Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 579: Đại Lão Ẩn Giấu (2)

Rời khỏi phòng làm việc, Lục Dương tìm Lữ Tiểu Vũ: "Đồng chí Tiểu Vũ, ta vừa rồi ở bên ngoài có đặt đồ ăn, có món cá chép đỏ, đợi lát nữa có người đưa tới, ngươi nhận dùm ta, sau đó cầm lấy ăn đi."
"Còn ngươi."
Lữ Tiểu Vũ nghe được có món cá chép đỏ, liền rất vui vẻ, nhưng lại tò mò nhìn Lục Dương.
Sắp đến giờ cơm trưa rồi, lão bản còn muốn đi đâu?
"Có một người bạn đến đây, ta phải đi gặp."
"A."
Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.
"Có cần để lại cho ngươi một chút không?"
Lục Dương suy nghĩ một chút.
"Vậy chừa cho ta một chút."
Nói xong.
Lục Dương rời khỏi công ty.
Trong tiệm Dapanji của lão Trương.
Vương Khánh Huy gọi xong đồ ăn, đem menu giao cho phục vụ, còn cố ý dặn dò một câu.
"Mấy món này đi, mà nhớ kỹ, phải thả nhiều ớt một chút."
"Khánh Huy, ta nhớ ngươi không ăn cay được mà."
Một nam tử cao gầy cười nói.
"Ta không ăn, nhưng chờ lão bản tới sẽ ăn."
Vương Khánh Huy trở lại chỗ ngồi, rót cho mình một chén nước sôi, thời điểm lúc trước sinh nhật của Triệu Oánh Oánh, bón hắn có ở công viên Sâm Lâm ăn qua đồ nướng, Vương Khánh Huy nhớ kỹ, thời điểm Lục Dương ăn, đều thả vào một chút ớt.
Nam tử cao gầy cười nói: "Khánh Huy, ngươi nói người lão bản này, thật sự thần như vậy sao? Một triệu, cũng không phải con số nhỏ đâu, một sinh viên, nào có nhiều tiền như vậy."
Vương Khánh Huy lắc đầu: "Lão Ngũ, ngươi đây xem thường hắn rồi, lão bản này không phải người bình thường có thể so sánh, hắn vừa lên đại học liền mua Audi A6, lại mua cho bạn gái hắn một căn biệt thự ở cạnh trường đại học, giá ba triệu bảy, còn đứng tên một mình bạn gái của hắn, ngươi suy nghĩ chút đi, đến cùng hắn có bao nhiêu tiền?"
"WOW, thật sao, biệt thự ba triệu bảy, vậy mà chỉ đứng tên bạn gái hắn, đây không phải là ngu, mà chính là cách tiêu tiền của người giàu a, sợ tiền tiêu không hết."
Lão Ngũ khiếp sợ nói.
"Mà ngươi không phải đang chém gió chứ."
"Thật đấy."
Vương Khánh Huy uống một hớp, nói ra: "Buổi sáng ta còn cùng Trương Yến đến biệt thự nhìn qua, coi như không tệ, nếu ta có thể mua được một căn, coi như nhân sinh người thắng rồi."
"Đừng lo lắng, chuyện này nếu thành công, một căn biệt thự vẫn là dư sức."
Lão Ngũ an ủi một câu.
Sau đó hắn còn nói thêm: "Ngươi nói chuyện này, làm ta ngược lại nhớ đến một người, ở trường học chúng ta, cũng có một phú nhị đại ngưu bức, ở trong vườn khởi nghiệp mở một cái công ty, ngươi biết Csite đang hot hiện nay không, hình như cũng do bọn họ làm ra, ta sợ người ngươi nói đến không phải cùng một người chứ."
"C site? Không thể nào, nếu như vậy thì cũng quá trâu bò ròi."
Vương Khánh Huy có chút khiếp sợ.
Hiển nhiên, hắn biết được Csite này có bao nhiêu lợi hại.
Lão Ngũ đề nghị: "Điều tra tên người đại diện pháp nhân của công ty không phải biết rồi sao?"
"Cũng đúng."
Vương Khánh Huy cầm lấy điện thoại mở phần mền baidu ra, bắt đầu điều tra, nhìn thấy tên đại diện pháp nhân là Lục Dương, hắn thở dài ra một hơi.
Quả nhiên.
Bạn trai của Quan Nguyệt, đúng là đại lão ẩn giấu mà.
Điều này cũng quá lợi hại rồi.
Vốn tưởng Lục Dương chỉ là một tên phú nhị đại, nhưng hiện tại, Vương Khánh Huy biết mình nghĩ sai rồi, Lục Dương so với tưởng tượng của hắn còn lợi hại hơn.
Đối phương còn vượt lên trên cả hắn, không chỉ là bối cảnh, mà bản thân còn tiến rất xa rồi.
"Thế nào ,là một người sao?"
Lão Ngũ hỏi.
Vương Khánh Huy gật đầu: "Không sai, là một người, tên giống nhau, đều gọi là Lục Dương."
"Vậy ngươi tìm đúng đại lão rồi đấy, là kẻ có tiền chân chính a, hiện tại Csite mỗi ngày đều kiếm được rất nhiều tiền, đoán chừng một ngày cũng một triệu rồi a, không phải chúng ta tí nữa nên đòi nhiều hơn chút à."
"Đừng, cứ dựa theo lúc trước mà làm, một triệu người ta còn chưa chắc đã ném cho chúng ta, đừng coi kẻ có tiền thành đồ đần, nếu không có lợi nhuận, không ai nguyện ý đưa tiền của mình ra sân đâu." Vương Khánh Huy cự tuyệt đề nghị này.
"Cái gì mà không có lợi nhuận, nếu chuẩn bị tốt, quả thực chính là nhặt tiền."
Lão Ngũ vô cùng có lòng tin.
Biết rõ Lục Dương rất có tiền, hơn nữa còn mở công ty lớn, Vương Khánh Huy vẫn hồi hộp như cũ, hắn nói ra: "Ta cảm giác không dễ dàng như vậy đâu, nếu như hắn chỉ là một phú nhị đại, chúng ta có thể dùng lời nói đả động đến hắn, nhưng bây giờ, ta cũng không nắm chắc là có thể thuyết phục được."
"Tiền chùa như vậy mà có ai không thích kiếm? Chúng ta cũng không phải hố hắn."
Lão Ngũ không thể tưởng tượng nổi.
"Cũng bởi vì người ta quá có tiền, nên chưa chắc đã vừa ý cái ý định này, dù sao, ngươi cũng biết, kế hoạch chúng ta vẫn có mạo hiểm nhất định."
Vương Khánh Huy nói tiếp: "Nói đến vấn đề pháp nhân, chúng ta cũng phải chú ý một chút, nhờ ngươi tìm kẻ đần, đã tìm được chưa?"
"Tìm được rồi, là một học sinh nghèo đi ra từ vùng núi, cái gì cũng không hiểu, ta cho hắn năm trăm tệ, hắn đáp ứng hoàn toàn phối hợp với chúng ta tất cả..." Lão Ngũ nói ra.
"Vậy là tốt rồi."
Vương Khánh Huy nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn ra ngoài cửa.
Người đã đến rồi.
Trên mặt hắn lập tức nở nụ cười, vội vàng đi tới nghênh đón: "Lục ca, ngài tới rồi."
"Ừ."
Lục Dương nhẹ gật đầu, đi tới.
Vương Khánh Huy rút ra một cái ghế, một bên giới thiệu nói: "Đây là bạn chơi từ nhỏ với ta, Cổ Ngô, cùng là sinh viên thuộc trường đại học KHKT Hà Đông, thuộc học viện thương mại, năm ba."
"Lục ca, ngươi mạnh khỏe."
Cổ Ngô thập phần khiêm tôn, chủ động vươn tay ra.
Khách sao vài câu, Vương Khánh Huy thúc giục lão bản tranh thủ thời gian mang thức ăn lên, sau đó phân biệt ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận