Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 477: Anh Rể (2)

Hắn cảm thấy may mắn, bản thân không có nhìn lầm người, nữ nhân này, miệng đầy lời nói dối, còn nói mình trưởng thành rồi, trưởng thành hay không trưởng thành, ta không thể nhìn ra sao?
"Ta thật sự lớn rồi, ta không phải là em gái của hắn."
Lâm Viện Viện lớn tiếng nói.
"Ngươi thật là ca ca của nàng."
Nhìn thấy Lâm Viện Viện không thừa nhận, quản lý tiệm net nhíu máy, vì để cẩn thận, hắn vẫn muốn xác minh lại thân phận người trẻ tuổi trước mặt này, dù sao, hiện tại trên mạng vẫn thường xuyên đăng tin tức, có một số tên lừa đảo nhận là người nhà rồi mang con gái nhà lành đi bán....
"Nếu nói chuẩn xác, thì hẳn ta là anh rể của nàng ta."
Lục Dương không thèm để ý chút nào, cười nói.
Lâm Viện Viện mở to hai mắt, nghĩ đến Giai Giai tỷ, Lục Dương nói hắn là anh rể của mình, thì đây chẳng phải nói, hắn định ô nhiễm Giai Giai tỷ sao.
Lâm Viện Viện hổn hển nói: "Ngươi nói bậy."
"Để ta gọi điện thoại."
Lục Dương biết rõ, không đem thân phận nói rõ ràng, thì khó mà cưỡng ép mang Lâm Viện Viện đi được, hắn liền gọi cho Tống Giai, sau đó nói: "Ta đã tìm được Lâm Viện Viện rồi, nhưng mà nàng không muốn đi cũng ta."
Nói xong, hắn mở loa ngoài ra.
"Lâm Viện Viện, cái con nha đầu chết tiệt này, ngươi có muốn ta lo lắng đến chết không hả, nếu tí nữa không tìm thấy ngươi, ta đã điện báo cảnh sát rồi, bây giờ tranh thủ thời gian cùng với Lục Dương đi đi, bằng không ta sẽ không chơi với ngươi nữa."
Nghe được giọng nói của Tống Giai, Lâm Viện Viện không có nóng nảy như nãy nữa, nàng rũ đầu xuống, như một con gà trống bại trận.
"Hiện tại có thể chứng minh được rồi chứ."
Lục dương cười cười.
Quản lý nhìn thấy thái độ của Lâm Viện Viện, liền biết vừa rồi mình suy nghĩ hơi nhiều, song hắn còn thương cảm cho Lục Dương, có một cô em vợ thế này, đúng là không thể bớt lo a.
"Đi thôi."
Lục Dương nhìn Lâm Viện Viện nói ra.
Lâm Viện Viện ủ rũ theo sau.
Hai người không nói gì, chỉ có thanh âm ròng rọc của hành lý phát ra tiếng.
Đi vào bãi đỗ xe.
Lục Dương cầm lấy rương hành lý của Lâm Viện Viện, đặt ở phía sau cốp, nói ra: "Hôm nay muộn rồi, ta mang ngươi đi nghỉ ngơi, ngay mai đưa ngươi lên tàu, ngươi đi Lục Thành hay về nhà làm lại CMND thì ta không quản..."
Nói xong, hắn mở cửa bên tay lái phụ, nhìn thấy Lâm Viện Viện vẫn lầm bà lầm bầm, Lục Dương một tay đẩy nàng đi vào, Lâm Viện Viện quay đầu trừng mắt nhìn Lục Dương, nhưng vẫn trung thực leo lên xe.
Lên xe.
Lâm Viện Viện thở dài.
Cuối cùng, nàng cũng phải cuối đầu trước cái ác.
Lục Dương trở về ghế lái, hắn cũng không sốt ruột lái xe, mà từ trong túi tiền lấy ra một tập tiền màu đỏ, đếm một cái, là một nghìn tệ, Lục Dương đưa cho Lâm Viện Viện, nói ra: "Chút tiền ấy, ngươi cầm trước đi."
Nhìn tiền mặt trên tay Lục Dương.
Lâm Viện Viện không có nhận.
Nàng vẫn còn tôn nghiêm con người, không chấp nhận của xin.
Lục Dương chẳng muốn cùng nàng dài dòng, nắm cánh tay của nàng, nhét tiền vào trong tay, sau đó nổ máy lái xe rời đi.
Đã có lần thứ nhất cúi đầu, thì càng có nhiều lần sau, áp lực tâm lý của Lâm Viện Viện đã nhỏ hơn nhiều.
Trầm mặc nửa ngày, Lâm Viện Viện mới hỏi: "Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
"Hỏi nhiều như vậy làm gì, cứ đi theo ta là được, ngươi còn sợ ta ăn ngươi hay sao?"
Lục Dương chịu không nổi liếc qua Lâm Viện Viện.
Ngoài trừ chỗ đó có chút lớn ra, vẻ mặt thì như em bé ra, thì Lâm Viện Viện cũng chẳng có ưu điểm gì, hơn nữa nàng còn là một nha đầu phiền phức.
Lâm Viện Viện cắn răng, không thèm để ý tới Lục Dương nữa, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ tới điều gì, khuôn mặt nàng như ánh đèn lấp lóe ngoài cửa sổ vậy, đột nhiên đỏ lên.
Lục Dương lái xe quay lại thí trấn, sau đó đi vào chung cư Hòa Bình.
Mang Lâm Viện Viện về nhà khẳng định không được rồi.
Nếu không, mẹ hắn nhất định sẽ nghĩ ngợi lung tung, đặc biệt là tướng mạo của Lâm Viện Viện, không chừng Tiền Vân còn dám nghĩ tới đây là cháu nội của mình đấy chứ.
Sau khi Liễu Thanh Thanh đi Lục Thành, chung cư Hoa Bình đã không có người ở nữa.
Lục Dương mở cửa phòng ra.
Sau khi Lâm Viện Viện đi vào, một tiếng đùng vang lên, cánh cửa đã bị đóng lại, nghe thấy tiếng đóng cửa, thân thể của Lâm Viện Viện run lên.
"Hôm nay người nghỉ ngơi ở đây đi, đi qua phòng kia ngủ, đợi tí nữa ta tìm chăn cho ngươi."
Lục Dương chỉ vào căn phòng của Ngô Mẫn Hà ở lúc trước, tuy rằng đồ vật ở đó đã bị mang đi, nhưng mua hè nóng nực, cũng không cần gì nhiều, một cái chăn mỏng với cái gối là được.
"Buổi tối nghỉ ngơi cho thật tốt, chớ suy nghĩ lung tung, sáng mai ta sẽ đưa ngươi rời đi."
Lục Dương nghiêm túc nói.
"Ừ."
Lâm Viện Viện gật đầu.
Ọt ọt.
Bụng nàng đột nhiên lại kêu lên.
"Ta đói bụng..."
Từ buổi sáng cho đến bây giờ, nàng mới chỉ ăn một tô cháo gạo, Lâm Viện Viện cùng theo Tống Giai ăn cơm, sức ăn đã sớm lớn hơn rất nhiều, nên bụng đã đói không chịu được.
Lục Dương đi đến tủ lạnh, mở ra nhìn, bên trong trống không, bởi vì rời nhà rất lâu, nên Liễu Thanh Thanh sợ đồ ăn bị hư, vì vậy không mua cái gì bỏ vào tủ lạnh nữa, đến cả điện tủ lạnh còn bị nàng rút ra, vẫn là Lục Dương sau khi vào nhà cắm lại.
Lại đến phòng bếp tìm một hồi, rốt cuộc Lục Dương mới phát hiện ra một thùng mì, hắn nói ra: "Trong căn nhà này chỉ còn lại món này thôi, nếu ngươi không chê thì đặt nước sôi mà ăn."
Lâm Viện Viện cũng không dám chê, nàng đi vào phòng bếp đặt một ấm nước sôi để ăn mì, nhìn bộ dạng của nàng, Lục Dương liền yên lòng, ít nhất là nàng biết nấu mì để ăn...
Không quản chuyện của Lâm Viện Viện nữa, Lục Dương gọi cho Tống Giai, nói ra: "Học tỷ, ta đã an bài cho Lâm Viện Viện xong, nàng nói muốn đi Lục Thành, ngày mai ta sẽ tiễn nàng ta."
"Tốt rồi, Lục Dương, thật sự cảm ơn ngươi."
"Không cần khách khí, bạn bè vẫn nên giúp đỡ nhau hết mình a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận