Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 993: Bạch Vĩ (2)

Con chó này, là loại chó nông thôn, đổi lại nếu thuộc loại chó Tây như Husky Teddy, cũng không bị người ta vứt bỏ ở đây, nếu có cũng sớm có người bế về nuôi.
Cái thế giới này rất kỳ lạ đấy, đến cả chó cũng phân ra để đối đãi.
Chó nông thông kỳ thật nuôi tốt hơn, ăn một ít cơm thừa canh cặn là được rồi, hơn nữa lớn lên vẫn tương đối khỏe mạnh, nhưng ở trong cư xá khẳng định không thể ăn vậy được, nếu đau bụng, đi vệ sinh sẽ vô cùng phiên toái, vẫn là mua thức ăn chó tiện lợi hơn rất nhiều.
"Vừa rồi trên đường đi, anh thấy một nhà bán thức ăn, chúng ta đi qua xem."
"Ừ."
Hai người theo đường cũ quay lạ.
Trên đường, quả nhiên thấy được một cửa hàng bán thức ăn cho động vật, trong tiệm cũng rất sạch, chỉ có một nữ nhân mặc áo màu đen đang nhàm chán chơi điện thoại, nhìn thấy có khách nhân tiến vào, mới đứng dậy hỏi: "Mua gì đây?"
"Có thức ăn cho chó nhỏ không?"
Chu Đình Đình hỏi.
"Có a, bên này."
Nữ nhân đi đến chỗ bán thức ăn cho chó, nói ra: "Có loại dành cho 16kg, 21kg, giá thì 15, 20, 50,100 tệ đều có cả, các ngươi muốn loại nào?"
"Loại hai mươi tệ đi."
Chu Đình Đình nói ra.
Nàng không ngờ tới thức ăn cho chó lại mắc như vậy, so với gạo cho người ăn còn đắt tiền hơn, gạo cũng chỉ có năm sáu tệ một kg đi.
Nghe được Chu Đình Đình chọn loại giá rẻ, nữ nhân cũng không có mấy hứng thú, thái độ cũng biến hóa một chút, từ trong kệ lấy ra một bì thức ăn cho chó, ném ở trên bàn, nói ra: "Túi này 1,4kg, hai mươi tám tệ...."
Cái túi thoạt nhìn không lớn, cầm lên xem cũng không nhiều như vậy.
Chu Đình Đình cầm lên nhìn nhìn.
Phát hiện bên ngoài cái túi, ký hiệu 700Gram.
Nàng mở to hai mắt, nói: "Ngươi nói cái túi này 1,4 kg? Trên này không phải viết 700 gram sao?
Nghe được Chu Đình Đình nói vậy, nữ nhân cầm lấy cái túi nhìn nhìn, sau đó khó chịu nói: "Ngươi không học toán à, 700 gram không phải là 1,4 kg? Ngươi có phải không học cấp 2 rồi không.'
"Ta đã học qua cao học a, 700 gram là 0.7 kg, không đến 1 kg, như thế nào cũng không phải 1,4 kg đi...Túi này hẳn là 14 tệ." Chu Đình Đình lập tức phản bác.
Người này cũng quá lừa đi.
"Ăn nói linh tinh, ngươi đến cùng không đi học phải không, được rồi, ta không bán cho ngươi nữa, đi đi."
"Đồ không biết chữ...."
Mắt thấy hai người tiếp tục cãi lộn, Lục Dương kéo Chu Đình Đình rời đi, nói ra: "Đi đi đi, đi thôi, đừng so đo với kẻ không có học thức, hôm nay chúng ta cho nó uống sữa bò thay cơm vậy, ngày mai lên mạng đặt hàng."
Đối với lão bản này, Lục Dương cũng không biết nói gì.
Chu Đình Đình thở phì phò đi ra ngoài.
"Nào có loại người này a?"
"Khả năng cũng không phải cố ý, hẳn là do nàng ngu xuẩn đi."
Nhìn thái độ của nữ nhân kia, còn giống như không phải cố ý, hẳn là do học toán không tốt đi, nhưng mà nhìn lĩ lẽ của nàng, làm cho Lục Dương phải tấm tắc kêu kỳ lạ, làm như vậy, sinh ý tốt mới kỳ.
Cãi nhau một trận, thức ăn cho chó cũng không mua được.
Hai người cùng nhau về nhà.
Tiền Tiểu Hoa cũng không có ở trong nhà, xem chừng vẫn còn đang ở cùng Chiêm Tuấn, Chu Đình Đình tìm một cái hộp giày, lại bỏ vào quần áo cũ, Lục Dương lúc này mới đem chó nhỏ đưa ra.
Tiến vào một hoàn cảnh xa lạ, tiểu cẩn như trước lại gào khóc lên, thanh âm thê lương, nếu như không phải Chu Đình Đình rất nhanh bưng một đĩa sữa bò tới, đoán chừng nhất thời nửa khắc còn chưa dừng lại.
Tiểu cẩu có khả năng cực đói, đem đĩa sữa bò liếm vung vãi khắp nơi.
Cũng không còn kêu rên.
"Gia hỏa này, thật sự quá đói rồi."
Lục Dương ở sau lưng tiểu cẩu sờ sờ, tuy rằng bị vứt bỏ quá lâu, nhưng bộ lông vẫn còn rất mượt, lông tơ nho nhỏ, sờ lui sờ tới hết sức thoải mái....
Lục Dương nghĩ mãi không rõ, loại chó nông thôn này thì làm sao chứ, nghe lời, ăn dễ, vì sao lại không thích nuôi, lại cứ tìm mấy con chó đẹp để hầu hạ? Cái này có lẽ là mặt chết tiệt của thế giới này.
Chu Đình Đìn nhìn tiểu cẩu ăn vui vẻ, nàng cũng rất vu, hỏi: "Lục Dương, anh nói xem ,chúng ta có nên đặt tên cho nó không?"
"Được a."
"Vậy lấy tên gì?"
"Em xem, lông trên người nó mảnh trắng mảnh đen đấy, gọi nó là Tiểu Hoa đi."
"Ah không sợ bị biểu tỷ đánh một trận sao?"
Thần sắc Chu Đình Đình cổ quái.
Kêu Tiểu Hoa.
Quả thật không có ám chỉ gì khác sao.
Lục Dương tuyệt đối không quan tâm rồi, trong nhà có một con Tiểu Bạch, cũng không thấy nha đầu Lữ Tiểu Bạch có ý kiến gì, cũng phải thôi, nha đầu Tiểu Bạch có biết chuyện này đâu mà ý kiến.
Lục Dương hỏi: "Vậy em muốn lấy tên gì?"
"Nếu không gọi là Bạch Vĩ(đuôi trắng) đi.'
Nhìn tiểu cẩu liên túc lắc lắc cái đuôi màu trắng nhỏ, Chu Đình Đình hỏi Lục dương.
"Được a, nghe rất hay, có chút cảm giác nghệ sĩ, liền kêu Bạch Vĩ đi.'
"Ừ, tốt, về sau chúng ta sẽ gọi nó như vậy."
Chu Đình Đình rất vui vẻ.
Sờ lên đầu tiểu cẩu nói: "Bạch Vĩ, Bạch Vĩ, về sau đây chính là nhà ngươi rồi, không cần phải sợ a, về sau ta sẽ chiếu cố ngươi thật otost."
"Bạch Vĩ, nhớ nghe lời, nếu mà cắn cô chủ, xem ta có đánh ngươi không."
Lục Dương cũng cảnh cáo nói.
Một chén sữa bò rất nhanh uống xong, sau khi ăn xong, tiểu cẩu không còn sủa nữa, nằm vào trong hộp giày yên tĩnh ngủ, khả năng nó cũng nhận ra, mình được người hảo tâm chứa chấp.
Trong lúc ngủ, tiểu cầu còn liếm láp đầu lưỡi, không biết đang mơ mộng đẹp gì.
"Buổi tối em ăn chưa?"
Lục Dương đứng dậy hỏi.
"Ăn rồi, buổi chiều Tiểu Hoa đi mua đồ ăn, ăn với dì."
Chu Đình Đình nói ra.
"n."
Lục Dương mở tủ lạnh ra, xem bên trong còn có một chén cơm nhỏ, không biết để từ lúc nào, sờ sờ vẫn tương đối mềm, có thể ăn được, lại cầm thêm hai quả trứng gà, một ít hành lá, Lục Dương nói ra: "Xem nó vừa rồi ăn ngon như vậy, bụng của anh liền có chút đối, anh làm cơm chiêm trứng, em ăn không?"
"Để em giúp anh..."
Lục Dương bưng bát đi vào phòng bếp.
Chu Đình Đình hỗ trợ đánh trứng gà, lại quấy đều, Lục Dương đem cơm để vào trong chảo, bắt đầu chiên, dem trứng gà đổ vào, lại cho thêm chút gia vị, mãi cho đến khi màu vàng hòa tan với màu trắng của cơm, lại chiên thêm.
Chu Đình Đình cũng đem hành lá bẻ xong, lại rửa sạch một phen, đặt ở trên thớt, thái nhỏ.
Một lát sau.
Một đĩa cơm chiêm mỹ vị được làm ra, bưng tới ghế salon, Lục Dương mở một chai bia, vừa ăn vừa uống.
"Đi mở điều hòa đi."
Lục Dương phân phó một câu.
Chu Đình Đình vội vàng đi tới, bật điều hòa lên, lại nhìn Lục Dương đang ăn cơm, nói: "em đi tắm đây."
"Đợi tí, một hồi cùng nhau tắm."
Lục Dương ngẩng đầu nói ra.
"A, không được, anh ăn cơm đi."
Chu Đình Đình tranh thủ thời gian đóng cửa lại, chỉ chốc lát truyền đến tiếng nước chảy.
Thanh âm này, khiến Lục Dương nghe vào liền vội vàng, rất nhanh ăn xong đĩa cơm của mình, Lục Dương cũng thay dép lê, hướng phía gian phòng ngủ đi tới.
"Mở cửa, cho anh lấy kem đánh răng."
Lục Dương tiến vào phòng ngủ chính, gõ cửa phòng vệ sinh.
Chu Đình Đình mở ra một khe hở, đơn thuần đưa kém đánh răng ra ngoài, Lục Dương đẩy chửa chui vào, sau đó trong phòng vệ sinh truyền đến thanh âm trầm thấp, chỉ là có thêm tiếng nước chảy, khiến bên ngoài nghe không rõ ràng....
Bạn cần đăng nhập để bình luận