Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 1080: Không Thoải Mái (2)

Đạo sĩ khẽ vuốt cằm, sau đó nhìn ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt Lục Dương, một lúc lâu sau, mới lên tiếng: "Cư sĩ mặt thoáng nhìn không tồi, là tướng phú quý, chỉ là cư sĩ, tựa hồ gần đây mệnh phạm đào hoa."
Mí mắt Lục Dương khẽ nhướng, không phải hắn cảm thấy người này tính toán đúng, mà cảm thấy gia hỏa này đúng là lửa đảo, hắn cười nói: "Đạo trưởng, cái này còn cần ngươi nói xem, ta lớn lên đẹp trai như vậy, mệnh phạm đào hoa không phải tùy tiện có thể đoán được sao?"
Lão đạo sĩ im lặng một hồi.
"Tướng mạo cư sĩ chỉ có thể coi là trung thượng trong đám người."
Hắn vô cùng nghiêm túc nói ra.
"Ta không tin."
Lục Dương tuyệt đối không tin, mỹ nam tử như hắn vậy chỉ mà trung thượng? Từ lúc nào mà cánh cổng sói ca nâng cao lên như vậy rồi hả?
"Điều ta nói là thật."
Đạo sĩ bất đắc dĩ không thôi.
"Đi đi, vậy ngươi nói mấy thứ khác đi."
"Cả đời cư sĩ mặc dù nhấp nhô lên xuống, nhưng số mệnh bất phàm, nhất định có thể gặp dữ hóa lành, đại phú đại quý, đây là bùa Bình An ta tặng cho ngươi, nếu đeo nó trên người, có thể thu phúc tránh họa."
Nhìn đạo sĩ lấy ra tờ giấy màu vàng gấp thành bùa Bình An, Lục Dương sửng sốt, sau đó hỏi: "Cái này hẳn không thu phí chứ?"
"Bùa này miễn phí đưa tặng."
"Vậy được, ta nhận."
Lục Dương cầm lấy bùa Bình An kiểm tra một chút, chỉ là một chồng giấy bình thường, không có vấn đề gì, trực tiếp bỏ nó vào trong túi áo, sau đó lấy ra ví tiền, rút ra một tờ trăm tệ, đưa cho đạo sĩ, nói: "Cho ngươi một trăm, không cần thối, ngươi vẫn nên nhanh nhanh xuống núi đi, cẩn thận bị người ta đánh cho một trận."'
Thời điểm hai người bên này nói chuyện, Lục Dương cũng chú ý thấy có nhiều vị hòa thượng nhìn tới đây,. ánh mắt tràn đầy bất thiện nhìn chằm chằm vào lão đạo sĩ.
Tên đạo sĩ kia, chạy đến Phật Môn nhảy nhót còn chưa nói, còn dám ở đây làm thầy tường số lừa gạt tiền, Lục Dương vô cùng hoài nghi, gia hỏa này có phải đang câu cá hay không, coi trọng bên phía Thiếu Lâm Tự này có tiền, ý định cho bọn họ dưỡng lão hắn.
Thiện ý nhắc nhở một câu, Lục Dương hướng cửa miếu đi đến.
Bên phía trước cửa ra vào tụ tập không ít người, không biết có phải xảy ra chuyện gì hay không.
Hắn qua trước xem.
Lục Dương đi tới.
Lão đạo sĩ nhìn xem bóng lưng của hắn, hơi hơi nhíu mày, sau một lúc lâu, đạo sĩ dùng thanh âm chỉ có mình nghe được, lầm bầm nói một câu: "Thật sự quá kỳ quái, vốn mệnh hắn là cả đời cô độc, nhưng bây giờ đào hoa đầy người, tướng số như vậy, ta còn lần đầu tiên nhìn thấy."
Nghĩ một lát, không có đầu mối, đạo sĩ cảm giác chắc do học nghệ mình không tin, hắn đi lòng vòng, ánh mắt khiêu khích nhìn về mấy tên hòa thượng, hừ một tiếng, lần nữa hướng đám du khách đi đến, tìm mục tiêu mới.
Bên phía Lục Dương.
Đến cửa ra vào.
Trền đến thanh âm cãi nhau truyền đến ở phụ cận, còn có người lấy điện thoại ra, quay hình lại.
Tìm được Liễu Thanh Thanh, Lục Dương chen lấy tới, thấy nàng không đi tới, Lục Dương hỏi: "Làm sao vậy?"
Liễu Thanh Thanh chỉ vào trong miếu, nói ra: "Lữ hành đoàn này hình như của nước ngoài, bọn hắn được vào trong miếu thăm quan, còn những người du khách còn lại thì không được?"
Nghe được lời nói của Liễu Thanh Thanh.
Lục Dương nhìn về phía trước.
Quả thật bên trong miếu có mấy tên ngoại quốc, ở bên trong đi dạo, còn cầm lấy máy ảnh ra chụp, những người khác thì nói chuyện phiếm với nhau.
"Sao người ngoài có thể vào, còn người trong nước thì không?"
Lục Dương tức giận không thôi.
Nhìn tấm biển kim quang sáng lóng lánh, lập tức cảm thấy châm chọc.
"Không cho chúng ta vào thì trả tiền vé đi."
Có người kêu một câu.
Những người khác giống với Liễu Thanh Thanh vậy, cũng bị người ta cản lại, trong lòng cũng tích một cỗ oán khí, nghe nói như thế, lập tức có người phụ họa theo:" Không sai, trả vé, chúng ta không tới nữa."
"Trả vé, trả vé!"
"Trả vé!"
Tâm tình của những người khác cũng kịch liệt lên,
Mắt thấy càng có nhiều người hô hào trả vé.
Bên phía nhân viên khu du lịch, tựa hồ cũng bắt đầu đổ mồ hôi rồi, không đến một hồi, một vị giống như lãnh đạo ở đây đi tới, nói vài câu xin lỗi không đến nơi đến chốn, sau đó giải thích, nói những người này là sứ đoàn tới đây trao đổi văn hóa, không phải du khách....Cũng cam đoan, sau khi bọn hắn rời đi, liền sẽ mở cửa cho khách vào thăm quan.
Lời giải thích này, ngược lại không khiến ai tin phục, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận kết quả này thôi.
Trả vé chỉ là kêu.
Cũng không ai thật sự đi trả.
Đều đi vào núi rồi, cũng không thể trả vé xuống núi, chờ một chút thì chờ đi, có người lựa chọn tiếp nhận, bất quá Lục Dương còn kêu Liễu Thanh Thanh cùng nhau xuống núi.
...
Đã có sự việc này, Lục Dương cảm thấy nên đổi chỗ cầu nguyện cho con gái mình.
Một tiếng sau.
Bọn hắn lần nữa đi vào khu danh lam thắng cảnh Hoàng Hà.
Ở trên đền Viêm Hoàng Nhị Đế tiến hành cầu nguyện.
Hy vọng Tiểu Tiểu Thanh có thể bình an cả đời lớn lên, cả đời vô tai.
Đồng dạng Lục Dương cũng có một tâm nguyện, hy vọng gia đình mình khỏe mạnh, tất cả mọi người bên cạnh mình đều có thể sinh sống hạnh phúc.
Sau khi cầu nguyện xong.
Hai người đi dạo phụ cận, chụp một chút ảnh.
Mãi cho đến hai giờ chiều mới có ý định rời đi.
"Đói không."
Trên xe.
Lục Dương thắt dây an toàn, hỏi.
Bữa sáng hôm nay bọn hắn chỉ ăn chút cháo, cho tới bây giờ còn chưa ăn cơm, bụng cũng sớm rỗng tuếch rồi.
Liễu Thanh Thanh nói ra: "Vừa rồi ở bên kia có bán đồ ăn vặt, em có mua mà anh không chịu."
Lục Dương lắc đầu, ở trên bản đồ tìm một chút, sau đó nói: "Không vội, trưa nay anh mang em đi ăn ngon."
Nghe nói như thế, Liễu Thanh Thanh trừng mắt nhìn.
Trong lòng có chút hiếu kỳ.
Không biết hôm nay Lục Dương muốn dẫn mình đi ăn gì.
Hơn nửa tiếng sau, xe đến nơi, Liễu Thanh Thanh đi sau lưng Lục Dương, đi vào một tiệm ăn đen sì, biểu cảm có chút kinh ngạc, chỗ này, chính là quán ngon mà Lục Dương nói."
"Có phải cảm thấy rất kỳ quái không?"
Lục Dương nở nụ cười.
Nói tiếp: "Một hồi em sẽ biết."
Giờ này đã qua bữa trưa, trong tiệm có mấy bàn lớn, nhưng chỉ có một bàn có khác, lộ ra khá quạnh quẽ, tìm một chỗ cho Liễu Thanh Thanh ngồi xuống trước, Lục Dương đi tìm bà chủ, nói ra: "Bà chủ, còn nhớ ta không?"
"Nhớ nha, vài ngày trước ngươi đã đến đây ăn, cùng một cô nương xinh đẹp."
Bà chủ đánh giá Lục Dương rồi nói ra.
Sau đó nhìn Liễu Thanh Thanh đi cùng Lục Dương, sửng sốt.
Lần trước không phải cô nương này nha.
"Trí nhớ bà chủ không tệ, lần này lại tới đây thưởng thức món ăn của ngươi rồi, hôm nay ta không gọi món, ngươi tùy tiện mang lên năm sáu món chiêu bài của tiệm đi."
"Năm sáu món? Có phải hơi nhiều rồi không, cũng chỉ có hai người các ngươi."
Bà chủ chần chờ nói.
Nàng đã bị chuyển mạch suy nghĩ, không hề quan tâm nữ sinh này có giống người lần trước không.
"Không nhiều, không nhiều, hôm nay hai chúng ta đều chưa ăn trưa, lại cho chúng ta thêm một bình nước, mặt khác, làm một món cá sốt cà chua đóng hộp lại, đợi lát nữa chúng ta mang đi.”
Nói rõ xong, bà chủ cầm tới một bình nước, Lục Dương nhận lấy quay lại chỗ ngồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận