Long Thành

Chương 139: Mộc Đồng Diêu Viễn (1)

Trước đó từng phát sinh qua, cảnh viên được phái đi khu phúc lợi, kết quả cảnh viên đó ngày hôm sau trình báo cáo từ chức. Cho nên sau đó đã trở thành lệ thường, thủ trưởng nếu phái cảnh viên nào tới khu phúc lợi, chính là nói cho hắn, mày từ chức đi.
Đường tắt gần nhất là đi ngang qua khu phúc lợi, muốn vòng qua khu phúc lợi đến bến tàu, ít nhất phải thêm 12 ki lô mét nữa, hơn nữa có Quang Giáp đang giao chiến. Mà con đường đi ngang qua khu phúc lợi này, tổng cộng 3,8 ki-lô-mét.
Long Thành quyết định thử mạo hiểm.
Các ngõ ngách khác của thành phố Tây Phụng, chiến đấu kịch liệt vừa mới chấm dứt.
Nhìn Quang Giáp hải tặc rút đi giống như thủy triều, Hoang Mộc Minh không khỏi thở phào một hơi, nửa giờ kịch chiến, toàn thân hắn đều bị ướt đẫm mồ hôi, thực chiến đến cùng vẫn là không giống.
Ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía một chiếc bắt mắt nhất trong các Quang Giáp cảnh sát.
"La Cục trưởng, phi xa đến chưa? Bệnh viện đã làm tốt chuẩn bị cấp cứu chưa? Có sáu người bị thương! Phi xa phải đến trong vòng năm phút!"
"Những người khác, kiểm tra đạn dược cùng năng lượng, kiểm tra tình huống hao tổn của Quang Giáp! Báo cáo tình huống!"
"Mọi người làm tốt lắm! Các cậu là cảnh viên dũng cảm nhất tôi từng thấy! Các cậu là kiêu ngạo của tòa thành thị này!"
"Mặc kệ cảnh cục khen ngợi các cậu như thế nào, học viện Bonin tôi cũng sẽ thêm một phần! Mỗi người hai triệu!"
Trên kênh vang lên một mảng tiếng hoan hô của các cảnh viên khác, sĩ khí tăng vọt.
Hoang Mộc Minh thấy một màn này, đánh giá của hắn đối với Từ Bách Nham lại nảy sinh cái nhìn mới. Khi chiến đấu làm gương cho binh sĩ, sau chiến chú ý bị thương, khích lệ thuộc hạ, để ý tưởng thưởng, cái thủ đoạn này, đó là hắn cũng không khỏi bội phục.
Ở kênh nội bộ của bọn họ, cũng đang có trao đổi.
"Quả nhiên không hổ là "Thương Thanh Chi Vương", công tử, không bằng mời chào hắn vào tập đoàn? Lấy thực lực của hắn, làm người phụ trách tinh hệ, hoàn toàn không thành vấn đề."
Nói chuyện là đội trưởng hộ vệ Hoang Mộc Minh.
Hoang Mộc Minh cười nói: "Không có mơ mộng."
Có chút lời hắn không nói, Từ Bách Nham vừa xem chính là hạng người ngực có chí lớn, làm sao mà chịu trở thành phụ thuộc Hoang Mộc gia? Nếu Từ Bách Nham nguyện ý gia nhập một gia tộc nào, thì cần gì đến tinh cầu hẻo lánh như thế, mua lấy một trường học.
Hoang Mộc Minh bỗng nhiên ở kênh công khai hỏi: "Từ Hiệu trưởng, vừa rồi vì sao không cho Long Thành tham gia chiến đấu? Tôi nghe nói thực lực của cậu ta xuất chúng, khắp nơi đều rất để ý mà."
Từ Bách Nham nói: "Hoang Mộc công tử cũng là vì Long Thành mà đến? Vậy cậu phải sớm xuống tay một chút, người theo đuổi cậu ta rất nhiều, Vạn Thần cùng Nam Tinh đều nhìn trúng cậu ta."
Hắn tiếp theo thản nhiên nói: "Long Thành cũng tốt, Hoang Mộc Thần Đao cũng tốt, bọn họ chỉ là học sinh."
"Chúng ta ở đây, cần già trẻ phụ nữ ra trận sao?"
"Hoang Mộc công tử, cậu nói có đạo lý hay không?"
Tiến vào khu phúc lợi, khí tức đồi bại liên xộc thẳng tới. Nhà cao tầng biến mất không thấy, thay vào đó là nhà lầu sắt thép thấp bé không vượt quá 10 tầng, nhà lầu này giống nhau như đúc, giống như là dùng khuôn đúng ra vậy. Cả khung sườn của chúng là từ khung thép hàn thành, bên ngoài cửa sổ thủy tinh là một lớp lưới sắt.
Tường ngoài trước kia có quét một lớp nước sơn vàng, dầm mưa dãi nắng trường kỳ, nước sơn vàng phai màu thành màu trắng, rất nhiều chỗ lớp sơn đã bóc ra diện tích lớn, lộ ra rỉ sét bên trong, tựa như xốc lên lớp da chết lộ ra vết thương hư thối bên trong.
Có thể nhìn thấy cả mặt tường là những hình vẽ đủ các loại màu sắc, có một số chỗ thậm chí là vẽ đè lên vài lần, hỗn độn mà hoang đường.
Bởi vì không người quản lý, giữa các nhà lầu được hàn chằng chịt các loại thang sắt, thép tấm làm cầu, làm cho chúng biến thành một cái mê cung khổng lồ.
Ở góc đường tùy ý có thể thấy được máy theo dõi thăm dò, nhưng mà phần lớn đã bị đập vỡ, hoặc là rỉ sét chỉ còn lại cái khung. Con đường trống rỗng, không có phi xa, tùy ý có thể thấy được rác rưởi cùng ngươi qua lại vẻ mặt cứng đờ, ruồi bọ ong ong xoay xung quanh bọn họ.
Không khí tràn ngập mùi khó ngửi, mùi rác rưởi hư thối hỗn hợp rỉ sắt.
"Viễn Hỏa" chậm rãi bay qua con đường, ngẫu nhiên có người đưa ánh mắt qua, lộ ra gương mặt khô gầy đầy vết lở loét, ánh mắt trống rỗng vô thần.
Jasmine vẻ mặt khẩn trương, nuốt nuốt nước miếng: "Thầy, nơi này thật đáng sợ."
"Ừm."
Long Thành ừm một tiếng, hắn cẩn thận quan sát xung quanh.
Chạy ra doanh huấn luyện, hắn đã đi qua một số thành thị, nhìn thấy đều là cuộc sống yên tĩnh tường hòa.
Chẳng sợ ở cô nhi viện, trừ bỏ phải làm việc nhiều một chút, thật ra sống cũng không tệ. Sau khi đến nông trường Hưng Hải, hắn cũng dung nhập cuộc sống nông trường rất nhanh. Ở Học Viện Quang Giáp Bonin, hắn nhìn thấy các loại hào hoa xa xỉ, tiền tài chảy giống như nước vậy.
Ở nơi đây, trên gương mặt những người này, hắn nhìn không thấy một loại ánh sáng tên là hy vọng.
Hắn không biết nơi này đến cùng đã xảy ra cái gì, nhưng mà hắn biết, nơi không có hi vọng là rất nguy hiểm.
Bởi vì nơi nơi đều là kiến trúc sắt thép, radar ở trong này hiệu quả suy giảm rất lớn, hắn cần càng cẩn thận.
Long Thành bỗng nhiên chú ý tới, phía trước có Quang Giáp đang tới gần, Viễn Hỏa lập tức lắc mình tiến vào trong ngõ nhỏ tay phải.
Hai Quang Giáp “Minh Châu”, đang tuần tra phi hành ở trên không con đường.
"Thùng Gỗ, có động tĩnh gì không?"
"Quỷ cũng không có một com."
Mộc Đồng ăn khoai tây chiên, hung hăng tu một ngụm bia, trong khoang điều khiển đang phát metal rock, thân thể hắn lắc lư theo tiết tấu. Vừa rồi radar giống như phát hiện một tín hiệu, nhưng mà đã biến mất rất nhanh, Mộc Đồng không biết có phải mình hoa mắt hay không.
Dù sao cũng phải đến quan sát.
Mộc Đồng tiếp tục uống một ngụm bia.
Trên một Quang Giáp khác, Diêu Viễn nhanh đảo qua phía dưới, hắn không dám nhìn kỹ. Không biết bắt đầu từ khi nào, phòng ốc thấp bé loang lổ vết rỉ sét cùng đám người vẻ mặt đờ đẫn trên con đường kia, luôn sẽ làm cho mắt cùng tim hắn đau đớn.
Trong kênh thông tin giọng Mộc Đồng mang theo vài phần men say: "A Viễn, lần này trở về rồi lúc nào đi?"
Diêu Viễn nói: "Buổi tối đi."
"Không ở thêm vài ngày sao?"
"Không được."
Kênh thông tin lâm vào im lặng, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, giống như anh em ruột vậy, nhưng mà vận mệnh lại đi lên con đường hoàn toàn khác nhau. Diêu Viễn thật ra biết tư vị trong lòng Mộc Đồng, trong lòng hắn thật ra cũng như vậy.
Khi còn nhỏ, hai người đều triển lộ ra thiên phú rất tốt, sau mười tuổi, Mộc Đồng bắt đầu trở nên cố hết sức, dần dần bị Diêu Viễn kéo ra khoảng cách.
Kênh thông tin im lặng làm cho Diêu Viễn cảm thấy không được tự nhiên, cảm thấy nên nói cái gì đó, thốt ra lại là: "Trở về lại mang bia cho mày."
Hắn đã khuyên Mộc Đồng rất nhiều lần, khi điều khiển Quang Giáp không được uống rượu bia.
Mộc Đồng nở nụ cười: "Tốt!"
Một lát sau, Mộc Đồng đột nhiên hỏi: "A Viễn, điều khiển bằng não của mày hiện tại bao nhiêu?"
"Cấp 8."
Mộc Đồng vừa hâm mộ lại vừa vui vẻ: "Mày quá lợi hại, điều khiển bằng não cấp 8, về sau mày là lão đại nơi này rồi."
Diêu Viễn cười nói: "Vậy bố Hoắc khẳng định sẽ mang đầu tao đánh ra phân!"
Mộc Đồng cười ha ha, bố Hoắc là lão đại khu phúc lợi này, thấy bọn họ lớn lên, câu thích nói nhất chính là "Lão tử mang đầu của mày đánh ra phân!" .
Bạn cần đăng nhập để bình luận