Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 479: Cảm Tạ Thế Nào (2)

Nhưng mà ở trên mạng bọn họ đang làm cái quái gì thế này...
Lục Dương vô cùng hoài nghi.
Rốt cuộc các chuyên gia này đến cùng không hiểu, hay hiểu mà làm như không biết.
Người phía trước thì là ngu.
Người phía sau thì vừa ngu vừa ác.
Lục Dương tự nhiên không đi nhắc nhở mấy người bán nhà mua Vàng kia, càng sẽ không đi phản bác lời của chuyên gia, dù sao những thứ này cũng có liên quan gì tới hắn đâu.
Nhìn mười triệu đô nằm trong tài khoản Luân Đôn, Lục Dương mong muốn một khi số tiền này ra trận thì sẽ kéo theo nhiều anh em của chúng đi về, dù sao hắn cũng xén lông cừu người ngoại quốc, cũng không có tâm lý gánh nặng gì nhiều.
Nhìn điện thoại.
Bây giờ mới hơn tám giờ.
Một mình ở trong phòng rất nhàm chán, Lục Dương đặt điện thoại lên đầu giường sạc pin, sau đó nhắm mắt lại, rất nhanh hắn đã tiến vào trong mộng đẹp.
Ngày hôm sau.
Lâm Viện Viện thức dậy rất sớm.
Hay là nói.
Đêm qua nàng không ngủ được.
Bởi vì trước khi ngủ nàng hay suy nghĩ lung tung, như nghĩ đến chuyện giết người, điều này làm sau khi ngủ, liền mơ thấy ác mộng, trong giấc mộng có một nữ nhân mặc váy đỏ, đầu treo trên trần nhà, hai con mắt thì lồi ra, nhưng nó vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, còn mở miệng toàn là máu ra, nói muốn ăn tươi nuốt sống, làm Lâm Viện Viện giật mình tỉnh giác, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.
Lúc tỉnh lại nhìn đồng hồ, lúc đó mới mười hai giờ đêm, giờ có chút mẫn cảm, sau đó nàng lại bổ sung tình tiết kinh dị vào trong đầu mình, cứ thế mà không dám đi ngủ, chỉ còn cánh trợn tròn hai mắt, chơi điện thoại đến hừng đông.
Bởi vì chỉ ngủ được có hai tiếng, nên đôi mắt của nàng đã có quầng thâm.
"Ngày hôm ngươi bị người ta đánh vào mắt sao?"
Sau khi Lục Dương rửa mặt xong, từ phòng vệ sinh bước ra, liền nhìn thấy Lâm Viện Viện với đôi mắt gấu trúc, điều này làm cho Lục Dương cảm thấy kỳ quái, ngày hôm nàng ngủ tương đối sớm mà.
Lâm Viện Viện dụi dụi con mắt: "Chỗ ngủ không quen, nên ngày hôm qua ngủ không ngon."
" Ừ."
Lục Dương cho rằng vì vấn đề lạ nước lạ cái, cũng không suy nghĩ nhiều, rất nhiều người đều có tật xấu này, đặc biệt là mấy lão nhân, ngủ quen trên giường mình một thời gian dài, chỉ cần đổi chỗ khác thì liền không ngủ được.
Lục Dương nhìn phương hướng phòng bếp, nói ra: "Sáng nay cũng không có gì nấu, chúng ta ra ngoài tùy tiện ăn một chút."
Trong nhà không có đồ gì.
Lục Dương cũng không muốn ăn mì gói, nên hắn kêu Lâm Viện Viện ra ngoài, đi tới một cửa hàng bún ở phụ cận, Lục Dương kêu một phần bún bò thịt heo, một tô hết có bảy tệ, liền được một bát lớn.
Đương nhiên là nhiều bút ít thịt rồi, thịt cũng không được mấy miếng, đây cũng là cách lão bản ở đây kinh doanh rồi.
Lâm Viện Viện thì kêu một tô bún thịt gà, tô của nàng không sai biệt lắm với Lục Dương, nhưng giá cả rẻ hơn một chút, chỉ có năm tệ một tô, bởi vậy có thể nhìn ra, giá gà thị trường vẫn tương đối rẻ.
Lâm Viện Viện ăn rất vui vẻ, một tô bún gà đã bị nàng xử lý xong, đến ngay cả nước canh cũng bị nàng húp sạch sẽ, Lục Dương liếc nhìn nàng, nha đầu này càng ngày càng giống Tống Giai.
Nhìn lại tô của mình, bún với thịt đã ăn xong rồi, chỉ còn dư lại ít nước, Lục Dương liền bưng lên hút một ngụm, sau đó đứng dậy nói ra: "Đi thôi, để ta đưa ngươi tới nhà ga."
Lần nữa đi tới nhà ga.
Thời gian lúc này mới bảy giờ hai mươi phút.
Bởi vì Lâm Viện Viện không có CMND, nên mua vé tàu khá là phiền toái, tháng sau năm nay nhà nước đã bắt đầu định danh công dân, nên vé tàu phải nhất trí với CMND, nếu muốn mua vé, thì cần phải lấy ra CMND.
Nếu đổi lại trước kia, người dân có thể thoái mái mua vé.
"Ta không có CMND, làm sao mua được vé đây?"
Lâm Viện Viện hỏi.
"Đây là địa bàn của ta, ngươi đừng có lo lắng mấy chuyện nhỏ này?"
Lục Dương tự tin nói.
Lâm Viện Viện còn tưởng Lục Dương là thổ bá vương của Thân Thành, gia thế rất khủng, nhà ga cũng phải nể mặt mà cho vài phần mặt mũi, dù sao Lục Dương ở trong lòng nàng, chính là cặn bã nam mà hay xuất hiện trong các tiểu thuyết ngôn tình, cường đại đến nối có thể lên đỉnh núi Everest làm thang máy, chỉ để cho nữ chính lọ lem có thể lên đỉnh, ngắm nhìn ngọn núi cao nhất thế giới, thỏa mãn nguyện vọng của nàng.
Nhưng mà.
Rất nhanh, Lâm Viện Viện đã biết mình suy nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì Lục Dương mang nàng đến điểm bán vé, lấy ra CMND của hắn, mua hai tấm vé tàu.
Chuyến tàu khởi hành lúc chín giờ sáng.
Vì để có thể đưa nha đầu ngu ngốc này an toàn lên tàu, Lục Dương còn phải mua cho mình một tấm vé, tự mình đưa nàng đến tận chỗ ngồi, hắn mời rời đi.
Nhìn tàu hỏa chậm chậm lăn bánh.
Lục Dương gửi tin nhắn cho Tống Giai.
"Người đã đưa đi an toàn, học tỷ tính cảm tạ ta thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận