Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 444: Con Nhà Người Ta (2)

Tiền thuế hai vạn nhất định phải đóng rồi, bảo hiểm ban đầu có giá bảy nghìn năm trăm tệ, bị Lục Dương ép giá còn năm nghìn năm, tuy rằng chỉ có năm nghìn năm, nhưng bên cửa hàng này vẫn được bảo hiểm trích phần trăm cho.
Cửa hàng 4S hỗ trợ Lục Dương tháo vỏ ghế, còn hỏi Lục Dương có muốn độ gì không, xe này Lục Dương mua cho ba mình, nên hắn cũng không cần phải độ đủng cái gì, vì vậy Lục Dương trực tiếp từ chối.
Về phần biển sỗ xe.
Lục Dương cũng không có ý định bốc biển bây giờ, hắn tính đợi về Thân Thành rồi bốc biển Giang Thành sau, dù sao Giang Thành cũng là một thành phố trọng điểm, biển số ở đây còn oách hơn Thân Thành một chút, với lại về sau biển số ở đây rất khó lấy như Bắc Kinh, Thượng Hải, hay Thẩm Quyến....
Cộng cả chi phí lấy biển số xe sau này thì tổng cộng hết hai mươi tư vạn sáu nghìn tệ, Lục Dương trực tiếp thanh toán toàn bộ, sau đó đợi lấy thủ tục của mình, tận đến ba rưỡi chiều, mới có xong.
Làm xong những thứ này.
Lục Dương lái chiếc Passat của mình, mang theo Trần Thu Nguyệt một chỗ rời đi, lại tới quán cơm ở ngày hôm qua, làm một bữa tối.
"Sáng mai anh phải về Thân Thành rồi."
Ăn cơm xong, Lục Dương mới lên tiếng.
"n."
Trần Thu Nguyệt cũng nhẹ gật đầu.
"Em cũng đừng quá buồn bực, một tháng nữa là đi học rồi."
Trần Thu Nguyệt cười cười: "Em đâu có buồn bực? Em ở nhà đều cùng tỷ muội đi chơi, người buồn bực có mà là anh, nếu về quê với ông bà quá nhàm chán, anh có thể tới tìm em, Giang Thành quả thật có rất nhiều nơi để vui đùa."
"Vậy mà em còn nói buồn bực..."
Lục Dương đau đầu nói ra.
Trần Thu Nguyệt cười nói: "Anh không biết sao? Nữ sinh buồn bực thì đến chín phần mười là giả vờ, còn không phải để anh thấy tội mà chạy đến đây sao, hừ..Hơn một tháng qua, anh cũng không gọi được cho em mấy lần."
"Được rồi, được rồi, là anh sai."
Lục Dương nhận sai.
Sau khi ăn xong, hai người ở chợ đêm bên cạnh dạo một vòng, sau đó Lục Dương mới đưa Trần Thu Nguyệt về nhà,, hắn cũng lái xe trở lại khách sạn, tắm rửa xong, nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ rồi.
Lục Dương nằm trên ghế salon, gọi cho phụ thân Lục Vĩ một cuộc.
Điện thoại rất nhanh đã có người nghe.
"Tiểu Dương, gọi điện cho bố có chuyện gì không? Mà con còn ở trường học sao?"
"Bên phía trường học con đã xử lý xong, bây giờ con đang ở Giang Thành."
"Sao con lại chạy tới Giang Thành làm gì?"
"Không phải ba có bằng lái xe rồi sao, còn muốn mua cho ba một chiếc. Xe mua xong rồi, là một chiếc Passat đại chúng, màu đen, được chưa, nếu không ba lại nói con thiên vị cho mẹ rồi."
"Cái tên tiểu tử thúi này, mua xe chuyện lớn như vậy, sao không thương lượng với chúng ta một chút a." Trong điện thoại, giọng nói Lục Vĩ hào hứng hơn mấy lần.
Lục Dương cười nói: "Mua xe thôi mà, cần gì phải thương lương, nếu ba không thích, thì con lại đổi một cái mới, hiện tại con nhiều tiền lắm, không thiếu chút tiền ấy đâu."
"Đừng có mà chém nữa, ta còn không biết con sao, mà lúc nào thì con về, để ta nói cho mẹ con chuẩn bị trước."
"Ngày mai, con từ Giang Thành lái xe về, tầm khoản mười một giờ trưa thì tới."
Được."
....
Huyện Thanh sơn, ở trong sân nhỏ nhà lão Lý hàng xóm.
Lục Vĩ cười hì hì để điện thoại xuống.
Sau đó ông nhìn bàn cờ trước mặt, ông chuyển một con mã tới làm mã hậu pháo, đã chiếu con tướng của Lão Lý, nhìn thế cục bàn cờ này, ván cờ rất nhanh phải kết thúc.
Lão Lý cầm một con cờ gõ gõ trên bàn, nói ra: "Là con trai ngươi gọi tới sao? Nói gì vậy, mua xe cho ngươi rồi hã?"
Lục Vĩ cười nói: "Ài, cái tên tiểu tử thúi nhà ta, tự nhiên chạy đến Giang Thành, nói là mua một chiếc xe ở đây, ngày mai sẽ lái về, hài, cái tiểu tử này cũng thật là, ưu thích tự mình chủ trương, ta mới nhận bằng lái xe có mấy ngày mà hắn đã mua xe rồi."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng trên biểu lộ của ông thì rõ ràng là đang khoe khoang.
"Tiểu Dương mua xe cho ngươi?"
Lão Lý kinh ngạc nói.
"Đúng vậy a, hình như là một chiếc Passat."
Lục Vĩ tỏ ra cao hứng.
Lão Lý tặc lưỡi một cái, nói ra: "Cái xe này cũng không rẻ a, ở huyện chúng ta mấy người làm quan đặt biệt ưa thích, vẫn là tiểu tử nhà ngươi hiếu thuận, còn con trai của ta thì nohope rồi."
"Lão Lý, ngươi đừng có gấp, tiểu tư nhà ngươi đang tập trung vào sự nghiệp, đang là thời kỳ bay lên, đợi về sau hắn kiếm được nhiều tiền, sẽ mua cho ông một chiếc chạy chơi."
Lục Vĩ nói chuyện không đau thắt lưng.
"Được rồi."
Lục Vĩ thấy Lão Lý nhìn chằm chằm vào bàn cờ lâu như vậy, ông vỗ tay một cái, đứng lên: "Ván nay coi như ta thua đi, ta còn phải về nhà nói vợ quét dọn phòng cho tiểu Dương, ngày mai hắn về rồi, cũng phải chuẩn bị một chút."
Nhìn Lục Vĩ tiêu sái đứng dậy rời đi, lão Lý cầm cái quạt, quạt quạt vài cái, sau đó âm u thở dài, đúng là con nhà ngươi ta mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận