Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 1008: Núi Nhạc Lộc (1)

Bảy giờ tối.
Sắc trời đã có chút tối đen, đại bá Chu Đình Đình bận rộn một ngày cũng về tới nhà, trước cởi áo khoác cùng đôi giày bẩn thiển ra, đi rửa tay...
Trên mặt bàn còn có mấy món đồ ăn, đều là đồ giữa trưa dư lại, hâm nóng lên có thể làm một bữa.
Bá mẫu bưng hai chén cơm tới, đưa cho trượng phu một chén, lại múc hai khối xương sườn đặt lên bên trong, nói ra: "Hai vợ chồng nó ăn rồi, phía bên mộ phần đã xong chưa?"
"Còn có hai cái, sáng ngày mai có thể kết thúc."
"Hôm nay nghe nói, Đình Đình mua cho cha nàng rất nhiều tiền giấy, còn thêm mấy bộ quần áo?"
Bá mẫu vừa ăn vừa nói.
Buổi sáng nàng bận trong nhà cùng con dâu chuẩn bị cơm trưa, vì vậy không có đi qua xem, chỉ là nghe những người khác kể chuyện, mới biết được chuyện này, nói là Chu Đình Đình đốt không ít thứ cho cha mình.
Hơn nữa còn là loại thủ công, giá cả cũng không hề rẻ.
Không ít phu nhân dưới quê đều là như vậy, nếu gặp chuyện ly kỳ, đều lấy ra kể cho người khác cùng thảo luận.
"Đúng vậy a, nha đầu Đình Đình ,quả thật có hiếu tâm."
Đại bá bưng chén rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ.
Nói tiếp.
"Không chỉ có những thứ này, còn thêm chuyện nữa, Đình Đình ngày hôm qua chạy lên thị trấn tìm người, muốn dựng cho cha nàng một ngôi mộ, hai ngày nữa công nhân tới làm việc, nàng nhờ ta hỗ trợ chú ý một chút."
"Chậc chậc, đúng là kẻ có tiền."
Bá mẫu nhịn không được nói ra.
Đại bá đặt chén rượu xuống: "Sao vậy, nghe giọng điệu của bà, hình như có chút không vừa ý hay sao?"
"Trong nhà ngươi là ông chủ, ta nào dám không hài lòng."
Bá mẫu đặt chén xuống, hừ lạnh một tiếng.
"Bà có lời gì muốn nói thì cứ nói, nghẹn ở trong bụng làm gì." Đại bá trừng mắt nhìn vợ.
Vợ chồng mấy thập niên, ông cũng không cảm thấy lạ với vợ mình.
"Nói thì nói, làm sao, ta nghe người khác nói, Chu Đình Đình căn bản không tới nhà lão Tam lấy mấy đồng xu cổ, ngươi cũng thật là, người ta căn bản không quan tâm, ngươi còn cần lấy ra làm gì, ngươi ta nói không lấy, ngươi còn không muốn, cứ đòi trả lại, cả nhà chúng ta từ nhỏ đã chiếu cố nàng, ta đối với nàng cũng rất chăm sóc, cũng đều chưa quên nha đầu này bao giờ, mà nhà lão Tam kia, đã giúp nàng lần nào chưa? Dựa vào cái gì mà không đi đòi xu cổ?"
"Bà cũng thật là....."
Nghe được lời nói của vợ, đại bá Chu Đình Đình lắc đầu.
Nghe được giọng nói chẳng hề để ý của trượng phụ, bá mẫu đùng một tiếng, đập một cái lên bàn: "Thật là cái gì hả?"
"Bà cũng bị tiền che mờ mắt đi!"
"Gì mà tiền che mờ mắt, không có tiền, ngươi lấy cái gì mà ăn, uống gì, trông chờ vào ngươi? Cả nhà này, nếu không có ta tính toán chi li, đã phải nuốt gió Tây Bắc mà sống qua ngày đấy!"
...
Đại bá một hơi đem chén rượu uống vào trong bụng, hắn cũng biết vì sao vợ mình oán trách như vậy, có họa(tai họa) mà họa không đề, bọn hắn bình thường đối với Chu Đình Đình chiếu cố rất tốt, hôm nay, nhà lão Tam không công mà chiếm tiện nghi, được mấy đồng xu cổ, tự nhiên trong lòng liền sinh ra bất mãn.
Không tranh luận.
Đại bá đứng đậy, đi vào trong phòng.
"Chạy cái gì, không ăn cơm nữa hả?"
Bá mẫu đứng dậy, đuổi theo phía sau hỏi.
"Ăn, đương nhiên phải ăn, vội cái gì?"
Đại bá chẳng muốn giải thích nhiều, tiến vào phòng ngủ, trực tiếp đi đến đầu giường, đem gối đầu cầm lên, phía dưới là một chồng tiên mặt, yên lặng nằm ở phía duwois.
"Cái lão già chết tiệt này, lớn đầu rồi mà còn tự ái!"
Bá mẫu đuổi theo, không biết lão đầu nhà mình sao hôm nay nhạy cảm như vậy, nhưng mà, thời điểm khi thấy chồng tiền mặt dưới gối, nàng sợ đến gây người, đây là một chồng tiền mặt mới tinh, cao chừng mấy cm, đoán chừng phải được mấy vạn.
Màu sắc tiền rực rỡ, chính là màu đỏ mà nàng ưu thích.
"Đây là....Ở đâu ra nhiều tiền như vậy."
Bá mẫu có chút cà lăm hỏi.
Trong nhà có bao nhiêu tiền nàng rõ ràng nhất, căn bản không có nhiều tiền mặt như vậy, nhưng số tiền này, khẳng định không phải trượng phu lấy từ trong nhà ra, cũng không phải tiền gửi ngân hàng, bởi vì tiền gửi ngân hàng còn chưa đến kỳ, không rút ra được...
"Bà nói xem, ở đâu ra?"
Đại bá cầm lấy tiền, ở trên tay đập đập, sau đó nói: "Còn có thể nhặt ở trên đường sao? Là buổi chiều trước khi Đình Đình đi để lại đấy, nói là cho tiểu Bàn đến trường...Cái tâm nhãn này của bà cũng thật là, trong đầu chỉ có mấy đồng bạc trắng."
"Những thứ này đều là do Đình Đình đưa sao, nàng sao có nhiều tiền như vậy, chừng này là bao nhiêu a."
Bá mẫu kinh ngạc không thôi, cũng rất hối hận, bản thân vừa rồi không nên oán trách Chu Đình Đình, chẳng ai ngờ rằng, nàng lại cho nhà mình nhiều tiền như vậy, quả thật trách oan rồi.
"Nhìn xấp này đoán chừng năm vạn, bà giữ lại, ngày mai cùng nhi tử đến ngân hàng gửi tiếp kiệm, mấy lời vừa rồi, về sau đừng có nói nữa..." Đại bá nhắc nhở vài câu.
"Là lỗi của ta, ta sai rồi...Ài, nếu không để ta gọi cho Đình Đình, cảm tạ nàng một tiếng, nàng không phải nói tới Tinh Thành chơi sao, giờ này, chắc có lẽ cũng tới nơi rồi."
"Được rồi, hơn nữa đêm rồi còn gọi cái gì, vợ chồng son người ta ở chung một chỗ đấy."
"Được được được, ta nghe lời ngươi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."
"Tốt..."
...
Tinh Thành.
Chu Đình Đình cũng không biết dưới quê xảy ra chuyện gì, giờ phút này nàng đang cùng Lục Dương cùng một chỗ ở trên cầu Tương Giang.
Trên cầu xe lui xe tới, gió cũng rất lớn.
Mái tóc dài của Chu Đình Đình đua dưa theo gió, nàng lẳng lặng nhìn người bên cạnh, ở một bên, Lục Dương đang đứng trên cây cầu, nhìn dòng nước cuồn cuộn dưới sông, có chút thất thần.
Tương giang bắc khứ, Quất tử châu đầu...(Thấm viên xuân - Trường Sa-tác giả Mao Trạch Đông).
Ngọn đèn phản chiếu dưới nước, ánh sáng lăn tăn theo dòng nước.
Lâm Nhỉ Hổ vẫn đứng cách hai người mười mét, thỉnh thoảng nhìn xuống mặt nước, lại nhìn xung quanh một chút, vừa ngắm cảnh, vừa không quên chức trách tài xế kiêm bảo tiêu của mình.
"Gió có chút lớn, đi tới phía trước đi."
Lục Dương chỉ chỉ công viên phía trước.
"Đó là chỗ nào?"
Chu Đình Đình hỏi.
Lục Dương cười cười: "Tương Giang bắc khứ, Quất tử châu đầu, bên kia, đương nhiên chính là Quất Tử Châu Đầu rồi, chúng ta tới bên kia nhìn xem, dù sao ngày mai chúng ta cũng tới núi Nhạc Lộc leo núi, không có dịp qua bên này..."
Dự tính của hai người là ở lại Tinh Thành hai ngày, đại bộ phận điểm du lịch của Tinh Thành nhất định đi không được, nhưng nhìn ngắm sông Tương Giang, dạo chơi vườn quýt, leo núi Nhạc Lộc thì vẫn đủ thời gian đấy.
Nghe được Lục Dương nói, phía trước chính là nơi trong câu Quất tử châu đầu, Chu Đình Đình liền kinh ngạc, tuy rằng bản thân nàng cũng là người con gái Hồ Nam, nhưng Chu Đình Đình lại không biết những thứ này, đây cùng là lần đầu nàng tới Tinh Thành...
Từ khi phụ thân qua đời, nàng liền theo thân thích tới Lục Thành, Lục Thành là đại thành thị mà nàng tới duy nhất trong đời.
Đi bộ bảy tám phút, ba người qua cầu lớn, từ bậc thang đi xuống dưới, rốt cuộc cũng đi tới công viên Quất Tử.
Du khách bên này có không ít.
Ba người dọc theo ánh đèn đường đi tới.
Đi qua một cây cầu trải đầy dây đỏ ước nguyện, lại đi qua sân vui chơi của hài tử, đi qua một mảnh rừng trúc, cuối cùng đi tới một loạt cửa hàng.
Nhìn xem du khách xếp hàng mua đồ, Lục Dương quay đầu nhìn Chu Đình Đình nói ra:" Vậy mà có bán đậu hủ nè, nếu không nếm thử đi."
"Được."
Chu Đình Đình gật đầu.
"Nhị Hổ, ăn chứ, cũng ăn một phần đi."
Lục Dương quay đầu nhìn Lâm Nhị Hổ, gia hỏa này một đường hộ tống theo, cũng không phải điều dễ dàng...
"Lão bản, vậy ta đây liền không khách khí."
Lâm Nhị Hổ cười cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận