Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 581: Mặt Đỏ (2)

Tuy rằng hiện tại bọn hắn nói là tiêu thụ trực tiếp.
Nhưng sau này thế nào, ai mà biết được.
Lục Dương cười lạnh một tiếng: "Ta là một người kinh doanh, tuy chưa được thành công nhưng cũng biết một điều, tiền nào có thể kiếm, tiền nào không thể đụng vào, Vương Khánh Huy, ta xem phân lượng bạn gái của ngươi, nên ta sẽ khuyên nhủ ngươi một câu, có việc nên làm có việc không, đừng lấy bản thân của mình ra làm thẻ đánh bạc."
Vương Khánh Huy ngượng ngùng cười cười, nói ra: "Lục ca, không có nghiêm trọng như vậy đâu."
"Ta nói đến thế thôi."
Lục Dương lắc đầu.
Xoay người rời đi.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu.(Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp)
Hắn đối với Vương Khánh Huy ấn tượng cũng không phải tốt lắm, nhưng lần này triệt để cho vào sổ đen rồi, gia hỏa này, thật đúng là tham tiền, sinh ý như vậy cũng dám làm.
Chơi như vậy, không sợ một đi không trở lại sao?
Vương Khánh Huy còn muốn nói điều gì đó, nhưng Lục Dương đã bước nhanh rời khỏi tiệm cơm.
Cổ Ngô có chút tức giận: "Cái quái gì vậy?"
Vương Khánh Huy nói ra: "Ta nói rồi, không dễ như vậy đâu, không phải tất cả mọi người đều thích kiếm tiền kiểu này...Tìm biện pháp khác đi."
Cổ Ngô nói ra: "Tìm tiếp thôi, nếu như không tìm được thì tìm người bạn anh họ kia của ngươi, tên kia tâm quá đen, ném một triệu lại muốn năm thành!."
Vương Khánh Huy suy nghĩ một chút: "Chỉ cần thành công là có thể kiếm tiền rất nhiều, nhiều một chút ít một chút cũng được, hắn năm thành, anh họ ta ba thành, hai người chúng ta hai thành, cũng có thể phân được không ít..."
"Vẫn nên tìm tiếp đi, ta không tin là không có ai cảm thấy hứng thú với ý tưởng của chúng ta…”
...
Vườn khởi nghiệp, trong công ty.
Lữ Tiểu Vũ đang ăn cá, nghe thấy tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên nhìn, là Lục Dương đi vào, nàng có chút kinh ngạc nói: "Ngươi không phải đi gặp bạn sao? Sao lại nhanh trở về như vậy."
"Tuyệt giao rôi."
Lục Dương cười nói.
"Ngưu."
Lữ Tiểu Vũ duỗi ra ngón tay cái, khoa tay múa chân một trận.
Lục Dương đi đến đối diện Lữ Tiểu Vũ, nhìn đồ ăn trên bàn, những món ăn hắn gọi tới, chỉ có duy nhất món cá chép đỏ là được mở ra, trước mắt đã bị mất đi một phần ba con cá, còn mấy món ăn khác vẫn chưa được mở.
Lục Dương cười nói: "Lữ Tiểu Vũ, ngày ngày ăn cá, ngươi không sợ ngán hay sao?"
Cá chép đỏ, phía trên đều tưới đầy nước canh, nhìn qua rất ngon, nhưng ngon đến đâu thì ăn nhiều cũng ngán, Lữ Tiểu Vũ thì không giống vậy.
"Không biết a."
Lữ Tiểu Vũ giả vờ lấy hộp cơm rồi đẩy món cá chép đỏ tới gần mình hơn, như là sợ Lục Dương cướp đi vậy.
Lục Dương chẳng muốn nói nàng.
Chuyển cái ghế tới ngồi đối diện, mở ra mấy món ăn còn lại, lại lấy ra phần cơm, bắt đầu ăn.
Hắn gọi ba món ăn, một món cá chép đỏ, một món rau xào gà, một món súp lơ om, còn cố ý dặn đầu bếp bỏ thêm ớt, nên mùi vị hết sức không tệ, đặc biệt là rau xào gà, tiêu được dùng chính là loại nhỏ mà người nông dân trồng, vị cay mười phần, hết sức phù hợp để ăn với cơm.
Một hộp cơm rất nhanh bị Lục Dương xử lý xong.
Nhìn phần cơm trống rỗng, Lục Dương cảm giác mình mua hơi ít cơm rồi, hoàn toàn không đủ ăn.
Đồ ăn còn dư lại nhiều như vậy.
Lục Dương liếc mắt về phần đựng cơm của Lữ Tiểu Vũ.
"Ý gì vậy?"
Lữ Tiểu Vũ vội vàng bảo vệ phần cơm của mình
Lục Dương cười nói: "Bạn học Tiểu Vũ, con cá lớn như vậy, ngươi ăn xong khẳng định cũng no rồi, nếu không, ngươi đem phần cơm của mình cho ta ăn, ta xem ngươi cũng chưa đụng đến được mấy miếng, ăn không hết lại lãng phí."
"Không được, không được, ta đã ăn rồi."
Lữ Tiểu Vũ lắc đầu.
Lục Dương nói ra: "Bạn học Tiểu Vũ, ta biết ngươi là người tốt, ta sáng nay còn chưa ăn sáng, hiện tại quả thật rất đói bụng, nể tình ta cho ngươi ăn nguyên con cá, cho ta tí cơm đi."
Hắn chỉ vào phần cơm trống rỗng của mình.
Chỉ còn lại mấy hạt gạo.
Lục Dương lại dùng chiếc đũa gắp lên một hạt gạo, bỏ vào trong mồm.
Nhìn lão bản của mình thảm như vậy, Lữ Tiểu Vũ do dự một chút, có chút mềm lòng, nàng lấy phầm cơm của mình bỏ vào dĩa cả chép một nửa, sau đó nửa phần còn lại thì đẩy qua bên hướng Lục Dương, nói ra: "Cho ngươi đấy, quỷ chết đói chưa được đầu thai!."
"Hắc hắc, cảm ơn bạn học Tiểu Vũ."
Lục Dương trực tiếp nhận lấy hộp cơm của Lữ Tiểu Vũ, gắp mấy miếng thức ăn thả lên trên, sau đó vui vẻ bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong, Lục Dương rót cho mình một chén nước lạnh, uống một hơi cạn sạch, đè lại cảm giác ợ hơi, nói một tiếng: "Thật sự sáng khoải a."
Ăn uống no say, hắn lại nhìn Lữ Tiểu Vũ một chút.
Có chút kinh ngạc hỏi
"Lữ Tiểu Vũ, sao mặt của ngươi đỏ lên vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận