Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 583: Mùng Tám

"Đừng, người ta nhìn thấy"
Dưới ban ngày ban mặt bị Lục Dương ôm vào trong ngực, ven đường thỉnh thoảng có sinh viên đi qua, Quan Nguyệt có chút tỏ ra khẩn trương.
Ngược lại Lục Dương cũng không thèm để ý bọn họ, càng ôm càng chặt.
"Sợ cái gì, chúng ta đường đường chính chính là người yêu, còn sợ người ta nhìn à, nhìn thì nhìn đi, cho bọn họ hâm mộ chết..."
"Lục Dương, anh trở nên hỏng rồi..."
Quan Nguyệt ở trên đùi Lục Dương véo một cái.
Lục Dương cười nhạt một tiếng: "Nam nhân không hỏng, nữ nhân không thích."
Cuối thu không khí dễ chịu.
Ánh nắng tươi sáng.
Lúc đầu, thời điểm có người đi qua Quan Nguyệt còn khẩn trương một chút, tuy nhiên, dần dần nàng cũng quen.
Lục Dương nằm trên bàn cỏ, khóe miệng còn ngậm một cọng cỏ non, Quan Nguyệt thì yên tĩnh nằm ở bên cạnh, hai người còn năm tay nhau.
"Anh gọi cho Vương Khánh Huy rồi sao?"
Quan Nguyệt hỏi chuyện ngày hôm qua.
"Gọi rồi."
Lục Dương hừ nhẹ một tiếng.
"Không chỉ gọi điện, mà còn gặp mặt nhau.'
"Hai người gặp nhau làm gì, mà hắn tìm anh có chuyện à?" Quan Nguyệt tò mò hỏi.
Lục Dương liền đem chuyện ngày hôm qua hoàn chỉnh nói lại một lần.
Hơn nữa còn giải thích một cái, sinh ý của Vương Khánh Huy rốt cuộc là gì.
Sau khi nghe xong, Quan Nguyệt có chút tức giận nói: "Vương Khánh Huy cũng quá xấu rồi, nghĩ như thế nào lại làm loại chuyện này, đây không phải lừa gạt người khác rồi sao?"
"Đúng vậy a, vì vậy ta cự tuyệt hắn."
Hai người có ba quan điểm giống nhau.
"Lục Dương, anh cự tuyệt là đúng, về sau chúng ta không nên cùng hắn lui lới." Quan Nguyệt nghiêm túc nói.
"Được a, dù sao anh cũng không thích hắn lắm, nếu không phải nể mặt mũi Thẩm Yến bạn cùng phòng với em, anh cũng chẳng muốn nói chuyện với hắn." Lục Dương cười cười, nói ra: "Quan Quan, kệ hắn đi, chúng ta đi xem biệt thự lắp đặt đến đâu rồi."
"Được a, đi thôi."
Quan Nguyệt đứng dậy, còn kéo Lục Dương một chút.
"Đi nào."
Lục Dương đứng lên, Quan Nguyệt đi tới sau lưng, giúp hắn vỗ vỗ cỏ khô dính trên người, Lục Dương cũng hướng phía sau Quan Nguyệt thổi một hơi, bay hết cỏ khô, xong rồi, hai người nắm tay nhau đi đến ký túc xá của Quan Nguyệt.
Lục Dương đạp xe đạp của Quan Nguyệt, Quan Nguyệt ngồi sau nắm lấy góc áo của hắn, hai người một đường từ đại học Hà Đôgn đến cư xá Sâm Lâm.
Lúc này, biệt thự vẫn có công nhân đang làm việc.
Trước cửa biệt thự, Từ Phượng Niêm đang giám sát bọn họ thi công, còn chỉ huy công nhân đem tài liệu mang tới.
Ở trước mặt hắn, có một chiếc xe tải, đang vận chuyển thiết bị cho căn biệt thự này.
"Tiểu Từ."
Lục Dương hô một tiếng.
Từ Phượng Niên lúc này mới phát hiện xe đạp Lục Dương sau chiếc xe tải, lại nhìn thấy phía sau có một nữ tử, nữ tử này hắn đã gặp một lần, là bạn gái của lão bản.
"Lục ca, chị dâu, hai người tới rồi."
Từ Phượng Niên miệng rất ngọt, vội vàng chạy tới chào hỏi.
Lục Dương đem xe đạp đỗ lại ven đường, hỏi: "Tiến độ thi công của căn biệt thự này thế nào rồi?"
Từ Phượng Niên nói: "Tầng áp mái cùng tầng ba đã được cải tạo xong, tầng hai cũng đang được thi công, không sai biệt lắm cũng gần xong rồi, hiện tại chỉ còn lắp đặt thiết bị cho tầng hai nữa thôi.
Thi công là theo hướng từ phía trên đi xuống.
Cũng bởi vị sợ bắt đầu từ tầng một, lúc vận chuyển đồ lên lại đụng hỏng mất...
"Tiến độ coi như cũng được, cậu cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào, tôi đi vào xem một chút."
Kêu Quan Nguyệt một tiếng, hai người đi vào lên lầu.
Tầng áp mái cùng tầng ba đã được cải tạo xong.
Trên tầng áp mái chỉ có một gian phòng cùng một phòng vệ sinh.
Còn có một căn phòng khách nhỏ hẹp.
Hiện tại vách tường đã được trát phần qua, sàn nhà cũng đã được lót những viên gạch tinh xảo.
"Thế nào, loại phong cách này thích không?"
Quan Nguyệt nói: "Không tệ, nhưng cảm giác hơi hơi xa hoa."
"Cũng không có nhiều tiền đâu."
Lục Dương cười cười, đi qua một bên, đẩy một cái cửa nhỏ, nói ra: "Ra sân thượng nhìn xem."
Trên đỉnh tầng hai đã được Lục Dương thiết kế thành một cái sân thượng, dưới đất thì được trải gạch đá cẩm thạch, hướng cửa ra vào được lắp thành một cái tiểu đình.
Mùa hè lúc trời tối, có thể tới nơi này hóng mát, vẫn tương đối hay.
Đến mùa đông, có thể kêu năm ba bạn bè, ở chỗ này cùng nhau nhậu đồ nướng cũng không tệ.
Quan Nguyệt nhìn một vòng xung quanh, nói ra: "Nơi này quá lớn, có thể ở trên này trồng chút hoa cỏ."
"Được, về sau chỗ này liền giao cho em thoải mái giày vò."
"Anh nói rồi đấy."
"Đương nhiên, một lời đã định."
....
Huyện Thanh Sơn.
Trong nhà Lục Dương.
Tiền Vân từ ngoài cửa đi vào, đến một căn phòng nhỏ, bà ngoại Lục Dương đang nghe đài radio, Tiền Vân bước vào, cười nói: "Mẹ, trưa nay mẹ muốn ăn gì?"
"Cái gì."
Lỗ tai bà ngoại nghe cũng không được rõ nữa.
Tiền Vấn nói ra: "Mẹ, con muốn hỏi trưa nay mẹ muốn ăn gì."
"Cải trắng có không?"
"Có."
"Vậy ăn cải trắng đi."
"Được, mẹ đợi con một lát, tí nữa ăn con đến gọi mẹ."
Lục Vĩ đang ở ngoài cửa phòng khách, ông đang giày vò chiếc xe gắn máy cũ của mình, nhìn thấy Tiền Vân đã về, ông ngẩng đầu, hỏi: "Sáng sớm đã không thấy em đâu, đi đâu vậy?"
"Đi đến nhà Vương Á, nhà bọn họ hôm nay chọn ngày."
Tiền Vân nói ra.
Lục Vĩ nói: "Là tên tiểu tử Ngô Bá kia kết hôn đúng không, thời gian định rồi sao? Ngày nào đó?"
"Ngày mùng tám tháng sau."
Lục Vĩ có chút kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao."
"Đúng vậy a, Hoàng Bán Tiên nói ngày mùng tám tháng sau là ngày hoàng đạo, đây là thời gian tốt nhất tháng sau, bên nhà Vương Á cũng muốn sớm tổ chức hôn lễ, nên liền chọn ngày này."
Tiền Vân có chút hâm mộ.
"Không nghĩ bạn học của Lục Dương nhanh như vậy mà đã kết hôn."
Lục Vĩ cười cười: "Chuyện này không bình thường a, lúc chúng ta bằng tuổi bọn nhỏ, còn phải suy tính ngày mai ăn gì, kiếm việc gì làm,...chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, mà bà cũng không cần phải vội, tiểu Dương nhà chúng ta cũng không kém con nhà bọn họ, bạn gái cũng tìm xong rồi, đợi đến lúc tốt nghiệp, cũng không phải kết hôn rồi sao?"
"Tôi không lo lắng cho nó, chỉ là không nghĩ tới, sau khi hài tử kết hôn, chúng ta càng ngày càng già rồi." Tiền Vân cảm khái một câu, lại nhìn đôi tay bẩn thỉu của Lục Vĩ, hỏi: "Ông lại giày vò cái xe gắn máy làm gì vậy?"
"Phanh có chút vấn đề, tôi định sửa lại, xong đem bán cho bên cửa hàng xe, kiếm thêm ít tiền, đổi cho bà cái xe điện..."Lục Vĩ phủi bụi trên tay.
"Ông có ý định bán rồi, còn sửa nó làm gì nữa." Tiền Vân có chút im lặng.
Lục Vĩ cười ha hả nói: "Vạn nhất người ta đem xe này, lại không kiểm tra gì, bán cho người khác thì sao, phanh không có, chạy quá nguy hiểm, chúng ta cũng không thể hố người khác được."
"Ông chính là Bồ Tát sống đấy."
Tiền Vân liếc mắt nhìn Lục Vĩ.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không oán trách, lúc trước nàng chọn Lục Vĩ để kết hôn, cũng chính là do nhìn thấy bản tính trung thực, không ham món lợi nhỏ...
Lục Vĩ cười cười: "Cơm tôi nấu xong rồi, đợi lát nữa bà xào rau, mà buổi tối nhớ phải gọi điện cho Tiểu Dương, hai người bọn họ chơi đùa từ nhỏ đến lớn, Ngô Bá kết hôn, khẳng định nó sẽ về."
"Biết rồi."
Tiền Vân nhẹ gật đầu.
Còn nói thêm.
"Nghe nói trong thôn muốn sửa lại Từ Đường, họ tìm ông rồi?"
"Nhị gia đã đến đây một lần, hỏi ý kiến của tôi, tôi chưa trả lời, nói về thương lượng với bà một chút."
Tiền Vân nở nụ cười: "Coi như ông biết điều, việc này, tôi cũng không làm chủ được, nói với Lục Dương trước rồi tính."
...
Buổi tối, bảy giờ.
Sau khi chơi bời một ngày, Lục Dương đưa Quan Nguyệt tới cửa Nam đại học, Quan Nguyệt có chút không nỡ rời khỏi Lục Dương.
"Anh phải đi rồi, Quan Quan."
Lục Dương mở cửa xe, leo lên.
Vẫy vẫy tay.
Biệt thự còn hai tháng nữa mới có thể trùng tu xong, Lục Dương cũng không vội vàng, đến lúc làm xong biệt thự, chỉ còn hai người, lại rủ Quan Nguyệt đến ở, đến lúc đó không phải chuyện gì cũng có thể làm rồi à.
"Vậy trên đường anh phải lái xe cẩn thận một chút."
Quan Nguyệt nói ra.
"Biết rồi, em trở về đi."
"Không được, em phải nhìn anh đi đã."
"Được."
Xe chậm rãi rời đi, ở bên trong kính chiếu hậu, một thiếu nữ trẻ tuổi vẫn hướng về chiếc xe vẫy tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận