Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 386: Xin Lỗi Cái Gì (1)

Sau khi tìm được Lục Dương, Quan Nguyệt đưa ly nước cho hắn
"Lục Dương, sắp về đích rồi, sao anh không tới."
Lục Dương bưng ly nước uông một hơi, lại vò ly giấy này lại, ném vào trong thùng rác ven đường, mới lên tiếng: "Vừa không có tiền thưởng, vừa mệt mỏi, nên anh ở đây nghỉ ngơi một lát."
Quan Nguyệt cười cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ tên má, nói ra: "Vừa rồi em cùng Triệu Oánh Oánh gặp hai đồng học của anh, hơn nữa còn là đại mỹ nữ đấy."
Triệu Oánh Oánh ở một bên bổ sung: "Là sinh viên tình nguyện của trường học ngươi."
"A, đại mỹ nữ sao, có xinh đẹp không, ta phải đi tới nhìn một cái."
Lục Dương cố ý nói ra.
"Hừ, mới vừa rồi còn không muốn đi, nghe được mỹ nữ thì hăng hái hẳn lên." Quan Nguyệt chua chua nói: "Ngươi đi đi, ta cùng Oánh Oánh đi bộ về trường học."
Lục Dương liền nắm lấy tay nàng, cười nói: "Ta hay nói giỡn mà, được rồi, tính tính toán toán, ta không đi nữa, bên đó cũng không có gì thú vị, chúng ta về lại khu phục vụ Bạch Sa đi, sắp tới bữa trưa rồi, ta dẫn hai người đi ăn luôn.”
Nghe Lục Dương nói vậy, Quan Nguyệt tỏ ra hài lòng, nhưng vẫn nói ra: “Cũng không phải em không cho anh đi nhận bạn học a.”
“Không phải ,không phải.”
Nhìn thoáng qua vạch đích, Lục Dương lôi kéo Quan Nguyệt, lại gọi Triệu Oánh Oánh cũng một chỗ rời đi.
Trở về cần phải đi năm nghìn mét.
Nếu đi bộ mà nói, cũng phải mấy thêm mười mấy phút, may mắn, Lục Dương cản lại một chiếc xe bus du lịch, đưa bọn họ 10 tệ, hỗ trợ đưa ba người về khu bắt đầu.
Thời điểm Lục Dương lái xe trở về nội thành, đã là giữa trưa.
“Đã nghĩ chưa nay ăn gì chưa?”
Thời điểm chờ đèn đỏ, Lục Dương hỏi.
Triệu Oánh Oánh nói ra: “Quay về trường học ăn cũng không muộn.”
“Đúng vậy a, Lục Dương, đi tới trường học của em đi, em đãi.” Quan Nguyệt hào phòng nói ra.
“Vất vả đi một chuyến, cũng phải cơm nước xong xuôi rồi mới về chứ, bằng không, chẳng phải ta chiêu đãi không chu toàn ròi.” Lục Dương biết rõ đem quyền lựa chọn cho nữ sinh là một lựa chọn không hề sáng suốt, hắn thả chậm tốc độ xe, vừa lái xe, vừa quan sát trên đường có chỗ nào dùng bữa không.
Mười phút sau, Lục Dương nhìn thấy một cửa tiệm vịt nướng, nói ra: “Hôm nay chúng ta vào Toàn Tụ Đức(Quanjude) ăn đi.”
“Toàn Tụ Đức đắt lắm.”
Triệu Oánh Oánh có chút chần chờ, mặc dù biết Lục Dương mời khách, nhưng Lục Dương là bạn trai của Quan Nguyệt chứ không phải của nàng, Triệu Oánh Oánh có chút cảm giác không tốt lắm, nếu ăn thức ăn nhanh cũng chẳng sao.
“Không đắt, khó được một chuyến tới đây, ngươi quan tâm chút điểm này làm gì.” Lục Dương cười nói.
Quan Nguyệt lôi kéo Triệu Oánh Oánh, nói ra: “Đúng vậy, vào Toàn Tụ Đức ăn đi, ta còn chưa ăn thử qua.”
Triệu Oánh Oánh chỉ còn có thể nhẹ gật đầu.
Lục Dương cũng chỉ có thể cảm thán, đúng là sinh viên của trường danh giá.
Dừng xe lại, ba người đi vào khách điếm.
Vừa đúng là thời gian cơm chưa, trong nhà ăn có không ít người, có chút người lớn mang theo con nhỏ, còn có tốp năm tốp ba nữ sinh, tại nơi giá cả đắt đỏ này, căn bẳn không nhìn thấy mấy người đi một mình.
Tìm một chỗ trống cho Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lục Dương đi chọn món ăn.
Đến Toàn Tụ Đức, tất nhiên là không thể thiếu vịt nướng rồi.
Hắn nhìn menu.
Vịt nướng một con 238 tệ.
Giá tiền này quả thật là không rẻ, không biết so với vịt nướng 18 tệ ven đường có gì khác nhau hay không, nhưng giá cả thì chắc chắn khác rồi đó, lúc trước Lục Dương cũng chưa từng ăn qua vịt nướng của Toàn Tụ Đức, nên cũng không rõ có gì khác nhau.
Một con vịt nướng hết 238 tệ, còn thêm ít bánh cuộn, nếu muốn làm có thêm canh vịt, thì phải bỏ ra 20 tệ, Lục Dương ấn vào menu một cái ,chọn ba chén canh vịt, sau đó lại kêm thêm vài món ăn.
Tổng cộng hết sáu trăm tệ, tính ra mỗi người hết hai trăm, tuy rằng chút tiền ấy với Lục Dương cũng chẳng đáng là bao, nhưng Lục Dương vẫn còn cảm giác có chút mắc, nếu tí nữa thức ăn mà không ngon, hắn sẽ không bao giờ tới đây nữa.
Sau khi chọn đồ ăn xong, Lục Dương trở lại chỗ ngồi, ngồi đối diện ở hai nữ sinh,
Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh đang dùng điện thoại, không biết là đang nghiên cứu cái gì, nhìn hai người bây giờ, có lẽ là do vừa rồi đổ mô hôi, nên ở dưới khóe môi bọn họ đều có vết son nhòe nhẹ, lại không biết Quan Nguyệt đọc gì từ điện thoại ,lâu lâu lại cười một cái, làm vết son nhòe thêm một tí.
Lục Dương nhịn không được đành cười.
“Anh cười cái gì.”
Quan Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Lục Dương nhìn mình cười cười, nàng đành sơ lên mặt, trên mặt nàng có dính gì sao?
“Đây này.” Lục Dương lấy tờ khăn giấu, lau dưới khóe môi Quan Nguyệt một cái ,còn về phần Triệu Oánh Oánh, đợi tí nữa nàng ăn xong cũng sẽ tự động lau môi thôi.
Nhìn thấy phục vụ dọn đồ ăn lên, Lục Dương liền nói ra: “Cất điện thoại đi, đồ ăn dọn lên bàn rồi kìa.”
Phục vụ dọn xong đồ ăn liền rời đi.
“Đây là vịt nướng của Toàn Tụ Đức, không biết có gì khác với vịt nướng chỗ khác không.”
Quan Nguyệt nhìn con vịt nướng trên bàn đánh giá.
“Có lẽ là vịt Toàn Tụ Đức chất lượng cao hơn một tí, thôi đừng nói nữa, ăn đi, Triệu Oánh Oánh đừng có khách khí, nhanh ăn đi... Dùng bánh cuốn bọc lại rồi ăn.”
Đầu tiên Lục Dương làm mẫu một cái, lấy một miếng banh cuốn mở ra, lại đặt ở trên mấy món rau xào, cuối cùng bỏ miếng thịt vịt nướng vào, bọc lại, bỏ vào trong mồn.
“Ừ, mùi vị cũng được.”
Đắt cũng có cái giá của đắt, tuy món ăn này giá cả không rẻ lắm, nhưng so với mấy con vịt nướng 18 tệ, thì ngon hơn không ít, không phải Lục Dương khen vì cái giá của nó, mà vì chất thịt thật sứ rất ngon.
Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh cũng bắt đầu ăn.
Buổi sáng chạy nhiều như vậy, ba người đều mệt mỏi, một bàn ăn nhất nhanh đã bị dọn xong, cũng không dư lại chút thức ăn thừa nào, Lục Dương đem miếng thịt vịt cuối cùng nuốt xuống, coi như là kết thúc.
Trở lại trên xe.
Triệu Oánh Oánh hỏi: “Lục Dương, vừa rồi bao nhiêu tiền a.”
“Không đắt lắm, sáu trăm.”
Lục Dương thuận miệng nói ra.
Triệu Oánh Oánh nhịn không được lắc đầu, nói ra” Lục Dương, ngươi quả thật là kẻ có tiền, không biết cuộc sống nhân gian khó khắn, một tháng ta chỉ có tám trăm tiền snh hoạt, ở chỗ này ăn một bữa liền chết rồi, quá xa xỉ, vốn vừa này cảm thấy mùi vị không tệ, về sau có thể cùng bằng hữu tới thử xem, hiện tại xem ra, vẫn nên là bỏ đi, Toàn Tụ Đức chưa bao giờ là cái hố dành cho người nghèo.”
Quan Nguyệt cũng nói.
“Kỳ thật bên Nam Môn cũng có quán vịt nướng không tệ, lần trước Trương Yến mua qua, ta cũng ăn thử một miếng, mùi vị cũng không chênh lệch lắm, hơn nữa còn có thêm lạc.”
Triệu Oánh Oánh cũng gật đầu: “Lần sau nếu muốn ăn vịt nướng, chúng ta vẫn nên tới Nam Môn mua đi, một con chưa đến hai mươi tệ, ăn một con, cảm giác mình buốn bàn lời vài trăm vậy.”
Lục Dương nhịn không được lắc đầu.
Nào có có cách tính toán thế này.
Lái xe đem Triệu Oánh Oánh cùng Quan Nguyệt đưa về trường học, Lục Dương cũng tìm một lý do rời đi, dù sao hôm nay là chủ nhật, ngày mai các nàng còn phải đi học.
Ký túc xá nữ khu hoa mai.
Triệu Oánh Oánh cùng Quan Nguyệt từ bên ngoài tiến vào, phát hiện hai người bạn cùng phòng đều ở trong ký túc xá.
Hoàng Hà đang ăn cơm trưa.
Trương Yến thì đang đọc sách.
“Quan Quan, Oánh Oánh, các ngươi không phải đi xem maratong sao? Sao lại về sớm như vậy.”
Trương Yên vừa đọc sách vừa hỏi.
Triệu Oánh Oánh nói: “Sớm gì nữa, cũng gần ba giờ chiều rồi, trận đấu maratong xong vào buổi sáng, ta cùng Quan Nguyệt còn báo danh tham gia.”
“Các ngươi cũng tham gia chạy maratong sao?”
Hoàng Hà ngừng ăn cơm, có chút kinh ngạc hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận