Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 653: Nói Chuyện Với Cha Vợ (1)

"Dì, cháu không tới muốn chứ."
Người mở cửa là mẹ của Quan Nguyệt, Lâm Thanh Nhã.
"Không muộn, khuông muộn, Quan thúc thúc của cháu cũng vừa vặn nấu cơm..." Nói xong, nhìn thấy trên tay Lục Dương mang theo cái túi màu đỏ, nàng hỏi: "Cháu cầm cái gì đây?"
"Hôm nay cháu cùng đồng học đi câu cá, câu được mấy con cá trích hoang, Quan thúc thúc lại không cho cháu mang quà tới nhhaf, nên cháu liền mang mấy con này tới, chúng vẫn còn sống đấy...."
Lục Dương nói xong khoe ra cái túi.
Bên trong có mấy con cá bơi qua bơi lại, nhảy loạn không thôi.
"Dể dì đi lấy cái chậu."
Lâm Thanh Nhã đi vào trong phòng bếp.
Lục Dương cũng đi theo vào.
Trong phòng bếp, Quan Kiến Quốc đang bận rộn, bình thường công tác của Lâm Thanh Nhã bận rộn hơn ông, nên vì vậy ông chịu trách nhiệm nấu ăn trong nhà, Lục Dương nhìn thoáng qua phòng bếp, quy cách không tệ, đồ ăn chuẩn bị không ít.
"Lục Dương đến rồi à."
Quan Kiến Quốc quay đầu nói một tiếng.
"Quan thúc thúc, lại làm phiền thúc rồi."
"Không có việc gì, không có việc gì, dù sao cũng đúng giờ cơm."
Lâm Thanh Nhã cầm tới một chậu rửa rau, lại cho vào ít nước bên trong, Lục Dương đem mấy con cá trích ở trong túi thả đi vào, nhìn thấy mấy con cá trích lớn màu sắc vàng óng ánh, Quan Kiến Quốc kinh ngạc nói: "Mấy con cá trích này không tệ a...."
"Trong thôn bà ngoại cháu có một cái đập chứa ước, là ở Tiền gia trang, bên trong có rất nhiều loại cá trích này, thúc thúc nếu như có thời gian, cũng có thể lên đó câu thử một phen."
Lục Dương cười nói.
Đập chứa nước mặc dù là tài sản tập thể trong thôn, bên ngoài thôn đến câu có thể bị người ta nói này nói nọ, nhưng Quan Kiến Quốc dù sao cũng là nhân vật có số ở trong huyện, nếu xuống thôn thăm quan, thôn trưởng cũng phải đi theo phụng bồi.
Quan Kiến Quốc lắc đầu: "Câu cá quá lãng phí thời gian, không đến lúc về hưu, thì không có cơ hội hưởng phúc này rồi."
"Giống như ông bận lắm à."
Lâm Thanh Nhã cười nói một câu.
"Đương nhiên là bận rồi, phía trên lúc nào cũng có thể đưa nhiệm vụ xuống, anh đây phải chạy ngãy chân, hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, phiền toái vô cùng...Em làm ở bên viện, mỗi ngày chỉ cần xem bệnh, không phải lo lắng chuyện phiền lòng."
"Lục Dương, Quan Quan nói, cháu ở Lục Thành mua một căn biệt thự, còn viết tên của nàng?"
Quan Kiến Quốc nhớ tới chuyện này.
Lục Dương nhẹ gật đầu: "Đúng vậy a, bên cạnh trường học của Quan Quan, Lục Thành tốt xấu gì cũng là thành thị tỉnh lị của chúng ta, khẳng định phải có chỗ đặt chân, sớm muộn gì cũng phải mua, hiện tại mua thì có giá rẻ hơn một chút, với lại phòng ở cũng không hư hao như mấy thứ khác."
"Biết là thế rồi, nhưng cũng không cần viết một mình tên Quan Quan, cháu viết tên của mình là tốt rồi, nhà chúng ta tuy không giàu không sang, nhưng đồ cười cho Quan Quan vẫn có thể lấy ra được."
Quan Kiến Quốc nói.
Lục Dương cười cười: "Thúc thúc, cháu sau này cũng không tách khỏi Quan Quan, viết tên ai chả được."
Nghe nói như thế, Quan Kiến Quốc không biết nói thêm cái gì.
Lâm Thanh Nhã ở một bên hỏi: "Lục Dương, cháu ở bên Lục Thành, ngoài xuất bản sách ra, thì còn có phải làm thêm chuyện gì khác nữa không?"
Lục Dương cũng không giấu giếm, nói ra: "Có dì, cháu còn mở một cái công ty, trước mắt hoạt động cũng không tệ lắm, bằng không, cháu cũng không có nhiều tiền để mua nhà mua xe rồi."
"Csite?"
Lâm Thanh Nhã hỏi.
Lục Dương kinh ngạc nói: "Dì, người cũng biết à?"
"Csite hiện tại rất hot, trong cư xá chúng ta có không ít người hội viên, người không xem đều là mấy người thiện cẩn, chỉ cần lên đó là có thể học được đầy thứ hữu dụng, hơn nữa lại có phần mền trên điện thoại, hiện tại không ít người đều sử dụng."
Lâm Thanh Nhã nói ra.
"Chỉ cần khu video thôi, mỗi ngày cũng có hơn mười triệu lượt xem..." Lục Dương nói.
"Mỗi ngày có mười triệu lượt xem, đây cũng quá lợi hại rồi." Quan Kiến Quốc hít vào một hơi, toàn bộ huyện Thanh Sơn mới có hơn trăm ngàn người, khó trách ở trong huyện chú ý Lục dương đến như vậy.
Lục Dương hỏi: "Dì, làm sao dì lại biết Csite là công ty của cháu, điểm ấy, đến cả Quan Quan còn không biết, nàng chỉ biết chau khởi nghiệp, nhưng còn chưa biết rõ cháu làm mảng gì."
Lâm Thanh Nhã nói: "Là Quan thúc thúc của cháu nói ra, trong huyện có một tờ danh sách, liệt kê những lão bản có giá trị mười triệu trở lên ở trong huyện Thanh Sơn, ở trong đó cháu bài danh thứ hai..."
Quan Kiến Quốc cũng chen vào nói ra: "Đây cũng là chuyện ta muốn nói với cháu ngày hôm nay, cũng là nhiệm vụ của ta, huyện Thanh Sơn chúng ta có hơn mười vạn(trăm ngàn) hộ tịch nhân khẩu, thu nhập bình quân đầu người hàng năm có hai nghìn một trăm tệ, so sánh với tiêu chuẩn huyện nghèo là hai nghìn ba trăm tệ, chỉ còn thiếu hai trăm tệ, trong huyện có mênh lệnh, tranh thủ trong vòng hai năm, giúp huyện chúng ta xóa bỏ cái mũ huyện nghèo..."
"n."
Lục Dương đại khái hiểu rõ ý tứ.
Nói trắng ra là, mời người đâu từ, hay quyên góp tiền gì đó, coi như hồi báo cho quê hương.
"Số tiền còn thiếu cũng không lớn, kỳ thất rất dễ để đẩy lên, nhưng huyện Thanh Sơn chúng ta, thật sự không có sản nghiệp gì, tỉ lệ việc làm quá thấp, ngoài trừ đi ra ngoài làm công ra, trên cơ bản không có công tác nào có tiền lương cao.
Quan Kiến Quốc thở dài.
"Quan thúc thúc, kỳ thật mà nói, chau coi như cũng giúp thúc một chút rồi."
"Hả? Lời này là thế nào." Quan Kiến Quốc có chút kinh ngạc.
Lục Dương nói: "Thúc biết xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên chứ, đây coi như là xí nghiệp tiêu biểu ở huyện Thanh Sơn chúng ta, chỉ bất quá mấy năm nay, phát triển không tốt lắm, đơn đặt hàng cũng càng ngày càng giảm, nếu không phải có xưởng trưởng đời trước mạnh mẽ chống đỡ, thì đoán chừng đã sớm đóng cửa."
"Cái này ta biết rõ, tuy nhiên bây giờ xem qua phát triển cũng không tệ lắm, trước đó vài ngày, ta còn thấy bọn họ tuyển không ít người." Quan Kiến Quốc nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận