Long Thành

Chương 163: Không tùy tiện (2)

Sinh hoạt ở ký túc xá của Long Thành trong sơn cốc, bắt đầu tiến vào hình thức hằng ngày.
Nghỉ ngơi cả đêm, mọi người dần dần phục hồi tinh thần lại từ trong sợ hãi. Đại khái là sức phòng ngự mạnh mẽ của sơn động ký túc xá Long Thành làm cho mọi người cảm thấy không gì phá nổi, cũng có thể là cảm thấy cái danh bệnh viện tâm thần quả nhiên danh bất hư truyền, thật sự hung. Đứa nhỏ nhát gan đáng yêu như Long Thành, đến bệnh viện tâm thần mà còn hung như vậy, hải tặc này thì có là cái gì?
Đám người Căn thúc là những người chịu khó đã quen, nay rảnh rỗi, liền cảm thấy cả người khó chịu.
Nấu cơm sao, từ lúc dùng qua đồ ăn Jasmine làm, những người khác vốn không muốn bêu xấu. Về phần quét tước, bên trong ký túc xá sạch sẽ ngay cả bụi cũng không nhìn thấy.
Không biết ai than thở một câu, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, còn không bằng trồng chút rau.
Lập tức được mọi người hưởng ứng, ký túc xá của Long Thành nơi nơi trống rỗng, có chính là đất đai.
Không có ánh mặt trời, có thể dùng ánh sáng nhân tạo. Về phần bùn đất, trong sơn cốc có, không cần phải có đất trống cũng có thể trồng trọt. Giống sao, tìm loại sinh trưởng chu kỳ ngắn tốc độ nhanh. Nghe nói nhà xưởng trồng rau ở những thành phố ngoài không gian, chính là như thế này.
Mọi người tinh thần đề cao, tìm đến Jasmine. Jasmine nghe vậy mắt cũng sáng ngời, đầu bếp trình độ cao tới đâu, không có nguyên liệu nấu ăn cũng là uổng công, vội vàng đi theo bày mưu tính kế.
Thời điểm Long Thành trở lại ký túc xá, nhìn thấy chính là một phen cảnh tượng khí thế ngất trời.
Long Thành cảm thấy rất có ý tứ.
Đáng tiếc không có biện pháp trồng cây táo, hắn có chút tiếc nuối.
"Long Thành!"
Hoang Mộc Thần Đao kêu Long Thành lại.
Long Thành dừng bước chân, nhìn nàng.
Ánh mắt bình tĩnh của Long Thành, làm cho Hoang Mộc Thần Đao trong lòng có chút chột dạ một cách khó hiểu, trong đầu hiện lên trường hợp Long Thành dùng Quang Giáp già cỗi xử lý hai Quang Giáp hải tặc.
Mình thật sự có thể đánh bại hắn sao?
Hoang Mộc Thần Đao! Ngươi hiện tại sao lại không tiền đồ như vậy? Ngay cả chút dũng khí ấy cũng không có? Không được! Vì sau này mỗi ngày có thể ăn đồ ăn Jasmine làm, nhất định phải đánh bại Long Thành, đoạt lấy Jasmine!
Hoang Mộc Thần Đao trong mắt hiện lên một chút cuồng nhiệt, nàng lạnh lùng nhíu mày: "Chúng ta đi kho Quang Giáp rồi nói."
Dứt lời xoay người đi về phía kho Quang Giáp.
Long Thành không nghĩ nhiều, đi theo vào kho Quang Giáp.
Kho Quang Giáp nguyên bản trống rỗng, hiện tại đang dừng một hàng Quang Giáp rất ngầu, Long Thành mắt lập tức bị hấp dẫn thật sâu. "Bi Ca" kia, hắn ấn tượng thật sự khắc sâu, giá khủng bố lúc ấy, làm cho hắn sinh ra hoài nghi đối với cuộc đời. Quang Giáp khác, chỉ là từ lớp sơn mặt ngoài, Long Thành đã biết là mặt hàng sa hoa!
Hoang Mộc Thần Đao lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt thất thố như thế ở trên mặt Long Thành, trong lòng rất là đắc ý: "Thế nào? Quang Giáp này không tệ chứ!"
Long Thành thốt ra: "Cực kỳ không tệ!"
Hắn hầu như dời không đi được ánh mắt.
Hoang Mộc Thần Đao trong lòng vô cùng sảng khoái, nhìn xem, sức mạnh của tiền tài ngay cả tên máu lạnh như Long Thành cũng không thể miễn dịch, nàng đối với thắng lợi của mình nhất thời tin tưởng tăng cao.
Long Thành một bên đi về phía những Quang Giáp này, một bên hỏi: "Cô mua?"
Hoang Mộc Thần Đao ngạo nghễ nói: "Không sai! Nhìn không mắc, liền mua hết."
Long Thành bỗng nhiên dừng bước chân lại, xoay người trịnh trọng nói với Hoang Mộc Thần Đao: "Cảm ơn."
Hoang Mộc Thần Đao vẻ mặt có chút mờ mịt, cảm ơn?
Đợi một chút!
Nàng mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin, người này sẽ không nghĩ Quang Giáp này là mua cho hắn chứ?
Cái đệch, thế giới này lại có thể có người vô liêm sỉ như vậy?
Hoang Mộc Thần Đao không khỏi cười nhạo nói: "Cảm ơn? Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi là mua cho cậu? Làm gì có nằm mộng giữa ban ngày như vậy! Quang Giáp này cùng cậu một xu quan hệ cũng không có, đây đều là của tôi!"
"Tôi biết, nhưng hiện tại đều là của tôi."
Long Thành giọng điệu tự nhiên, hắn vừa nói vừa xao xoa tay, hoạt động cánh tay.
Hoang Mộc Thần Đao đối diện vẻ mặt mờ mịt, không rõ ràng đã xảy ra cái gì.
Long Thành cảm thấy Hoang Mộc Thần Đao đầu óc vẫn có chút ngu ngốc, bộ dáng chỉ số thông minh không quá cao, hắn đành phải giải thích: "Quang Giáp này tôi chuẩn bị đoạt."
Đoạt...
Hoang Mộc Thần Đao vẻ mặt dại ra, đầu óc vang lên ông ông, nàng hỏi theo bản năng: "Cậu tùy tiện đoạt đồ của người khác như vậy sao?"
Long Thành lắc đầu: "Tôi không tùy tiện."
Hoang Mộc Thần Đao lắp bắp: "Cái này... còn không tùy tiện?"
Long Thành liếc nhìn nàng giống như nhìn ngu ngốc: "Cái gì cũng đoạt mới kêu tùy tiện, chỉ đoạt đắt tiền là không tùy tiện."
Hoang Mộc Thần Đao nói năng lộn xộn: "Nhưng tôi, tôi là bạn học của cậu!"
Long Thành cảm thấy cô gái này đầu óc thật sự không cứu được. Bạn học không phải chỉ dùng để đoạt sao? Mình đã đoạt của nhiều bạn học như vậy rồi.
Bất quá nghĩ đến thân phận của mình, Long Thành cải biến chủ ý: "Tốt, tôi không đoạt."
Tiếp theo hắn dùng vẻ mặt chân thật nói: "Bạn học Hoang Mộc Thần Đao, tôi là thủ tịch đốc tra Phòng tác phong và kỷ luật Long Thành, căn cứ “Điều lệ quản lý trường học”, Quang Giáp của cô bị Phòng tác phong và kỷ luật tịch thu."
Dứt lời, không đợi Hoang Mộc Thần Đao mở miệng, thân hình hắn chợt lóe.
Hoang Mộc Thần Đao cảm thấy trước mắt tàn ảnh hiện lên, trong lòng hoảng hốt, thét chói tai: "Dừng..."
Khi Jasmine đang chuẩn bị nấu cơm, nhìn thấy Long Thành mang theo Hoang Mộc Thần Đao hôn mê đi ra từ kho Quang Giáp, không khỏi lộ ra vẻ mặt quả nhiên thế. Nàng đi lên tiếp nhận Hoang Mộc Thần Đao: "Thầy giao cho Jasmine đi."
"Ok."
Long Thành mang Hoang Mộc Thần Đao giao cho Jasmine, xoay người đi về phía kho Quang Giáp, vẻ mặt chờ mong.
Kiểm tra đơn giản Hoang Mộc Thần Đao một phen, phát hiện chỉ là hôn mê, Jasmine nhất thời thở phào một hơi. May mà mua máy trị liệu, thực thuận tiện.
Jasmine có chút nghi hoặc, không phải nói đối chiến Quang Giáp sao? Sao mà một chút động tĩnh cũng không có nghe thấy?
Trung tâm trang bị.
Ban Tiễn vẻ mặt khôi phục như thường, ánh mắt dừng ở cấu kiện đang bị dỡ bỏ này, lắc đầu cảm khái nói: "Di tích xa xưa như vậy, bị hoàn toàn thay đổi như thế, thật sự là đáng tiếc."
"Không có gì đáng tiếc." Lâm Nam nghiêm nghị nói: "Toàn bộ dân chúng thành phố Tây Phụng đều phải dời đến Bonin, chỗ không đủ. Mặc kệ nói như thế nào, vật chết cũng không quan trọng bằng người sống."
Ban Tiễn gật đầu: "Lâm chủ nhiệm có lòng thương người như vậy, Ban Tiễn bội phục. Bất quá cái này có ý nghĩa sao? Nghe nói Thương Thanh trước kia đã giao thủ cùng Anmobiquet, bọn họ thực lực như thế nào, Lâm chủ nhiệm hẳn rất rõ ràng."
Lâm Nam ha ha khẽ cười một tiếng: "Tẫn nhân sự nghe thiên mệnh mà thôi."
Ban Tiễn nhìn thoáng qua Lâm Nam, Lâm Nam vẻ mặt như thường. Ban Tiễn đề tài chợt chuyển: "Tại hạ tự nhận che giấu rất khá, không biết Lâm chủ nhiệm làm thế nào mà nhìn ra?"
Lâm Nam cười nói: "Cũng là vận khí, cơ duyên xảo hợp."
Ban Tiễn thấy Lâm Nam không muốn nhiều lời, cũng không dây dưa: "Không biết Từ Hiệu trưởng khi nào về trường?"
Lâm Nam cười giống Phật Di Lặc, cả người lẫn vật vô hại: "Lấy tính tình Hiệu trưởng, đại khái sẽ là nhóm cuối cùng."
Ban Tiễn trong lòng thầm than, hy vọng rút lui sớm một chút của bọn họ đã thất bại. Nhưng mà đối với Từ Bách Nham, hắn cũng không khỏi sinh ra vài phần bội phục. Nhân vật bậc này, lại có thể chịu ở nơi đây, có thể thấy được vận mệnh con người là khó có thể đoán trước cỡ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận