Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 457: Cậu Nhỏ Đi Xem Mắt (1)

Lục Vĩ cùng Tiền Vân đã tới trước cổng bệnh viện chờ từ sớm.
Sau khi mọi người đã tới đông đủ, ông liền mang theo vợ cùng bà ngoại đi kiểm tra sức khỏe, Lục Dương thì lái xe, mua một thùng dấu ăn Kim Long đặt ở cốp sau. miễn tí nữa không giải thích được với bà.
Kiểm tra sức khỏe cũng có mấy loại, cả gia đình Lục Dương tới đây là để kiểm tra sức khỏe tổng quát, cái này so với mấy thứ kia thì phiền toái hơn, phải kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, làm tốn rất nhiều thời gian, nhưng nó được cái toàn diện, tất cả bệnh tật ẩm giấu có xâu đến đâu cũng lôi ra hết, chỉ có điều giá cả cũng hơi đắt, một người một nghìn ba tệ, đây còn chưa sử dụng bao hiểm y tế đấy.
Một người một nghìn ba, ba người liền gần bốn nghìn rồi, cũng may con cái bọn họ kiếm được tiền, chứ không Lục Vĩ một lần lấy nhiều tiền như vậy thì có hơi chút băn khoăn, đổi lại trước kia, ông nhiều nhất là cho mình bà ngoại kiểm tra, còn bọn họ cũng không tới tham gia náo nhiệt.
Chạy lui chạy tới từng phòng khám mới xong.
Tới trưa, rốt cuộc mới kiểm tra xong hạng mục cuối cùng.
Tuy nhiên kết quả thì còn phải đợi đến ba giờ chiều mới lấy được.
Tiền Quân ở bệnh viền nhàm chán, đành tới cạnh bồn hoa bẻ cỏ cho tới trưa, tưởng hôm nay không có chuyện làm, không nghĩ tới đăng đi lại thì được Tiền Vân kín đáo chư cho một cái túi, trong đó có một bộ đồ, bảo hắn đi vệ sinh thay đồ.
"Tỷ, làm gì vậy?"
Cầm cái túi trên tay, Tiền Quân có chút hoang mang.
Hắn nhìn thoáng qua quần áo bên trong, là một bộ vest đen bình thường, với lại một đôi giày da ở bên trong.
Tiền Vân nhìn liếc qua cậu em trai của mình, thấy thái độ của hắn ngu ngu, đành nói ra: "Ta bảo ngươi đổi thì ngươi cứ đổi đi, hỏi nhiều làm cái gì hả?"
"Nghe lời chị của con nói đi."
Bà ngoại cũng trầm mặt.
Tiền Quân ngây ngốc, quay đầu nhìn Lục Dương, tựa hộ như muốn hỏi gì đó, bất quá Lục Dương cũng không hề để ý tới hắn.
Tiền Quân đành nhận lấy quần áo đi vào phòng vệ sinh.
Một lát sau.
Từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Sau khi thay đổi quần áo xong, Tiền Quân như hẳn biến thành người khác.
Không chỉ có tinh thần lên rất nhiều, mà càng đẹp trai hơn, bộ dạng lúc trước thì như một anh nông dân, nhưng bây giờ nếu nói là phần tử tri thức cũng có người tin.
"Thật đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, mẹ, nhìn Tiểu Quân mặc vest vào cũng không tệ lắm phải không."
Trong mắt Tiền Vân hiện lên vài phần kinh hỉ, xem ra Tiểu Dương nói không sai, em trai nàng nột tình cũng không tệ, thay đổi một cái liền biến thành người khác rồi.
Lão thái thái cười ha hả không thôi.
"Không tệ, không tệ, rất đẹp trai, so với cha ngươi khi trước thì giống như đúc."
"Tiền Vân vẫn còn trẻ lắm."
Lục Vĩ cũng nhịn không được thán thưởng một câu.
"Tỷ, quần áo cũng tay rồi, hiện tại chị có thể nói cho em biết làm gì được chưa, không phải chị nói em đi làm phủ rể cho người ta đó chứ."
Tiền Quân giật giật cái táy áo, cảm thấy trời nóng mặc vét thế này hơi không được tự nhiên lắm.
"Làm phù rể cái gì? Là Tiểu Dương mai mối cho em, nên hôm nay hẹn nàng xem mắt, nhìn bộ dạng vừa rồi của ngươi đi, chân đất chấn ráo, không thay quần áo sao đi gặp người ta được?"
Tiền Vân lúc này mới nói ra.
"Được làm tiểu Dương, cháu dám cùng bọn họ lừa cậu mình à."
Tiền Quân muốn đi tới tóm lỗ tai Lục Dương, nhưng Lục Dương đã vội lùi vàng bước, nói ra.
"Cậu nhỏ, đây là cháu muốn tốt cho cậu thôi, không phải lần trước cậu nói, không có người mai mối sao, nên cháu đành làm bà mối cho cậu, sao bây giờ cậu lại đòi đánh cháu a, đợi đến lúc cháu tốt nghiệp cũng đã kết hôn rồi, nếu cậu không nỗ lực, thì đợi đến lúc cháu đẻ con rồi cậu mới kết hôn à, đến lúc đó con cậu có gọi con cháu là đại ca không?"
"Tiểu Dương, đừng có ai nói linh tinh nữa."
Tiền Vân vừa nói vừa cố nhịn cười.
Lục Dương cũng không khách sáo, nói tiếp: "Cậu không thấy mọi rợ sao, hắn là em họ của cậu, nhưng còn nhỏ hơn tuổi cháu, từ nhỏ đến lớn toàn kêu cháu là đại ca, cái này trong dòng họ ai cũng biết mà."
"Không có khả năng, con của ta dám kêu con của ngươi làm đại ca, xem ta có đánh chết hắn không."
Cậu nhỏ dơ nắm đấm lên, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"Cậu nhỏ, bây giờ nghĩ đến chuyện con cái vẫn còn sớm, cậu nên nghĩ tí nữa nên nói chuyện với con gái nhà người ta thế nào đi, cháu đã hẹn dùm cậu rồi, mười hai giờ chưa, người ta sau khi tan làm, cùng một chỗ ăn cơm trưa với cậu, với lại cậu có mang tiền không? Cháu sẽ không trả tiền bữa trưa cho cậu đâu."
"Có mang, hơn một nghìn chắc đủ ròi."
Dưới ánh mắt nghi ngờ của mẫu thân cùng đại tỷ, Tiền Quân cúi đầu.
...
Đến trưa, Lục Dương lái xe đưa gia đình về nhà, sau đó chở theo cậu nhỏ đến chỗ hẹn.
Trên xe.
Tiền Quân có chút lo lắng, nôn nóng bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận