Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 343: Hôn Tạm Biệt (1)

"Từ Thi, sao phía khu vực Tây Môn lại không có người chịu trách nhiệm, ngươi đi đâu rồi!."
Điện thoại vừa bắt máy, Lục Dương đã nghe nguyên một trận chất vấn.
"Mày có biết xâu hổ không, không có ai đi thì mày đi đi."
Nghe xong, Lục Dương trực tiếp nổi giận.
Đầu dây bên kia không nghĩ tới lại có nam nhân nghe điện thoại, hắn có chút không chắc chắn, hỏi: "Ngươi là ai. phải Từ Thi không?"
"Tao là cha mày."
Lục Dương chửi thề một câu.
"Tại sao ngươi lại chửi ta?"
"Tao không chỉ chửi mày, mà bây giờ tao còn muốn đấm mày, may ngon báo tên họ của mày ra, khoa gì, xem tao có tới tận nơi cho mày một trận không, đồ không có trứng, mày còn dám gọi điện tới đây, lão tử sẽ thông nát ass mày, cút!."
Ting một tiếng.
Lục Dương vốn còn muốn thể hiện ngôn ngữ học được ở trên mạng ra, không nghĩ tới đối phương lại tắt máy.
---
Cổng chính Tây Môn, đối diện nhà hàng.
Nam sinh an bài công tác cho mọi người nhìn điện thoại có chút bối rối, vừa rồi hắn không phải gọi tới cho Từ Thi sao?.
Sao lại có giọng đàn ông bắt máy.
Là bạn trai, hay là bố của Từ Thi.
Cũng quá yang hồ đi.
Hay tên kia là xã hội đen?
Nghĩ đến giọng nói hung thần sát ác vừa rồi ở trong điện thoai, hắn liền không nhịn được rùng mình một cái, tính cách của hắn chính là vậy, thích bắt nạt kẻ yếu, nịnh hót kẻ mạnh, nên gặp những người cứng cạ như vừa rồi, hắn có chút không dám nói lại.
Kéo tới danh bạ tìm tìm, hắn lại gọi tới một dãy số: "Đinh Nhiễm, ngươi đi đâu rồi, vì sao không tới Tây Môn làm tuyên truyền hã."
"Học trưởng, không phải có Từ Thi rồi sao?"
"Từ Thi có chuyện nên rời khỏi rồi, ngươi mau tới đây nhanh lên."
"Nàng ta thế nào lại rời khỏi như vậy!"
Nữ sinh oán trách, không tình nguyện đi tới.
...
Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi đều đang ngủ, Lục Dương nhàn rỗi không có chuyện gì, mang laptop ra gõ chữ, đến chiều, đã viết hơn một vạn chữ rồi, so sánh với Tu Chân Trở Về, thì quyển sách này Lục Dương viết chậm hơn nhiều.
Sét cho cùng, Đả Cảnh Nhân đòi hỏi miêu tả tỉ mỉ hơn, nên khó viết hơn rất nhiều.
Trong phòng.
Từ Thi đã tỉnh lại đầu tiên.
Nàng mơ mơ màng màng dụ dụ con mắt.
Nàng tuy sách nhưng cũng không phải nghiêm trọng, đại khái cũng nhớ mình bị Lục Dương ôm vào phòng, còn được hắn đắp chăn.
Nhìn quần áo bản thân chỉnh tề, Từ Thi nở nụ cười.
Vén chăn lên.
Nàng liền nhìn thấy đôi bàn chân nhỏ của mình không mang tất, Từ Thi sửng sốt, sau đó đứng dậy tìm tìm, sau đó mới tìm được đôi tất ở trong dép lê.
Tất của mình, là bị Lục Dương cởi sao?
Mặt của Từ Thi có chút đỏ lên.
Nàng đi tới chiếc tủ đầu giường tìm tìm, không có phát hiện ra điện thoại, Từ Thi vội mang tất, xỏ dép lê đi ra ngoài cửa, ở đây, nàng vừa vặn nhìn thấy Lục Dương đang ở phòng khách gõ chữ.
"Thế nào rồi? Đầu còn chóng mặt không?"
Nhìn thấy Từ Thi ra ngoài, Lục Dương ngừng tay lại.
Từ Thi nói nói: "Không choáng lắm."
Sau đó ánh mắt nàng tìm kiếm khắp nơi.
"Tìm điện thoại phải không, ở trên ghế salon đó, vừa rồi có vị học trưởng kia gọi tới, ta mới chửi hắn một trận rồi."
Lục Dương cười cười.
"Sao lại mắng hắn ta."
Từ Thi chu môi lên.
Lục Dương mắng học trường rồi, từ nay về sau mình ở trong đoàn sao a.
"Tên kia vốn là một thằng đần, hắn nhìn ngươi dễ bị bắt nạt, nên tính bóc lột sức lao động của ngươi, ta không mắng hắn thì mắng ai, ngươi đừng có lo về chuyện này, nếu ngươi vẫn muốn ở trong đoàn thanh niên, ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi."
Lục Dương bình tĩnh nói.
Trần Thu Nguyệt có lẽ quen không ít học trưởng học tỷ trong đoàn thanh niên, nhờ bọn họ đổi Từ Thi sang chỗ khác, lại chiếu cố nàng một chút, cũng không phải là việc gì khó khăn.
"Ừ."
Từ Thi nhẹ gật đầu.
Nàng nhìn thoáng qua phương hướng phòng WC, hoi: "Thu Nguyệt đâu?"
"Nàng cũng uống say rồi, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại."
Lục Dương chỉ vào phòng.
Vừa dứt lời.
Cửa phòng liền mở ra.
Có thể là Trần Thu Nguyệt nghe được hai bọn họ nói chuyện nên tỉnh lại, nàng đi ra, tuy rằng hơi có chút say, nhưng không phục, nói ra: "Ai nói em uống say?"
"Được rồi, em không có say."
Lục Dương cũng chẳng rảnh hơi đi tranh luận với nàng.
Con vịt đến chết còn mạnh miệng.
"Hì hì."
Trần Thu Nguyệt lập tức nở nụ cười.
Nàng cũng không để ý đầu tóc lộn xộn của mình, chạy đến bên cạnh Lục Dương, nói ra: "Lục Dương, tối nay ăn nữa không?"
"Cái này còn xem hai người có ai đói bụng không nữa."
"Ta không đói."
Từ Thi lắc đầu.
Trưa nay bọn họ ăn tương đối trễ, lại uống nhiều bia vào bụng, nên đến bây giờ vẫn có chút no.
Trần Thu Nguyệt nói ra: "Em cũng không đói bụng lắm, cùng lắm khuya nay chúng ta ăn tiếp."
"Tối nay anh không ăn đâu, chờ anh viết xong chương này, chúng ta quay về trường học."
Lục Dương nhìn qua số từ trong word, 3500 chữ, hắn định gõ đủ 4000 chữ rồi thôi.
"Vậy thì anh gõ đi, em cũng Từ Thi đi dọn đồ."
Nói xong, Trần Thu Nguyệt kéo tay Từ Thi đi vào phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận