Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 64: Tâm Sự Ngô Bá


Lục Dương không cùng Đinh Siêu quay về ký túc xá, mà bắt một chuyến xe đến cửa hàng.

Đi vào cửa hàng sau trương Cao Đẳng kỹ thuật, Lục Dương liền nhìn thấy Ngô Bá đang bận rộn, ngoài hắn ra, còn có một muội tử nhan sắc khoảng 70 điểm.

Ngày hôm qua Ngô Bá mới nói cho hắn biết, muốn tuyển thêm một thu ngân, Lục Dương không nghĩ tới, hắn lại tuyển nhanh như vậy.

Khách hàng trong tiệm cũng không tệ lắm.

Phòng thử đồ hiện lên đèn đỏ, chắc là đang có người bên trong.

Lục Dương bước vào.

"Bá tử, mọi việc thế nào?"

Nhìn thấy Lục Dương, Ngô Bá hấp tấp chạy tới, nói ra: "Sinh ý không tệ lắm."

Hắn nhìn vào muội tử kia nói ra: "Giới thiệu với ngươi tí, đây là ông chủ của cửa hàng này, cũng là bằng hữu của ta Lục Dương."

"Xin chào."

Thanh âm nữ sinh lão luyện, nhìn quả có vẽ đã làm nhiều nơi.

Ngô Bá còn nói thêm: "Nàng gọi là Diệu Hồng, là học tỷ năm hai ở trường tao."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

Hỏi Diệu Hồng.

"Đã quen thuộc chưa."

"Khá quen, mấu chốt đãi ngộ rất tốt." Diệu Hồng cũng không kiêng kị, trả lời.

Đúng là Lục Dương trả lương cũng không thấp.

Ngô Bá được một tháng ba nghìn cộng thêm phần trăm sản phầm.

Diệu Hồng cũng được một tháng ba nghìn.

Ở Lục Thành bây giờ, tiền lương của cửa hàng Lục Dương như vậy đã rất tốt rồi, ở cửa hàng khác làm thu ngân, tiền lương cũng chỉ được hai ngàn tệ thôi."

"Ngươi yên tâm làm việc, chăm chỉ làm, về sau sinh ý tốt hơn nữa, ta sẽ tăng lương thêm..."

"Cảm ơn lão bản."

Diệu Hồng mừng rỡ không thôi, xem ra lão bản này cũng phi thường tốt bụng.

"Đây là thu nhập mấy ngày gần đây, ngươi nhìn xem một chút."

Ngô Bá đưa máy tính cho Lục Dương.

Cửa hàng của Lục Dương đã mua phần mền quản lý bán hàng, nên hàng hóa bán được đều được lưu trữ trên máy tính, chỉ Lục Dương mới có quyền sửa đổi.

Lục Dương nhìn vào sổ sách.

Mấy ngày mở tiệm hôm trước, mỗi ngày trên cơ bản đều kiếm được hơn hai nghìn, về sau có tăng lên một chút, vượt quá ba nghìn tệ, có lúc sắp vượt hơn bốn nghìn, mấy ngày gần đây có giảm một chút, đều giữ ở mức ba nghìn tệ.

Lục Dương lộ ra nụ cười.

Xem ra cửa hàng này đã thành công rồi.

Ít nhất ở mùa đông này, cửa hàng của hắn đã tích lũy được danh tiếng trong khách hàng, chỉ cần không tự tìm đường chết, đem sản phẩm kém chất lượng vào bán, thì cho dù ba năm nữa, cửa hàng này vẫn còn phát triển lên.

Vì sao không tính tới 4-5năm, thời gian quá dài, Lục Dương không dám dự đoán, nhỡ may cửa hàng của hắn bị một trận thiên tai, thì làm sao ngăn được.

Sự tình xa như vậy, Lục Dương cũng không muốn nghĩ.

Ngô Ba cầm tới một túi tiền, đưa cho Lục Dương.

"Đây là thu nhập của mấy ngày gần đây, ngươi đếm thử xem."

Lục Dương trực tiếp cầm túi tiền để vào áo, nói ra: "Trở về ta sẽ đếm, ta với ngươi còn không tin tưởng nhau sao? Thiếu hàng gì, ngươi gọi cho ta, ta kêu người đưa tới."

"Biết rồi" Ngô Bá nhẹ gật đầu.

Chạng vạng tối.

Lục Dương mời Ngô Bá cùng Diệu Hồng một bữa cơm ngay tại tuyến phố bên cạnh.

Lão bản cửa hàng nhận ra Ngô Bá, liền nhiệt tình tới phục vụ.

Một bữa cơm hết ba trăm tệ.

Diệu Hồng ăn no sau đó liền rời đi, nàng còn muốn về phòng nghỉ ngơi một lát.

Ngô Ba cùng Lục Dương trở lại cửa hàng.

"Thích rồi?."

Lục Dương híp mắt nhìn Ngô Bá, trêu nghẹo nói.

Ngô Bá cũng không sĩ diện cãi lại, nói thật: "Là một học tỷ không tồi, trong nhà điều kiện khó khăn, ở trường học toàn làm việc bán thời gian để trả học phí."

"Ngươi cũng giống nàng ấy mà:" Lục Dương cười nói.

Ngô Bá cười khổ: "Cái này sao có thể so được, hoàn toàn khác nhau, nàng là tự thân trang trải, không biết ăn bao nhiều cực khổ rồi, ta đây tính là gì, toàn bộ đều theo sát phía sau ngươi thôi."

Ngô Bá trong lòng rất rõ ràng, nếu không phải Lục Dương tìm hắn bán hàng, hơn nữa còn lo liệu hết thảy, đoán chừng mình bây giờ vẫn cắm mặt vào máy tính, làm một phế nhân.

"Xem ra ngươi cũng đã trưởng thành lên không ít, rất lâu rồi chưa tới tiệm net phải không." Lục Dương trêu ghẹo nói.

Ngô Bá ngật đầu: "Đúng vậy, trước kia ta còn ham chơi, bây giờ có cơ hội kiếm tiền, ta cũng không rảnh mà lao đầu vào."

Đốt một điếu thuốc.

Ngô Bá hít một hơi.

"Cộng thêm phần trăm sản phẩm, một tháng ta có thể kiếm được năm nghìn tệ, so với ba mẹ công lại còn nhiều hơn, bọn họ đã làm bao nhiêu năm, ta mới làm bao nhiêu năm."

"Một cơ hội tốt như vậy mà ta bỏ lỡ, thì đời này coi như suốt đời làm phế vật, sau này ngươi thành một ông chủ lớn, ta còn là một đống cặn bã, cũng không dám mặt dày tìm ngươi chơi."

"Ngươi nói cái quái gì thế." Lục Dương mắng một câu, "Chúng ta vĩnh viên là hảo huynh đệ."

Ngô Bá nhếch miệng cười cười: "Kỳ thật cũng có một phần nguyên nhân do Diệu Hồng, ở trên người nàng ta học được rất nhiều thứ, nếu như muốn theo đuổi nàng, cũng không thể để nàng coi thường ta."

"Học cao đăng ba năm, ta muốn lăn lộn thật tốt, để ba mẹ ta có thể xem thật kỹ đứa con trai của mình."

"Tốt lắm."

Lục Dương cảm thán nói.

Tuy rằng hắn đã cái biến cuộc đời Ngô Bá sau này, nhưng Lục Dương cảm thấy việc này không có gì là không tốt, Ngô Bá theo bản thân Lục Dương lăn lộn, bây giờ hắn đã có nhận thức như vậy, sau này kém cỏi nhất cũng làm được một tiểu lão bản, so với được phú bá nuôi kiếp trước thì hơn rồi.

Tuy rằng kiếp trước Ngô Bá tốt nghiệp xong thì cuộc sống cũng rất dễ chịu, có nhà, có xe, nhưng đều bị các đồng học cũ trêu chọc.

Bọn hắn ghen ghét Ngô Bá lại tìm được một Phú Bà bao nuôi.

-----

Quay về trương học.

Lữ Tiêu Vũ gửi tới tin nhắn, nói học tỷ của mình đã thêm hảo hữu Từ Thi, hơn nữa còn gửi đến một Screenshots giữa Lữ Tiểu Vũ và học tỷ.

Nói Từ Thi vấn đề quả thật rất nghiêm trọng rồi, may mắn kịp thời phát hiện vấn đề sớm, dựa theo tình cảnh của Từ Thi bây giờ cũng không thích hợp để đến trường.

Nhìn thấy đoạn tin nhắn này.

Lục Dương biết rõ, học tỷ Lữ Tiểu Vũ là chuyên gia trong ngành này rồi, nếu không phải Lục Dương biết trước, thì hậu quả sảy ra quả thật rất đáng sợ.

"Thế học tỷ ngươi thu bao nhiều tiền, nói tài khoản ngân hàng để ta chuyển khoản."

Lục Dương hỏi.

Lữ Tiểu Vũ bên kia trả lời: "Học tỷ nói không lấy tiền."

"Làm sao vậy? tại sao không thu tiền, chữa không được hã!."

Lục Dương sửng sốt nói.

Bệnh Từ Thi nặng đến nỗi không chữa nổi rồi sao, học tỷ của Lữ Tiểu Vũ cũng không dám nhận vụ này?

"Bĩnh tĩnh, không phải học tỷ ta không thu tiền, mà nàng coi Từ Thi như bằng hữu rồi, làm sao có thể thu tiền của bằng hữu được chứ? Hơn nữa, nàng còn để ý tới ngươi." Lữ Tiểu Vũ giải thích.

Để ý tới ta làm gì?

Lục Dương toàn thân có chút "gung" nhẹ.

Không phải mình sẽ bị học tỷ Lữ Tiểu Vũ thôi miên chứ.

Lục Dương suy nghĩ miên man, không biết học tỷ kia thôi miên mình làm gì, muốn làm gì mình sao, nhưng mà học tỷ kia đã gặp mình đâu...

Từng suy nghĩ lung tung hiện lên trong đầu Lục Dương.

Không dám ở trên vấn đề này suy nghĩ nữa.

Lục Dương hỏi thăm biết được ngày mai Lữ Tiểu Vũ có một cuộc hẹn phỏng vấn, còn chúc nàng một phen may mắn.

Chuẩn bị tắt đi QQ, Lục Dương lại chứng kiến hình bé thỏ nhỏ nhảy lên, là Quan Nguyệt gửi đến tin nhắn.

Ấn mở nhìn qua.

"Lão công, chủ nhật tuần này là sinh nhật của Triệu Oánh Oánh, nàng mời chúng ta cùng đi, lão công tới không?"

Xưng hô lão công như vậy, Lục Dương đã ép buộc Quan Nguyệt kêu đấy, tuy rằng lúc đầu nàng không chịu, cảm thấy quá buồn nôn, nhưng không muốn Lục Dương buồn, nên nàng mới kêu theo yêu cầu Lục Dương.

"Lão bà, sinh nhật của nàng ấy, liên quan gì tới ta."

Lục Dương trả lời một câu.

Quan Nguyệt rất nhanh liền gửi qua tin nhắn: "Oánh Oánh nói có thể mang theo người nhà, Trương Yến liền mang theo bạn trai cùng đi, nên chỉ có một mình con trai, anh mà không đến, có hơi bất tiện."

Nghe nàng nói như vậy.

Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Được, anh đi."

Đã rất lâu rồi chưa gặp Quan Nguyệt rồi.

Rất nhớ đấy.

Kế tiếp vài ngày.

Lục Dương một mực tu thân dưỡng tính, sách khi bữa mượn từ thư viện đã bị hắn đọc hết một nửa, còn viết bản thao của Tu Chân Trở Về đủ dùng một tuần lễ.

Lúc rãnh rỗi, Lục Dương đều cùng Quan Nguyệt nói chuyện phiếm, lâu lâu đi học trêu chọc Từ Thi, thời gian trôi qua một cách thoải mái.

Từ khi Từ Thi bắt đầu nhắn tin với học tỷ của Lữ Tiểu Vũ, Lục Dương cảm nhận là gan nàng to hơn một chút.

Có đôi khi nhìn thấy Lục Dương đi vào phòng học, nàng cũng dám đưa tay ra chào, đẩy qua thật là một biến hoa tốt a.

"Ting ting."

Điện thoại vang lên.

Lục Dương nhìn tên trên màn hình.

"Trần Thu Nguyệt."

Sắc mặt Lục Dương trở nên phức tạp, vữa nghĩ tới Trần Thu Nguyệt, hắn liền có cảm giác mình là một cặn bã, nhưng Lục Dương cũng không còn cách nào khác.

Đều ôm người ta đi ngủ rồi, tóm lại trách nhiệm này hắn phải gánh.

"Ngươi ở đâu."

Trong điện thoại truyền đến thanh âm Trần Thu Nguyệt.

"Đang ở trong phòng 302."

Lục Dương nhìn Từ Thi bên cạnh, nói.

Trần Thu Nguyệt nói: "Ta đang ở bưu điện Tây Môn, ở đây có một bưu kiện của ngươi, có cần ta lấy về giúp không?"

"Bưu kiện của ta."

Lục Dương không biết người nào lại gửi bưu kiện cho mình.

"Đúng vậy, là một cái thùng rất lớn đấy." Trần Thu Nguyệt hồ nghi nói : "Lớn đến mức ngươi cũng không tưởng tượng được đâu."

"Ta quả thực cũng không biết ai gửi, nếu mà đã ghi tên ta, ... thì ngươi nhận dùng đi, để xem đây là trò đùa dai của ai."

"Được."

Điện thoại liền bị ngắt liên lạc.

Trần Thu Nguyệt đưa tên cùng số điện thoại Lục Dương ra, liền lấy được bưu kiện.

"Bên trong là vật gì vậy, sao mà nặng thế."

Trở lại phòng học.

Hứa Dung Dung xoa xoa cổ tay, bưu kiện không biết bên trong là cái gì, nhưng nặng thật đấy, nàng cùng Thẩm Yến hỗ trợ mới bưng về được.

"Không biết cái gì nhỉ?"

Trần Thu Nguyệt có chút tò mò hỏi.

"Nếu không... mở ra nhìn thử một chút."

Hứa Dung Dung nhỏ giọng nói.

"Cái này không tốt lắm đâu." Thẩm Yên có chút bận tâm.

Hứa Dung Dung vừa cười vừa nói: "Hai chúng ta đương nhiên không được, nhưng đại tỷ lại có thể nha, nàng và Lục Dương quan hệ sao cả trường đều biết rồi."

"Hơn nữa, Lục Dương không phải cũng nói sao? Hắn cũng không biết bên trong có gì, nếu trò đùa giai của ai đó, chúng ta xem song, có thể giúp hắn ném đi không phải tốt hơn sao?"

Trần Thu Nguyệt đã có chút động lòng.

Nàng thường xuyên mua đồ qua mạng.

Nên cầm bưu kiện, nàng thường có cảm giác ngứa ngáy, muốn mở nhìn xem.

Dù sao Lục Dương cũng không biết bên trong là cái gì, khẳng đinh là đồ vật không trọng yếu lắm, hoặc chính là trò đùa dai của ai đó, mở ra nhìn xem thử.

Thời gian tan học dù sao vẫn còn rất lâu.

Trần Thu Nguyệt thật sự không tìm nén được nữa rồi.

Dưới sự mê hoặc của Hứa Dung Dung.

Trần Thu Nguyệt lặng lẽ mở ra bưu kiện.

Sách.

Mở ra một góc bưu kiện, các nàng liền thấy được đồ vật bên trong, vậy mà đều là sách, hơn nữa còn hơn mười bản, thảo nào lại nặng đến như vậy.

"Sách gì vậy? Tại sao lại gửi sách cho Lục Dương."

Hứa Dung Dung cầm một quyển lên nhìn.

"Là tiểu thuyết mạng."

Thẩm Yên có chút kinh ngạc nói.

Nàng bình thường rất thích đọc tiểu thuyết, nàng còn rất thích đọc tiểu thuyết của Mary Shelley, không nghĩ tới được bưu kiên của Lục Dương đều là tiểu thuyết.

Lục Dương cũng thích đọc tiểu thuyết sao.

Trần Thu Nguyệt cũng tùy tiện mở một quyển, nói ra: "Có lẽ là bạn của Lục Dương gửi cho hắn, mà sao sách này toàn là chữ phồn thể."

"Không, Không đúng..."

Đột nhiên, Hứa Dung Dung khiếp sợ mà nói.

Thanh âm này khiến hai người bên cạnh đều giật mình.

Trần Thu Nguyệt liền vội hỏi: "Không đúng chỗ nào."

Hứa Dung Dung chỉ vào hàng chữ nhỏ dưới trang sách, nói ra: "Các ngươi nhìn đi."

Trần Thu Nguyệt cùng Thẩm Yến nhìn sang.

Nhìn thấy hàng chữ phía dưới, nét mặt hai người bọn họ cũng không khác biệt với Hứa Dung Dung.

Giới thiệu tác giả: "Viên Lộc, nguyên danh Lục Dương, thế hệ tác giả mới có.... đằng sau là các lời thổi phồng dành cho Lục Dương, đấy cũng vì nhà xuất bản muốn thiêu thụ nhiều sách hơn làm ra.

Nửa ngày sau.

Ba người mới thở ra một hơi.

"Những sách này, đều là của Lục Dương viết đấy."

Hứa Dung Dung vẫn thể hiện nét mặt khó tin như trước.

"Lục Dương vậy mà lại viết tiểu thuyết, còn được xuất bản thành sách nữa."

Thẩm Yến cũng giật mình không thôi.

Trần Thu Nguyệt cẩn thận kiểm tra thùng bưu kiện, nhìn tin tức người gửi, được gửi từ nhà xuất bản Hong Kong, thảo nào nội dung bên trong đều là chữ phồn thể.

Trần Thu Nguyệt có chút bối rối.

Nàng phát hiện, mình vẫn chưa hiểu rõ Lục Dương.

Rốt cuộc hắn còn ẩn tàng điều gì.

Tan học.

Trần Thu Nguyệt đem sách thu lại, chuẩn bị đưa cho Lục Dương.

Cùng lúc đó, lại có một nam sinh đi tới, nhìn bìa sách trên tay Trần Thu Nguyệt, nói ra: "Lớp trưởng, ngươi cũng thích đọc tiểu thuyết à."

Trần Thu Nguyệt nhìn nam sinh này.

Nam sinh này tên là Đạo Trương, bởi vì vô cùng thích đọc tiểu thuyết tu tiên, nên được cả lớp đặt biệt danh là Đạo Tiên, hắn cũng rất ưu thích cái biệt danh này.

"Đạo Tiên, ta không thích đọc tiểu thuyết, cái này là của người khác."

Trần Thu Nguyệt cười cười.

Đạo Trương nhìn tên tiểu thuyết, có chút kinh ngạc nói: "Quyển sách này vậy mà được xuất bản sao?"

"Làm sao, ngươi biết tiểu thuyết này à."

Trần Thu Nguyệt hứng thú hỏi.

Không nghĩ tới, trong lớp mình lại có người đọc sách của Lục Dương, xem ra Lục Dương không phải tác gia tay mơ rồi.

Thẩm Yên cùng Hứa Dung Dung liếc nhau một cái, từ trong ánh mắt đối phương thấy được vẻ kinh ngạc.

Trong lớp học mà cũng có người đọc, sách của Lục Dương có lẽ không hề đơn giản chút nào.

Đạo Trương cười cười, nói ra:"Đương nhiên biết rõ, là quyển sách do Lộc thần viết đấy, quyển sách này trên Qidian đặc biết hot, một mực xếp thứ hai trên bảng xếp hạng, chỉ thua của đại thân Thiên Tằm Thổ Dậu thôi."

"Lộc thần."

Hứa Dung Dung kinh ngạc.

Đạo Trương giải thích nói ra: "Quyển sách này tác giả tên là Viên Lộc, người mê sách đều gọi hắn là Lộc Thần, đây cũng là danh xưng của các tác giả đại thần."

"Xếp thứ hai như vậy, liền có thể kiếm rất nhiều tiền đi."

Hứa Dung Dung có chút tò mò.

Đối với câu hỏi của mỹ nữ, Đạo Trương trả lời vô cùng tích cực, nói ra: "Đây là đương nhiên, Qidian là trang mạng tiểu thuyết lớn nhất Trung Quốc đấy, quyển sách này xếp hạng thứ hai có thể kiếm được rất nhiều tiền, lượt mua chương bao nhiêu thì ta không biết, nhưng mà tháng trước, quyển sách này cũng được khen thưởng đoán chừng hơn mười vạn, còn tháng này, bên trên có người truyền ra tin tức, tháng này tiền nhuận bút của Viên Lộc có thể kiếm được hơn bảy tám chục vạn."

"Bảy... Bảy tám chục vạn."

Hứa Dung Dung cảm thấy mình không thể điều khiên được miệng mình nữa.

Một tháng lợi nhuận bảy tám chục vạn.

Đấy rốt cuộc là đại thần kiểu gì.

Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên gia đình không tính là nghèo khổ, đều là gia đình bình thường, bọn họ tự nhiên hiểu được con số này đại biểu cái gì.

Nó giống như một ngôi nhà vậy.

Hiện tại ở trong Lục Thành, một mét vuông mới có hai nghìn tệ, nói cách khác, một tháng tiền nhuận bút của Lục Dương, có thể mua được ba căn nhà mỗi căn 120 mét vuông rồi.

Không biết ba nữ sinh đang suy nghĩ gì, Đạo Trương tiếp tục cảm thán, nói ra: "Lộc thần đã từng nói qua trong sách, hắn vẫn còn là sinh viên, thế nào, lợi hại không."

"Rất lợi hại, cảm giác không giống như sống chung một thế giới." Thanh ẩm Thẩm Yến yếu đi rất nhiều, mình đã biết được bị mất của Lục Dương, có hay không có thể bị giết ngươi diệt khẩu.

--Đây là di chứng của việc đọc quá nhiều tiểu thuyết---

"Lớp trưởng, ngươi giúp ta hỏi một chút, hắn mua quyển sách này ở đâu, ta cũng muốn mua một bộ."

Sau khi Trần Thu Nguyệt gật đầu, Đạo Trương mới rời khỏi phòng học.

"Đại tỷ, làm sao bây giờ !."

Hứa Dung Dung hít sâu một hơi.

Trần Thu Nguyệt vẫn giữ mặt ngoài bĩnh tĩnh, nhưng trong nội tâm phập phông không thôi, nàng cố lộ vẻ bình tĩnh, nói :"Chuyện này chỉ chúng ta biết thôi, đừng nói cho người khác."

"Ừ, ừ."

Hai người gật đầu như băm tỏi

Chuyện Lục Dương viết tiểu thuyết không nhiều người biết lắm.

Ngoại trừ bạn cùng phòng 504 ra thì còn phòng của Tống Giai là biết chuyện này.

Nhưng Tống Giai chẳng liên quan gì đến khoa máy tính cả, nên khoa máy tính cũng không ai biết Lục Dương là tác giả.

Sau khi tan họp.

Trần Thu Nguyệt ôm bưu kiên đến đưa cho Lục Dương.

"Bựu kiện của ngươi nè."

Trần Thu Nguyệt quan sát nét mặt của Lục Dương, nói ra: "Ta tưởng là trò đùa dai của ai đó nên đã mở ra coi rồi."

"Vậy à."

Lục Dương mở hộp lên, nhìn vào bên trong, liền biết rõ đây là vật gì.

Nguyên lai là nhà xuất bản gửi sách tới cho hắn xem thử.

"Ngươi biết rồi hả?"

Lục Dương nhìn Trân Ngu Nguyệt, vừa cười vừa nói.

"Ừ, ta đâu phải bị mù, không nhìn thấy vết cắt đâu." Nhìn Lục Dương không có vẻ tức giận, Trần Thu Nguyệt cũng không khỏi hết khẩn trương nói ra: "Ta còn tưởng ngươi sẽ tức giận lên nữa, còn chuẩn bị sẵn tâm lý nghe ngươi nổi giận."

"Còn có ai biết không?" Lục Dương cầm lấy quyển sách nhìn xem, chất lượng in cũng không tệ lắm, cũng không biết doanh thu thế nào rồi.

Trần Thu Nguyệt vứt ra một cái mị nhãn, nói ra :"Chỉ có Hứa Dung Dung và Thẩm Yên biết rõ chuyện này, yên tâm, ta đã dặn các nàng không tiết lộ việc này ra ngoài."

"Kỳ thật việc này cũng không có gì phải giấu giếm." Lục Dương không quan tâm: "Việc này có truyền ra ngoài cũng không phải là việc xấu."

"Đừng, đừng có tiết lộ, nổi danh quá cũng không tốt đâu." Trần Thu Nguyệt lắc đầu.

Lục Dương quái dị nhìn nàng: "Chỗ nào không tốt."

Trần Thu Nguyệt cười nói: "Không được, nếu ngươi tiết lộ danh tính, sẽ có nhiều nữ sinh theo đuổi ngươi, ta sẽ rất áp lực."

"Ngươi không phải không sợ trời không sợ đất sao?" Lục Dương không cho là đúng.

Trần Thu Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, nói: "Ngươi tính khi nào thi mua nhà."

"Ngươi hỏi cái này để làm gì?" Lục dương nhìn nàng.

Trần Thu Nguyệt: "Ngươi quên lời nói khi bữa ở trong nhà kho sao?"

Lục Dương nhìn bờ môi đỏ tươi của Trần Thu Nguyệt, nhịn không được mà nuốt nước miếng, đây không còn phải là đùa giỡn nữa rồi, đây là trần trụi dụ hoặc hắn.

Lục Dương hung hãn nói: "Ngươi cứ chờ đi, ngươi chạy không thoát khỏi bàn tay ta được đâu?"

Trân Thu Nguyệt cười rất vui vẻ, ôm cách tay Lục Dương, nói ra: "Để chúc mừng người sắp mua nhà, cho ngươi được phép mời ta ăn cơm."

"Đi thôi."

-------------

Lục Thành quận C.

Lữ Tiểu Vũ từ một tòa nhà đi ra, nàng quay đầu lại hung dữ nhìn cửa ra vào.

Nàng đợi phỏng vấn cho đến buổi trưa, còn nhìn ăn cơm để rồi lại bị nhận đả kích.

Nàng có bằng tốt nghiệp đại học tốt nhất cả nước, là nhân tài nơi nơi mời chào, nhưng thực tệ nói cho nàng biết, nhân tai cũng giống như người thường, nàng đã phỏng vấn nhiều chỗ, phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.

Trên mạng nói tiền lương ba nghìn tới một vạn, kết quả khi tới phỏng vấn tiền lương chỉ có ba nghìn.

Trên mạng nói thời gian làm việc thoải mái, thư giãn.

Đến khi phỏng vấn câu hỏi đầu tiền của nàng là có thể tăng ca được không, nghe ngữ khí hình như còn không được thêm lương tăng ca ngoài giờ.

Còn có những nhà tuyển dụng còn hỏi đó là bằng thật hay giả!

Còn chưa kể thời gian được nghỉ, hoặc một tuần làm sáu ngày, hoặc là làm quanh năm suốt tháng.

Lữ Tiểu Vũ khóc không ra nước mắt.

Đã nói một ngày chỉ làm tám tiếng thôi mà.

Đã nói là một tuần được nghỉ ngày rưỡi cơ mà.

Đã nói lương tùy thuộc vào năng lực cơ mà.

......

Lữ Tiểu Vũ đứng trong cơn gió lạnh lẽo, cảm giác nội tâm mình cũng muốn đong băng theo rồi.

"Không được, Lữ Tiểu Vũ, ngươi tuyệt đối không được bỏ cuộc."

Lữ Tiểu Vũ siết chặt nắm đấm, tự động viên bản thân của mình.

Nghĩ đến lời nói trước đây của Lục Dương, Lữ Tiểu Vũ cảm thấy, bản thân càng không thể bỏ cuộc được, bằng không, không phải làm hắn chê cười rồi.

Nàng là học tỷ đấy.

Còn là học tỷ tốt nghiệp đại học Tsinghua, làm sao có thể để một sinh viên năm nhất chê cười?

Không được!

Tại ven đường mua một cái bánh rán với ly nước trai cây, nàng liền lấp đầy bụng mình, Lữ Tiểu Vũ bắt đầu sàng lọc công ty, buổi chiều nàng còn phải tiết tục đi phong vấn.

"Công ty khoa học kỹ thuật này cũng được, tài chính đăng ký mới được năm mươi vạn, xin vào khẳng định đi làm sale rồi."

"Công ty này cũng được, hoạt động cũng không tê, nhưng tiền lương quá thấp, một tháng ba nghìn năm trăm tệ."

"Công ty giải trí này đãi ngộ coi như cũng được, nhưng mà không được đánh giá cao lắm."

....

Lữ Tiểu Vũ nhìn từng hồ sơ công ty một.

Hai giờ chiều, nàng lẫn nữa tiếp tục phỏng vấn.

Sau khi ăn hành của đợt phỏng vấn buổi sáng, lần này nàng đã điệu thấp hơn rất nhiều, yêu cầu đòi hỏi cũng hạ thấp xuống.

Nhưng nàng phát hiện.

Lão bản ở những công ty này không có giới hạn đấy.

Nàng rất muốn túm mấy lão bản này, hét lên.

Cái ngươi còn tính hút máu ta đến khi nào.

---

Lữ tiểu Vũ đi tìm công việc vô cùng không thuận lợi, bên này Lục Dương ngược lại rất thoải mái, cửa hàng của Lục Dương trong thị trấn Đại Học ngày kiếm đấu kim.

Quầy hàng Tây Môn mỗi ngày cũng kiếm được không ít tiền.

Cổ phiếu của hắn cũng ngập tràn trong sắc xanh.

Mới qua hai tuần lễ, giá trị cổ phiếu của Lục Dương từ hai mươi vạn đã tăng lên hơn hai mươi bảy vạn, bên trong ngân hàng còn dư hơn mười vạn phòng có việc sảy ra ngoài ý muốn.

Thế là trên tay hắn có gần bốn mươi vạn rồi.

Nếu như nhận được tiền nhuận bút tháng sau, tài sản của hắn sẽ đột phá một triệu tệ.

Lục Dương cảm giác, việc mua xe mua nhà, đối với mình không còn là khó khăn nữa rồi.

Thời gian Lục Dương ở trường học rất thoải mái, đọc sách, gõ chữ.

Lâu lâu thì lại cùng Trần Thu Nguyệt đi dạo trên sân trường.

Tuy rằng Lục Dương rất kiềm chế, những lại không ngăn được Trần Thu Nguyệt trêu chọc, cói đôi khi thừa dịp không có ai, hắn sẽ vụng trộm cắn một miếng vào đôi môi đỏ mọng ấy.

Một ngày nọ, buổi chiều.

Tan học.

Điện thoại Lục Dương vang lên.

Là Lữ Tiểu Vũ gọi tới.

Mấy ngày nay không phải Lữ Tiểu Vũ đi tìm việc sao? Sao lại rảnh rỗi gọi cho mình rồi.

Lục Dương liền nghe máy.

"Lục Dương, ta đang ở tầng ba của Jiamei Media trên đường Lâm Sơn, ngươi mau tới đây." Ngữ khí của Lữ Tiểu Vũ có chút sốt ruột.

"Có chuyện gì vậy?" Lục Dương hỏi.

Nhưng chưa nghe được câu trả lời, điện thoại đã tắt máy.

Sắc mặt Lục Dương trở nên không tốt.

Trong đầu Lục Dương hiện lên suy nghĩ mơ hồ.

Lữ Tiểu Vũ không phải gặp được bán hàng đa cấp rồi chứ.

Nhớ lại thời kỳ nắm 2010, cả nước khắp nơi đều có công ty bán hàng đa cấp, Lục Thành bên này cũng có không ít, Lục Dương gọi điện thoại lại nhưng không có ai nhấc máy.

Lục Dương nhíu nhíu lông mày.

"Lỗi ca, ngươi đang ở đâu."

Lục Dương gọi cho Lưu Lỗi một cuộc điện thoại.

Điện thoại rất nhanh có tiếng động, Lưu Lỗi nói ra:" Ta đang chơi bóng rổ ở sau thư viện, làm sao? có chuyện gì a."

"Ngươi quen mấy người đó không." Lục Dương hỏi.

"Có quen mấy người ,đều là bạn cùng chơi bóng rổ mà." Lưu Lỗi không biết Lục Dương hỏi chuyện này để làm gì.

Lục Dương không do dự nữa, nói thằng: "Ta có một người bạn, khả năng gặp phải đa cấp rồi, ngươi giúp ta kêu thêm mấy sinh viên, mỗi người năm trăm tệ, đi với ta một chuyến."

"Được." Lưu Lỗi vội vàng nói.

Điện thoại cũng không có tắt máy.

Lục Dương nghe được âm thanh Lưu Lỗi nói chuyện với mấy người khác.

Rất nhanh Lưu Lỗi mang theo một nhóm sinh viên cường tráng đi tới.

Nhóm sinh viên gồm sau người, đều là bạn cũng chơi bóng rỗ với Lưu Lỗi.

Cộng thêm Lục Dương với Lưu Lỗi là tám người, vừa đủ hai chiếc taxi.

Lục Dương cũng không kì kèo, từ trong túi tiền lấy ra ba ngàn tệ, đưa cho bọn họ chia ra, sau đó nói: "Chúng ta hạn chế động thủ, chỉ cần mang người đi là được."

Những sinh viên này đều là ngươi cao lớn, trên cánh tay toàn là cơ bắp, nếu như động thủ, nhất định sẽ xảy ra tai nạn.

Một sinh viên cao gần hai mét trả lời, nhe răng nói ra: "Yên tâm đi, lão bản, chúng ta tuyệt đối sẽ nghe theo lời ngươi."

Bốn mươi phút sau.

Lục Dương liền đến nói.

Nhìn vào tấm bảng 'Jiamei Media', Lục Dương biết mình đã không đến nhầm chỗ.

"Đi thôi."

Lên lầu ba.

Phát hiện một công ty.

Nhìn bên ngoài công ty, không giống như công ty đa cấp lắm.

"Các ngươi làm gì ở đây?"

Nhìn thấy một đám người Lục Dương, một người trẻ tuổi đi tới hỏi.

"Tìm người."

Lục Dương quẳng xuống một câu, liền không để ý tới hắn nữa.

Sau đó liền bước vào một căn phòng nào đó tìm người.

Nam tử muốn chạy lên ngăn cản nhưng lại bị một nam sinh cản lại.

"Cút ra chỗ khác."

Nam sinh to lớn đẩy bảo vệ một cái, khiến hắn lảo đảo ngã xuống, nhìn xem mấy hán tử cao lơn, hắn không dám nói gì nữa.

Tìm toài mấy căn phòng, đều không có ngươi, nhân viên cũng không có một ai, Lục Dương phát hiện nơi đây khẳng định có vấn đề.

Phía trước truyền đến âm thanh cãi nhau.

Lục Dương nghe xong, liền biết đằng trước là Lữ Tiểu Vũ.

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Bước nhanh về phía trước, đem cửa phòng một cước đạp ra.

Lục Dương xông vào, quả nhiên nhìn thấy Lữ Tiểu Vũ ở bên trong, đối diện còn một nam một nữ, nữ nhân còn cầm trên tay chiếc điện thoại của Lữ Tiểu Vũ.

"Các ngươi đang làm cái gì!"

Nhìn thấy Lục Dương đạp cửa xông vào, sau lưng còn có một đám gia hỏa bất thiện, nữ nhân kia hoảng sợ hét lên một tiếng, trên mặt nam nhân lộ ra thần sắc bối rối.

"Xảy ra chuyện gì?"

Lục Dương nhìn Lữ Tiểu Vũ.

Nhìn thấy Lục Dương đã đến, Lữ Tiểu Vũ cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói ra: "Bọn họ là lửa đảo, hôm nay ta tới đây để phỏng vấn, bọn họ nói trước khi phỏng vấn cần chụp hình, ta liền đông ý, chụp xong thì họ đòi ta phí chụp ảnh ba ngàn tệ, ta liền không đưa, bọn họ liền đoạt điện thoại của ta."

Nghe được Lữ Tiêu Vũ nói như vậy.

Lục Dương biết nàng ăn phải cú lừa rồi.

Loại mánh khoe lừa đảo thế này, mười năm sau vẫn còn tồn tại như trước, truyền thông không biết đưa tin về việc này bao nhiều lần, nếu là ở mười năm về sau, có lẽ Lữ Tiểu Vũ đã phát hiện từ sớm.

"Trả lại điện thoại cho nàng."

Lục Dương nhìn vào nữ nhân cầm điện thoại, lạnh lùng nói.

"Không trả tiền thì đừng có mà nghĩ cầm được điện thoại." Nữ nhân này thể hiện bộ dạng tự tin.

Nàng cảm thấy đám người Lục Dương chỉ là sinh viên, mặc dù nhiều người, nhưng cũng không cần phải sợ.

"Không biết sống chết."

Lục Dương tiến tới.

Đưa tay.

"Đùng!"

Một bạt tai trực tiếp dính lên mặt của nàng.

Thân thể nữ nhân nghiêng một cái, không đợi nàng đứng vững, hắn lại đã tới một cước, trực tiếp làm cho nữ nhân lừa đảo nằm trên mặt đất, Lục Dương đi lên, cầm một cái ghê bên cạch, giơ lên trên đầu nàng, hung hắn nói: "Hỏi lại ngươi một lần nữa, có trả hay không?"

"Thật độc ác." Những sinh viên đi theo Lục Dương đều thấy cảnh này, không tự chủ đều hít lấy một hơi, bọn hắn không nghĩ tới, ông chủ của mình lại ra tay độc ác đến như vậy.

Nam nhân trung niên kia cũng không dám chạy tới giúp đỡ, hắn liền chạy tới núp ở một nơi trong góc, khuôn mặt lộ rõ sợ hãi.

"Đưa, ta đưa...."

Nữ nhân này cuối cùng cũng nhìn rõ tình thế rồi.

Tên này chính là một tên điên, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn trả lại đi động cho Lữ Tiểu Vũ.

Cầm được di đồng, Lục Dương lại hỏi Lữ Tiểu Vũ: "Còn có bị lừa gì nữa không?"

"Không có...không có gì nữa cả."

Lữ Tiểu Vũ trả lời.

"Ừ, vậy thì tốt."

Lục Dương gật đầu.

Cái ghế trên tay hắn lại tự nhiên đập xuống.

Nữ nhân mở to hai mắt mà nhìn, sắc mặt sợ hãi, hai tay liền ốm lấy đầu, phích một tiếng, cái ghế đã được đặt ở bên cạnh đầu nữ nhân.

Lục Dương lạnh lùng nhìn nam nhân kia, nói ra: "Ngươi quá nhu nhược."

Nam nhân ngược lại cũng không phản bác, không dám hó hé lời nào.

Nói xong.

Lục Dương liền dẫn theo Lữ Tiểu Vũ ly khai.

Thời điểm đi tới cửa, hắn lại nghe được thanh âm cãi nhau trong phòng.

Mặc kệ bọn họ, Lục Dương dẫn người đi xuống lầu.

Xuống dưới, Lục Dương nhờ Lưu Lỗi đưa bọn họ về trước, hắn ở lại với Lữ Tiểu Vũ.

"Làm sao mà ngươi gọi được nhiều người thế."

Nhìn một đám người lên taxi rời đi, Lữ Tiểu Vũ mới mở miệng hỏi.

"Sinh viên trong trường học đấy, vừa rồi ngươi gọi điện, ta tưởng ngươi bị bắt cóc, nên mời kêu nhiều người chạy tới đây."

Lục Dương vừa cười vừa nói.

"Bọn hắn còn hơn là bắt cóc." Lữ Tiểu Vũ tức giận phát hỏa.

Lữ Tiểu Vũ đã đi phỏng vấn nhiều ngày, một công việc thích hợp còn chưa tìm được, nếu không phải Lục Dương đi đến, nàng đã bị lừa một vố rồi.

Nàng quả thật không biết nên làm gì bây giờ.

"Thế nào, ngày mai còn đi phỏng vấn không?" Lục Dương cười hì hì hỏi.

Lữ Tiểu Vũ thời dài.

"Không đi nữa."

Nàng lắc đầu: "Ta coi như đã hiểu rồi, ở chỗ này không có chỗ để ta thi triển tài năng, tốt nhất ta vẫn nên xin vào một trường đại học nào đó làm giảng viên đi."

"Không còn lựa chọn nào khác sao?" Lục Dương cười nhìn nàng.

"Còn có lựa chọn gì nữa sao?" Lữ Tiểu Vũ quay đầu lại.

Lục Dương hừ một tiếng: "Ngươi sẽ không quên, lần trước nói chuyện, ta muốn hợp tác cùng ngươi mở một công ty sao."

"Ngươi không phải đang nói đùa à?" Lữ Tiểu Vũ mở to hai mắt mà nhìn.

Cho dù là ở đại học Tsinghua, cũng không có mấy sinh viên ở năm nhất đại học, nghĩ đến chuyện mở công ty khởi nghiệp.

Lục Dương nở nụ cười.

"Ngươi cảm giác ta còn phải lừa người sao, kỳ thật ta đã sơm bắt tay vào làm rồi, ở Tây Môn ta có một sạp hàng, ở khu đại học thì có một cửa hàng mặt tiền bán quần áo."

Lữ Tiểu Vũ không thể tưởng tượng nổi: "Năm nhất nhiều môn học như vậy, ngươi vẫn có thời gian ư."

Lục Dương: "Thiên tài không cần phải đi học."

Lữ Tiểu Vũ nhìn hồi lâu, mời xác định Lục Dương không phải đang nói đùa, nàng nói ra: "Mở công ty cần rất nhiều tiền đấy."

"Ta có."

Lục Dương trầm giọng nói ra.

Mở một cái công ty nhỏ, hắn quả thật không thiếu tiền.

Lữ Tiểu Vũ trợn nhìn Lục Dương: " Ngươi sẽ không cho rằng chỉ cần một hai vạn là có thể mở được một cái công ty đấy, nếu thật muốn mở công ty, phải có nghiệp vụ, không phải là công ty mà được."

"500.000 tệ đã đủ chưa." Lục Dương nói thẳng.:"Giải đoạn đầu ta đầu tư năm mươi vạn, nếu cần có thể góp thêm vốn, định hướng thì ta cũng nghĩ ra rồi, chúng ta sẽ tập trung vào phương diện này....."

"500.000 tệ."

Lữ Tiểu Vũ không thể tưởng tượng nổi nhìn xem Lục Dương.

Không nghĩ tới Lục Dương nói con số lại nhiều như vậy.

"Thế địa điểm ở đâu?"

Lữ Tiểu Vũ hỏi.

Lục Dương cười cười, nói ra:" Để cho tiện, chúng ta có khởi nghiệp ở ngay trong trường học, chúng ta chỉ cần trả tiền thuê phòng, trường học sẽ không cự tuyệt."

Lữ Tiêu Vũ lần nữa xác đinh Lục Dương không nói đùa.

Nàng muốn nói cái gì, nhưng trong bụng lại phát tiếng kêu, Lữ Tiêu Vũ im lặng, lúng túng không thôi.

"Đi thôi, quay về trường học, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện."

Lục Dương bắt một chiếc taxi.

Sau nửa giờ, Lục Dương cùng Lữ Tiểu Vũ ở trên bàn cơm, đã đạt thành hiệp nghị.

Hai người hợp tác mở một công ty.

Địa điểm được chọn là ở trong hai tòa nhà khởi nghiệp của trường học.

Lục Dương bỏ ra 500.000 tệ chiếm 80% cổ phần, Lữ Tiểu Vũ bỏ ra 120.000 chiếm 20% cổ phần của công ty.

"Ngươi vừa tốt nghiệp ra trường, sao lại có nhiều tiền như vậy?"

Lục Dương có chút tò mò hỏi.

Lữ Tiểu Vũ rất bình tĩnh trả lời: "Trên tay của ta có mấy phần mền hệ thống độc quyền."

Nghe thế.

Lục Dương liền không hỏi nhiều nữa.

Học bá lại khủng bố như thế sao?

Hắn trọng sinh lại chỉ có thể ngày ngày gõ chữ cực khổ, nhờ vào độc giả để kiếm cơm ăn, nàng chỉ cần dựa vào việc bán phầm mền độc quyền cũng có ăn rồi.

---

Nói làm liền làm.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai.

Lục Dương liền đi tìm phụ đạo viên Kiều Khải Minh.

Nét mặt Kiểu Khai Minh luôn luôn nở nụ cười, nhìn thấy Lục Dương liền cười nói:" Lục Dương. rất lâu không gặp được em rồi, có rất nhiều giảng viên đều phản ánh việc thường xuyên nghỉ học của em."

Lục Dương hổ thẹn nói ra: " Mỗi ngày em đều rất bận, không có thời gian đi học."

"A, em đang bận cái gì, thấy nghe nói em ở Tây Môn mở một quầy bán quần áo phải không." Kiều Khải Minh cười cười, nói thêm: "Đại học vẫn nên lấy học tập làm chủ, muốn kiếm tiền thì đợi đến lúc tốt nghiệp cũng không muộn nha."

Lục Dương lắc đầu: "Việc em bán quần áo Tây Môn chỉ muốn giúp Lý Minh Bác có thể kiếm thêm thu nhập, trang trải cuộc sống đại học, em đã ở bên trong nội thành đại học mở một cửa hàng bán quần áo, đều có người quản lý cả."

Kiều Khải Minh càng nghe càng kinh ngạc.

Vốn cho rằng Lục Dương chỉ muốn làm cho vui, không nghĩ tới hắn đã mở cả cửa hàng, còn là ở bên trong nội thành mở nữa.

Đây không phải kiếm tiền còn nhiều hơn mình sao.

Kiều Khải Minh hít vào một hơi, hỏi: "Thế em hôm nay tới đây có chuyện gì."

"Em tính mở một công ty."

Lục Dương bĩnh tĩnh nói.

Trở thành phụ đạo viên vài chục năm.

Đây còn là lần đầu tiên Kiều Khải Minh nghe được một sinh viên muốn mở công ty.

"Mở công ty không phải việc đơn giản đâu?" Kiều Khải Minh có chút bận tâm.

Lục Dương cười nói."Thầy không cần phải lo, không phải quốc gia đang khích lệ sinh viên sáng nghiệp sao? Em đầu tư cũng không nhiều lắm, chỉ có năm mươi vạn mà thôi, thất bại thì cũng coi như học được một bài học."

"Đúng là không nhiều lắm.... chỉ có năm mươi...?"

Sắc mặt Kiều Khải Minh thay đổi.

Hắn hít thật sâu một hơi thuốc lá, lần nữa nhìn từ trên xuống dưới Lục Dương, không biết trong lòng đang suy nghĩ gi.

"Thầy, em muốn hỏi làm cách nào để thuê văn phòng của trương, chỗ khu vườn sáng nghiệp của trường."

Lục Dương nói ra mục đích của mình.

"Em thật sự nghiêm túc."

Kiều Khải Minh thận trọng hẳn lên.

"Đương nhiên, em coi như hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, cống hiến cho đất nước." Lục Dương cười cười.

Kiều Khải Minh suy nghĩ một chút: "Thầy là phụ đạo viên của em, nếu em đã muốn mở công ty, thầy sẽ giúp em liên hệ với trường học, có tin tức thầy sẽ báo em."

"Dạ, em cảm ơn thầy."

"Hẹn gặp lại thầy."

Chờ Lục Dương đi ra khỏi cửa.

Kiều Khải Minh mới thở một hơi thật sâu, hắn cảm giác không thể giữ nổi bình tĩnh, một sinh viên, mở miệng chính là năm mươi vạn, nếu thất bại coi như dùng tiền đó để mua một bài học.

Nghĩ đến tài khoản ngân hàng của mình chỉ có năm con số, hắn không biết nên khóc hay nên cười.

Bất quá.

Nếu Lục Dương khởi nghiệp thành công, hắn là phụ đạo viên của Lục Dương cũng sẽ dính được tí ánh sáng.

Cả nước đều khích lệ sinh viên sáng nghiệp, trường học của bọn họ đã tụt ra sau rất nhiều, nghĩ vậy, hắn liền cầm điện thoại, gọi cho hiệu trượng.

Xế chiều hôm đó.

Lục Dương liền nhận được cuộc gọi của Kiều Khải Minh.

Nói đã liên hệ được với người phụ trách sáng nghiệp của trường học.

Người phụ trách khu vườn sáng nghiệp của trường họ Hoàng, Lục Dương liên hệ với hắn, đã hẹn thời gian gặp mặt, xem thời gian địa điểm, Lục Dương liền gọi Lữ Tiểu Vũ cùng đi đến.

Khu vườn sáng nghiệp có hai tòa nhà, đều có chín tầng, chia làm tòa nhà A và tòa nhà B, hai tòa nhà này đều được xây dừng vài năm trước.

Nhìn bên ngoài còn rất mới mẻ.

Lục Dương đi đến, rất nhanh nhìn thấy bảng hiệu 'Khu vườn sáng nghiệp Đại Học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông', Lục Dương được hẹn ở tòa nhà A.

Tới cửa ra vào, Lục Dương liền gặp được người phụ trách của trường.

"Xin chào thầy Hoàng."

Lục Dương tiến lên bắt tay.

"Em tên là Lục Dương phải không." Hoàng Tiêu lộ ra nụ cười chất phác, nhưng trong mắt lại có vẻ khôn khéo.

"Làm phiền thầy Hoàng rồi."

Lục Dương rất khách khí trả lời.

"Không phiền, không phiền, thầy hiệu trưỡng đã tự mình mở miệng, ta đi một chuyến tính là gì." Hoàng Tiêu cười ha hả nói.

"Hoàng lão sư trước kia cũng dạy ở trường sao."

Hoàng Tiêu ân mở thang máy, nói ra:" Đúng vậy, trước kia thầy công tác ở trường, về sau trường học sây vườn sáng nghiệp, thầy liền được điều sang đây."

"Chúc mừng thầy được thăng chức."

Thang máy mở cửa.

Bọn họ liền tiến vào thang máy.

Hoàng Tiêu hỏi: "Trước xem lầu mấy."

"Lầu bảy đi."

Lục Dương suy nghĩ một chút nói.

Tầng bảy vừa hợp là nơi ngắm phong cảnh, cũng không bị trường đại học che khuất, nếu cao thêm một lầu, thì bụi bặm sẽ đặc biệt nhiều, hơn nữa mùa đông sẽ rất lạnh.

"Có mắt nhìn đấy."

Nghe được Lục Dương nói, Hoàng Tiêu ở trong thang máy bấm tầng 7.

Lục Dương cười cười không nói.

Tầng bảy có bốn căn phòng, hai phòng to, hai phòng nhỏ, phòng lớn có khoảng 300 mét vuông, nằm ở phía Nam và phía Bắc, còn phòng nhỏ thì năm ở phía Đông và phía Tây, một căn rộng hai trăm mét vuông, căn còn lại một trăm mét vuông.

Toàn bộ tầng 7 đều trống rỗng, không một bóng người.

"Chọn cái nào?"

Lữ Tiểu Vũ nhỏ giọng hỏi Lục Dương.

"Ta nhìn thấy phòng phía Nam có vẻ được." Lục Dương nói ra ý nghĩ của mình.

"Căn phòng đó quá lớn, chúng ta không dùng nhiều diện tích như vậy." Lữ Tiểu Vũ nghiêm mặt nói ra.

Lục Dương cười cười: "Kệ đi, không gian càng rộng, văn phòng càng thoải mái chứ sao."

"Em thích căn phòng nào?"

Hoàng Tiêu đi tới hỏi.

"Căn phòng phía nam giá thuê như thế nào vậy thầy?" Lục Dương chỉ vào hướng nam, hỏi.

Hoàng Tiêu nghe xong liền biết rõ Lục Dương có ý định chọn căn phòng này, hắn có chút kinh ngạc nói ra: "Căn phòng này rất rộng đấy, tiền thuê một tháng sáu nghìn rưỡi, một năm sau vạn, hợp động thuê ít nhất phải một nam, em là sinh viên của trường học nên được giảm giá 30%, chỉ còn năm nghìn tệ một tháng.

"Còn những chi phí khác thì sao."

Lục Dương lại hỏi.

"Ngoại trừ em phải tự trả tiền điện nước ra thì không còn chi phí nào khác."

"Vậy thì tốt."

Một năm sáu vạn, vẫn trong phạm vị có thể chấp nhận được.

Xem bên trong căn phòng.

Lục Dương liền quyết định kí hợp đồng với Hoàng Tiêu, trả trước một năm sáu vạn tệ, mới cầm tới tay chìa khóa văn phòng 702.

Đã chọn xong địa điểm văn phòng.

Thủ tục đăng ký công ty cũng rất đơn giản.

Lục Dương cùng Lữ Tiểu Vũ bỏ ra hai ngày, đã hoàn thành xong mọi thủ tục.

Tên là công ty TNHH Cultural Development.(Phát triển văn hóa) (Cultural Development Co., Ltd.)

Lục Dương bỏ 500.000 tệ để sở hữu 80% cổ phần, 20% cổ phần còn lại do Lữ Tiểu Vũ bỏ 120.000 tệ cùng văn phòng làm việc riêng của mình để sở hữu.

Công ty mới thành lập liền sở hữu một văn phòng làm việc riêng của Lữ Tiểu Vũ rồi.

Lúc đầu Lục Dương còn muốn đăng kí công ty truyền thông văn hóa.

Nhưng nhìn những điều kiện đưa ra, Lục Dương liền quyết định buông tha.

Vốn điệu lệ cần tới 3 triệu, không thành vấn đề, Lục Dương có thể từ từ góp vào được, nhưng giấy phép của đài phát thanh vài đài truyền hình thì Lục Dương hoàn toàn không có.

Trừ cái đó ra, chứng chỉ hàng nghề truyền thông Lục Dương cũng không có.

Nên cuối cùng cũng chỉ thành lập một công ty trách nhiệm hữu hạn đơn giản.

Hôm trước Lục Dương đã thuận lợi nhận được tiền nhuận bút.

Sau khi đóng thuế còn lại 760000 tệ, Lục Dương liền đưa 500.000 tệ vào tài khoản công ty, nên toàn bồ gia sản hiện nay của Lục Dương chỉ còn thừa 580.000 tệ.

Nếu tính cả công ty, cửa hàng của Lục Dương, thì tải sản của Lục Dương đã đột phá được một triệu rồi.

Coi như đã đạt được thành tựu phú ông trăm vạn, nhưng Lục Dương cũng không có chút nào vui mừng, so với kiếp trước, tính cả bất động sản, gia tài của hắn cũng có mười mấy triệu, vẫn chưa vượt qua được bản thân kiếp trước.

Bởi vì mở công ty dùng không ít tiền, nên bây giờ Lục Dương chỉ có thể gác lại việc mua nhà, nhưng xe cũng cần phải có một chiếc.

Lục Dương quyết định sẽ mua cho mình một chiếc xe.

----

Phòng làm việc 702.

Lữ Tiểu Vũ đang chỉ huy nhân viên giao hàng sắt đặt bàn ghế chình tề, lúc đầu trong phòng ngoài trừ các thiệt bị điện với đèn ban đầu thì không có.

Lục Dương đi tới bên cạnh Lữ Tiểu Vũ hỏi.

"Ta sắp đi mua một chiếc xe, ngươi muốn đi chung không."

"Ngươi còn có tiền mua xe à." Lữ Tiểu Vũ thể hiện nét mặt hâm mộ.

Đương nhiên không phải hâm mộ việc Lục Dương mua xe, mà hâm mộ hắn đã có bằng lái xe rồi.

"Đúng vậy, tháng này ta mới nhuận được tiền nhuận bút, hơn bảy mươi vạn, đóng vào công ty xong còn dư chút tiền mua xe." Lục Dương không có giấu giếm gì, hắn muốn nói cho Lữ Tiểu Vũ biết số tài chính mình đóng vào công ty là minh bạch.

Đương nhiên cũng vì sự phát triển của công ty sau này.

Để có thể hợp tác với nhau thì cần nói rõ nguồn gốc của số tiền, tránh sảy ra những điều phiền toái không cần thiết.

"Ngươi thật sự vẫn còn tiền."

Lữ Tiểu Vũ hâm mộ không thôi.

"Có đi không?"

Lục Dương lại hỏi một câu.

"Ta không đi đâu." Lữ Tiểu Vũ lắc đầu: "Ta còn muốn mời nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp một phen, còn muốn làm một kế hoạch tuyển dụng nữa."

"Ngươi nói muốn sản xuất manga nhưng ngành này ta không hiểu rõ lắm, nên bây giờ cần phải học hỏi những kiến thức cẳn bản, về sau liền có thể giúp ngươi một tay mà không cản trở." Lữ Tiểu Vũ thể hiện sự tự tin của mình, không có nét gì uể oải như hôm phỏng vấn.

"Được được, ngươi tự mình nghiên cứu đi, về sau ngươi làm tổng giám đốc, chuyện của công ty đành nhờ ngươi nhiều hơn rồi."

Lục Dương không tiện nói nhiều, quay người tiêu sái rời đi.

Trước mặt mà nói.

Rủ được Lữ Tiểu Vũ hợp tác là một quyết định vô cùng chính xác, có thể giúp hắn đỡ biết bao nhiêu công sức từ đâu,

Ra ngoài.

Lục Dương vẫy tay cản lại một chiếc taxi.

"Đi đến cửa hàng buôn bán xe."

Đây không phải lần đâu tiên Lục Dương mua xe.

Lục Dương không chọn những cửa hàng 4S, mà đi tới luôn cửa hàng buôn bán xe hơi.

Nguyên nhân là Lục Dương chưa biết nên chọn loại xe nào, nếu đến cửa hàng 4S thì phải đi qua từng thương hiệu khác để lửa chọn.

Cửa hàng buôn bán xe thì lại khác, xe hãng gì cũng có ở đây cả.

Chỉ cần đi vào là có thể xem thoải mái.

Cửa hàng buôn bán xe Lục Thành có ba nhà, Lục Dương cùng tài xế taxi nói chuyện vài câu, liền chọn đến cửa hàng lớn nhất.

"Đi cửa hàng ô tô thương mại Quảng Nguyên."

Tài xế lái xe là người địa phương Lục Thành, xe vừa khởi động, liền không nhịn được mà hỏi: "Ngươi còn trẻ như vậy mà đã mua xe rồi à."

Nếu như vừa rồi không phải vừa nói chuyện với nhau, hắn còn không biết Lục Dương muốn mua xe.

Lục Dương nhìn tin nhắn trên điện thoại, trả lời: "Đúng vậy, tìm cho mình một chiếc xe để đi thôi."

Nhìn thấy chiếc điện thoại của Lục Dương, tài xế lái xe liền biết có lẽ gia đình Lục Dương rất giàu có, cảm thán nói: "Sinh ra ở gia đình giàu có quả thật rất tốt, lên đại học đã được cha mẹ ủng hộ mua xe rồi, không giống như ta, trước kia...."

Tài xế lái xe đem cuộc đời bản thân mình gây dựng sự nghiệp nói cả buổi cho Lục Dương.

Lục Dương chỉ cười cười không trả lời.

Chả lẽ lại đứng lên tranh luận, nói tiền của mình kiếm được không phải do xin cha mẹ hay sao?

"Ngươi muốn mua xe gì."

Tài xế lái xe lại chuyển đề tài.

"Không biết, nhìn xem một chút, chắc là BBA đi."

BBA là tên viết tắt của Mercedes-Benz, BMW,Audi.

Vì sao lại chọn ba hãng xe này, cũng không phải do Lục Dương muốn thể hiện, mà là trong nhà có người bác chạy một con BMW 3-Series xuống ngày thể hiện, ở trước mặt cha mẹ hắn khoe khoang không biết bao nhiêu lần, vì vậy bản thân Lục Dương cũng muốn mua một chiếc xe không thể thấp kém hơn được.

Lái xe nghe được lời nói của Lục Dương, có chút không bình tĩnh.

"Mua xe mắc như vậy làm gì, một mình ngươi đi à."

"Thế không thôi mua xe cho chú bác gì anh chị em dòng họ đi hay sao." Lục Dương ngâng đầu liếc mắt nhìn hắn.

Lái xe không nói.

Hắn phát hiện.

Hôm nay gặp nhầm khách cứng cựa rồi.

Vốn còn muốn khoác lác về mấy căn nhà nhỏ mình mới mua được, việc này thường là tác phong của hắn khi chở khách hàng, nhưng bây giờ hắn cũng không đám đề cập tới.

Trên đường đi, xe yên tĩnh hơn mọi hôm rất nhiều.

Đến cửa hàng buôn bán xe hơi.

Thanh toán tiền xe, Lục Dương xuống xe, đi vào cửa hàng.

Đại sảng cửa hàng rất lớn, bày đặt cái loại xe có nhãn hiệu khác nhau, mấy nhân viên bán hàng nhìn thấy Lục Dương đi một mình, hơn nữa còn là một người trẻ tuổi, đều không thèm để ý đến, vẫn tiếp tục trò truyện với nhau.

Bọn hắn làm nhân viên tiêu thụ lâu như vậy, liền nhìn một phát biền người nào mua xe, người nào đến chơi.

Nhìn Lục Dương tuổi còn trẻ, ăn mặc bình thường, hơn nữa còn đi một mình, khẳng định tới đây chỉ để xem thôi.

Chỉ có khách hàng trung niên, hoặc là cha mẹ đi cùng với con cái, hay hai vợ chồng trẻ, đều là khách hàng mà bọn hắn tranh đoạt.

Đương nhiên.

Cũng không thể nói bọn họ nhìn nhầm, Lục Dương là một ngoại lệ.

Không có người đến giới thiệu, Lục Dương xem xe càng thoải mái, không cần phải nghe lời tiếp viên líu ríu lỗ tai.

Lục Dương tới coi các dòng BBA.

Nếu không phải có sự tồn tại của bác cả nhà hắn, Lục Dương chỉ cần chọn một chiếc Pasat, hay là Honda Accord là được rồi.

Dòng xe này vừa phải, thích hợp với độ tuổi của hắn, không quá khoe khoang.

Kiếp trước chiếc xe đầu tiên của Lục Dương mua cũng là loại xe này, xe chạy cũng rất được.

Nhìn vào biển của BMW.

Lục Dương nhìn thấy mấy chiếc BMW series đời 2 và 3, đầy đủ màu sắc, nhưng thời điểm này vẻ ngoài của BMW vẫn không gây nổi hứng thú cho Lục Dương, quá xấu rồi, may ra những đời sau thì còn được.

Mercedes-Benz cũng thế.

Cũng chỉ có mấy chiếc về sau mới là siêu phẩm trong giới ô-tô, cái này cũng là do kiếp trước Lục Dương đã chạy qua nhiều hãng xe này, nên tầm mắt của hắn vẫn ở năm 2020, nếu người khác thấy mấy mẫu xe 2010 đẹp thì hắn lại thấy chướng mắt.

Vậy chỉ còn lại Audi thôi.

Cùng lúc đó.

Một nữ nhân viên có dáng vẻ cao gầy bước tới, chào hỏi Lục Dương.

"Tiên sinh."

Lục Dương xoay đầu lại, nhìn thấy người đi tới, hắn sửng sốt một chút.

Cảm giác rất quen thuộc với nàng.

Nữ nhân này ăn mặc rất đẹp, mặc một bộ Tây phục, váy ngắn ngang đầu gối, tuy rằng thời tiết rất lạnh những vẫn mang một đôi tất chân màu đen cùng đôi giày cao gót, dáng người thon thả, hai chân thẳng tắp, cộng thêm độ dài của giày cao gót đã giúp nàng có thể cao ngang Lục Dương.

Nàng để mái tóc dài, trên mặt trang điểm nhàn nhạt.

Ánh mắt Lục Dương rời vào lồng ngực của nàng, rốt cuộc cũng minh bạch, vì sao thoạt nhìn lại quen như vậy.

Nàng là.

Liễu Thanh Thanh.

Vì sao nàng lại ở đây?

Lục Dương nhớ lại, đây không phải mộng tưởng trước kia của hắn sao, lấy được Liễu Thanh Thanh làm vợ.

Nếu như không phải nhìn vào thẻ tên trước ngực. Lục Dương khẳng định sẽ không nhận ra nàng là ai.

"Ngươi là...Lục..."

Liễu Thanh Thanh cũng kịp phản ứng.

Dù sao Lục Dương ở trong trường học cũng là một người năng nổ, cũng không phải loại người làm cho người ta cảm giác xem nhẹ, không để ý tới.

"Lục Dương."

Lục Dương bổ sung toàn bộ tên của mình, hắn nhìn Liễu Thanh Thanh nói ra: "Bạn học cũ, không nghĩ lại gặp ngươi ở đây, ngươi không học đại học sao?"

Lục Dương nhớ kỹ thành tích của học tập của Liễu Thanh Thanh không tệ, theo đạo lý mà nói, nàng ít nhất cũng phải đậu được vào một trương đại học.

Như thế nào lại chạy tới đây làm nhân viên tiêu thụ rồi.

Trên mặt Liễu Thanh Thanh có vài phần lúng túng, nàng miễn cưỡng nặn ra vẻ mặt tươi cười, nói ra: "Chuyện này rất dài dòng, trong nhà xảy ra chút việc, ta không có học tiếp đại học."

Lục Dương cũng không tiết tục hỏi, hắn đã nhìn ra, tựa hồ Liễu Thanh Thanh có nỗi khổ tâm của mình.

"Thời điểm Quốc Khánh ngươi có về nhà phải không?"

Lục Dương nghĩ đến lần trước Ngô Bá nhìn thấy Liễu Thanh Thanh.

"Ừ, ta mới bắt đầu đi làm được một tháng."

Liễu Thanh Thanh gật đầu.

"Ngươi sang đây để xem xe sao?" Liễu Thanh Thanh tò mò hỏi Lục Dương.

Nàng rất thông mình, chỉ nói xem xe, chứ không phải mua xe, cũng không phải nàng xem thường Lục Dương, mà Lục Dương cũng mới rời huyện thành như nàng, mới lên đại học Lục Dương đã mua xe, chính là một việc rất khó có thể xảy ra.

"Ừ, ta muốn nhìn xem Audi."

"Để ta giới thiệu cho ngươi."

Liễu Thanh Thanh chỉ vào phía trước nói ra: "Đi theo ta."

Đi vào khu vực xe Audi.

Liễu Thanh Thanh như một nhân viên bán hàng chuyên nghiệp, chỉ vào một chiếc Audi giới thiệu: "Chiếc này là Audi A4L ra mắt vào ngày 16 tháng 11 năm 2008, áp dụng thiết kế khung và ngoại hình mới, chiều dài 2869mm, thân xe nặng 1.5 đến 1.8 tấn, dung tích bình xăng lên tới 65 L, khả năng gia tốc từ 0-100km/h chỉ cần 6.6 giây."

"Nó động cơ gì."

Lục Dương giống như cười mà không phải cười hỏi.

Hắn đã biết, Liễu Thanh Thanh hoàn toàn chỉ là học thuộc lòng để giới thiệu xe, hơn nữa khả năng chưa cướp được khách hàng, nên nàng mượn tay Lục Dương để luyện tập một phen.

"Cái này..." Liễu Thanh Thanh lắp bắp, trả lời không được.

Lục Dương cười nói: "Là động cơ TFSI 2.0"

Liễu Thanh Thanh đỏ mặt, mới ra trường, nàng vẫn còn là một thiếu nữ đơn thuần, liền nhịn không được mà hỏi: "Làm sao ngươi biết nhiều như vậy."

"Hôm nay ta tới mua xe, nên đã nhìn thông số từ trước rồi."

Lục Dương cười nói.

"Ngươi tới mua xe?"

Liễu Thanh Thanh trừng mắt nhìn Lục Dương: "Ngươi không phải ở trường học không có việc gì làm, ra đây nhìn xem một chút sao?"

Lục Dương cũng không giải thích, cười nói: "KPI của ngươi thế nào rồi, tháng này bán được mấy chiếc."

"Ta mới vào làm, đối với nhiều chiếc xe vẫn chưa hiểu rõ nên...."

"Thế là một chiếc xe vẫn chưa bán được phải không." Lục Dương trêu ghẹo nói.

Liễu Thanh Thanh im lặng nhìn Lục Dương.

Đúng là nam nhân nói chuyện không biết khách khí.

Lục Dương hướng ánh mắt đến chiếc Audi A6L, nói ra:" May mắn hôm nay ngươi gặp được ta, ngươi coi như có thể khai trương được rồi."

"Lục Dương, ngươi thật sự muốn mua chiếc xe này."

Âm thanh của Liễu Thanh Thanh lại vang lên bên tai Lục Dương.

Đây là lần thứ năm nàng ấy hỏi câu này rồi.

Lụ Dương nói ra:" Đúng vậy, ta muốn mua chiếc này, ngươi tranh thủ báo giá đi, cứ dựa theo quyền hạn của ngươi mà báo giá."

Tuy rằng Audi A6L là một chiếc xe có giá trị mấy chục vạn, nhưng Lục Dương biết rõ, Liễu Thanh Thanh cũng không được trích phần trăm cao lắm, nhiều nhất cũng chỉ được năm trăm tệ.

Huống chi bản thân Lục Dương mua một lần trả hết, Liễu Thanh Thanh cũng không nhận được thêm phần trăm cho vay.

Nếu muốn nói thì chỗ tốt duy nhất là Liễu Thanh Thanh đã bán được một chiếc xe, về sau trò truyện với đồng nghiệp khổng còn vẻ lúng túng vì không bán được chiếc xe nào.

Liễu Thanh Thanh mở ra một tờ giấy nhỏ, cặp đôi đỏ mọng khẽ nhúc nhích: "Chiếc xe này có giá 420.000 tệ, nếu không lắp rắp thêm phụ tùng khác, thì chỉ cần trả 420.000 tệ liền có thể lái đi."

Đây cũng là chỗ lợi của cửa hàng buôn bán xe hơi.

Có thể trực tiếp lai xe đi luôn, sau đó chỉ cần tự đi nộp thuế và mua bảo hiểm, so sánh với cách cửa hàng 4S mà nói, có thể tiết kiệm thời gian và tiền bạc.

Khỏi cần phải nói về bất cứ điều gì khác, bạn sẽ không biết cửa hàng 4S lừa được bao nhiêu tiền từ bảo hiểm xe hơi.

"Được, mang ta qua phòng tài vụ quẹt thẻ."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

42 vạn.

Coi như cũng là cái giá Lục Dương tìm hiểu được trên diễn đàn xe hơi.

Quẹt thẻ ký tên.

Sau khi hoàn thành hết thảy, Liễu Thanh Thanh vẫn còn giật mình như đang nằm mơ trông mộng, nàng không nghĩ tới Lục Dương lại mua được chiếc xe này.

"Giúp ta làm thủ tục đi."

Lục Dương nhắc nhở một câu.

Liễu Thanh Thanh mới tỉnh giấc, đem thủ tục còn lại hoàn thiện cho Lục Dương, xong rồi chạy đến văn phòng, cầm chìa khóa xe giao cho Lục Dương.

"42 vạn a."

Trong lòng Liễu Thanh Thanh kinh diễm không thôi, 42 vạn là một con số khổng lồ, chỉ có những ông chủ lớn Lục Thành mới mua nổi.

"Làm sao, tiếc tiền à, ta còn chưa cảm thấy tiếc mà ngươi đã tiếc tiền thay ta." Lục Dương cười nhìn nàng.

Liễu Thanh Thanh ngượng ngùng nói: "Ta cảm thấy quá mắc đi, ngươi bây giờ vẫn là sinh viên năm nhất, cho dù có mua xe cũng chỉ nên mua một chiếc khoản mười vạn thôi."

"Hơn nữa bằng lái xe của ngươi hình như cũng vừa mới được làm, mua xe tốt như vậy, nếu làm hư thì phải làm sao?"

"Hư thì còn có bảo hiểm, lo gì."

Lục Dương nghĩ đến mình vẫn chưa đi mua bảo hiểm.

Nói ra.

"Tí nữa ta còn phải cần chạy đi mua bảo hiểm xe, nộp thuế, giữa trưa tan tầm, ta muốn mời ngươi một bữa cơm."

"Không cần, ta ăn ở căn tin công ty là được rồi."

Liễu Thanh Thanh xấu hổ nói.

"Ngươi có phải kẻ ngốc hay không, ta mời khách, ngươi chỉ cần đi ăn là được, chúng ta lâu rồi không gặp nhau, hôm nay ngươi giúp ta nhiều việc như vậy, ta muốn cảm ơn ngươi một bữa, ta đã có danh thiếp của ngươi, giữa trưa ta sẽ gọi lại."

Sau khi nói xong, không đợi Liễu Thanh Thanh cự tuyệt, Lục Dương liền lãi xe rời đi.

Liễu Thanh Thanh nhìn bóng lưng Lục Dương, có chút thất thần.

Bạn học cũ....

"Chúc mừng Tiểu Liễu, hôm nay đã bán được một chiếc xe hơn bốn mươi vạn."

Một nam nhân viên tiêu thụ hâm mộ nói ra.

Mặt khác sắc mặt của mấy nhân viên còn lại cũng không tốt lắm, lúc đầu nhìn thấy Lục Dương đi vào còn tưởng hắn chỉ nhìn xem, không người nào nghĩ đến hắn lại mua xe cả, hơn nữa còn là một chiếc Audi hơn bốn mươi vạn.

Thật sự là nhìn người không thể xem bề ngoài được.

Liễu Thanh Thanh cũng cười đáp lại.

Đi vào chỗ này làm hơn một tháng, nàng cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, biết rõ quan hệ đồng nghiệp ở đây phức tạp hơn mối quan hệ ở trường học nhiều.

Nàng nhìn cánh cổng bên ngoài.

Lục Dương đã lái xe biến mất.

Liễu Thanh Thanh có chút giật mình.

----

Chạy cho tới trưa, Lục Dương mới hoàn thành mọi thủ tục cho chiếc xe mới mua của mình, biển cũng được bốc rồi, vận khí lần này của Lục Dương không tệ lắm, bốc được biển số 55533.

Biển số rất đẹp, nếu đổi lại ở mười năm sau, muốn bốc biển số này mà không có quan hệ thì không có cửa đâu.

Lục Dương nộp thuế hơn ba vạn, bảo hiểm một vạn, biển số hai trăm, cuối cùng giá lăn bánh của chiếc Audi A6L màu đen hơn bốn mươi sáu vạn.

Nếu không phải thời điểm mở công ty, hắn đã bán đi hết cổ phiếu, đoán chừng cái giá hơn bốn mươi vạn đã vượt xa con số dự tính ban đầu của hắn.

Kiếp trước chiếc xe thứ hai của Lục Dương cũng là chiếc Audi A6L, lúc Lục Dương mua chiếc xe ấy không có quý hiếm như bây giờ, chỉ cần dưới bốn mươi vạn là có thể cầm tới tay.

Đối với chiếc xe này, Lục Dương rất quen thuộc, nhìn thấy ngoại hình vẫn không thay đổi nhiều, hắn mới quyết định mua nó, tuy rằng lần này hắn vung tay hơi quá trán.

Không sao cả.

Dù sao bây giờ cũng không có chỗ nào cần tiền, với lại tiền nhuận bút của hắn vẫn rất ổn định.

Mỗi tháng đều có hơn mười vạn.

Đợi đến lúc công ty hoạt động hiểu quả, tiền càng cuồn cuộn mà đến, hoàn toàn không cần lo lắng, hoặc đợi đến sang năm, đợi giá bitcoin tăng lên, hắn sẽ bán hết toàn bộ, khi ấy quả thật là không còn thiếu tiền nữa.

Kiếm tiền chính là để tiêu sai, lâu lâu tiêu sài hoang phí một chút, bằng không thì mình cố gắng kiếm tiền để làm gì?

Lái xe trở lại bên ngoài cửa hàng bán xe.

Nhìn đồng hồ, đã 11:30 rồi, Lục Dương gửi Liễu Thanh Thanh một tin nhắn, nói cho nàng biết mình đang đợi ở bên ngoài.

Liễu Thanh Thanh nhắn lại cho Lục Dương đợi nàng một chút.

Đại khái 20 phút sau.

Liễu Thanh Thanh mới đi ra, vẫn là vẻ đẹp như lúc buổi sáng Lục Dương nhìn thấy, nàng thu hút rất nhiều ánh mắt người đi đường nhìn tới.

Chứng kiến Liễu Thanh Thanh lên một chiếc xe Audi, có người nhịn không được mà phun nước miếng.

Lái xe đến khách sạn China Word.

Ngồi thang máy đi tới tầng mười lăm.

Nơi này là một nhà hàng buffet.

Một vé có giá 388 tệ, ở Lục Thành đã tương đối xa xỉ, bất quá, điều kiện nơi này hoàn toàn xứng đáng với giá tiền này.

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, hai người đi tới ngồi cạnh một chỗ bên cửa sổ.

Từ hướng cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể thu nửa thành phố Lục Thành vào mắt.

Liễu Thanh Thanh còn là lần đầu tiên tới chỗ như vậy.

"Không biết ngươi thích cái gì, vì vậy chỉ có thể mang ngươi tới đây, muốn ăn cái gì, chỉ cần gắp vào đĩa là được, ở đây món gì cũng có, hương vị cũng không tệ...."

Nhà hàng Buffet này Lục Dương đã từng nếm thử qua mấy lần, mùi vị không tồi, cũng có nhiều món đặc biệt, như bào ngư, hải sâm, tôm hùng Boston thậm chí còn có cả cua hoàng đế.

"Ăn cơm ở đây có chút mắc, kỳ thật chúng ta tùy tiện tìm một quán nào cũng được mà." Liễu Thanh Thanh có chút đau lòng nói ra, nàng vừa rồi nhìn Lục Dương thanh toán, biết rõ giá cả đắt như thế nào.

Tiền lương bây giờ của nàng cũng chỉ có hai nghìn tệ, phần trăm tháng trước tương đương 0, một bữa ăn ở đây đã bằng một tuần lương của nàng rồi.

Nếu như Lục Dương không mang nàng tới đây, nàng chắc chắn sẽ không bao giờ tới chỗ này.

"Đồ ăn chỉ cần phù hợp là được, còn quán đắt hay không, kỳ thật cũng chả sao." Lục Dương nhìn ngoài cửa số, nói ra: "Ngươi cảm thấy còn có chỗ nào nhìn được như vậy không."

"Tùy tiện tìm một cao ốc, đều có thể nhìn được như vậy, còn không cần tiền nữa." Liễu Thanh Thanh tựa hộ có bộ dạng rất mẫn cảm về tiền.

Lục Dương có chút im lặng, đứng dậy nói ra: "Đi lấy đồ ăn đi, dù sao cũng không phải lên đây để ngắm cảnh, cũng không thể không ăn được."

Hai người đều cầm dĩa đi lấy đồ ăn.

Chạy từ sáng đến trưa, Lục Dương đã có chút đói bụng.

Hắn chọn vẹn ăn hai con tôm hùng Boston, còn một miếng bít-tết loại lớn.

Nếu đổi thành một nhà hàng Tây khác, hắn đã ăn huề vốn rồi.

Liễu Thanh Thanh cũng ăn không ít.

Nàng giông như không thích hải sản, đều chọn thịt bò bít tết, thịt vịt nướng, thịt bồ cầu, đa sô mòn nàng chọn đều là thịt.

"Nói một chút đi, tại sao ngươi không đi học đại học?"

Sau khi ăn xong, Lục Dương bưng đồ uống hớp một ngụm, đột nhiên nói ra.

Chà!, nội dung cốt truyện thật là máu chó.

Tài thời điểm học cấp ba, gia đình của Liễu Thanh Thanh đột phiên phá sản, không chỉ có công ty bị gắn nợ, mà còn thế chấp nhà cửa, hơn nữa còn nợ rất nhiều tiền.

Phụ thân vì trốn khoản nợ nặng lãi, liền biến mất vô tung vô ảnh, để lại hai mẹ con Liễu Thanh Thanh một mình.

Họ hàng quen biết của Liễu Thanh Thanh đều lộ bộ mặt thật của mình.

Trước kia thời điểm gia đình nàng có tiền, đều tới thăm hỏi ân cần, nhưng khi nghe tin gia đình nàng phá sản, liền tránh nàng như tráng tà, sợ các nàng gọi điện vay tiền.

Mẹ con Liễu Thanh Thanh chỉ còn có thể thế chấp nhà cửa, chuyển ra ngoài sống tạm, vì sinh hoạt, nàng chỉ có thể từ bỏ học đại học, lên Lục Thành làm công.

Kể xong chuyện này, tâm tình Liễu Thanh Thanh liền sa sút.

Tất cả ủy khuất bẫy lâu nay của nàng đều giãi bầy cho Lục Dương, vừa kể vừa khóc,...

Nàng rất áp lực, đau đớn.

Phụ thân thì trốn nợ không thấy đâu, mẹ thì bởi vì chuyện này mà đột nhiên ngã bệnh, tuy rằng về sau vẫn chịu đựng được, nhưng tinh thần đã không còn được như xưa.

Gia đình hạnh phúc ban đầu của nàng bỗng chốc tan biên thành hư ảo, cảm giác giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Liễu Thanh Thanh đã nếm trải mọi thứ trên đời, tình người ấm lạnh...

"Lau nước mắt đi."

Lục Dương cũng không biết nên an ủi nàng thế nào, hắn hối hận khi hỏi chuyện này với nàng, rút ra hai tờ giấy ăn, hắn đưa tới.

"Cảm ơn."

Liễu Thanh Thanh lau nước mắt, hốc mắt vẫn như trước một màu đỏ.

Mấy hàng khách ngồi bện cạnh đều nhìn về phía này bàn tán, Lục Dương cảm giác mình như đang bị đâm bởi gai nhọn, có lẽ bọn họ đã dựng nên một kịch bản Trần Thế Mỹ bỏ vợ rồi.

Nếu không phải như vậy, thì tại sao cô gái trẻ này lại khóc bù lu bù loa.

Lục Dương đứng dậy.

"Đi ra ngoài một chút."

Có lẽ cảm nhận được không khí xung quanh không thích hợp lắm, Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu, đứng dậy đi theo Lục Dương.

Hai người ăn cơm không bao lâu, thời gian vẫn còn rất sớm, bọn họ liền tản bộ ven đường.

"Ngươi có tính toán gì không, có muốn học đại học tiếp không? nếu cần ta có thể giúp ngươi."

Đó cũng không phải việc khó đối với Lục Dương, dù sao trước đây hắn cũng yêu thầm nàng ấy, Lục Dương hy vọng cuộc sống của Liễu Thanh Thanh sẽ tốt hơn một chút, ít nhất không giống như lời nói của bạn học kiếp trước.

Liễu Thanh Thanh khôi phục bình tĩnh, cười cười, lắc đầu nói: "Ta không muốn đi học nữa, ta có thể học tập nhiều thứ ở cửa hàng, công việc này coi như cũng có thể rèn luyện kỹ năng, nếu về sau bạn học cũ có cơ hội gì tốt, nhớ chiếu cố đến ta là được."

Nữ nhân này.

Lục Dương đã hiểu rõ ý tứ cự tuyệt.

Liễu Thanh Thanh biết rõ Lục Dương thông cảm cho nàng, nhưng nàng không muốn nhận sự giúp đỡ của Lục Dương.

"Đi đi."

Lục Dương không nói gì.

"Ngươi đã có điện thoại của ta rồi, về sau nếu như gặp khó khăn, có thể gọi điện cho ta, nên nhớ, chúng ta là bạn học cũ."

Đi dạo thêm một lúc, Lục Dương liền lái xe trở Liễu Thanh Thanh về công ty, sau đó quay lại trường học.

Ngoài tòa nhà ký túc xá sinh viên, có một con đường rộng.

Lục Dương đậu xe ven đường cạnh tòa nhà ký túc xá khu tám.

Lục Dương không vội xuống xe, hắn nhìn thấy một nhóm sinh viên từ ký túc xá đi ra.

Là nam sinh của khoa máy tính.

Lữ Phong cùng Hàn Đông đều có ở đấy.

Xem ra là bọn hắn đi tới phòng học.

Hàn Đông rất 'Trang Bức' lái một chiếc xe đạp điện, tốt độ rất chậm, cùng với sinh viên đi bộ thì không sai biệt lắm, thỉnh thoảng hắn còn dùng chân chống một cái trên mắt đất, mới miên cưỡng duy trì tốc độ chậm rì này.

Dưới ký túc xá có một chiếc xe hơi mới, rất nhanh gây sự chú ý với bọn hắn.

"Là Audi A6."

Hàn Đông có chút kinh ngạc nói ra.

"Xe này rất hiếm sao?" Bên cạnh liền có một sinh viên hỏi.

Hàn Đông âm thầm khinh bỉ bạn học nhà quê này một cái, giải thích nói: "Đương nhiên là rất hiếm, giá khoản bốn mươi đến năm mươi vạn, nghe nói hiện tại cán bộ cấp cao rất ưu thích đi loại xe này, ở huyện chúng ta cũng có một bí thư đi chiếc xe này."

"Mắc như vậy sao."

Người nọ hít vào một hơi.

Chừng đó tiền là đủ mua hai căn phòng nhỏ rồi.

"Xe của ai vậy? vài ngày trước chúng ta đều chưa thấy qua."

"Nói không chừng là xe của một viện trưởng nào đó, hoặc là xe của phụ huynh sinh viên."

"Có thể lái được chiếc xe năm mươi vạn, khẳng định trong nhà rất có tiền, xe đỗ ở đây, không phải là phụ huynh thuộc khoa máy tính à, lớp chúng ta có phú nhị đại sao?"

Lữ Phong đột nhiên nghĩ đến Lục Dương, nói ra: "Không phải xe của người nhà Lục Dương chứ."

Sinh viên khoa máy tính đều biết Lục Dương rất có tiền, mỗi ngày đều ăn cơm ở nhà hàng Tây, đi học cũng không thèm đi.

Không phải phú nhị đại, làm sao có thể tùy hứng như vậy.

Nhắc đến Lục Dương, sắc mặt Hàn Đông trở nên không tự nhiên, lạnh lùng nói: "Lục Dương làm gì mà giống kẻ có tiền, hắn chỉ là loại thích thể hiện thôi, nói không chừng hắn còn trộm tiền trong nhà để tiêu."

"Hàn Đông, nói chuyện cẩn thận một chút." Sắc mặt Lữ Phong chuyển màu.

Nhìn nhìn Lữ Phong, Hàn Đông xiết chặt tay cầm, khó chịu nói ra: "Lữ Phong, ngươi tính bợ đít như vậy sao, muốn làm chó săn cho người ta, nhưng người ta cũng không cần đâu."

"Trường học lớn như vậy, Lục Dương nếu là kẻ có tiền, ngay cả một chiếc xe điện cũng mua không được sao?"

"Mẹ kiếp, mày muốn chết à." Lữ Phong tức giận muốn xông lên, nhưng lại bị mấy sinh viên cản lại.

Vừa lúc đó.

Cửa xe mở ra.

Lục Dương từ cửa xe đi xuống.

"Lữ Phong, mọi người đang chơi gì vậy."

Mọi người nhìn lại, từng sinh viên trợn mắt há mồn, Hàn Đông mở miệng to nhất, nếu như có một quả trứng vịt chắc cũng nhét vừa miệng hắn.

Làm sao Lục Dương lại từ trên xe đi xuống.

Đây chẳng lẽ là xe của hắn sao?

Đặc biệt vừa này hắn còn nói Lục Dương không có tuổi mà mua xe điện, bây giờ hắn hận không thể dùng ngón chân mà đào một cái lỗ chui xuống.

Hắn mới mua một chiếc xe điện, mỗi ngày đều khoe khoang giàu hơn Lục Dương, không nghĩ tới Lục Dương lại mua một chiếc Audi hơn bốn mươi vạn.

Nhìn thấy Lục Dương, Lữ Phong chạy tới, có chút khiếp sợ mà hỏi: "Lục ca, xe này của ngươi sao?"

Cửa xe vẫn chưa đóng lại, nhìn vào bên trong không có một ai.

"Ừ." Lục Dương gật đầu: "Hôm này vừa đi mua đấy, có muốn lái thử không?"

"Được rồi, ta không có bằng lái xe."

Lữ Phong khoát tay từ chối.

Một đám sinh viên liền tới vây xem, nghe được lời nói Lục Dương, bọn họ đều biết Lục Dương mới mua xe.

"Lục Dương, mua chiếc mắc tiền như vậy làm gì."

"Thích thì mua thôi."

"Nghe Hàn Đông nói, xe này có giá tới bốn mươi năm mươi vạn phải không, thật sự mắc vậy sao?"

"Giá lăn bánh khoản bốn mươi bảy vạn."

"Thế cũng quá cao rồi, có tiền ta cũng chỉ dám mua chiếc mươi mấy vạn để đi thôi."

Về phần Hàn Đông.

Thừa dịp không ai để ý tới mình, hắn đạp chân ga, nhẹ nhàng rời đi không gây tiến động.

Đuổi hết Lữ Phong cùng sinh viên đi học, Lục Dương khóa cửa xe, trở lại ký túc xá.

Mở cửa, phát hiện Đinh Siêu vẫn còn ở đây.

Từ ngày gia hỏa này có máy tính, hắn triệt để hư hỏng rồi.

"Ngươi lại trốn học hả?"

Lục Dương đem chìa khóa xe cất vào trong ngăn kéo.

Đinh Siêu cũng không quay đầu lại, nói ra:"Hôm nay lớp chúng ta học toán cao cấp, không điểm danh..."

Không điểm danh sẽ không đi, cho dù có điểm danh thì điểm danh xong cũng chuồn về, khá lắm, xem ra Đinh Siêu đã tìm được con đường ở lại trường đại học rồi.

"Đ M!"

Đinh Siêu đột nhiên vỗ bàn phím một cái, tức giận la hét.

"Mẹ mày, sao mày camp bố mày mãi vậy."

"Chúng mày chơi game gia đình à, lền top camp cc...."

Lục Dương nhìn thấy cũng bất đắc dĩ.

Thứ kỹ thuật của Đinh Siêu, thật sự một lời khó nói hết, đúng là thần đông rank đồng, ông hoàng gác cổng, chúa tể feed...

"Ngươi đi ra đi, để ta báo thù giùm cho."

Lục Dương bảo Đinh Siêu đứng dậy.

"Lục ca, ngươi còn biết chơi game à."

Đinh Siêu vẻ mặt tỏ ra nghi ngờ, nhưng vẫn đứng lên nhường chỗ, cũng tại vừa rồi hắn bị nhét hành quá nhiều rồi.

"Ta có nói cho ngươi biết, ta không chơi game sao?" Lục Dương chỉnh lại DPI chuột.

"Nhưng ta chưa thấy ngươi chơi bao giờ."

Đinh Siêu không quá tin tưởng.

"Ngươi đã nghe câu thờ này chưa? Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu, một hữu đối thủ đích nhật tử, thái tịch mịch liễu....

(Lên núi cao chót vót, nhìn xung quanh toàn là núi nhỏ, thời gian trôi qua không có đối thủ, quá chán nản...)

(Ý câu này của Lục Dương là đăng cấp của mình quá cao, không ai chơi lại được, nên không thèm chơi game.)

Vừa nói chuyện, Lục Dương thuần thục thao tác bàn phím, đem Top đối diện solokill...

Đinh Siêu vốn cho rằng Lục Dương đang ngồi xạo lền~ ,kết quả phát hiện, Lục Dương thật sự ngưu bức.

Chứng kiến Lục Dương solokill top đối phương, còn thuận tiền gặt luôn cái mạng của rừng lên gank, một cú penta kill xuất hiện.

Đinh Siêu minh bạch.

Đây chính là đại thần.

"Lục ca, ngươi dạy ta chơi game đi."

Khuôn mặt Đinh Siêu chờ mong.

Lục Dương không lưỡng lự mà cự tuyệt: "Ngươi không có thiên phú, dạy không nổi a."

Đây là lời nói thật của Lục Dương.

Kiếp trước Lục Dương mang theo hắn leo bao nhiêu trận rank, dạy bao nhiều lần, chỉ từng bụi cây để cắm mắt, kinh nghiệm di chuyển, tính thời gian hồi phép bộ trợ, kết quả gia hỏa này, vẫn một mực gác cổng rank đồng không chịu đi lên.

Đinh Siêu bị đả kích, bất quá cũng chỉ duy trì được vài phút mà thôi.

Trong lúc Lục Dương ra ngoài nghe điện thoại, Đinh Siêu lại bắt đầu hành trình săn đồng đội của mình.

Là điện thoại của Quan Nguyệt gọi tới.

"Lục Dương, chủ nhật đến trường học, anh đừng có quên."

"Nhớ rồi, đi dự sinh nhất của Trương Oánh Oánh đúng không." Lục Dương ngược lại không có quên chuyện này, không nghĩ tới Quan Nguyệt lại gọi điện cố ý nhắc nhở hắn.

"Không phải là Trương Oánh Oánh, mà là Triệu Oánh Oánh, ngươi nhớ cho kĩ vào."

Quan Nguyệt uốn nắn Lục Dương.

"Tốt, nhớ rồi.... Triệu Oánh Oánh, mà nay ngươi gọi cũng sai rồi." Lục Dương đưa điện thoại kẹp ở trên cổ, đưa tay xuống dưới quần buộc lại dây chun.

"Ta sai ở đâu?"

"Ngươi xưng hô sai rồi, ai bảo ngươi gọi tên ta, phải gọi là lao~ công~"

"Không gọi."

"Gọi một tiếng đi."

"Không..."

....

Hai người ồn ào một phen, cuối cùng vẫn là Quan Nguyệt đầu hàng, nũng nịu kêu lão công, Lục Dương lúc này mới cảm thấy mỹ mãn.

Khi dễ Quan Nguyệt xong, hắn cảm thấy rất vui vẻ.

"Đúng rồi."

Lục Dương nghĩ tới một việc.

Bản thân đột nhiên mua xe, chuyện này có lẽ nên nói với Quan Nguyệt một câu, lúc trước hắn chưa nói với nàng, bởi vì tiền nhuận bút vẫn chưa cầm tới tay, bây giờ có rồi vẫn nên nói cho Quan Nguyệt biết một tiếng.

Đi tới trường học Quan Nguyệt, hắn nhất đinh phải lái xe qua, đại học Hà Đông ở vùng ngoại thành, xa như vậy bắt taxi tới cũng bất tiện.

"Quan Quan, anh mua xe rồi."

Lục Dương nghiêm túc nói.

Quan Nguyệt không có giật mình, ngược lại hỏi: "Mua xe gì, xe đạp sao? nhãn hiệu gì."

Nàng cho rằng Lục Dương mua xe đạp, sinh viên ở trường học mua xe đạp rất bình thường.

"Không phải xe đạp, em có thể nghĩ cao hơn được không?"

"Là xe đạp điện sao?"

Quan Nguyệt suy nghĩ một chút còn nói thêm.

Không có nghe Lục Dương trả lời, Quan Nguyệt lại đổi giọng: "Không phải là xe máy đi, ngươi mua xe máy rồi hả?"

Đây là loại xe mà Quan Nguyệt có thể nghĩ đến lớn nhất.

Năm 2010 Lục Thành còn chưa có lệnh cấm xe máy, tùy ý vẫn có thể nhìn thấy xe máy chạy ngoài đường, tại một số nơi ở chợ, còn có xe ôm nữa.

Nhưng mà chỉ còn hai năm nữa thôi, Lục Thanh bắt đầu ra sức chỉnh đốn xe gắn máy, qua vài năm nữa, trên cơ bản xe máy đã bị đào thải rồi.

Lục Dương quyết định không đùa Quan Nguyệt nữa, nói ra: "Ta mua xe hơi."

"Xe hơi?"

Quan Nguyệt hồ nghi: "Lão công, bớt giỡn đi, anh có tiền mua xe hơi sao, còn có bằng lái xe nữa."

Tốt.

Vậy mà dám xem thường ta.

Lục Dương không phục.

Hắn dùng di động chụp chiếc chìa khóa Audi trong ngăn kéo, rồi gửi tới Quan Nguyệt, nói ra: "Em mở to hai mắt ra mà nhìn."

"Cái bật lửa?" Quan Nguyệt nhìn thoáng qua ảnh chụp, liền xác định, đây không phải chìa khóa xe chính gốc, nàng biết rõ, chía chìa khóa xe này là của Audi, ở huyện Thanh Sơn cũng không có mấy chiếc, hơn nữa, ở vỉa hè bên cạnh trường học của nàng cũng bán bật lừa loại này.

Nàng vội vàng truy vấn hỏi: "Ngươi mua bật lửa làm gì, ngươi có phải hút thuốc lá không?"

Lục Dương:....

Xem ra, không có bằng chứng, Quan Nguyệt sẽ không tin lời nói của mình, Lục Dương đem bằng lái xe và giấy đăng ký xe chụp gửi cho Quan Nguyệt.

Lần này Quan Nguyệt mới xác định Lục Dương thật sự mua xe rồi, còn mua một chiếc Audi, bằng lái xe với giấy đăng ký xe làm giả sẽ bị đi tù đó.

Nàng rất lo lắng hỏi: "Lão công, tiền ở đâu mà mua vậy?"

Lục Dương cũng đã chuẩn bị kỹ càng, hắn nói ra: "Sau khi khai giảng, anh đã bắt đầu viết tiểu thuyết, còn được xuất bản thành sách, trên mạng cũng rất nổi nên kiếm được không ít tiền, không tin anh gửi cho em xem."

Lục Dương chụp lời giới thiệu của tác giả trên quyển sách, gửi qua cho Quan Nguyệt xem, lúc này nàng mới yên lòng lại.

Bản thân mình vừa ý nam nhân quả thật không tệ, Quan Nguyệt lần nữa xác định, bản thân mình vô cùng tinh mắt, ít nhất so với mẹ mình mạnh hơn nhiều.

Lão Quan nếu biệt Quan Nguyệt nghĩ như vậy, không biết có thể bị tức chết hay không, bản thân nuôi ong tay áo rồi.!!

Vì chứng mình bản thân không nói dối, cũng vì làm cho Quan Nguyệt càng yên tâm, Lục Dương gửi địa chỉ web tiểu thuyết cho Quan Nguyệt.

Quan Nguyệt ấn mở ra sau đó, tự nhiên biết rõ Lục Dương đều nói sự thật.

Nhưng mà, Lục Dương quên một việc, một việc rất quan trọng.

---

Ký túc xá nữ sinh phòng 302-Đại Học Hà Đông.

Cúp điện thoại sau đó, Quan Nguyệt vội vàng bật máy tính lên, ấn mở trang web Lục Dương đưa tới, phát hiện một quyển tiểu thuyết mạng.

Quan Nguyệt không thích đọc tiểu thuyết, nhưng nhìn vào phần bình luận truyện, hơn vạn người đều khen ngợi, trong nội tâm nàng tràn đây cảm giác tự hào.

Giống như mỗi bình luận khen Lục Dương, đều là khen nàng,

Mỗi một bình luận Quan Nguyệt đều cẩn thận xem.

Ngẫu nhiên có ngươi chê dở, nàng liền tiến vào phản bác.

Cuối cùng.

Ở nội dung giới thiệu bộ truyện, có một group chat, nàng liên xin vào, rất nhanh, liền được xét duyệt thông qua, nàng thuận lợi được thêm vào nhóm.

"Quan Quan, ăn cơm đi."

Chưa kịp nhìn nội dung bên trong nhóm chat, Quan Nguyệt đã bị Triệu Oánh Oánh kêu ra ngoài ăn cơm.

Mấy bạn cùng phòng rất nhanh đi tới nhà ăn.

"Bạn trai ngươi tới không?"

Triệu Oánh Oánh hỏi.

Quan Nguyệt gật đầu: "Ta vừa gọi điện thoại hỏi hắn, hắn bảo sẽ tới đúng giờ."

Một bên Trương Yến vừa cười vừa nói: "Vậy là tốt rồi, như vậy Tiểu Vương nhà ta không phải cô đơn rồi."

Triệu Oánh Oánh cũng thật cao hứng: "Thế là coi như ký túc xá chúng ta đại đoàn viên rồi, chủ nhật, buổi sáng chúng ta nấu cơm dã ngoại, xế chiều thi đi hát thấy thế nào?"

"Sinh nhật của ngươi, ngươi an bài là được rồi."

Trước cửa Tây Môn, ăn xong cơm tối, Lục Dương đã bị Trần Thu Nguyệt kêu ra.

Thời tiết đã rất lạnh rồi.

Hai người đều mặc áo lông dày đặc.

"Nghe nói ngươi mua xe rồi hả."

Đôi mắt hoa đào của Trần Thu Nguyệt chớp chớp.

Lục Dương quay đầu nhìn xung quanh một vòng.

Trần Thu Nguyệt khó hiểu, giật giật ống tay áo của hắn: "Ngươi tìm cái gì vậy."

"Ta đang tìm gián điệp, ngươi có phải hay không an bài gián điệp bên cạnh ta?" Lục Dương cười nói.

Trần Thu Nguyệt giờ mới hiểu được, mình lại bị gia hỏa này đùa giỡn, nàng bấm cánh tay Lục Dương một cái, nói ra: "Việc này cần gì ta phải dùng gián điệp, truyện này đã được tuyên truyền khắp nơi rồi."

Lục Dương cũng không quá khó hiểu, một sinh viên năm nhất, mua được một chiếc Audi hơn bốn mươi vạn, sẽ rung động như thế nào trong trường học.

Nếu như ở ngoài xã hội.

Một chiếc Audi ngược lại cũng không được coi vào đâu.

Trần Thu Nguyệt cũng không phải quá kinh ngạc.

Dù sao, nàng cũng biết được bí mật của Lục Dương.

Mỗi tháng đều có nhiều tiền nhuận bút như vậy, mua cái gì chả được.

Hai người đi dạo đến cửa hàng Lý Minh Bác.

Cửa hàng không còn nhiều sinh ý như lúc trước nữa.

Nhìn thấy hai người đi đến, Lý Minh Bác lộ ra nụ cười hồn nhiên.

Lục Dương hỏi.

"Hôm nay sinh ý như thế nào, bán được nhiều không?"

"Bán được vài đôi bít tất, một bộ quần áo mùa thu, một chiếc áo lông, tổng cộng được hơn hai trăm tệ."

Lý Minh Bác nói qua, lại đêm một chiếc áo bỏ vào túi đưa cho khách hàng.

Sinh ý quả nhiên thấp xuống rất nhiều.

Đây đều nằm trong dự tính của Lục Dương, nếu quả thật ngày nào cũng bán được hơn một ngàn, Lục Dương cùng Lưu Lỗi cũng sẽ không rút khỏi.

Cùng Lý Minh Bác nói vài câu, hắn và Trần Thu Nguyệt tiếp tục đi dạo.

Từng quầy hàng đều đổi qua bán quần áo mua đông rồi.

Điều này cũng đại biểu cho mùa đông của Lục Thành thật sự đến rồi.

Cũng không biết lúc nào có tuyết rơi.

Đi dạo vài vong ở Tây Môn, hài người đều đã tự ăn cơm, cũng không mua cái gì, đại khái khoản tám giờ, Lục Dương đưa Trần Thu Nguyệt trở lại ký túc xá.

Chủ nhật.

Lục Dương đã sớm dậy từ sớm, hắn không quên hôm nay mình có cuộc hẹn với Quan Nguyệt.

Tùy tiện uống một ly sữa đậu nành, Lục Dương liền lái xe về đại học Hà Đông.

Vừa sáng sớm đường cũng không kẹt xe, dùng không đến nửa canh giờ, Lục Dương đã đi đến địa điểm, hai Đại Học chỉ có cách nhau mười mấy cây số, nếu không phải trên đường còn chờ đèn đỏ, Lục Dương đã sớm có thể đến nơi.

Đến Đại Học Hà Đông.

Lục Dương đem xe dừng ở bên ngoài trương học.

Trước không vội gọi cho Quan Nguyệt, Lục Dương đi phụ cận siêu thị, mua hoa quả cùng sữa bò, sau đó mới đi tới trường học.

Lục Dương đỗ xe ở cửa Nam, nên rất nhanh đã đi tới ký túc xá Quan Nguyệt.

Đi tới dưới lầu, hắn mới gọi điện thoại cho Quan Nguyệt.

Nữ sinh ký túc xá ở lầu một, nhìn thấy bên ngoài có nam sinh chờ đợi, trên tay lại cầm nhiều đồ vật, các nàng còn tưởng hắn truy cầu nữ sinh nào.

"Huynh đệ, theo đuổi nữ sinh không phải như vậy đâu."

Một người mặc trang phục model học sinh đi tới, cười hì hì nhìn vào Lục Dương.

Lục Dương nhìn xem hắn, nam sinh này ăn mặc rất hợp thời trang, tướng mạo cũng miễn cưỡng coi như là đẹp trai, hắn cười nói: "Làm sao ngươi biết ta tới đây để theo đuổi nữ sinh hay sao?"

Nam sinh viên model cười nói: "Cái này còn không phải quá dễ dàng sao, người nhìn bọn hắn đi, cả đám đều tới tay không, điều này chứng tỏ bọn hắn đều có bạn gái, chỉ có mình ngươi ôm nhiều đồ tới vậy."

Hắn nói xong còn chỉ vào mấy nam sinh đằng xa.

Nam sinh model tựa hồ khoe khoang kinh nghiệm phong phú của mình, còn nói thêm: "Ngươi mua đồ như vậy, tặng nàng, nàng sẽ lấy chia ra cho bạn cùng phòng nữa, nữ sinh cũng sẽ không nhớ kỹ đến ngươi, nếu ngươi đưa vòng cổ, bông tai, những thứ gì lấp lánh ấy....Còn nếu như không có tiền thì mua mấy thứ như bao tay, khăn quàng cổ."

Nhìn gia hỏa này chậm rãi nói, Lục Dương không biết nên cười hay không.

Gia hỏa này đúng là có bản lãnh a.

Đợi một lát sau.

Một nữ sinh có dáng vẻ không tệ đi ra, nam sinh model vẫy vẫy tay, hai người liền quàng tay rời đi, trước khi đi, nam sinh model còn nhìn về hướng Lục Dương gật đầu như thể khoe khoang.

Gia hỏa này.....

Lục Dương không biết nói gì cho phải.

Nữ sinh kia cũng không tệ, nhưng so với Quan Nguyệt mà nói, còn kém rất xa, may mắn lần này chạy nhanh, bằng không lát nữa hắn phải 'trang bức' với tên này lại.

Quan Nguyệt cũng không làm Lục Dương đợi lâu.

Rất nhanh liền đi xuống.

Hình như nàng còn cố ý trang điểm một tí, hôm này nàng mặc một chiếc áo khoác thể thao màu vàng, phía dưới mặc quần thể thao Adidas, trên chân mang giày thể thao màu trắng.

Tóc phía sau cột thành đuôi ngựa, lông mi dài nhỏ, trên khuôn mặt trái xoan còn có nét trang điểm nhàn nhạt.

Đúng là tiêu chuẩn tạo hình nữ sinh nhà bên.

Quan Nguyệt vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt bốn phía của nam sinh, đúng là mỹ nữ, bất cứ ở đâu cũng là tiêu điểm của mọi người.

"Anh mua nhiều như vậy làm gì?" Quan Nguyệt nhìn Lục Dương cầm sữa bò cùng hoa quả.

Lục Dương đưa hết cho nàng, nói ra: "Anh đi một chuyến tới đây cũng không thể đi tay không được, người lấy đi, lên chia cho bạn cùng phòng."

"Được."

Quan Nguyệt nhu thuận gật đầu.

Đem đồ ăn cầm lấy.

Lục Dương mua cũng mua rồi, nàng cũng không thể trả lại được.

"Còn có cái này...."

Lục Dương lại từ áo khoác bên trong lấy ra một cái hộp, đây là chiếc điện thoại hắn mua lúc trước, bây giờ mới có cơ hội đưa cho Lục Dương.

"Anh mua một cái smartphone, tặng cho em nghe nhạc cho rõ."

Quan Nguyệt nhìn điện thoại, vừa cảm động vừa đau lòng: "Điện thoại kia em vẫn còn sài tốt, anh mua điện thoại mới làm gì, quá lãng phí rồi."

"Quan Quan lão bà, thời đại thay đổi rồi, điện thoại bàn phím cơ vẫn nên đưa vào bảo tàng thì hơn."

Lục Dương thò tay lên đầu chọc Quan Nguyệt một cái.

Nam sinh xung quanh cũng không la hét, bọn hắn thấy được Lục Dương lấy ra là điện thoại gì, một chiếc iphone gần năm sáu nghìn tệ một cái.

Khó trách hắn lại có thể theo đuổi được muội tử xinh đẹp như vậy.

Bảo Lục Dương ở dưới trờ một lát, Quan Nguyệt cầm lấy đồ ăn cùng điện thoại đi lên.

Vừa tới cửa phòng ngủ.

Chợt nghe Triệu Oánh Oánh kinh ngạc nói: "Quan Quan đồng học, ngươi kiếm được từ đâu nhiều thức ăn vậy."

Hoàng Hà cùng Trương Yến nhìn lại.

Quan Nguyệt ngượng ngùng nói: "Là Lục Dương mang đến, nói chia cho mọi người cùng ăn."

Nói xong, nàng đem hoa quả cùng sữa bò để qua một bên.

"Chiếc điện thoại mới này cũng là do vị kia nhà ngươi mua cho hay sao?" Triệu Oánh Oánh chứng kiến Quan Nguyệt đặt điện thoại trên bàn.

"Đúng vậy a."

Quan Nguyệt biểu lộ vẻ mặt hạnh phúc.

Triệu Oánh Oánh cầm lấy điện thoại, nhìn nhìn, hâm mộ nói: "Quan Quan, bạn trai ngươi đối xử với ngươi thật tốt, ta mới xem qua tin tức, đây là sản phẩm mới của Apple, có giá gần sau nghìn tệ."

Hoàng Hà cũng tiếp lời.

"Mắc như vậy sao, xem ra bạn trai Quan Quan thật sự có tiền."

Một bên khác Trương Yến cũng thể hiện nét mặt hâm mộ, trong phòng chỉ có nàng cùng Quan Nguyệt là có bạn trai, nhưng nàng rõ ràng, bạn trai mình khẳng định không có khả năng mua cho nàng một chiếc điện thoại.

Huống chi còn là điện thoại mắc tiền như vậy.

Dươi sự giật dây của bạn cùng phòng, Quan Nguyệt mở hộp điện thoại, lộ ra bên trong một chiếc iphone màu trắng, khéo léo đẹp đẽ, ở thời đại này, tuyệt đối là chiếc điện thoại đỉnh phong.

Thay đổi sim, Quan Nguyệt đem chiếc điện thoại cũ cất đi.

Triệu Oánh Oánh nhắc nhở mọi người thu thập đồ đạc xong, lại hỏi Trương Yến: "Bạn trai ngươi tới chưa?"

Trương Yến ngượng ngùng, nói :" Hắn vừa mới đi ra ngoài, có lẽ năm sáu phút nữa mới trở lại."

"Chúng ta xuống dưới đợi đi."

Rất nhanh.

Bốn nư sinh trang điểm xinh đẹp đi xuống lầu.

Thời điểm khai giảng, Lục Dương cũng đã gặp các nàng một lần, nói chuyện cũng rất tự nhiên.

"Lục Dương, chờ một lát, bạn trai Trương Yến sắp tới rồi." Triệu Oánh Oánh còn giải thích thêm: "Hôm nay hành trình chúng ta sẽ tới công viên rừng rậm cắm trại, sau đó xế chiều thì đi KTV hát."

"Ta không có ý kiến, các ngươi cứ sắp xếp đi." Lục Dương giang tay ra.

Hôm nay hắn tới chủ yếu là vì Quan Nguyệt, về phần làm gì, hắn cũng không có bất kỳ yêu cầu nào.

Triệu Oánh Oánh thở ra một hơi.

Nàng còn lo lắng Lục Dương lại có ý kiến đối với sắp xếp của mình.

Mười phút sau.

Trương Yến gọi điện thúc dục bạn trai lần nữa, bạn trai của nàng rút cuộc đã tới.

Một nam sinh vội vàng chạy tới, xin lỗi nói ra: "Xin lỗi, vừa rồi ta đợi xe buýt của trường hơi lâu."

Lục Dương cười cười không nói.

Mấy phút vừa rồi, hắn còn thấy hai chiếc xe buýt trở về đấy, rõ ràng lấy cớ mà cũng không chịu tìm hiểu gì cả.

Bất quá, ngoài trừ Lục Dương biết, những người khác cũng không có phát hiện.

Lục Dương cũng không rảnh rỗi đến mức vạch trần lời nói dối của người ta.

Bất quá vẫn nên tìm cơ hội nói Quan Nguyệt cách xa gia hỏa này một chút, sinh viên này là bạn trai của Trương Yến, còn học chung một trường đại học, khó tránh khỏi về sau thường ghé thăm ký túc xá của nàng.

"Xin chào, ta là Vương Khánh Huy."

Vương Khánh Huy đi tới bên cạnh Lục Dương."

"Lục Dương."

Lục Dương vươn tay ra, trong lời nói của mình mang vài phần xa cách.

Loại người thuận miệng là nói dối như vậy, Lục Dương cũng không muốn cùng hắn có mối quan hệ gì.

Bắt tay, Vương Khánh Huy tiếp tục cùng Lục Dương nói chuyện.

"Lục Dương, nghe Trương Yến kể ngươi không học ở đây à."

"Không phải, ta học ở Đại Học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông."

Lục Dương cầm tay Quan Nguyệt, qua loa trả lời.

Nghe được tên Đại Học Khoa Học Kỹ Thuật, Vương Khánh Huy lộ lên một tia khinh thường không dễ phát hiện, ở Lục Thành, ai chẳng biết Đại Học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông là một trường loại hai, so với Đại Học Hà Đông còn nhiều hơn bốn chữ, rồi lại hoàn toàn không cùng cấp bậc với nhau.

Qua loa vài câu, Vương Khánh Huy chạy tới bên cạnh bạn gái của hắn, không biết đang thì thầm cái gì.

Trương Yến cũng vì hắn tới trễ nên có chút giận dỗi, được hắn dỗ dành vài câu liền lập tức lộ ra bộ dạng vui vẻ sau đó.

"Nếu như đã đến đồng đủ rồi, chúng ta đi thôi."

Triệu Oánh Oánh mở miệng nói ra.

Một đám người đi ra cửa trường.

Triệu Oánh Oánh lên kế hoạch đi công viên rừng rậm, bên kia hoàn cảnh đều tốt, hơn nữa vé vào cửa lại được miễn phí, rất nhiều người đều ưu thích tổ chức dã ngoại ở đó.

Mọi thứ tổ chức dã ngoại đều được Triệu Oánh Oánh chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu ít đồ vặt vãnh.

"Các ngươi đợi một tí nha, ta vào siêu thị mua ít đồ."

Triệu Oánh Oánh nói xong liền kéo Hoàng Hà chạy vào siêu thị

Mười phút sau đó, hai người cấm theo túi sách lớn đi ra, ở bên trong túi toàn các loại đồ ăn vặt,...

Lục Dương liền đi lên nhận một cái túi.

Rất nặng đấy.

Đúng là mua cũng không ít đồ.

Vương Khánh Huy nhìn thấy Lục Dương hỗ trợ, cũng đi qua, đem túi của Hoàng Hà nhận lấy, hỏi hắn: "Chúng ta di chuyển như thế nào? Bắt taxi hay đi xe bus?"

"Đi xe bus đi, taxi thì cần phải hai xe, cũng quá lãng phí rồi." Hoàng Hà có chút chần chờ nói.

Xe taxi chỉ có thể ngồi bốn người, bọn hắn có tận sáu người lẫn.

Nếu thuê hai chiếc mà nói, lại có chút không lợi lắm.

Xe taxi Lục Thành vẫn còn rất đắt, một kilômét đã tốn tới 10 tệ, từ đây đến công viên rừng rậm, ít nhất cũng phải bốn mươi năm mươi tệ, đối với sinh viên bọn họ không rẻ chút nào.

Vương Khách Huy suy nghĩ một chút, liếc nhìn Lục Dương nói ra: "Người xe bus cũng quá chậm rồi, còn mang theo nhiều đồ như vậy có hơi bất tiện, nếu không như vậy đi, chúng ta liền thuê hai chiếc xe hơi, mỗi xe đều ngồi ba người."

"Không cần thuê xe, cũng quá phiền toái rồi." Lục Dương trực tiếp lắc đầu.

Không đợi Lục Dương nói hết câu, Vương Khánh Huy đột nhiên cổ quái nói ra: "Lục Dương, thuê xe cũng chỉ tốn chút tiền thôi, không có đắt lắm đâu."

Trong lời nói của hắn lại giấu kim bông,

Ngoài mặt biểu khiên khuyên Lục Dương, nhưng trên thực tế lại chê Lục Dương là đồ keo kiệt, cũng không bỏ tiền ra thuê xe được.

Nhìn ở ngoài trông Vương Khánh Huy rất hào phóng, còn Lục Dương thì keo kiệt, nhưng kỳ thật coi như thuê xe, hai người bọn họ cũng trả tiền như nhau thôi.

Nghe được Vương Khánh Huy nói như vậy.

Quan Nguyệt nhíu nhíu mày, có chút bất mãn.

Triệu Oánh Oánh sắc mặt cổ quái, liếc qua Vương Khánh Huy.

Lục Dương keo kiệt?

Vừa rồi hắn còn mua đồ ăn sáng cho bạn gái ngươi hết hai trăm tệ đấy, ngươi còn đi tới tay không kia kìa, còn không biết ngại mà nói lời này à.

"Khánh Huy, ngươi hiểu lầm rồi." Trương Yến vội vàng dàn xếp.

Chứng kiến biểu lộ mấy người bên cạnh, Vương Khánh Huy biết mình thể hiện hơi quá, hắn cười nói: "Lục Dương, ngươi chớ để ý việc này, ta hay nhanh mồn nhanh miệng mà, không có ý tức gì khác, ngươi nói chúng ta làm sao bây giờ?"

Lục Dương nhìn hắn một cái.

Kiếp trước, hắn đã gặp nhiều loại người ở ngành giải trí rồi, Vương Khánh Huy chỉ là một con tép trong số đó mà thôi.

"Không cần, ta lái xe tới rồi, chen lấn một tí là đủ ngồi."

Lục Dương thản nhiên nói.

"Cái gì, ngươi lái xe tới rồi!"

Vương Khánh Huy nhìn bạn gái mình, không phải Trương Yến nói Lục Dương là sinh viên năm nhất sao?

Triệu Oánh Oánh cũng rất kinh ngạc, nàng biết Lục Dương rất có tiền, còn mua tặng bán gái điện thoại mới nhất, nhưng không nghĩ tới hắn lại có xe.

Chỉ có Quan Nguyệt vẫn giữ bình tĩnh vì nàng sớm biết từ trước.

"Đúng vậy."

Lục Dương lấy ra chìa khóa.

Ấn một cái.

Ting Ting....

Một chiếc Audi màu đen ven đường lập lòe vài cái.

Lần này bọn hắn mới chắc chắn, Lục Dương thật sự mua xe, nét mặt mấy nữ sinh đều trở nên kinh ngạc.

Cái này trong tiểu thuyết gọi là Phú Nhị Đại phải không?

Tuy rằng ở trong trường học phú nhị đại không phải không có, nhưng mà bọn hắn vẫn chưa thấy phú nhị đại nào năm nhất đã mua một chiếc xe riêng cho mình.

Muốn nói đến bất ngờ nhất chính là Vương Khánh Huy rồi.

Từ lúc lên đại học, hắn đã làm thêm ở quán bar mấy tháng, nhận thức được không ít chiếc xe.

Chiếc xe này của Lục Dương, cũng không phải loại xe phô thông hắn hay gặp, chỉ có các đại lão bản trở lên mới đi chiếc này.

Vương Khánh Huy ngượng ngùng cười cười, nói ra: "Lục ca lái xe tới không nói sớm, như vậy chúng ta không cần thuê xe nữa rồi, chen lấn một phen là được."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

Chở một lần nhiều người cũng được, coi như thật sự bị cảnh sát bắt được, cũng chỉ tốn mấy trăm tệ tiền phạt thôi.

Hơn nữa.

Hắn không tin mình vận khí kém như vậy, ra ngoài đường liền bị cảnh sát hỏi thăm đâu.

Sau khi mở cốp, đem hai túi thức ăn cùng balo đều bỏ vào trong.

Mấy người liền lên xe.

Lục Dương cùng Vương Khánh Huy ngồi ở phía trước, bốn nữ sinh còn lại thì ngồi ở phía sau, không gian của chiếc Audi A6 vẫn rất rộng, bốn người ngồi phía sau cũng không lộ vẻ chen chúc.

Lục Dương mở GPS, thiết lập điểm đến, rồi bắt đầu đi.

Vốn Quan Nguyệt còn lo lắng cho kỹ thuật lái xe của Lục Dương, nàng biết rõ Lục Dương mới nhận bằng lái xe, nhưng thật không nghĩ tới, chiếc xe Lục Dương lái vô cùng vững vàng, hầu như không hề cảm thấy lắc lư gì luôn.

"Lục ca, chiếc xe này ngươi mới mua à."

Ngồi ở vị trí bên cạnh, Vương Khánh Huy bắt đầu tìm Lục Dương nói chuyện phiếm.

"Ừ, mới mua cách đây mấy ngày thôi."

Lục Dương vừa lái xe vừa trả lời.

"Lục ca, trong nhà kinh doanh gì vậy."

"Chỉ là gia đình bình thường thôi."

Vương Khanh Huy cảm thấy Lục Dương lại khiêm tốn.

Mới lên đại học liền mua chiếc xe hơn mười vạn, tại sao có thể gọi là gia đình bình thường được, có lẽ lý giải gia đình bình thường của giới nhà nhàu, khác xa với bọn họ.

Lục Dương cũng không có ý tứ trao đảo, chỉ chuyên tâm lái xe trên đường, ngược lại mấy nữ sinh đằng sau líu ríu không thôi.

Đại khái nửa giờ sau.

Chiếc xe đã đến công viên, đem xe đậu ở bên đường, mấy sinh viên liền cầm đồ hướng phía công viên đi đến.

Công viên rừng rậm rất lớn.

Nếu cảm giác phương hướng không tốt, rất dễ dàng bị lạc đường, nơi đây Lục Dương đã từng tới trước đây mấy lần.

Đi một vòng lớn, mấy người đã tìm được một chỗ hạ trại, bên kia còn có người đang nấu cơm, có người thì dựng lều.

Triệu Oánh Oánh cùng Quan Nguyệt đem hai cái thảm trải rộng ra, phía trên còn đặt đồ ăn vặt.

Trương Yên lại từ trong túi xách lấy ra một bộ bài.

"Chúng ta đánh bài tú-lơ-khơ đi."

"Được, được."

Quan Nguyệt lộ ra vẻ cao hứng.

Triệu Oánh Oánh nhìn nhìn Lục Dương cùng Vương Khách Huy hỏi: "Các ngươi có muốn chơi cùng không?"

"Ta không chơi."

Lục Dương lắc đầu, hắn lo lắng nếu mình mà chơi thì các nàng sẽ khóc mất, cứ để cho các nàng có thể chơi vui vẻ đi.

Vương Khánh Huy cũng không tham gia náo nhiệt, hắn đối với Lục Dương rất hứng thú, nhìn thấy Lục Dương không có ý định chơi, hắn cũng khoát tay cự tuyệt.

Bốn nữ sinh quyết định chơi tiến lên theo cặp.

Hai người một đội, mỗi đội đều cầm mười ba quân bài như tiến lên bình thường, về nhất được 3 điểm, nhì 2 điểm , ba 1điểm, bét không có điểm nào, đội nào đánh mười ván nhiều điểm hơn sẽ thắng.

Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh phân vào một đội, Trương Yến cùng Hoàng Hà một đội.

Lục Dương ở phía sau coi Quan Nguyệt đánh bài.

Kỹ thuật của nàng và Triệu Oánh rất tốt, cả hai đều hiểu ý nhau, đều kiếm được điểm mỗi ván.

"Lục ca hút thuốc không?"

Vương Khánh Huy từ túi móc ra một hộp Furongwang, đưa cho Lục Dương một điếu.

Lục Dương khoát tay áo: "Ta không hút thuốc."

Nói xong, hắn còn cảm nhận được ánh mắt Quan Nguyệt liếc qua.

Nha đầu kia, đánh bài mà còn phân tâm, tập trung vào đi chứ.

Vương Khánh Huy cho rằng Lục Dương không thích hút thuốc, lấy lòng nói: "Không hút thì tốt, đỡ phải nhiễm phải tật xấu này, bây giờ muốn bỏ cũng không được."

Vương Khánh Huy đốt một điếu thuốc, hít vài hơi.

Lại rất khách khí noi: "Lục ca, về sau có con đường phát tài, dẫn ta đi theo với, bưng trà rót nước đều được, khó khăn mấy ta cũng làm."

Lục Dương chỉ cười cười.

Coi như có cơ hội, hắn cũng không dám dùng tên này, gia hỏa này, chính là một khúc xương đấy.

Hắn cười nói: "Muốn làm cái gì thì đợi đến lúc tốt nghiệp rồi tính, hiện tại mới năm nhất thôi, bắt đầu tính đến những chuyện này vẫn còn hơi sớm, với lại trường học của ngươi là trường đại học trong điểm của tỉnh, ra trường thì không lo thiếu cơ hội."

Vương Khánh Huy có hơi chút thất vọng, lại hút vài hơi sau đó, bóp tắt tàn thuốc, nói ra: "Không có đơn giản vậy đâu, hiện tại sinh viên không còn đáng giá nữa rồi."

Không nghĩ tới tên này còn nhận thức được như vậy đấy.

Không giống như những người mới lên đại học, liền cảm thấy tương lại đang chào đón mình phía trước, tốt nghiệp sau làm một công ty nước ngoài, lương tháng hơn mười vạn...

"Bên kia có chỗ thuê lò nướng đấy, chúng ta qua mượn đi."

Lục Dương chỉ vào chỗ nhiều người đang đứng nói ra.

Vương Khánh Huy nhẹ gật đầu.

Sau khi biết rõ Lục Dương rất có tiền, thái độ của hắn đã sớm phát sinh biến hóa, trước ngạo mạn sau cung kính, Lục Dương nói gì hắn sẽ gật đầu.

Muốn thuê lò nướng cần thế chấp hai trăm tệ, tiền thuê thì ba mươi tệ một giờ, còn được tặng kèm than củi, Lục Dương nộp tiền thuê, lại tiện tay mua một đống chuối nướng, sau đó hai người liền cầm theo đồ vật trở về.

"Ồ, các ngươi mang cái gì về vậy."

Triệu Oánh Oánh nhìn hai người vác theo bao lớn bao nhỏ trở về.

Vương Khánh Huy nói: "Lục ca thuê đồ để nướng, đợi lát nữa chúng ta có đồ nướng ăn rồi."

Mấy nữ sinh nghe vậy đều tỏ ra hứng thú.

Cắm trại ăn đồ nướng, còn là lần đầu tiên các nàng trải nghiệm.

Kết thúc ván bài, bốn nữ sinh đều chạy tới hỗ trợ, các nàng giúp đỡ đem rau củ xếp vào vỉ nướng, Lục Dương thì bỏ than củi vào, đem thịt gà,... đặt ở phía trên.

Một bên nướng, một bên thêm gia vị, chỉ chốc lát, một mùi thơm truyền khắp mọi nơi.

"Thơm quá."

Quan Nguyệt nhịn không được nuốt nước miếng.

"Đừng có gấp, thịt còn chưa chín, chờ một lát rồi anh gắp cho ăn." Lục Dương nhìn nàng như con mèo nhỏ thèm ăn.

"Không được, cái thứ nhất phải để cho Triệu Oánh Oánh, hôm nay là sinh nhật nàng." Quan Nguyệt cự tuyệt.

Lục Dương thuận theo nàng nói: "Tuân lệnh công chúa bệ hạ."

Triệu Oánh Oánh liền mở miệng đùa giỡn Quan Nguyệt.

Quan Nguyệt xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt.

Đùi gà vẫn còn chưa chín, nhưng cánh gà đã chín rồi, Lục Dương đem cái đầu tiên đưa cho Triệu Oánh Oánh, nói ra: "Sinh nhật vui vẻ."

Triệu Oánh Oánh tỏ ra cao hứng, nói một tiếng cảm ơn, cũng không khách khí nhận lấy thưởng thức.

Không để cho mấy nữ sinh cùng phòng Quan Nguyệt đợi lâu.

Lục Dương đem toàn bộ cánh gà nướng chín đưa tới cho các nàng.

Bởi vì Lục Dương tăng thêm hạng mục đồ nướng, làm cho kế hoạch nấu cơm ban đầu có chút nhàm chán diễn ra thuận lợi hơn.

Mấy nữ sinh đều rất vui vẻ.

Sau khi ăn xong.

Bọn họ lại chơi trò nói thật lòng.

Rút thăm được Lục Dương.

Quan Nguyệt luôn luôn tỏ ra rất thẹn thùng vậy mà hỏi hắn: "Lục Dương, trừ ta ra, ngươi còn thích người nào khác nữa không?"

Những người khác đều nhìn vao Lục Dương, đợi hắn trả lời.

Vấn đề này.

Lục Dương hít vào một hơi.

Có chút cắn răng.

"Có."

Lục Dương không thèm để ý chút nào trả lời.

Bầu không khí lập tức cứng đờ, mấy nữ sinh đều không hiểu nhìn Lục Dương, Quan Nguyệt bĩu môi, nước mắt bắt đầu chảy ra.

Lục Dương vội vàng nói: "Quan Quan, ngươi quên loại trừ mẹ ta ra rồi."

Mọi người đều không nghĩ tới chuyện này, cái này coi như cũng hợp lý, Quan Nguyệt cũng bật cười, lộ ra hai chiếc răng thỏ.

Kế tiếp, vận khí Lục Dương cũng tốt, cũng không bị ai rút thăm trúng cả, ngược lại Vương Khánh Huy thì bị dính mấy lần, đều được hỏi như Lục Dương.

Bất quá, gia hỏa này càng già càng lão luyện, nói chuyện có thể thổi ra gió, nói dối càng mặt không đổi sắc, không có bất luận kẽ hở gì.

Ở công viện rừng rậm đến xế chiều.

Vương Khánh Huy mang đi trả khung nướng, mấy nữ sinh thì thu góp lại rác, toàn bộ cất vào túi để mang đi vứt.

Rời khoản công viên rừng rậm, Triệu Oánh Oánh đựa điểm KTV cho Lục Dương.

Lục Dương lần nữa lái xe chở bọn họ qua.

Bón hắn đến một KTV gần trường học, bởi vì hôm nay là chủ nhật, nên người tương đối nhiều, máy mắn vẫn còn một cái phòng nhỏ.

Sáu người chen chúc vào phòng.

Vào phòng.

Trương Yến thể hiện tài năng cá hát của mình, giọng của Triệu Oánh Oánh cũng rất êm tai, Hoàng Hà thì chỉ hát những bài tủ, Lục Dương cùng Quan Nguyệt thì ngôi im coi họ hát.

Trương Yến cùng Vương Khánh Huy hợp xướng một bài tình yêu.

Hát xong.

Mọi người cùng nhau vỗ tay.

Không thể không nói, hai bọn họ hát cũng không tệ lắm, khó trách có thể trờ thành bạn cặp của nhau, tuy rằng Lục Dương đối với tương lại của bọn họ thì không tin tưởng lắm.

Vương Khánh Huy là loại người, thời điểm không quyền không thế, chắc có lẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng một khi hắn đi lên, chính là điển hình của nam nhân có tiền bỏ vợ.

Lục Dương tự nhận bản thân xem người rất chuẩn đấy.

"Lục Dương, Quan Nguyệt, các ngươi cùng hát một bài đi."

Triệu Oánh Oánh nhìn thấy Lục Dương cùng Quan Nguyệt một mực ngồi im, liền đem microphone đưa tới.

"Ngươi hát bài gì, ta chọn giùm cho, hát tệ cũng không sao, vui là được." Trương Yến ở bên cạnh bàn chọn ca khúc, hỏi Quan Nguyệt.

"Hát bài 'Mặt Mộc' đi."

Lục Dương nhìn thoáng qua Quan Nguyệt.

Bài hát này mới ra mấy tháng, Lục Dương biết rõ Quan Nguyệt rất ưa thích nó, nàng còn cài QQ tự phát bài này.

"Bài này rất hot đấy."

Trương Yến chọn ca khúc, tìm một lúc liền thấy, đem bài này chèn lên đầu tiên.

Khúc nhạc dạo đã bắt đầu.

Quan Nguyệt đứng lên, bộ dạng rất tập trung, đây là lần đâu tiền nàng cùng Lục Dương song ca, không biết Lục Dương hát được không?

Ở trường học, ngoại trừ hát Quốc Ca ở giờ chào cờ, Quan Nguyệt chưa lần nào nghe qua Lục Dương ca hát.

Nhìn thấy bộ dạng Quan Nguyệt rất nghiêm túc, Lục Dương cũng từ từ đứng dậy, ừ một tiếng, hắng giọng một cái, chờ khúc nhạc dạo kết thúc, mới bắt đầu hát.

"Lại là một đêm yên tĩnh nữa trôi qua, một mình anh hóng gió trên chiếc xích đu,..."

"Trương Yến, có phải ngươi quên tắt giọng ca sĩ không."

Triệu Oánh Oánh vội vàng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận