Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 756: Mọi Rợ Đến (1)

Sau khi ở trường học Quan Nguyệt ăn xong bữa tối, Lục Dương mới rời đi, bất quá hắn cũng không phải trở về trường học, mà đi tới nhà ga Lục Thành.
Vừa rồi trong lúc ăn cơm, Mọi Rợ có gọi điện thoại tới đây, nói chân bị tổn thương đã lành, vì vậy đang ở trên tàu hỏa tới Lục Thành.
Lúc này cũng tối rồi, Lục Dương có chút không yên tâm, nên ý định tự mình đi ra ngoài đón người.
Giờ này cũng là giờ cao điểm, nên đường nội thành hết sức hỗn loạn, Lục Dương đến địa phương đã bảy giờ tối, bởi vì mùa đông nên bản đêm đến vô cùng sớm, bảy giờ tối mà bầu trời đã tối om.
Lái xe vào bãi đỗ xe.
Lục Dương liền gọi cho Mọi Rợ một cú điện thoại.
"Đến đâu rồi hả?"
"Ta cũng không biết."
Mọi rợ cũng rất lờ mờ, cũng không biết mình ở đâu?
"Ngươi không phải đi quá rồi chứ, trạm vừa rồi dừng ở đâu?" Lục Dương ở trong điện thoại hỏi.
Mọi rợ suy nghĩ một chút, nói ra: "Trạm vừa rồi hình như là Hứa Châu thì phải, cũng đã qua được một lúc."
"Vậy thì sắp tới rồi, ga tiếp theo là tới Lục Thành, ngươi chuẩn bị một chút, đợi lát nữa thời điểm xuống tàu, đừng có quên đồ..." Mọi rợ đi ra ngoài rất ít, trước đó lần đầu tiên đi tới cũng đi theo đồng hương, Lục Dương không thể không nhắc nhở hắn một cái.
"Hảo hảo ,ta biết rồi."
Cúp điện thoại.
Lục Dương liền hướng phía nhà ga đi tới.
Vừa rồi quên nói với Mọi Rợ ra cửa nào, bất quá cũng không sao, chỉ cần có điện thoại, rất nhanh có thể tìm được người dễ dàng.
"Soái ca, nghỉ ngơi không?"
Trong quá trình chờ đợi.
Nhiều bác gái đều tới đây chào hàng, trên tay các nàng đều cầm một tấm card nhỏ, phía trên đều ghi giá cả trú ngụ, Lục Dương nhìn thoáng qua, giá cả hết sức tiện nghi, một đêm chỉ có mười tệ."
"Không, ta tới đón người."
Lục Dương khoát tay áo, nói những người này là lửa đảo cũng không đúng, nhưng vậy hắn cũng không muốn dài dòng làm gì.
"Soái ca, đã trễ như vậy, bằng hữu của ngươi đến cũng không có chỗ ở, đợi lát nữa cùng ta đi tới Na Hữu Tức, ở đó có đệ muội rất đẹp." Nghe được Lục Dương cự tuyệt, bác gái vẫn không có buông tha, mà ngược lại càng ra sức mời chào.
"Ngươi cảm thấy, ta đẹp trai như vậy tìm không được bạn gái sao?"
Lục Dương nhịn không được nói ra.
"Y, lời này ngươi nói sai rồi, hoa nhà sao lạ bằng hoa dại được."
Nghe thấy Lục Dương nói vậy, bác gái còn cố ý đánh giá Lục Dương một cái, công nhận tiểu tử này lớn lên cũng rất soái, cũng không có điểm nào để chê.
"Đi đi đi, nếu ngươi không đi, ta gọi bảo an đó."
Lục Dương xoay người đi sang chỗ khác, không buồn phản ứng nữa.
Bác gái đi rồi, nhưng lại có mấy nhà khác tới chào hàng, nào là bán tai nghe, nạp tiền điện thoại, ăn xin...Mấy tên này đa số bán hàng đều là hàng giả, đến cả tên ăn xin tới xin tiền cũng là giả nốt.
Lục Dương lười phản ứng lại với bọn họ, cuối cùng không chịu được phiền, quay người đi tới gần phòng bảo vệ.
Đợi một hồi, Lục Dương đi tới phòng vệ sinh, nhìn khuôn mặt có ngũ quan anh tuấn, hắn thở dài, đẹp trai quá cũng khổ. Tìm một vị trí ngồi xuống, Lục Dương ngồi đợi, ước chừng qua khoản mười phút sau, điện thoại vang lên.
Lục Dương nhận lấy.
"Mọi rợ, tới chưa?"
"Tới rồi, ta đang đi ra."
Hiệu suất còn rất nhanh.
"Cửa nào, ngươi nhìn biển thông báo xem."
"Cửa Đông Nam."
"A, ngươi chờ một lát, ta lập tức liền qua."
Lục Dương cũng không có ngắt máy, trực tiếp đi ra bên ngoài, cửa Đông Nam chính là chỗ vừa rồi hắn bị quấy rối, ra cửa, Lục Dương liền tìm thấy được mọi rợ.
"Mọi rợ, bên này."
Lục Dương hô một tiếng.
Sau đó đi tới nghênh đón.
Mọi rợ cũng chú ý tới Lục Dương, vội vàng kéo hành lý đi tới, Lục Dương giúp đỡ mang theo hai cái túi, sau đó nói: "May nhiều đồ như vậy làm gì?"
Nhìn hành lý của mọi rợ, Lục Dương hoài nghi gia hỏa này có phải đem hết tất cả đồ dùng trong nhà ra ngoài rồi không.
Ngoài trừ quần áo thông thường cùng vật dụng lộn xộn bên ngoài, còn có chăn màn, thùng nước, bảy tám đồ vật trong nhà đều bị mọi rợ đưa đi theo, thật không biệt, hắn làm thể nào để xuống tàu
Mọi rợ thở hổn hên hai cái, nói ra: "Đi ra ngoài mua cái gì cũng phải tiêu tiền, dù sao trong nhà cũng có thì mang theo thôi, cũng không quá phiền toái.."
Nói không phiền toái là giả đấy.
Lục Dương cũng không có nói gì.
Con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, chính là đạo lý này, có phụ thân không đáng tin tưởng, mọi rợ từ lúc còn rất nhỏ đã được trải nghiêm cảm giác sinh hoạt gian khổ rồi.
"Cơm nước ăn chưa?"
Lục Dương hỏi.
"Ăn rồi."
Mọi rợ gật đầu.
"Ăn trên tàu à?"
Mọi rợ đi chính là tàu hỏa thông thường, muốn tới Lục Thành phải cần bốn tiếng, vậy khẳng định phải ăn trên tàu.
Mọi rợ khờ khờ vừa cười vừa nói: "Ta ra ngoài có mang theo thức ăn dự trữ, ngươi ăn không, ta còn mấy miếng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận