Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 561: Hẹn Nhau (2)

Tô Ngọc Hồng nhận lấy chai trà xanh.
Nhìn nắp chai vẫn nối liền, không có dấu vết mở ra, nàng mới yên tâm vặn mở, uống một hơi.
Quan sát biểu hiện của nàng.
Lục Dương nhịn không được cảm thán.
Nữ nhân này, thật đúng không phải là người khôn khéo bình thường, khó trách có thể thoát khỏi mấy địa phương đó mà chạy đến đây, loại nữ nhân này, lòng phòng bị rất cao, không dễ bị lừa gạt.
Đương nhiên, Lục Dương cũng không muốn lừa gạt nàng.
Kiếp trước mặc dù hai người có đoạn tình duyên.
Nhưng ăn xong phải trả tiền đấy.
Đi Thận không đi Tâm.
Đời này,mỹ nữ bên người hắn nhiều như vậy, vô luận Quan Nguyệt hay Liễu Thanh Thanh, hay là Trần Thu Nguyệt, những người này đều xinh hơn Tô Ngọc Hồng rất nhiều, mất chốt là cảm giác mà hắn đối với bọn họ.
Vì vậy.
Hắn cũng không có ý định gì xấu xa, chỉ muốn giúp nàng một tay, hắn tuy sống thêm đời nữa nhưng vẫn nhớ đến Tiểu Hồng tỷ.
Sau khi ăn no.
Lục Dương lấy hộp giấy ăn, đưa cho Tô Ngọc Hồng, sau đó đi tính tiền.
Hai người rời đi, Tô Ngọc Hồng đi theo bên người Lục Dương.
"Không có chỗ ở?"
Tô Ngọc Hồng nhẹ gật đầu.
Nàng đâu có chỗ ở đâu.
"Thế mấy ngày nay ngươi ngủ thế nào?"
Lục Dương có chút tò mò hỏi.
Nhìn bộ dạng của Tô Ngọc Hồng, cũng không phải giống như đi lang thang vài ngày, trang điểm tuy giống như dân hai lúa, nhưng vẫn chỉnh tề sạch sẽ.
"Ngày hôm qua ta vào trường học ở đây, tìm một phòng trống ngủ lại, hơn nữa bên ngoài còn có phòng vệ sinh, còn có vòi nước, rất tiện nghi..."
Tô Ngọc Hồng nói ra.
"Trường học của chúng ta lắp camera rồi."
Lục Dương nhắc nhở.
Sắc mặt Tô Ngọc Hồng biến đổi
"Ngươi không có cởi quần áo chứ?"
Lục Dương thần sắc cổ quái nhìn nàng.
"Không có, không có, buổi tối lạnh muốn chết rồi, làm sao có thể thoát y.." Tô Ngọc Hồng lắc đầu: "Ý của ta là, giáo viên trường học của các ngươi, sẽ không tìm ta gây phiền toái chứ."
"Không đâu, có ai rảnh rỗi đâu mà đi xem camera vào buổi tối."
Lục Dương lắc đầu.
"Vậy thì tốt rồi."
Tô Ngọc Hồng nhẹ nhàng thở ra.
Nghĩ đến có người ở camera nhìn chằm chằm vào bản thân cả đêm, Tô Ngọc Hồng có cảm giác toàn thân đều không được thoải mái.
"Đêm nay, trước tìm một khách sạn cho ngươi ở qua đêm, ngày mai đợi an bài công việc cho ngươi xong, ta sẽ thuê cho ngươi một căn phòng, lại phát cho ngươi sớm nửa tháng tiền lương, còn về sau phải dựa vào chính mình rồi."
Lục Dương chỉ chỉ vào một khách sạn phía trước.
"Không cần, ở khách sạn quá đắt rồi, để ta tới phòng học ở lại qua đêm được." Tô Ngọc Hồng lắc đầu, lại nói tiếp: "Ta sẽ tìm một căn phòng không có camera."
"Tìm không có đâu, trường học chúng ta phòng nào cũng đều lắp camera hết cả rồi."
Lục Dương lắc đầu.
"Đừng lằng nhằng nữa, đi thôi."
Hai người đi vào khách sạn phía trước.
Tô Ngọc Hồng có chút khẩn trương, chủ yếu là nàng trước đây chưa từng ở qua khách sạn, huống chi, cái khách sạn này nhìn qua lại vàng son lộng lẫy, đoán chừng giá cả không hề rẻ.
Còn chưa có công việc, đã thiếu nợ ân tình người ta rồi, về sau còn như thế nào nữa a.
Bên này Tô Ngọc Hồng suy nghĩ lung tung.
Thì bên kia Lục Dương đang nói chuyện với lễ tân.
"Lấy một phòng thường đi."
"Một đêm 169 tệ."
Cái khách sạn này, ở Tây Môn đã coi như là tốt nhất, tuy cũng không phải chuỗi khách sạn, nhưng về giá cả so với địa phương khác còn đắt hơn một tí.
Trả tiền xong, Lục Dương lấy được thẻ phòng, hắn mang theo Tô Ngọc Hồng đi lên lầu.
Quẹt thẻ, vào phòng, Lục Dương bật đèn lên.
Hắn nói ra.
"Ngươi hôm nay tắm rửa trước đi, nghỉ ngơi cho thật tốt, sáng mai ta sẽ qua tìm ngươi...Còn có..."Lục Dương xuất ra ví tiền, lấy tờ một trăm tệ đặt
trên mặt bàn, nói ra: "Đây là tiền ăn sáng mai...Được rồi, ta đi đây..."
Nói xong.
Lục Dương xoay người rời đi.
Tô Ngọc Hồng đứng ở cửa phòng nhìn một lúc lâu, mãi cho đến khi Lục Dương biến mất trong thnag máy, nàng mới thu hồi lại ánh mắt.
Trở lại phòng.
Nàng đóng lại cửa.
Nhìn tờ tiền trăm tệ Lục Dương để lại.
Tô Ngọc Hồng cảm động, lẩm bẩm nói: "Nãi Nãi, con gặp được người tốt rồi."
Nói xong, nàng còn nói thêm.
"Ngươi có phải bị ngốc hay không, nếu người ta lừa đảo thì sao, làm sao bây giờ?"
Cẩn thận đem tiền cất kỹ, Tô Ngọc Hồng đẩy cửa toilet tiến vào.
Nàng ở đây sờ một tí, bên kia sờ một tí, mới biết dùng những vật trong nhà tắm này thế nào, quả nhiên là phiền phức mà, không đơn giản như tắm bằng chậu...
Tìm toài một lúc lâu, nàng cũng đã biết cách mở nước tắm vào bồn.
Tuy phòng tắm thiết kế không hợp lý lắm, nhưng có thể tắm được nước nóng, đối với nàng mà nói, cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc rồi.
Tắm rửa hết một giờ.
Đem thân thề chà chà đỏ cả da lên, Tô Ngọc Hồng mới dừng lại, trùm vào khăn tắm, nằm ở trên giường, nệm thật mềm mại a, làm cho nàng như hõm xuống, thật thoải mái...
Đêm nay.
Tô Ngọc Hồng ngủ vô cùng ngon giấc.
Nàng còn mơ một giấc mộng đẹp.
Trong mộng, nàng cùng bà nội làm sủi cảo mừng đệ đệ thi vào đại học Tsunghia.
Nàng...
Có chút....
Nhớ nhà rồi...
---
Chung cư Hoa Đình khu mười hai.
Sau khi sắp xếp xong xuôi cho Tô Ngọc Hồng, Lục Dương liền tới đây.
Liễu Thanh Thanh vừa mới ăn cơm xong, hai người nằm trên ghế salon xem TV.
"Ngô Bá về sao rồi sao?"
"Đúng vậy, đoán chừng mấy tháng sau kết hôn rồi." Lục Dương ôm eo Liễu Thanh Thanh.
"Vậy anh không phải cũng phải về thăm gia rồi sao?"
"Chắc chắn là phải về rồi, Bá Tử còn muốn dùng xe anh làm xe hoa." Nói xong, Lục Dương cười nói: "Em cũng muốn về sao? Anh có thể tiện đường mang em đi theo."
"Em không về đâu, còn phải mở cửa hàng nữa, nếu đóng cửa cũng không tốt lắm, hơn nữa, em cũng mới mở cửa lại không được bao lâu." Liễu Thanh Thanh lắc đầu.
Lục Dương nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Em cũng không phải không biết, mở cửa hàng này, cũng chủ yếu để em có chuyện để làm, cũng không phải vì kiếm tiền, khổ cực như vậy làm gì, hiện anh có rất nhiều tiền rồi, thoải mái một chút, có anh ở đây em còn sợ gì nữa, huống chi, cũng không phải về ngay bây giờ, coi như Ngô Bá kết hôn, cũng cần ít nhất một hai tháng nữa."
"Vậy được, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi về."
Liễu Thanh Thanh bị Lục Dương thuyết phục.
Chủ yếu nàng muốn làm bạn đồng hàng trên đường về với Lục Dương.
"Được, cứ quyết định như vậy đi."
Lục Dương cười cười.
Liễu Thanh Thanh đứng dậy, nói ra: "Em đi tắm."
"Đi đi."
Nhìn Liễu Thanh Thanh vào trong phòng tắm.
Lục Dương cầm lấy điện thoại nhìn nhìn.
Bên trong nhóm chat QQ.
Một đám đồng học cấp ba, không biết từ đâu mà biết được tin tức, cũng đang thảo luận chuyện Ngô Bá kết hôn.
Tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc.
Lớp trưởng Trương Kỳ thì không tỏ ra không tin.
Mọi người còn vì chuyện này mà tranh luận với nhau một phen, cuối cũng vẫn là Ngô Bá hiện thân lên mới dẹp loạn cuộc tranh luận này, sau đó lại bắt đầu thảo luận vì sao hắn sớm kết hôn như vậy.
Lục Dương lặn xuống nước nhìn một hồi.
Đột nhiên.
Quan Nguyệt gửi tin nhắn tới.
"Lão công, thời điểm Bá tử kết hôn, chúng ta cũng một chỗ quay về tham gia hôn lễ đi."
(Bá Tử- chữ Tử ở đây không phải có nghĩ là chết hay gì đâu, mà chứ Tử được dùng để chỉ những người có học thức thời xưa.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận