Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 550: Còn Kém Một Chút

"Sao ngươi không lấy điện thoại của mình mà gọi."
Tống Giai liếc nhìn Lâm Viện Viện.
Lâm Viện Viện tức giận dậm chân, tức giận nói: "Giai Giai tỷ, ngươi quên rồi sao? Ta bị hắn kéo vào sổ đen, nên không gọi được điện thoại của hắn...."
"A, vậy ngươi cầm lấy mà gọi."
Tống Giai nhớ lại, hình như có chuyện này thật, nàng cầm lấy điện thoại đưa cho Lâm Viện Viện.
Lâm Viện Viện cẩn thận mỡ khóa, nàng biết rõ mật khẩu điện thoại của Tống Giai, là 0701, ngày sinh của Tống Giai.
Điện thoại lướt rất thoải mái.
So với điện thoại của mình thì càng nhanh hơn không ít.
Lâm Viện Viện một bên ở trong danh bạ tìm kiếm, một bên lẩm bẩm nói ra: "Chiếc điện thoại này còn được Lục Dương tặng cho ngươi a."
"Đúng vậy a."
Tống Giai hào phòng thừa nhận.
"Lúc trước hắn dùng máy tính của ta, nên liền mua chiếc điện thoại này làm tạ lễ, cũng quá khách khí rồi."
Lâm Viện Viện hừ một tiếng: "Giai Giai tỷ, ngươi không nên bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc, nói không chừng chiếc điện thoại này đã bị hắn cài đặt định vị, về sau thừa dịp lúc ngươi ở nhà một mình, sau đó khi dễ ngươi..."
Lúc nói chuyện.
Lâm Viện Viện còn đưa hai tay nắm lên không trung, đe dọa.
Tống Giai bị hành động này của nàng chọc cười.
"Lâm Viện Viện, về sau ngươi bớt xem phim đi."
"Không nghe lão nhân nói là sai lầm, sớm muộn có một ngày, ngươi sẽ minh bạch, Lục Dương chính là một tên đại lừa đảo, chỉ có ta mới thật sự tốt với ngươi." Lâm Viện Viện đã tìm được số điện thoại Lục Dương, nàng gọi qua....
Tây Môn.
Lục Dương mới lai xe tới nơi.
Điện thoại vang lên.
Lúc lái xe, điện thoại của hắn luôn đặt ở bên ghế lại phụ, Lục Dương cầm lên nhìn nhìn, dĩ nhiên là Tống Giai gọi tới...Học tỷ xinh đẹp này gọi điện tới cho mình làm gì, hay là muốn ta....
Lục Dương cười cười.
Cảm giác mình suy nghĩ hơi nhiều rồi.
Thời điểm này gọi điện thoại nhất định là có chuyện gì, Lục Dương nhận nghe điện thoại, sau đó bên trong liền truyền đến một tiếng hơi thở như trẻ em đang bú: "Cặn bã...Lục Dương...Ngươi ở đâu?"
Nụ cười trên mặt Lục Dương biến mất không thấy, hắn khó chịu nói: "Lâm Viện Viện, sao lại là người?"
"Tại sao không thể là ta? Ngươi sẽ không cho rằng Giai Giai tỷ gọi cho mình chứ, nghĩ cũng sướng vãi nhỉ..."
"Có chuyện gì nói, không thì thôi, ta cúp"
Lục Dương chẳng muốn cùng cái đồ quỷ sứ chán ghét này nói chuyện làm gì.
"Đợi...Đợi một chút..." Nghe được Lục Dương muốn cúp điện thoại, Lâm Viện Viện vội vàng nói.
"Có chuyện gì."
Lục Dương cúng chỉ nói mà thôi, không thật sự muốn cúp điện thoại.
Lâm Viện Viện nói: "Lần trước ở tại Thân Thành, ngươi cho ta mượn một nghìn tệ, hiện tại ta có tiền rồi, muốn trả lại cho ngươi..."
"Không cần."
Lục Dương nói thẳng.
Một nghìn tệ lần trước, hắn đều đã quên.
Lâm Viện Viện vội vàng nói: "Không được, không được, tiền là ngươi cho ta mượn, phải trả."
"Vậy được rồi, ngươi bây giờ đang ở đâu?" Lục Dương hỏi.
"Ta đang ở bên viện y học."
Nghe được Lâm Viện Viện nói ra.
Lục Dương ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, quả nhiên viện y học đối diên sân bóng rỗ, ở đó hắn thấy được Tống Giai, về phần Lâm Viện Viện thì không thấy, giống như nàng bị cỏ cây ven đường che khuất.
Lâm Viện Viện nói tiếp: "Ta ở bên quán cà phê bờ sông đợi ngươi mười phút, ngươi nhanh đến đây."
Nói xong.
Nàng vội vã cúp điện thoại.
Giống như Lục Dương là kẻ chuyên ăn thịt người vậy.
Quán cà phê bên bờ sông.
Lục Dương cười cười, cất điện thoại vào trong túi, lái xe thêm vài bước ,không đến một phút sau, hắn đã đến nơi, đem xe dừng lại ở ven đường, Lục Dương đi vào trong quan cà phê.
"Uống gì đây."
Một học tỷ đang đứng trong quần bar hỏi.
"Hay ly cà phê đi."
Tuy rằng Lục Dương chỉ có một người, nhưng nữ sinh này đoán rằng hắn đang đợi người tới, cho nên mới gọi hai ly, nàng gật đầu, nói: "Được, tổng cộng ba mươi tệ."
Trả tiền xong, Lục Dương tìm một vị trí ngồi xuống.
Bên ngoài quán cà phê bờ sông.
Hai nữ sinh đang hướng phía bên này đi tới.
Lâm Viện Viện miệng lầm bầm không ngừng, cũng không biết nàng đang nói cái gì.
Các nàng đi từ đường nhỏ đến đây, không có chú ý xe của Lục Dương.
"Giai Giai tỷ, đợi lát nữa chúng ta uống gì đây?" Lâm Viện Viện vừa đi vừa nói chuyện.
Tống Giai suy nghĩ một chút: "Cà phê là được rồi."
"Vậy đợt lát nữa chúng ta mua hai ly cà phê, mỗi người một ly, ta mời khách..."
Lâm Viện Viện cười nói.
"Hai ly không tốt lắm đâu, ngươi không phải cũng đem Lục Dương gọi tới sao?" Mới vừa rồi nói chuyện điện thoại, Tống Giai cũng ở bên cạnh nghe được.
Lâm Viện Viện nói: "Hắn sẽ không tới nhanh như vậy đâu, thời điểm hắn tới đây, chúng ta đều uống xong rồi, không cần phải xen vào hắn...Hắn không phải có tiền sao? Bảo hắn tự đi mà mua."
"Được, được, dù sao ngươi cũng mời khách." Tống Giai vô lực than thở.
Hai người đẩy cửa đi vào.
Thời điểm Lâm Viện Viện chuẩn bị mua cà phê, chợt nghe được giọng nói quen thuộc.
"Ở đây."
Hai người cùng lúc xoay đầu nhìn lại.
Sau đó liền phát hiện Lục Dương đang ngồi ở bên cửa sổ, nhìn bọn họ.
Lâm Viện Viện bối rối.
Tình huống gì thế này.
Viện y học cách bên này rất gần, nàng vốn còn cho rằng, mình và Tống Giai phải đợi thật lâu thì Lục Dương mới đến, còn có thể tiết kiệm một ly cà phê, nhưng không nghĩ tới, Lục Dương vậy mà tới sớm như vậy.
"Lục Dương, ngươi như thế nào lại ở đây?"
Tông Giai đi tới, kinh ngạc hỏi.
Lục Dương nhìn thoáng qua Lâm Viện Viện, nói ra: "Không phải nha đầu này hẹn ta ở đây sao?"
Lâm Viện Viện đi theo sau lưng Tống Giai, nghe vậy, lầm bầm nói: "Vậy ngươi đi cũng quá nhanh đi."
"Lâm Viện Viện, chẳng lẽ ngươi ưa thích chậm một chút."
Lục Dương liếc nhìn nàng.
Nha đầu này, quả thật đúng là một cái đuôi nhỏ của Tống Giai mà.
Lâm Viện Viện tự nhiên nghe hiểu ý tứ đen tối của Lục Dương, sắc mặt nàng đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Lưu manh!."
Lục Dương giả vờ như không nghe thấy.
"Học tỷ, đã lâu không gặp, ngươi lại đẹp lên rồi."
Lục Dương cùng Tống Giai nói chuyện phiếm.
Tống Giai mỉm cười: "Ngươi cũng càng thêm đẹp trai rồi."
Lục Dương nghe xong, tranh thủ mà nói: "Học tỷ lúc trước chê ta một mực không đủ soái, hiện tại có thể đạt đến tiêu chuẩn của học tỷ rồi chưa?"
Nghe nói như thế.
Tống Giai cẩn thận đánh giá Lục Dương một cái, sau đó có chút tiếc hận, nói ra: "Còn kém một chút xíu nữa."
Lục Dương thở dài.
"Thế ta phải cố gắng thêm thôi."
Lâm Viện Viện bị bơ ở bên cạnh, nàng thập phần khó chịu.
Nàng từ trong ví tiền, lấy ra mười tờ tiền mặt in hình cá chép đỏ, đạp vào trên mặt bàn, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai ngươi, nói ra: "Lục Dương, đây là tiền của ngươi."
Lục Dương nhìn thoáng qua tiền mặt trên bàn, nói ra: "Thẻ ngân hàng của ngươi không phải bị mất rồi sao? Lấy tiền ở đâu ra vậy?"
"Không phải chuyện của ngươi, quản nhiều như vậy làm gì."
Lâm Viện Viện đem tiền đẩy tới trước mặt Lục Dương.
Tống Giai ở một bên giải thích, nói: "Lâm Viện Viện gọi cho ba mẹ của nàng ấy, sau đó bảo họ gửi tiền đến thẻ của ta, ta rút tiền rồi đưa cho nàng."
"À, vậy sao."
Thời điểm này.
Học tỷ trước quầy bar cũng bưng cà phê tới đây.
Nhìn thấy bên này có ba người, không phân chia đều, nàng đem hai ly cà phê đều đặt trước mặt Lục Dương, sau đó nhìn nhìn Lục Dương, vốn tưởng nam sinh này sẽ kêu thêm một ly nữa, nhưng đối phương lại chậm chạp không nói gì.
Nàng chỉ có thể quay người rời đi.
"Học tỷ, cà phê bên này coi như cũng được, ngươi uống đi."
Lục Dương đem một ly cà phê đưa tới cho Tống Giai.
Bản thân thì cầm một cái ly khác.
Về phần Lâm Viện Viện.
Bị bơ thành không khí.
"Lâm Viện Viện, xấu hổ quá, quên mua phần của ngươi mất rồi, nếu ngươi muốn uống, thì có thể tới kêu cho mình một ly, đợt lát nữa ta tới trả tiền cho." Uống xong một ngụm cà phê, Lục Dương giả nhân giả nghĩa nói.
"Ta không thèm."
Lâm Viện Viện bĩu môi.
Một chút thành ý cũng không có, căn bản hắn cũng không muốn mời ta uống rồi.
"Lâm Viện Viện, ngươi uống ly của ta đi, ta không muốn uống."
Tống Giai uống một ngụm, sau đó đem ly cà phê của mình đẩy sang bên cạch Lâm Viện Viện.
Ánh mắt của Lâm Viện Viện sáng lên, đây chính là ly cà phê của Giai Giai tỷ uống qua, nếu như nàng cũng uống, thì có tính là hôn môi gián tiếp không? Trong lòng nàng âm thầm vui mừng muốn cầm lên, đột nhiên, một cánh tay nhanh hơn một bước, cầm lấy ly cà phê.
"Lâm Viện Viện nói không muốn uống rồi, đưa cho nàng làm gì vậy."
Vừa mới dứt lời.
Lục Dương liền đem ly cà phê dư của Tống Giai uống hết một hơi.
Sau đó đặt cái ly không lên trên mặt bàn.
Lục Dương lau miệng, nói ra.
"Như vậy mới không lãng phí..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận