Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 1068: Tình Huống Gì Đây (2)

Mới món đầu tiên, đã thành công chinh phục vị giác của Quan Nguyệt cùng Lục Dương.
Lục Dương cầm ấm nước rót cho Quan Nguyệt cùng mình một ly nước lọc, sau đó nói:" Thế nào, không thất vọng chứ?"
"Quả thật không tệ, đây là món Thịt Băm Hương Cá ngon nhất mà ta từng nếm qua."
Quan Nguyệt nhẹ gật đầu, tán dương.
Nói xong, lại động chiếc đũa.
Đắt vẫn có đạo lý của nó, kiếp trước Lục Dương vào nam ra bắc, có địa phương nào chưa từng ăn? Tiệm ăn nhỏ tầm thường này, so với mấy khách sạn năm sao còn ngon hơn nhiều.
"Bà chủ, sư phụ nhà ngươi nấu đồ ăn không tệ nha."
Thời điểm bà chủ bưng món ăn thứ hai tới, Lục Dương nói một tiếng.
Phu nhân cười cười, đem một bát canh chua ca để xuống, mới lên tiếng: "Đương nhiên rồi, đến tiệm chúng ta ăn, chưa bao giờ thấy khách nào không hài lòng, ngươi đừng nhìn giá cả trong tiệm có chút đắt, kỳ thật tiền kiếm được cũng không nhiều như trong tưởng tượng của các ngươi, nguyên liệu chúng ta dùng để nấu đều là thứ tốt nhất, giống tô canh cá này, được nấu bằng cá chuối (cá lóc TQ), thuần túy tự nhiên, đều là loại nặng ba cân trở lên, dưa chua đều là loại dùng để xuất khẩu..."
Đồ dùng để xuất khẩu, chất lượng luôn tốt hơn các loại lưu hành trên thị trường, điều này là sự tình mà ai cũng biết, đến cả một phu nhân năm mươi tuổi cũng biết rồi.
Lục Dương không biết nên khóc hay nên cười, thời điểm CCilicili của hắn mậu dịch với hải ngoại, tuyệt đối sẽ không có đổi xử khác biệt như vậy.
"Sư phụ là danh gia món cay Tứ Xuyên sao?"
Lục Dương hỏi.
Vừa rồi là món Thịt Băm Hương Cá, còn món canh cá lóc này nữa, đều là món cay của Tứ Xuyên.
"Không tính là danh gia, chỉ là bí phương tổ truyền từ trên truyền xuống, vì vậy so với mấy chỗ khác dễ ăn hơn một chút."
Phu nhân bình tĩnh nói.
"Tổ truyền a."
Lục Dương phụ họa một câu.
"Tổ tiên của ông bạn già ta trước đây đã làm ở Ngự Thiên Phòng...."
Bà chủ trước khi đi nói thêm một câu, làm cho Lục Dương cùng Quan Nguyệt đều không phản đối.
Làm ở Ngự Thiên Phòng, đó không phải Ngự Trù của hoàng đế sao, vậy thì khó trách.
Lục Dương gắp cho Quan Nguyệt một miếng cá tươi, cười nói: "Đặt ở cổ đại, vậy chúng ta không phải hoàng thân quốc thích rồi sao?"
Quan Nguyệt vui vẻ cười cười.
Lục Dương cũng nếm thử món canh cá lóc này, mùi vị so với món thịt băm trước còn ngon hơn, ăn vào rất vừa miệng, tuyệt đối là mỹ vị nhân gian, nhìn hai món ăn trên bàn đều liên quan đến cá, Lục Dương đột nhiên nghĩ tới đồng học Lữ Tiểu Vũ.
Mình không phải bị lệch đi?
Đồng học Tiểu Vũ nếu như biết đến món canh cá này, chỉ sợ sẽ hiểu thiện tâm của mình, như vậy, khẳng định về sau sẽ ra sức công tác.
Lục Dương nhớ lại chỗ mình vừa dừng xe, đem vị trí chỗ này ghi xuống.
Thời điểm lần sau đi ngang qua đây, có thể đóng gói mang về, cho đồng học Tiểu Vũ nếm thử.
"Ừ.''
Quyết định vậy đi.
"Nghĩ gì vậy?"
Quan Nguyệt gấp vào bát Lục Dương một miếng cá, thấy hắn ngẩn người, tò mò hỏi.
"Không có gì, ta đang suy nghĩ sau khi ăn xong, chúng ta tới biệt thự quét dọn đi, rất lâu không qua bên kia rồi, không quét dọn cùng tưới nước cho cây xương rồng, sợ nó cũng héo mất." Lục Dương cười nói.
Mặt Quan Nguyệt ửng đỏ.
Lại gắp một miếng cá vào bát Lục Dương, nói: "Ăn nhiều một chút."
"Em cũng vậy..."
Một bữa cơm ăn rất thoải mái.
Lục Dương cùng Quan Nguyệt đều không có ăn cơm, ăn đồ ăn đến nỗi no bụng, mặc dù như thế, vẫn còn thừa lại một phần ba chưa ăn hết, lúc tính tiền bà chủ còn càu nhàu lãnh phí, lần sau gọi ít một chút, cũng không giống như dân biết kinh doanh vậy.
Nhưng, Lục Dương cũng không dám khinh thường người ta.
Hắn và Quan Nguyệt chỉ ăn một bữa đã hết hơn tám trăm, dựa theo sinh ý của tiệm này nhìn xem, khấu trừ giá thành phần, lợi nhuận một tháng 10 vạn 8 vạn tuyệt đối là điều dễ dàng, trong tiệm cũng chỉ có mấy bàn, làm việc cũng hết sức thoải mái.
Đây mới là sinh hoạt a...
Từ trong tiệm đi ra, Lục Dương lái xe chờ Quan Nguyệt đến cư xá Kiến Nghiệp rất lâu rồi chưa tới.
"Quan Quan, ta về ký túc xá rồi, tối nay ngươi về không?"
Tiến vào cư xá, điện thoại Quan Nguyệt vang lên, là Triệu Oánh Oánh gọi tới.
"Có lẽ không về.”
Quan Nguyệt nhìn thoáng qua Lục Dương nói ra.
“Haha, gặp trai bỏ bạn, ta còn nói với Yến tử, buổi tối chờ ngươi chở về chúc mừng hoàn thành kỳ thi đấy.”’
“Nếu không, các ngươi tới cư xá Kiến Nghiệp đi, lúc đấy chúng ta mở tiệc.”
“Được rồi, được rồi, hai người các ngươi đã lâu không gặp, chúng ta không dám quấy rầy.”
“Đúng vậy a, Quan Quan, chơi vui vẻ.”
“Chú ý an toàn.”
“Hì hì hì.”
Ngoài trừ Triệu Oánh Oánh ra, còn có giọng nói của Trương Yến cùng Hoàng Hà, xem chừng thời điểm gọi điện, bên kia mở ra loa ngoài.
Quan Nguyệt đã thành thói quen cùng bạn bè nói giỡn, đùa giỡn một hồi thì cúp điện thoại, thấy xe dừng lại, nàng kinh ngạc hỏi: “Còn chưa tới nơi mà? Sao lại dừng lại?”
Bên này là vị trí của khu chung cư, khoảng cách tới khu biệt thự, còn phải rẽ thêm một đoạn nữa.
“Em nhìn phía trước đi.”
Lục Dương chỉ chỉ phía trước.
Quan Nguyệt thuận theo ngón tay Lục Dương nhìn sang, ở phía trước cách đó không xa, một nam sinh trên tay cầm một bóa hoa tươi, đang cùng nữ sinh nói gì đó, song phương thoạt nhìn rất hạnh phúc.
“Hôm nay là lễ gì sao?”
Quan Nguyệt hỏi.
“Không phải chứ, lễ tình nhân còn hơn một tháng mà.”
Lục Dương suy nghĩ một chút.
“Đoán chừng là sinh nhật nữ tử kia đi.” Quan Nguyệt hâm mộ nhìn về phía hai người, nói ra: “Nam tử kia rất có tâm đấy, ngươi xem những bông hoa đó đi, đều được gấp thủ công...”
Bên này khoảng cách cũng không xa, mà hoa trên tay nam sinh kia cầm chéo, Quan Nguyệt nhìn rất rõ ràng.’
Mấy bông hoa này rõ ràng được gấp đấy, nhiều hoa như vậy chứng tỏ cần rất nhiều thời gian, nhìn ra, nam sinh này dụng tâm không ít.
“Anh hoài nghi em đang ám chỉ anh.”
Lục Dương cười cười.
“ám chỉ đấy thì sao, ngươi cũng chưa tặng ta mấy thứ dụng tâm như vậy.”
Nữ sinh nha, ưa thích như vậy đấy.
Lục Dương lúng túng cười cười, nói ra: “Không giống nhau, hiện tại chúng ta là lão phu thê rồi, em nhìn bọn họ tuyệt đối mới quen nhau không được bao lâu, thời điểm học cấp ba, lúc đó chẳng phải anh cũng như vậy, em muốn cái gì, anh liền liều mạng đưa cho em.”
“Thật sao, có sao, sao ta lại quên mất?”
Quan Nguyêt suy nghĩ một chút nói ra.
“Khục khục, dạo gần đây em bận ôn thi IELTS, nghỉ ngơi không tốt lắm, trí nhớ giảm sút rồi.”
“Hừ, lừa đảo.”
Quan Nguyệt đưa tay muốn véo người, Lục Dương vội vàng né tránh.
Thời điểm hai người đùa giỡn.
Nam sinh tựa hồ đã cùng nữ sinh nói xong, nam hài tử đem hoa cùng túi hoa quả đưa đến tay nữ sinh, sau đó khoát tay áo, lưu luyến đạp xe đạp rời đi, xuyên qua chiếc xe Lục Dương.
Một trận tặng quà đã xong.
Lục Dương cố ý định nổ máy đi tiếp.
Nhưng đúng vào lúc này.
Hắn liền ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy nữ sinh phía trước, nhìn thấy nam sinh rời đi, cầm lấy hoa quả cùng bó hoa trực tiếp đi tới bên cạnh thùng rác, mở ra nắp, trực tiếp ném vào sau đó quay đầu, không chút lưu luyến đi lên trên.
Quan học bá lúc trước còn ngưỡng mộ hai người, giờ phút này cũng cứng cả người.
Đây là tính huống gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận