Long Thành

Chương 184: Trưởng thành sớm

Dựa theo lẽ thường, một cước này của Xích Thố có khả năng làm cho cánh tay trái Hắc Võ Sĩ vỡ nát, nhưng mà một kiếm này của Hắc Võ Sĩ, lại có thể làm cho Xích Thố mất đi sức chiến đấu ngay lập tức, thậm chí Long Thành trong khoang điều khiển cũng phải mất mạng.
Trong tích tắc, cũng không có nhiều thời giờ để suy nghĩ.
Cước của Xích Thố tới trước, nhưng mà xúc cảm truyền đến từ cánh tay của Hắc Võ Sĩ, lập tức làm cho Horace ý thức được không thích hợp.
Xúc cảm không đúng!
Cước như roi nhìn qua thanh thế làm cho người ta sợ hãi, ở trong nháy mắt quất trúng cánh tay trái Hắc Võ Sĩ, bỗng nhiên hóa cứng thành mềm mà quấn lấy cánh tay trái, thân hình chuyển động.
Hắc Võ Sĩ trọng tâm lệch đi, kiếm bảng to nhất thời chém vào khoảng không.
Hai bóng người lại tách ra lần nữa.
Long Thành trừng mắt nhìn Hắc Võ Sĩ đối diện, trái tim phành phành phành đập mạnh, một phen giao thủ vừa rồi, hung hiểm đến cực điểm. Lúc này một lần nữa kéo ra khoảng cách, mới cảm thấy sợ hãi, mồ hôi lập tức tràn ra.
Kiếm thuật thật là lợi hại!
Long Thành dám cam đoan, cho dù là huấn luyện viên, kiếm thuật cũng kém hơn Horace.
Trong khoang điều khiển Hắc Võ Sĩ, Horace cũng một trận hết hồn, thầm kêu may mắn.
Long Thành chiêu số thật sự quá dã, biến chiêu không thể tưởng tượng, hoàn toàn ra bài không theo lẽ thường. Nhưng mà phản xạ thần kinh lại vô cùng mạnh, cho dù lâm vào hoàn cảnh xấu, cũng có thể bằng vào phương thức không giảng đạo lý mà vãn hồi lại.
Kinh nghiệm chiến đấu mà Horace tích lũy trước đây, đại bộ phận đều mất đi hiệu lực ở trên người Long Thành. Vài lần hắn cố ý để lộ ra sơ hở, nhưng Long Thành vẫn không hề để ý, không biết có phải xem phá cạm bẫy, hay là không biết.
Long Thành không có chuyên môn học qua kiếm thuật, kiếm ở trên tay hắn chỉ là một món lợi khí giết người, không có gì khác với những vũ khí khác.
Chiêu thức của Long Thành, phần lớn ngắn gọn, hiệu suất cao, không có kỹ xảo gì cao cấp. Có đôi khi tựa như có chút bóng dáng giống như sát thủ, ác độc hung ác, theo đuổi sát thương lên hàng đầu. Nhưng mà càng nhiều thời điểm, là tùy cơ ứng biến, không giảng đạo lý.
Có thể nhìn ra được, Long Thành hẳn đã trải qua rất nhiều thực chiến, đấu pháp hung hãn, không giảng đạo lý như thế, chỉ có trong thực chiến mới có thể hình thành.
Dã chiêu số là thật cuồng dã.
Thiên phú cũng thật sự là khủng bố!
Horace vừa sợ hãi than thở, lại vừa cảm thấy đáng tiếc.
Bên trong phòng theo dõi của Trung tâm trang bị là một mảng im lặng, toàn bộ mọi người bị chiến đấu kinh tâm động phách vừa rồi dọa sợ, theo bản năng ngừng thở. Thẳng đến khi hai Quang Giáp một lần nữa tách ra, sợi dây căng thẳng vô hình trong phòng theo dõi, mới trở nên thả lỏng xuống.
"Hai người này... không có cừu chứ?"
"Đúng vậy, trông thế nào cũng giống như đánh thật vậy? có cần báo cho chủ nhiệm hay không?"
"Trước xem đã, chủ nhiệm hình như đang họp."
Nghe mọi người khe khẽ nói nhỏ, Diêu Bắc Tự cũng hoãn thần lại, hắn không tự chủ buông ra nắm tay đang nắm chặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Hai vị này... thật mạnh!
Quang Giáp màu đen tự nhiên không cần phải nói, có thể đảm nhiệm thủ lĩnh hộ vệ của Hoang Mộc Minh, thực lực tất nhiên rất mạnh. Làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn là Long Thành, lại có thể cân sức ngang tài cùng đối phương, không rơi vào hạ phong.
Diêu Bắc Tự để tay lên ngực tự hỏi, mình có thể làm được không?
Hắn không nắm chắc.
Hắn không tự chủ lại nắm chặt bàn tay tràn đầy mồ hôi.
Hơn nữa... không biết có phải ảo giác hay không, phương thức chiến đấu của Xích Thố hắn luôn cảm thấy có chút nhìn quen mắt, giống như đã thấy qua đâu.
Trong khoang điều khiển Xích Thố, Long Thành trừng mắt nhìn Hắc Võ Sĩ trên bầu trời phía trước, hết sức chăm chú. Long Thành đắm chìm ở trong chiến đấu, không có chú ý tới khoang điều khiển lúc này tràn đầy khí nóng bốc lên giống như là phòng xông hơi vậy, nơi nơi đều là mồ hôi của hắn bốc hơi lên hóa thành sương mù màu trắng.
Đầu óc của hắn bảo trì bình tĩnh, không thể so kỹ xảo cùng Horace, đổi chiến thuật.
Xích Thố bắt đầu tiến lên.
Xích Thố giữa không trung, tựa như một đạo mị ảnh màu đỏ, đánh về phía Hắc Võ Sĩ, Xích Dạ Sương Nhận kiếm quang như điện.
Horace ngưng thần đối đãi, lập tức làm ra ứng đối. Chỉ thấy kiếm bảng to trong tay Hắc Võ Sĩ cũng đâm ra, ở nháy mắt hai kiếm va chạm, thuận thế quấn lấy, Long Thành liền cảm giác tay chấn động, giống như chém vào một cái lò xo cực kỳ cứng rắn.
Lợi hại!
Động tác huy kiếm của Hắc Võ Sĩ lộ ra mỹ cảm thiên chùy bách luyện, tinh diệu mà tinh chuẩn, Long Thành mở rộng tầm mắt.
Hắn không có dây dưa, nương vào lực va chạm, lại lần nữa kéo ra khoảng cách.
Lại lần nữa toàn lực tiến lên! Toàn lực trảm đánh!
Kiếm thuật tinh diệu của Horace lại tái hiện, nhưng tiếng va chạm giữa hai kiếm, so với vừa rồi vang dội hơn một phần.
Long Thành giống như phát điên vậy, không nề hà lặp lại tiến lên, trảm đánh!
Nhưng mà Hắc Võ Sĩ trước người hắn, tựa như một tấm mạng nhện phiêu ở không trung, mềm mại mà cứng cỏi. Vô luận kiếm quang của Xích Thố sắc bén như thế nào, đều bị Hắc Võ Sĩ nhất nhất chống đỡ hóa giải.
Tiếng va chạm giữa hai kiếm càng lúc càng vang dội.
Trong khoang điều khiển Hắc Võ Sĩ, Horace mặt trướng đỏ bừng, toàn thân mồ hôi sũng nước, hắn hô hấp phát ra ồ ồ. Kinh nghiệm của hắn thật sự phong phú, vài hiệp đã nhìn thấu ý đồ của Long Thành.
Chỉ là...
Nhìn Xích Thố không biết mệt mỏi xông về phía mình, Horace ánh mắt phức tạp.
Tự mình đối mặt Long Thành, cùng góc độ người đứng xem, cảm thụ hoàn toàn khác nhau.
Long Thành cho Horace cảm thụ lớn nhất, là hung hãn!
Horace đã giao thủ cùng rất nhiều người, đủ hạng người hung danh hiển hách, nhưng mà giống như Long Thành, trong lúc tiến thối hung hãn sắc bén như thế, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Long Thành điều khiển Xích Thố, tựa như một con bá vương long tiền sử hoang dã không phân rõ phải trái.
Công kích trước đó của Xích Thố, là thiên phú dã man không nói lý, tràn ngập ứng biến quỷ dị không theo thường quy. Mà công kích của Xích Thố lúc này, lại trở nên càng thêm dã man, toàn bộ biến chiêu cùng kỹ xảo phức tạp đều đã vứt bỏ, chỉ có mang tốc độ cùng lực lượng phát huy đến mức tận cùng.
Xông lên trong đoạn ngắn nhanh như tia chớp, cộng thêm trảm đánh hoặc là đâm đánh lực lượng đầy đủ.
Một kích là đi, không chút dây dưa.
Không ngừng dãn ra, không ngừng tiến lên, không ngừng trảm đánh hoặc là đâm đánh. phương thức công kích nhìn qua mười phần đơn giản này, lại được tinh diệu tổ hợp lại, một đợt tiếp một đợt, giống như mưa rền gió dữ, ép tới người ta thở không nổi.
Long Thành đối với lựa chọn lộ tuyến tiến công, có mẫn cảm trời sinh, làm Horace nhịn không được lại phát ra than thở.
Long Thành luôn có thể ở trong ngàn vạn lộ tuyến tiến công, tìm được lộ tuyến tiến công ngắn gọn nhất, hiệu suất cao nhất.
Ý tưởng của Long Thành rất đơn giản, bức bách đối phương tiến hành đối kháng thân thể!
Ở trong chiến đấu cứng đối cứng, đối với thân thể sư sĩ hai bên đều là một hồi khảo nghiệm. Va chạm cao tốc, lực đánh vào tức thì là hết sức kinh người, tuy có hệ thống dịch áp giảm xóc, nhưng mà gánh nặng đối với thân thể sư sĩ vẫn là cực kỳ lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận