Long Thành

Chương 156: Súng trường kiểu cũ (1)

"Là nhiễu năng đạn!"
Nhiễu năng đạn là một loại đạn đặc chủng, hình mũi nhọn màu đỏ, đối với giáp năng lượng của Quang Giáp sẽ sinh ra hiệu ứng quấy nhiễu mãnh liệt, từ đó làm suy yếu giáp năng lượng trên diện rộng.
Vừa dứt lời, mấy chùm tia sáng to lớn xé rách trường không.
Bốn Quang Giáp không kịp né tránh, nhất thời bị chùm tia sáng năng lượng cao đánh trúng, mất đi giáp năng lượng bảo hộ, giáp hợp kim cứng rắn ở trước mặt chùm tia sáng năng lượng cao tựa như bánh quy xốp giòn, thân thể Quang Giáp nháy mắt bị xỏ xuyên qua.
Sáu Quang Giáp hải tặc khác phản ứng nhanh hơn, giãy khỏi trạng thái lock, không bị bắn trúng.
Sư sĩ tốc độ phản ứng có nhanh, ở trước mặt vận tốc ánh sáng cũng không là cái gì. Nhưng mà radar lock, máy tính khống chế chủ tính toán, lại đến kích phát chỉ lệnh, là cần thời gian, nên ở đây sẽ tồn tại khả năng chạy trốn.
Quang Giáp số 1 mí mắt muốn rách, cộng thêm 2 chiếc Quang Giáp đã mất đi trên đường, bọn họ đã tổn thất sáu chiếc Quang Giáp, tổn thất quá nửa.
Phía trước trái phải của bọn họ đều xuất hiện đội hình Quang Giáp, bọn họ bị giáp công.
Thương vong thảm trọng không có làm cho hải tặc còn lại hồn phi phách tán, ngược lại kích khởi sự hung hãn của chúng. Trận hình của chúng lập tức tản ra, hai Quang Giáp một tổ, xông về phía Quang Giáp bảo an.
Tiếng súng pháo nổ lớn, quang đạn như mưa, đan vào nhau mà bay trong không trung, thỉnh thoảng có thể thấy được chùm tia sáng năng lượng cao xé rách trường không.
Hai bên đều có thương vong, lại có hai Quang Giáp hải tặc rơi xuống, mà Quang Giáp bảo an thì tổn thất một cái.
Mà khi hai bên đánh cận chiến, Quang Giáp hải tặc rõ ràng là chịu thiệt hơn về số lượng, ngược lại chiếm thượng phong. Quang Giáp bảo an không ngừng kéo khói đặc cuồn cuộn mà rơi rụng xuống.
"Tản ra! Tất cả đều tản ra!"
"Chú ý yểm hộ!"
Trong phòng họp, John lớn giọng hô to, một lát sau, yết hầu hắn đã khàn khàn. Nhưng mà vô luận hắn kêu như thế nào, chiến cuộc vẫn nghiêng về một bên, Quang Giáp bảo an thương vong đang kịch liệt tăng lớn.
Ngắn ngủn năm phút, phía học viện đã có hơn mười sáu Quang Giáp bị đánh rơi, mười sư sĩ hy sinh, còn lại cũng bị thương trình độ khác nhau.
John mặt không còn chút máu, thì thào: "Thương vong quá lớn."
Hắn chưa từng thấy qua thương vong lớn như vậy, mỗi một sư sĩ bộ phận bảo an hắn đều có thể gọi ra tên, trơ mắt nhìn bọn họ tử vong ở trước mặt mình, John hầu như muốn sụp đổ.
Andrew sắc mặt trắng bệch, hắn nhịn không được nhìn thoáng qua Lâm Nam, Lâm Nam mặt không chút thay đổi nhìn không ra vui buồn.
John quay sang, nhìn Lâm Nam xin giúp đỡ.
Lâm Nam nhìn gương mặt tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng của John, không có răn dạy cùng quở trách, mà là bình tĩnh hỏi: "Cậu muốn đầu hàng sao?"
"Bọn chúng là hải tặc. Tôi cũng đã từng liên hệ với bọn chúng."
"Chỉ cần bọn chúng thắng, bọn chúng sẽ giết toàn bộ người có thể chiến đấu, người có tiền sẽ bị nghiêm hình tra tấn để kiếm tiền tài, đồng thời vơ vét tiền chuộc. Phụ nữ sẽ thành đồ chơi của bọn chúng, sống không bằng chết. Còn lại, sẽ thành nô lệ của bọn chúng, làm việc cho bọn chúng, còn không bằng heo chó."
"Cậu còn muốn đầu hàng không?"
John môi run run, mặt trắng như tờ giấy: "Tôi, tôi không đầu hàng. Nhưng chúng ta đánh không lại..."
Gương mặt bình tĩnh của Lâm Nam bỗng nhiên nở nụ cười: "Không sao, tôi đến dạy cho các cậu."
Thuyền vận chuyển thủng lỗ chỗ vững vàng dừng ở sơn cốc, ở dưới Hoang Mộc Thần Đao điều khiển, bọn họ đến sớm hơn so với dự kiến nửa giờ.
Che chắn thông tin đã được giải trừ, trên đường Jasmine liên hệ với tiến sĩ, được tình báo mới nhất. Nghe nói có mười Quang Giáp hải tặc xông vào trường, lực lượng bảo an cường lực ngăn chặn, sau khi trả giá thương vong thảm trọng, rốt cuộc hoàn toàn tiêu diệt đám hải tặc tinh nhuệ này.
Lực lượng bảo an tổn thất thảm trọng, nguyên khí đại thương, 12 vị sư sĩ hy sinh, sư sĩ bị thương nhiều tới 33 người. Trong sư sĩ bị thương, có 3 người thương thế nghiêm trọng, sau khi khỏi cũng sẽ trở thành tàn tật, 30 người khác trải qua cứu trị, đã không có trở ngại.
Tin tức hải tặc bị tiêu diệt, khiến cho mọi người thở phào một hơi, sợ hãi trong lòng tiêu giảm rất nhiều.
Mọi người từng người một đi xuống chiến hạm vận tải, tò mò đánh giá xung quanh.
Căn thúc vẻ mặt không thể tin: "Long Thành, cháu ở chỗ này sao? Đây nào có ký túc xá, rõ ràng là rừng núi hoang vắng!"
Long Thành cười cười, đi đến trước mặt một vách đá, đưa tay ra áp lên trên mặt đá.
"Hoan nghênh về nhà, Long Thành."
Giọng nữ điện tử dễ nghe vang lên ở trong sơn cốc, vách đá hóa thành từng điểm hào quang, tiêu tán ở trong không khí, lộ ra cánh cửa lớn.
Căn thúc mở lớn miệng, vẻ mặt dại ra.
Cửa lớn dùng giáp chiến hạm hàn thành, ở trong tiếng oành đùng trầm trọng chậm rãi mở ra, bên trong từng ngọn đèn sáng lên, ở trong mưa gió là ấm áp như thế.
Long Thành nói mọi người mau vào.
Sau đó dẫn đầu đi vào ký túc xá, những người khác lúc này như trong mộng mới tỉnh, vội vàng đuổi theo. Bọn họ vẻ mặt đều khiếp sợ, đây là ký túc xá? Sao lại cảm giác như là vào một căn cứ quân sự vậy?
Hoang Mộc Thần Đao lôi kéo Jasmine đi đến cuối cùng, nàng cũng bị phòng ngự nơi này làm cho kinh sợ. Ký túc xá của nàng xa hoa hơn nhiều so với nơi này, có các loại phương tiện cuộc sống tiên tiến nhất, nhìn lại nơi này, giáp phòng ngự đáng sợ, từng tòa pháo kích, đây là ký túc xá?
Nàng tiến đến bên tai Jasmine nhỏ giọng nói thầm: "Thầy cậu khẳng định là người bị chứng vọng tưởng hãm hại nghiêm trọng."
Jasmine liên tục gật đầu: "Không sai! Ngàn vạn không nên sử dụng bạo lực với thầy."
Tiếp theo nàng dùng giọng điệu thực nghiêm túc nhắc nhở: "Còn nữa, vô luận thế nào, ngàn vạn đừng để cổ của cậu rơi vào trong tay thầy."
"A!" Hoang Mộc Thần Đao bị Jasmine nghiêm túc nhắc nhở dọa phát mộng, giọng cũng run lên: "Hắn, hắn chẳng lẽ biến thái đến mức đó sao?"
Jasmine nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không quá xác định: "Cái này là biến thái sao?"
Hoang Mộc Thần Đao cảm giác đầu óc mình không đủ dùng: "Cái này, cái này còn không biến thái sao?"
"Dù sao cậu cũng phải cẩn thận." Jasmine rất chân thật cảnh cáo, nửa câu sau nàng không nói ra, cậu không phải nhân loại mới nên không có cách nào đổi thân thể khác.
Hoang Mộc Thần Đao phát hiện Jasmine không phải nói giỡn, nhất thời cảm thấy có chút sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Long Thành đã đổi khác. Người này thì ra có thú vui đáng sợ như vậy, đáng sợ, là dạng người kỳ quái mà nàng trước nay chỉ thấy trên phim ảnh.
Nàng liên tưởng đến một câu chuyện trước kia đã xem qua. Ở thời cổ đại, có người khách nói với chủ nhân, tay thị nữ của ngài thật xinh đẹp, thời điểm khách rời đi, chủ nhân đã chém đứt tay của thị nữ đưa cho khách.
Thật đáng sợ!
Nàng cũng không biết vì sao mình lại liên tưởng đến câu chuyện này, nhưng mà sau khi Jasmine cảnh cáo nàng, trong đầu nàng phản ứng đầu tiên chính là nhảy ra câu chuyện này.
Long Thành có thể nào bởi vì cổ của nàng quá đẹp, sẽ mang cổ của nàng chém xuống, sau đó ngâm mình ở trong formalin, mỗi ngày thưởng thức.
"Cổ thật xinh đẹp!"
Hu hu hu, thật đáng sợ!
Bóng lưng Long Thành phía trước, chợt trở nên tà ác mà âm trầm.
Trong ký túc xá có đủ thực vật, đều là thực vật chứa năng lượng cao. Sau khi trải qua doanh huấn luyện, Long Thành luôn có thói quen tích trữ đủ thực vật, để ứng đối tình huống cực đoan có khả năng xuất hiện. Cộng thêm hệ thống hấp thu nước ngầm cùng hệ thống cung dưỡng, bọn họ có thể ở trong này sinh tồn thời gian rất lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận