Long Thành

Chương 510: Quán trưởng (1)

"Chính là thể thuật cấp B mà thôi, huấn luyện viên là tông sư thể thuật chân chính, sao lại không phá giải được?" Họa Kích tiếp theo bổ sung một câu: "Huống chi, lấy thiên phú của cậu, có bó lớn thiên phú có thể tu luyện, đừng nói cấp B, còn có cấp A cấp S..."
Long Thành lắc đầu: "Huấn luyện viên, tôi thích "Lưu Phong thể"."
Thể thuật khác? Có thể trồng trọt sao?
"Đúng, yêu thích là quan trọng nhất." Họa Kích thuận miệng cười nói.
Người bạn nhỏ này, nào biết thế giới lớn đến bao nhiêu, trưởng thành sẽ rõ ràng, yêu thích ở trước mặt cường đại không đáng nhắc tới.
Họa Kích vươn ngón tay thon dài trắng nõn, vẻ mặt chân thật: "Cậu chuẩn bị tốt chưa? Huấn luyện viên đã chế định kế hoạch, cũng không dễ dàng hoàn thành, luyện tập địa ngục chân chính..."
Họa Kích còn chưa nói xong, đã bị Tông Á chửi ầm lên cắt lời: "Hồ ngôn loạn ngữ! Rắm chó không kêu!"
Tông Á đầy ngập lửa giận không chỗ phát tiết, từ trên tay Mạc Vấn Xuyên đang đứng ở trước mặt đoạt trường đao, sải bước đi ra, mũi đao thẳng chỉ Họa Kích.
"Đến đây! Lừa gạt! Để cho Tông thần thử xem trước, địa ngục này nó thế nào!"
Trong phòng thay quần áo bệnh viện, Wendy giống như bình thường, đang tiến hành khử trừng toàn thân, đổi mới đồ hộ sĩ. Hôm nay là thứ sáu, ngày lòng người xao động, các tỷ muội bên cạnh líu ríu thảo luận cuối tuần đi nơi nào chơi, không khí nhiệt liệt.
"Nghe nói gần đây giống như không có ai đánh nhau, chúng ta ngày mai có nên đi công viên giải trí chơi không? Đã lâu rồi không đi!"
"Cậu bao lâu rồi chưa đi? Công viên trò chơi đã bị nổ tung từ lâu rồi."
"A a a, bị nổ sao? Không có ai sửa sao? Bọn họ không chơi vòng xoay ngựa gỗ? Không chơi đu quay?"
"Không, bọn họ hiện tại mỗi ngày hô bảo vệ nông trường. nhìn không hiểu, nói là bảo hộ nông trường, mà không đi nông trường, mỗi ngày lúc ẩn lúc hiện ở mấy con đường nội thành."
"Quá đơn giản, vậy thuyết minh nội thành cũng là địa bàn của người ta. Lão đại Thạch Xuyên là nông trường? Vậy về sau sản nghiệp trụ cột của Thạch Xuyên sẽ là nông nghiệp sao? Mình có nên kêu mẹ mình mua miếng đất không?"
"Vậy cậu phải hỏi Wendy, nhà cô ta đường lối rộng, biết được nhiều."
Wendy cũng không quay đầu lại nói: "Đừng hỏi mình, mình cũng không biết."
Có chị em xáp lại: "Wendy, hay là ngày mai chúng ta đi dạo xung quanh nông trường, nói không chừng có thể gặp được vài đại lão, đến một hồi diễm ngộ, ai da, thật lãng mạn."
"Sau đó song túc song phi đi trồng trọt?" Wendy tức giận nói: "Mình ngày mai có việc. Còn nữa, đừng trách mình không nhắc nhở các cậu, đừng đi trêu chọc nông trường. Bọn họ giết người không chớp mắt, đại lão các tổ Thạch Xuyên, hiện tại chỉ còn lại có hai người. Dùng đầu óc phát xuân của các cậu mà ngẫm lại."
"Mình mặc kệ mình mặc kệ, mình muốn đại lão!"
Các tỷ muội hi hi ha ha, cười thành một đoàn.
Thay đồ hộ sĩ, mang mắt kính trí năng chuyên nghiệp Wendy lắc đầu đi ra phòng thay quần áo.
Bệnh viện Thạch Xuyên quy mô không lớn, nhưng thiết bị tốt, bệnh viện cùng nhân viên hộ lý tố chất đều cực kỳ cao, am hiểu nhất là trị liệu các loại tổn thương chiến đấu. Thạch Xuyên là thành thị bang phái, các bang phái sống mái với nhau là cơm bữa, mỗi ngày phần tử bang phái đến trị thương nối liền không dứt.
Ở Thạch Xuyên có quy định bất thành văn, nghiêm cấm phát sinh tranh đấu gì ở bệnh viện Thạch Xuyên. Đối với "Thánh địa" có thể ở thời khắc mấu chốt cứu cái mạng nhỏ của mình, các phần tử bang phái vẫn bảo trì kính sợ.
Bệnh viện Thạch Xuyên bởi vậy trở thành khu vực an toàn nhất toàn bộ thành phố Thạch Xuyên.
Thêm vào điều kiện đãi ngộ hậu đãi, bệnh viện Thạch Xuyên hấp dẫn rất nhiều cô gái bản địa đến đảm nhiệm hộ nhân viên lý. Về phần bác sĩ, phần lớn là các phần tử bang phái dùng các loại thủ đoạn, cường lực "thuyết phục" mà đến.
Thời gian lâu, các bác sĩ phát hiện an toàn nhân thân có thể được bảo đảm.
Các phần tử bang phái tuy cùng hung cực ác chút, nhưng mà ở trên vấn đề quan hệ đến mạng nhỏ, tương đương bỏ tiền, từ từ cũng an tâm, định cư ở Thạch Xuyên.
Hộ sĩ ở bản địa tương đương được hoan nghênh tại bệnh viện Thạch Xuyên, các cô không thiếu khuyết đối tượng hẹn hò. Bất quá các cô thích nhất vẫn là đại lão các tổ. Ở Thạch Xuyên, đại lão là danh từ tượng trưng cho quyền thế cùng an toàn.
Wendy là ngoại tộc, cô sinh ra trong gia đình bang phái, đối với phần tử bang phái lại mười phần chán ghét, cự tuyệt vô số mãnh nam bang phái theo đuổi.
Cô đi vào phòng bệnh, bệnh nhân là Quán trưởng võ quán Thạch Xuyên. Võ quán Thạch Xuyên ở mở Thạch Xuyên đã nhiều năm, Wendy thân là người địa phương, có chút quen thuộc với Quán trưởng.
Quán trưởng bệnh tình là não bộ bị thương, diện tích tổn hại ước chừng một phần ba, thương thế không nhẹ, nghe nói là luyện tập quá sức vô ý té ngã.
Cái này cũng làm cho Wendy có chút nhìn với cặp mắt khác xưa.
Ở trong ấn tượng của cô, Quán trưởng thực lực thường thường, tính cách cũng tương đương thành thật yếu đuối. Không nghĩ tới ở đêm khuya không người biết, người nam trung niên đầu hói nhìn qua khờ khờ này, thế mà còn có một mặt nhiệt huyết khắc khổ như thế.
Kiểm tra ca bệnh cùng giám sát số liệu một chút, Wendy lộ ra nụ cười chức nghiệp: "Quán trưởng, thương thế của anh tình huống khôi phục cực kỳ không tệ, hôm nay có thể xuất viện. Tôi giúp ngài cắt chỉ."
Quán trưởng vội vàng nói: "Làm phiền cô."
Wendy một bên giúp Quán trưởng gỡ băng vải trên đầu, một bên dặn dò: "Quán trưởng về sau luyện tập vẫn cần kiềm chế chút, không cần làm động tác độ khó quá cao. Não bộ tổn thương giống như vậy, vẫn có tính nguy hiểm nhất định, dễ dàng khiến cho não chấn động cùng ý thức hỗn loạn, còn dễ dàng lưu lại di chứng."
Quán trưởng khóe miệng hiện lên cười khổ, ngoài miệng nói: "Đúng đúng đúng."
Wendy làm bộ như lơ đãng nói: "Quán trưởng, lần trước người đưa anh tới, là thân thích của anh sao? Nhã nhã nhặn nhặn, anh ta làm gì vậy?"
Quán trưởng vẻ mặt có chút mất tự nhiên: "A, cô nói anh ta à, đúng vậy. Anh ta là thủ tịch vừa mới kí hợp đồng của võ quán chúng tôi, thực lực cũng không tệ."
Cũng không biết vì sao, sau khi nói xong, Quán trưởng cảm thấy vết thương đã khép lại trên đầu mình, bên trong bắt đầu mơ hồ đau.
Wendy thực giật mình: "Trời ơi, anh ta lại có thể là thủ tịch? Tôi nhìn anh ta bộ dáng hào hoa phong nhã, còn đẹp trai như vậy, còn tưởng là giáo viên chứ, không ngờ là thủ tịch!"
Quán trưởng thở dài: "Wendy, tôi nói với cô, người không thể xem tướng mạo, bằng không sẽ chịu thiệt."
Ông cũng không biết mình vì sao lại thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận