Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 559: Cuộc Gặp Ngoài Ý Muốn (3)

Nhưng không cần kể đến cây kiếm không đẳng cấp, Lục Dương cũng sẽ không lỗ, bởi vì hắn cũng chỉ giám định mười ba thanh mà thôi, trong đó có vài trang bị có thể kiếm được ít tiền.
Hắn còn hơn tám mươi kiện trang bị chưa giám định, còn có thể bán đi.
Dù sao, cái BUG này, chắc có lẽ bây giờ cũng chỉ có mình biết rõ.
Nhưng nếu như, tốn hết một vạn tệ, cũng không ra trang bị không đẳng cấp, thì Lục Dương quả thật lên cơn thiếu máu rồi, chơi mấy loại như đổ đá này, cũng chỉ có thổ hào mới chó thể chơi được.
"Không nghĩ tới ta cũng có ngày mở ra trang bị không đẳng cấp."
Thanh kiếm này, tuy rằng nhân vật trong game của hắn không mang được, nhưng Lục Dương vẫn rất vui vẻ, bởi vì thành tựu nhân sinh lại lần nữa +1, đây chính là nguyện vọng kiếp trước của hắn a.
Lục Dương cũng không có ý định bán món vũ khí này đi.
Vũ khí này hiện tại có giá mấy vạn tệ, nhưng bán hay không cũng không ảnh hưởng đến túi tiền của Lục Dương, hơn nữa để lâu về sau còn tăng giá, không cần phải bán vội...Vạn nhất về sau, hắn còn muốn mang theo party, acc nào cũng mang vũ khí không đẳng cấp, đến lúc đó không 'Trang Bức' sao.
Ấn vào khóa lại, Lục Dương đem cây kiếm Thanh Vân cùng đai lưng Bạo Kích ném vào trong túi, sau đó không tiếp tục giám định nữa, nhổ lông dê quả thực thoái mái thật, nhưng không cần phải một mực nhổ mãi được, Lục Dương chủ yếu cũng vào game là để giải trí, không phải kiếm tiền.
Dựa vào game kiếm lời mấy triệu?
Hắn cũng không cần phải kiếm lời như vậy, hơn nữa về sau bị phát hiện, còn phải cãi nhau với công ty trò chơi, hắn hiện tại cũng không thiếu tiền, cũng không phải ra tòa cãi nhau với công ty game làm gì.
Sửa sang lại rương đồ của nhân vật xong, Lục Dương thoát game.
Ra ngoài phòng, công ty vẫn còn có người tăng ca.
Lục Dương vào thang máy đi xuống dưới.
Thoải mãi nhàn nhã đi vào Tây Môn.
Tây Môn vẫn hết sức náo nhiệt, đèn đường đã sáng, nhiều người trẻ tuổi lui lui tới tới không thôi, dưới ánh sáng như hoa, những nữ sinh đều trang điểm đẹp đẽ đi dạo, bọn họ đều có một điểm chung, là rất đẹp.
Lục Dương vốn định đến chung cư Hoa Đình tìm Liễu Thanh Thanh.
Nhưng không nghĩ tới.
Hắn lại gặp người quen ở đây.
Hắn có chút kinh ngạc, dừng bước.
Đó là một nữ sinh, lớn lên không tệ, ăn mặc đơn giản, nàng ngăn lại một người qua đường, hình như đang nói gì đó, nhưng đối phương lại khoát tay áo, hình như là cự tuyệt, nữ sinh có chút thất lạc, nhưng vẫn khách khí cúi đầu.
Lục Dương vốn cho rằng, bản thân mình nhận lầm người.
Nhưng sau khi bước tới lại gần, mới phát hiện không phải.
Hắn không có nhận lầm người.
Nữ sinh cũng chú ý tới Lục Dương, thấy hắn nhìn bản thân nàng nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì nàng quen rồi, nhìn Lục Dương ăn mặc không tệ, nàng chạy tới, cầu xin nói: "Đồng học, xin chào, ta không phải lừa đảo đâu, có thể cho ta mười tệ được không, hiện tại ta rất đói bụng..."
Nhìn bộ dạng của nàng, hình như bị từ chối nhiều lần rồi.
Dù sao.
Hiện tại có chuyên gia lừa đảo như vậy.
Rất nhiều loại, loại nào cũng có.
Có người thì mượn tiền về nhà, có người không có tiền đi xe bus, có người nói không có tiền ăn cơm, còn có rất nhiều hình thức khác, Lục Dương kể không hết.
Một khi có người hỗ trợ xong, liền sẽ phát hiện, cho tiền rồi bọn họ cũng không rời đi, cũng không đi mua đồ ăn, bọn họ sẽ chuyển sang mục tiêu kế tiếp, một người lừa được mười tệ, gặp được người hảo tâm lừa trăm tệ cũng có thể, nên mỗi ngày chỉ cần lừa mấy người, so với làm công nhân còn thoải mái hơn.
Điều này cũng dẫn đến, nhiều người thu hồi thiện lương của mình.
"Thật sự là nàng sao?"
Trong lòng Lục Dương âm thầm nghĩ đến.
Lúc trước nàng còn làm loại nghề này sao?
Nhưng rất nhanh, Lục Dương đã nghe thấy thanh âm bụng đói, hắn cùng Lữ Tiểu Vũ đã ăn rất nhiều ở công ty, khẳng định không phải của hắn rồi, vậy thì chỉ còn nữ sinh trước mặt mình thôi?
Nàng thật sự đói bụng.
"Đồng học, ta thật sự rất đói rồi, giúp đỡ chút, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi."
Nữ sinh tiếp tục khẩn cầu, ánh mắt tội nghiệp vô cùng.
Lục Dương nhìn nàng.
Ăn mặc đơn giản, giống như nha đầu mới rời khỏi nông thôn, ánh mắt hết sức thanh tịnh, so với năm sau khác biệt hoàn toàn.
Tuy nhiên.
Nàng cũng không phải là loại có tích cách cương trực, nếu đổi thành là Từ Thi hay Chu Đình Đình rơi vào hoàn cảnh này, đoán chừng đói chết cũng không mở miệng đi xin người khác giúp đỡ.
Lục Dương giang tay ra, nói : "Tiền thì không có, nhưng ta có thể mời ngươi ăn một bữa."
Lục Dương cũng rất muốn biết, nàng trải qua dạng gì, vì sao lăn lộn ngoài xã hội lại thảm như vậy...Chẳng lẽ, cũng bởi vì như thế, mời khiến cho nàng bước vào đường cùng, không thể quay đầu.
Vài năm sau, trong ánh mắt nàng đã không còn vẻ thanh tịnh cùng tinh khiết, thay vào đó là ánh mắt như khám phá thấu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời tang thương, còn có một loại cảm giác mệt mỏi.
Nghe được nửa câu đầu, mặt nữ sinh lạnh lại, nhưng nghe thêm nửa câu sau, ánh mắt nàng sáng lên, vội vàng nói: "Cảm ơn đồng học, ngươi là người tốt..."
"Ta là người tốt sao?"
Lục Dương cười cười."
"Trước kia, ngươi không nói ta như vậy đâu."
Suy nghĩ Lục Dương bay xa.
Nhớ lại thời điểm hắn học năm bốn đại học ra ngoài thực tập, đến Thanh Thôn thuê phòng.
Nữ nhân mặc quần áo mát mẻ, ngồi ở phía sau lưng hắn, nhẹ nhàng ở trên cổ hắn xoa xoa bóp bóp, ấn ấn, đột nhiên nữ nhân nở nụ cười vũ mị, vỗ nhẹ cánh tay đang làm chuyện xấu của Lục Dương.
"Đừng có sờ loạn, cái tên tiểu tử hư hỏng này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận