánh mắt của Long Thành.
Xa xa đầu đường, một cô gái tóc bạc đang không kiên nhẫn than thở cái gì đó, ở bên cạnh nàng, thiếu niên tóc đỏ vò đầu vẻ mặt bất đắc dĩ.
Jasmine rất nhanh kiểm tra ra tin tức hai người: "Nữ sinh gọi là Niếp Tiểu Như, nam sinh gọi là A Nộ, đều là học sinh trường chúng ta. Cũng giống như thầy, đều là tân sinh năm nay."
Long Thành giật mình, khó trách cảm thấy nhìn có chút quen mắt, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ, không có ấn tượng gì khắc sâu.
Xem ra hai người trang bị có vẻ bình thường, Long Thành nhất thời mất đi hứng thú.
Hắn đang muốn chuyển đi ánh mắt, bỗng nhiên dư quang khóe mắt thoáng nhìn bóng người cách hai người nọ không xa, hơi ngưng lại.
Jasmine cảm nhận rất sâu sắc: "Thầy, có cái vấn đề gì sao?"
"Có người đang theo dõi bọn họ."
Long Thành thu hồi ánh mắt, thần sắc bình tĩnh, hắn không thích xen vào việc của người khác. Phía sau Niếp Tiểu Như cùng A Nộ, có mấy người ánh mắt thỉnh thoảng liếc hướng hai người, bọn họ tản ra qua lại lẫn nhau, đây là dấu hiệu của bao vây.
Jasmine giật mình, trừng to mắt hưng phấn nói: "Theo dõi? Báo thù? Tình sát? Hay là có âm mưu kinh thiên gì?"
Fermi do dự nói: "Thật sự mặc kệ sao? Khoanh tay đứng nhìn, có phải không tốt lắm hay không?"
"Anh quen biết?"
"Không biết..."
"Anh đi?"
"Tôi..."
Long Thành khảo vấn là đến từ linh hồn, nhất thời làm cho Fermi á khẩu không trả lời được. Hắn nhìn nhìn bàn tay vừa mới chữa trị xong của mình, yên lặng buông xuống.
Từ sau khi xuất ngũ, hắn càng ngày càng ít điều khiển Quang Giáp. Công tác ở Trung Tâm An Ninh, chỉ cần ở trong phòng hoàn thành bố trí là được, huấn luyện hằng ngày cũng đã sớm hoang phế, càng ngày càng không khống chế được dáng người là dễ thấy nhất.
Gần đây bắt đầu luyện tập trở lại, hắn có thể cảm nhận được thân thể trì trệ cùng không nghe sai sử.
Thật ra trong lòng hắn cũng hiểu luyện tập không có tác dụng gì, hắn cũng không phải là Long Thành.
Hắn không có thiên phú gì, đánh qua mấy trận nho nhỏ, cũng không có biểu hiện gì nổi trội. Sau khi xuất ngũ, luyện tập hoang phế, cũng sớm đã vượt qua tuổi hoàng kim, luyện tập còn có tác dụng gì?
Nhưng mà Long Thành xuất ra “Đạo Dẫn Cửu Thức”, hắn không biết nên cự tuyệt thế nào.
Thứ này quá trân quý!
Luyện thì luyện đi, hắn tự an ủi bản thân như vậy.
Hắn có tự hiểu chính mình, ok, Fermi thừa nhận mình chỉ là có chút hoài niệm. Hoài niệm năm tháng chiến hỏa, hoài niệm những năm tháng thanh xuân đội trưởng từng chỉ cần hô lớn "Xung phong", hắn tựa như một mãnh hổ đói khát, ngao ngao xong về phía kẻ địch.
Già rồi sao? Nghe nói dấu hiệu già cả chính là bắt đầu hoài niệm thanh xuân.
Trung tâm tự chữa bệnh, trừ bỏ có thể cung cấp phục vụ để tự bản thân chữa bệnh, còn bán một ít thực vật đơn giản. Fermi đến máy cà phê tự động bỏ tiền mua hai ly cà phê, một ly trong đó bỏ thêm ước chừng sáu viên đường, lại mua một ly nước trái cây.
Cà phê ngọt cho Long Thành, nước trái cây cho Jasmine.
Long Thành cực kỳ thích ăn đồ ngọt, cực kỳ yêu thích đồ ngọt, vô luận đồ uống nào, chỉ có một yêu cầu, ngọt.
Jasmine không thích cà phê, nàng chỉ uống nước trái cây. Nhân loại mới lại ăn táo uống nước trái cây, Fermi thực kinh ngạc, hắn hỏi Jasmine không phải có trung tâm năng lượng sao? Thì bị Jasmine liếc trắng mắt, hỏi lại cà phê có thể cung cấp năng lượng không? Đều là nhân loại dựa vào cái gì không cho nàng uống nước trái cây? Làm cho Fermi á khẩu không trả lời được.
Fermi uống một ngụm cà phê nóng, cảm thụ cay đắng ở trên môi. Bỗng nhiên nghĩ đến một câu, người ngây thơ thích ngọt nhất, người thành thục mới có thể thưởng thức cay đắng.
Hừ.
Fermi cảm giác bản thân nhất thời tốt hơn rất nhiều.
Nhìn đầu đường đối diện ngoài cửa sổ, Fermi vứt bỏ chính nghĩa buồn cười, như trút được gánh nặng xem náo nhiệt. Những người nam phân tán ở phía sau Niếp Tiểu Như cùng A Nộ, bắt đầu bao vây lấy hai người, Niếp Tiểu Như cùng A Nộ đã phát hiện dị thường.
Fermi có hứng thú hỏi: "Ai sẽ thắng đây?"
"Không biết."
Jasmine đang cầm nước trái cây có chút nóng lòng muốn thử, nàng nhịn không được hỏi: "Thầy, chúng ta thật sự không ra đi đánh... mua táo?"
Long Thành không có để ý tới nàng.
Fermi kinh ngạc quay sang: "Lại mua táo?"
Jasmine mở to hai mắt, vẻ mặt chấn thật: "Mua chút táo trở về, táo ở trường học mắc như vậy mà!"
Fermi gật đầu: "Cũng đúng."
Táo có thể nói là vật tư tiêu hao nhanh nhất của phòng thí nghiệm, Long Thành tốc độ ăn táo là kinh người. Táo ở Trung tâm trang bị, giá là gấp mấy lần bên ngoài. Fermi thật sự cũng có suy nghĩ, phi thuyền vận chuyển đang dừng ở bến tàu, có thể mua nhiều một ít mang về.
Niếp Tiểu Như cùng A Nộ đang đi dạo trên phố nhận thấy không thích hợp, mấy người xung quanh thần sắc không tốt vây lên.
A Nộ không có chần chừ, dẫn đầu làm ra phản ứng, chụp lấy cánh tay Niếp Tiểu Như, chợt phát lực ném về phía trước.
Thân thể Niếp Tiểu Như vù cái bay đi.
Chiêu thức ấy ra ngoài dự kiến của đám người kia, có người hô lớn: "Bắt lấy nàng!"
Bọn họ phân ra hai nhóm, một nhóm trong đó hướng về phía Niếp Tiểu Như được quẳng ra ngoài phóng đi, một nhóm người khác thì đánh về phía A Nộ tóc đỏ.
A Nộ nhếch miệng cười, cũng không chạy trốn, người máy kim loại trạng thái dịch bao trùm toàn thân, một cây trường mâu thành hình ở trong tay hắn. Thân mâu rung lên, đón đầu đâm tới, cú đâm này cực kỳ quả quyết, không có nửa điểm chậm trễ, không chút nào cố sức đâm vào trong ngực người nam gần nhất, mũi mâu mang theo một chùm máu tươi thấu lưng ra ngoài.
Giết người?
Lưu thúc đã dặn dò hắn, ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm, không cần nương tay, không giống như chuyện trong nhà.
Niếp Tiểu Như bị quẳng đi quay cuồng ở trong không trung, trong nháy mắt người máy kim loại trạng thái dịch đã bao phủ toàn thân, hóa thành một bộ chiến giáp màu đen phong cách đại bàng. Hai cánh màu đen sau lưng mở ra, trong tay xuất hiện hai khẩu súng ngắn năng lượng cao, xoay người hướng về phía những người truy kích, tựa như ác ma đến từ địa ngục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận