Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại
Chương 40: Mày Là Ai!
Lục Dương ở trên đường chờ Ngô Bá, rất nhanh một thanh niên phất phơ cà lơ xuất hiện.
"Lục ca, mấy ngày nay đi đâu vậy?"
"Đi về thăm bà ngoại một chuyến, giúp đỡ thu hoạch nông sản, ngươi nhìn ta xem có thấy chút rám đen không.
Ngô Bá liếc trên người Lục Dương vài vòng, nói ra :" Ngươi mà cũng gọi là rám nắng, thế ta gọi là gì, dân châu phi à? mà ngươi gọi ta ra đây làm gì?"
"Lần trước không phải nói sẽ mời ngươi bữa cơm sao? Ăn cái gì? KFC được không?"
Lần trước từ nhà ga đi về, Lục Dương thấy một quán KFC ven đường, mặc dù nói, đồ chơi này ở phương Tây đã mọc đầy đường rồi, nhưng ở huyện Thanh Sơn này, nó cũng là một thứ đồ ăn mới mẻ.
"Đi, đi, ta muốn ăn hai cái đùi gà."
Ngô Bá nhanh tay kéo Lục Dương đi tới quán.
Thời điểm hai người tới, trong tiệm vẫn có nhiều chỗ trống, phần lớn là học sinh, sinh viên vào ăn, Lục Dương đi tới kêu vài món đồ ăn, đồ uống, sau đó mới tìm vị trí ngồi xuống.
"Đã mua vé xe lửa đi Lục Thành chưa?" Lục Dương hỏi.
"Mua, ta cũng không phải kẻ ngu, mua muộn một chút chỉ có mà đứng thôi." Ngô Bá từ trong túi lấy ra một cái máy học tiếng Anh, nhưng thật ra bên trong lại một cái máy điện tử.
Vừa chơi vừa nói:"Đúng rồi, còn nhớ Liễu Thanh Thanh không, hôm trước ta đi thăm trường gặp được nàng ấy."
"Thế Liễu Thanh Thanh học đại học ở đâu?" Lục Dương tò mò hỏi.
Không phải Lục Dương nhớ Liễu Thanh Thanh mà là chỉ muốn biết cuộc sông của bạn học mình thế nào, dù sao, nhiều năm như vậy, hắn đã quên mất bộ dáng của nàng rồi.
Ngô Bá trợn mắt, nói ra: "Ta làm sao mà biết, chỉ là nhìn thấy nàng ở bên kia, cũng không tiến lên chào hỏi làm gì."
Lục Dương không tiếp tục nói về vấn đề này nữa, có lẽ Liễu Thanh Thanh cũng nhân dịp kỳ nghỉ này mà về thăm trường thôi.
Rất nhanh, Lục Dương bưng đồ ăn cùng với nước uống tới.
"Đừng chơi nữa, ăn thôi."
Lục Dương nhìn thoáng qua màn hình trò trơi, là một trò chơi tên là Magic Tower, Lục Dương cũng từng phá đảo trò này.
Ngô Bá cũng không khách khí, cầm lấy một chiếc Hamburg lên, liền bắt đầu ăn.
Một lúc sau, toàn bộ đồ ăn đều bị tiêu diệt hết.
"Có muốn ăn thêm một chút không."
Ngô Bá ợ một cái, nói ra:"Không cần, ta đã ăn no rồi, kế tiếp đi đâu?"
"Ngươi chọn đi." Lục Dương suy nghĩ một chút.
Ngô Bá lập tức nói ra: "Đi tiệm nét, rất lâu rồi chúng ta chưa chơi cùng nhau, tí nữa ta gọi điện cho người nhà, nói buổi tối ngủ ở nhà người, không cần đợi cửa."
"Không được.."Lục Dương tranh thủ thời gian cự tuyệt:" Dì Vương cùng mẹ ta quen biết, nhỡ đâu gọi điện cho mẹ ta, không phải liền bại lộ sao."
Ngô Bá có chút thất vọng, hắn còn muốn đến tiệm internet, ngồi xuyên đêm đây này.
Lục Dương nở nụ cười: "Đều lên đại học rồi, ngươi còn sợ không có thời gian để chơi sao, chờ học quân sự kết thúc, ngươi có chết trong tiệm internet cũng không ai nói, với lại lúc đấy ta sẽ cho ngươi tài khoản Zork cùng Dungeon Fighter Online, ngươi thích gì liền có thể lấy."
Nghĩ đến cuộc sống đại học sắp bắt đầu của mình, hắn mỉm cười, nhưng khi nghe câu nói kế tiếp của Lục Dương, ánh mắt hắn bất chợt dựng lên.
Tài khoản của Lục Dương có rất nhiều thứ vip, hắn đã xin rất lâu rồi, nhưng lần nào cũng bị từ chối, không nghĩ tới lúc này, Lục Dương đều toàn bộ cho hắn
"Quân tử không nói bậy? Ngươi sẽ không đòi lại chứ." Ngô Bá hỏi.
Lục Dương bình tĩnh nói: "Ta đã nói rồi, về sau ta sẽ không chơi game nữa, lưu lại những thứ này cũng chỉ lãng phí, nếu mà ta không chơi, đống tài khoản nãy cũng chỉ là phế liệu mà thôi."
"Bạn thânnnnnnnnnn..." Ngô Bá đem máy trò chơi cất vào túi, túm lấy tay Lục Dương, nói ra:" Đi, đi đánh bi-a, ta mời..ha ha."
---
Ở thị trấn có mấy quán bi-a
Hai người đến một quán bi-a có tên là 'Sunday', vào đại sảnh, điều kiện cũng không tốt lắm, chỉ có một quầy bar, bán một chút đồ ăn nhẹ với đồ uống, cùng với hơn mười mấy cái bàn bi-a.
Giá tiền cũng phải chăng.
Năm tệ một tiếng, Ngô Bá đưa ra mười tệ, thuê hai tiếng.
Chọn lựa cơ xong, hai người rất nhanh bước đến bàn của mình, trên đỉnh bàn sáng đèn, hiện thị chỗ này đã có người.
"Ai mở trước?" Ngô Bá hỏi.
"Ngươi trước đi." Lục Dương tùy ý trả lời.
Ngô Bá bôi lơ trên gậy, trên tay thấm chút bột phấn, sau đó nói ra: "Lục ca, trò chơi ngươi có thể hơn ta, nhưng bi-a thì chưa chắc ngươi hơn được."
"Haha, ngươi cẩn thận đi, trò này ta cũng từng luyện qua đấy."
Trong lòng Lục Dương cười thầm.
Kiếp trước, thời điểm hắn học cấp 3, đúng là đánh bi-a cũng không có nhiều, tự nhiên kém hơn Ngô Bá rất nhiều, bất quá, về sau Lục Dương đã chơi rất nhiều.
Lúc còn làm một bộ phim truyền hình, Lục Dương cùng phó đạo diễn quan hệ không tệ lắm, thường xuyên cùng ra quan bi-a giải trí, lúc đầu Lục Dương toàn bị đối phương nhét hành vào mồn.
Về sau phó đạo diện thấy Lục Dương nát quá, liền dạy Lục Dương thật nhiều kỹ xảo, cái gì mà cách đặt gậy, chọn tâm, đánh cule sống bi,... mọi thứ mà phó đạo diễn biết liền dạy cho Lục Dương.
Lục Dương học tập vô cùng nhanh, rất nhanh nắm vững kỹ thuật, chỉ sau hai ba tháng, có thể đánh bất phân thắng bại cùng phó đạo diễn, lại thêm vài tháng, số lần phó đạo diễn có thể thắng hắn càng ngày càng ít, lúc đó hắn còn tiếc vì sao mình lại dạy bi-a cho Lục Dương.
Không thể không nói, thiên phú của Lục Dương rất mạnh, khi tập trung học tập một thứ gì đó, hắn sẽ rất nhanh tiếp thu được, biến từ một con gà con thành cao thủ một phương.
---
Ngô Bá cảm thấy Lục Dương đang khoác lác mà thôi, ngược lại không để ở trong lòng.
Phịch một tiếng.
Viên bi trắng rất nhanh lao vào những viên bi khác, một đống bi văng lung tung, bi số 5 nảy lên mấy phát rồi lăn vào lưới.
"Ta quả thật là chuyên gia tỉa nến."
Ngô Bá cao hứng không thôi, hắn cảm giác hôm nay vận khí mình không tệ lắm.
Bất quá không đợi hắn cao hứng bao lâu, Ngô Bá đánh một gậy làm bi số 3 vào lỗ, nhưng không may cũng đụng trúng bi số 8 làm nó rơi theo, theo luật ở đây ván này của Ngô Bá xem như thua rồi.
Sắc mặt Lục Dương cổ quái.
Vận khí của Ngô Bá cũng quá "tốt"đi.
Còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc, mình chưa đánh một gậy nào, mà Ngô Bá đã tự mình "giết" chết.
"Bá tử, không hổ là tuyển thủ "chuyên nghiệp" nha."
Hắn cũng không nghĩ ra, Ngô Bá là loại cao thủ này, kỹ thuật vô cùng nghiệp dư, căn bản không biết cầm gậy là gì, bạ đâu đánh đó, đều không biết điều chỉnh lực..
Ngô Bá đem mấy viên bi lấy ra, khó chịu nói :" Ván đầu nên hơi cứng tay, chơi lại ván nữa."
Dọn bóng vào vị trí, Ngô Bá chuẩn bị bắt đầu ván mới, vừa lúc đó, lại có mấy người trẻ tuổi đi tới.
Mấy người này trang điểm kỳ quái, tóc cũng đẩy đủ loại màu sắc, trên tai và mũi cũng bấm đầy khuyên tai.
Trong long Lục Dương nghĩ đến một từ ngữ.
"Lập dị."
Không đúng, không phải là "lập dị", mà là phong cách trẻ trâu phiên bản không có tiền.
"Ơ, đây không phải lớp bốn, Lục ca sao?"
Đầu lĩnh của nhóm băng đảng "thất bại" này là một người trẻ tuổi, hắn bước tới nhìn Ngố Bá, cùng Lục Dương, khoa trương nói.
Sắc mặt Ngô Bá không tốt lắm, nắm chặt lấy cây cơ, nếu mà động thủ, hắn sẽ nhanh tay nện vào đầu tên này đầu tiên.
Sợ ư? Không có chuyện đó.
Hắn và Lục Dương tại nhị trung là cặp đôi "Song long hạ thổ", chưa từng sợ ai bao giờ.
Nhìn thằng trẻ trâu này đi lui đi tới, giống như con gà trống đang khoe cái mào của mình, Lục Dương đau đầu, cũng không nghĩ tới gia hỏa này là ai, nhìn bộ dáng "trang bức" của hắn, nhịn không được mắng một câu: "Con m* mày, rốt cuộc mày là ai !"
"Lên đại học rồi, quả nhiên như vậy, bạn học cũ cũng không thèm quen nữa rồi."
Tên tóc dài cười lạnh.
Lục Dương nhìn mấy người này, trong đầu tính toán, nếu như bọn này không mang theo vũ khí, hắn với Ngô Bá cũng "chơi" được.
Rốt cuộc bọn này là ai, từ đâu xuất hiện ra vậy?
Lục Dương vắt nát óc mình cũng không nhận ra.
"Từ Phong, mày tới đây làm cái gì?" Ngô Bá đùng một tiếng, lấy cây cơ đập trên mặt bàn.
Từ Phong!
Nghe được cái tên này, Lục Dương mới nhận ra.
Tên đầu bò này là bạn học của Lục Dương thời cấp 3, hắn có khoảng thời gian theo đuổi Quan Nguyệt, bị nàng từ chối mấy lần, nên giận dỗi, tan học chặn Quan Nguyệt lại, đúng lúc Lục Dương đi qua, nhìn hắn quá ngứa mắt nên lao vào tẩn cho vài trận, cũng vì việc này mà hai bên kết thù.
Về sau Quan Nguyệt nói cho thầy giáo, bởi vì nàng là học sinh xuất sắc, trong trường rất coi trọng lời nói của nàng, nên đã cảnh cáo Từ Phong, còn mời phụ huynh hắn lên nói chuyện, về sau nghe đồn bị gia đình đánh cho gần chết, nên mới thành thật hơn nhiều.
Những cũng không thành thật được bao lâu, vì thành tích học tập quá kém mà bị đuổi học.
Quan Nguyệt cũng vì sự kiện này mà trở thành bạn gái Lục Dương, không phải gia hỏa này tạo điều kiện cho Lục Dương 'anh hùng cứu mỹ nhân' thì chưa chắc hai người đã quen nhau, tính ra Lục Dương còn phải cảm ơn hắn.
Về sau Từ Phong biết rõ chuyện này, tâm tình của hắn khó cần nghĩ cũng biết rồi.
"Đừng có mà đánh nhau."
Chứng kiến bên này sắp đánh nhau, lão bản quán bi-a đi đến, sau lưng còn hai hán tử cao lớn, trên tay còn đầy hình xăm đi theo.
So sánh hai người sau lưng lão bản, bọn người Từ Phong chỉ là mấy con tôm nhỏ pha màu.
Đây mới là dân "Xã hội" thứ thiệt này.
Nhìn thấy sắc mặt lão bản không tốt, Từ Phong cố nặn ra dáng vẻ tươi cười, nói ra: "Mã ca, ta chỉ chào hỏi bạn học thôi, không có việc gì đâu."
Nói xong.
Từ Phong ánh mắt bốc hỏa, nhìn chằm chăm vào Lục Dương, trên tay cầm lên một cây cơ, nói ra: "Lục Dương, mày dám làm một kèo với tao không?"
"Kèo thế nào."
Lục Dương bình tĩnh nói.
"Một nghìn tệ một ván, mày dám không?"
Nghe được Từ Phóng nói vậy, Ngô Bá giật giật Lục Dương, nói nhỏ:" Lục ca, không nên chơi với hắn."
Ngô Bá thường xuyên đánh bi-a ở đây, biết rõ kỹ thuật của Từ Phong rất cao, ai bảo, tụi kia mỗi ngày đều không có việc gì làm, toàn tụ tập ở đây để chơi.
Ngô Bá tự nhận, riêng đánh bi-a mình không phải là đối thủ của bọn hắn.
"Tao không biết mày kiếm đâu ra nghìn tệ để chơi đấy." Lục Dương nói.
"Mày không cần quan tâm việc đó, mày dám chơi không?" Từ Phong cười ha hả.
Mấy tiểu đệ bên cạnh cũng hiểu ý cười theo.
"Mày đã muốn chết thì tao chiều, một nghìn khối một ván, đưa cho lão bản làm chứng."
Nói xong, Lục Dương nhìn vào lão bản.
Lão Mã không nghĩ tới, Lục Dương thế mà đồng ý, hắn tuy rằng chướng mắt thứ kỹ thuật của Từ Phong, nhưng gia hỏa này so với người khác vẫn lợi hại hơn nhiều.
Nhìn nhìn Lục Dương.
Lão Mã âm thầm nghĩ đến, đúng là tính khí tuổi trẻ, phép khích tướng đơn giản như vậy cũng bị trúng kế.
Bất quá hắn cũng không quản những thứ này, từ lúc làm lão bản quán bi-a tới đây, hắn cũng từng làm chứng cho nhiều người, ở quán bi-a, mẫu thuẫn nào cũng có thể dùng bi-a để giải quyết.
"Tốt."
Lão Mã nhẹ gật đầu.
Từ Phong hiện nét mặt vui mừng, như biết trước mình đã thắng, từ trong túi tiền, móc ra một nghìn tệ, đưa cho lão Mã, sau đó đi tới bên cạnh bàn bi-a, khiêu khích nhìn Lục Dương.
Lục Dương cũng xuất ra nghìn tệ, đưa cho lão Mã.
Trở về mua nhiều quà như vậy, tiền của hắn cũng không còn nhiều lắm.
Tự nhiên lại có kẻ tới cho mình tiền, ngu sao không nhận.
Lục Dương khẽ cười một tiếng, cảm thấy Từ Phong bây giờ rất ngốc nghếch đáng iu.
"Lục ca, gia hỏa này có chút kỹ thuật, ngươi cận thẩn một chút."
Ngô Bá thấy Lục Dương móc tiền ra rồi, biết ván đấu này khó có thể dừng lại, nhưng vẫn nhắc nhở Lục Dương một câu, một nghìn tệ đối với sinh viên quả là một số tiền rất lớn rồi.
Bàn bi-a dọn xong, Lục Dương nhìn Từ Phong, vừa cười vừa nói :"Cho ngươi đánh trước."
"Được, ngươi đừng có hối hận."
Từ Phong bước vào bàn bi-a, bôi lơ vào cây gậy, sau đó nhắm ngay một cái, đùng một tiếng, toàn bộ viên bi chạy loạn xạ, rất nhanh liền có một viên bi rời vao lỗ.
"Ha ha"
Từ Phong nhịn không được cười lên.
Mở bát thuận lợi a.
"Đẹp trai quá."
Bạn của Từ Phong vừa vỗ tay vừa hét, sau đó khiêu khích nhìn Lục Dương cùng Ngô Bá.
"Bi thứ nhất."
Từ Phong ở trước mặt Lục Dương dơ một ngón tay, sau đó nhắm một viên bi khác, bởi vì vị trí bi không tệ, phát thứ hai cũng làm một viên bi vào lỗ.
"Bi thứ hai."
Từ Phong quay lại, muốn nhìn nét mặt hoảng sợ của Lục Dương, nhưng mà hắn phát hiện đã sai, nét mặt Lục Dương vần hoàn toàn nhữ cũ, lặng lẽ nhìn hắn thể hiện.
Điều này làm cho Từ Phong cảm giác như đánh vào bông.
Cứ ba xạo tiếp đi, tao xem mày giữ vững được bao lâu.
Từ Phong cười lạnh, tiếp tục nhắm đến viên bi tiếp theo, bị trắng có vị trí không tốt lắm, những hắn vẫn có vài phần nắm chắc có thể đánh bi đỏ vào lỗ.
"Phanh."
Viên bi đỏ cũng lăn vào lỗ, nhưng lần này viên bi trắng lại lăn đến vị trí xấu, trên cơ bản lần này không có cơ hội đánh vào rồi.
"Tốt."
Bốn phía truyền đến thanh âm hò reo.
Sắc mặt Ngô Bá càng ngày càng khó nhìn, mở đầu liền đưa ba bi vào lỗ, tỷ lệ thua của Từ Phong đã rất thấp, xem ra ván này Lục Dương thua nghìn tệ rồi.
"Bi thứ ba !" Từ Phong giơ ba ngón tay trước mặt Lục Dương.
"Đừng có làm lãng phí thơi gian nữa, nếu ngươi một lần đưa hết bi vào lỗ, ta cho ngươi thêm một trăm." Lục Dương không thèm để ý đến chút nào, Từ Phong đánh ba lần, Lục Dương nhận ra trình độ của Từ Phong vẫn còn kém lắm, ngay cả việc điều khiển vị trí của bi cũng không thành thục.
"Hừ."
Từ Phong lẫn nữa đánh tiếp, nhưng lần này bi đụng vài vòng không khiến viên bi nào đi vào, sắc mặt Từ Phong có chút thất vọng, bất quá, một lượt đã đưa ba viên bi vào lỗ cũng được rồi.
Hơn nữa vị trí bi trắng cũng không đẹp, Từ Phong nhìn vào vị trí bi trắng, ở xung quanh đã bị mấy viên khác chặn lại, khiến việc đưa viên bi khác vào lỗ càng thêm khó khăn.
"Không ổn rồi."
Ngô Bá nhận thấy vị trí này khó có thể đưa bất kì quả bi nào vào lỗ.
Trên mặt lão Mã vẫn hiện nét tươi cười, cũng hiểu được vận khí lần này của Lục Dương không tốt lắm, ván này khó có thể thắng rồi.
"Kết thúc rồi."
Lục Dương cầm lấy lơ mài đầu cơ, thản nhiên nói.
"Đúng vậy, kết thúc rồi, xem ra la ngươi đã sớm biết mình thua." Nụ cười Từ Phong vô cùng sáng lạn.
Lục Dương lắc đầu:" Đúng là kết thúc, mà kết thúc dành cho ngươi."
Đùng.
Bi trắng nhanh như tia chợp nhảy bật qua viên bi xanh, lấy một góc độ khó ai tin tưởng, đụng vào một viện bi khác khiến nó rơi vào lỗ.
"Vào rồi."
Ngô Bá hưng phấn kêu lên.
Lão bản cũng có chút giật mình, bất ngờ nhìn vào Lục Dương, kỹ thuật này không phải tay mở có thể làm được, coi như là hắn, cũng chưa chắc thực hiện được trăm phần trăm.
Nhân phẩm bạo phát?
Không, Không đúng.
Lão Mã chứng kiến vị trí bị trăng rơi xuống sau đó, lập tức phủ định ý nghĩ vừa rồi của mình, bời vị bi trắng dừng lại ở vị trí qua tốt, vừa trước mặt ngay một viên bi khác, đưa người mới tập chơi cũng có thể đánh vào.
Kỹ thuật điều khiển bi kiểu này, tuyệt đối là cao thủ.
Hắn thu hồi tâm tư chế giễu trong lòng vừa rồi.
Từ Phong bên kia căn bẳn chưa nhận ra sự chênh lệch trình độ, hắn khinh thường nở nụ cười một tiếng, nói ra: "Đánh bida mà có ông bà phụ hộ nữa, haha,"
"Bi thứ hai."
Cây cơ khe động, bi thứ hai rơi vào lỗ, Lục Dương dùng phương thước vừa rồi của Từ Phong để đáp lễ hắn, khác biệt duy nhất là trước khi bi vào lỗ liền nói ra.
"Bi thứ ba!."
Viên bi tiếp theo lại rơi vào lỗ.
"Bi thứ tư."
"Bi thứ năm."
....
Ánh mắt Từ Phong trợn ngược, tràn đầy cảm giác khó tin, vậy mà Lục Dương lại lợi hại như thế, chỉ cần một lượt, đã đánh tất cả viên bi trên bàn xuống lỗ, chỉ còn lại bi số 8
Ngô Bá cũng trừng to mắt, giống như bản thân mình vừa mới gặp quỷ.
Hắn vừa rồi còn muốn dạy cho Lục Dương đánh bida a.
"Bi cuối cùng."
Ngữ khí Lục Dương lạnh nhạt.
Bi số 8 rất nhanh rơi vào lỗ, báo hiệu trận này đã chấm dứt.
Từ Phong dựa vào chiếc ghế sau lưng, tựa hộ toàn thân đều mất hết khí lực.
Lão Mã đem hai nghìn tệ, đưa cho Lục Dương, nói ra:" Đây là của ngươi."
"Mã ca, giữ lại mấy trăm cho huynh đệ uống nước đi." Lục Dương nói.
"Ha ha." Lão Mã cười cười nói ra:" Không cần tiền uống nước, chỉ cần ngươi theo ta chơi một ván là được, thắng ta, ta cam đoan những đưa nhóc này về sau sẽ thành thật hơn nhiều."
"Chơi một ván thì không có vấn đề gì, bất quá cứ để mặc mấy con tôm này đi." Lục Dương cũng chẳng quan tâm đến đám người Từ Phong.
Trước đây Lục Dương đã từng ở nhà ông ngoại mình học võ, ông ngoại Lục Dương là đặc công, chỉ vì bị thương tổn nên phải về hưu sớm, lúc còn nhỏ, Lục Dương thường bị ông ngoại bắt ép học không ít lần. Về sau liền luyện được mấy món đòn phòng thân.
Nếu không thì trong lúc đánh nhau ở ký túc xá, hắn cũng không quyết đoán lấy ghế đập vào đâu tên lưu manh kia.
"Ngươi không cần quan tâm, chuyện này đối với ta cũng chỉ là một câu nói thôi."
Lão Mã ngữ khí bình thản nói ra.
Từ trong quán bida đi ra.
Ngô Bá vẫn cảm giác mình đang nằm mơ.
"Thậm chí ngay cả lão Mã cũng thua, ngươi thật quá lợi hại đi."
Lục Dương cười nhạt một tiếng, không thèm để ý chút nào, vừa rồi hắn cùng lão Mã có chơi một chút Snooker, kết quả hắn lại thu hoạch toàn thắng, kỹ thuật của lão Mã cũng tạm được, nhưng mà để thắng hắn thì hơi khó.
"Chia tay ba ngày phải lau mắt mà nhìn, ngươi cũng không nhìn thấy, chúng ta xa cách bao lâu sao?"
Lục Dương nhàn nhạt trả lời.
"Lục Dương, ngươi nghỉ học đi, chuyên tâm rèn luyện bida, có lẽ không bao lâu sau sẽ trở thành nhà vô địch thế giới đấy." Nhìn mặt Ngô Bá có vẻ nói rất chân thành.
Muốn vô địch đâu phải việc dễ, không chỉ cần chăm chỉ, mà còn cần phải có thiên phú nữa, nếu không mỗi người chỉ cần tập luyện, thì sẽ trở thành số một thế giới sao.
"Ta không muốn bị mẹ của mình đánh chết, bớt xúi bậy đi." Lục Dương cười lạnh.
Ngô Bá cũng không đùa nữa.
Muốn làm một việc gì đó mà được cả gia đình chấp nhận, cũng không phải một việc đơn giản.
Ngô Bá hít sâu một hơi, nói ra: "Thực hâm mộ những nhân vật chính trong tiểu thuyết, sinh ra đã là cô nhi viện."
"Ngươi muốn làm cô nhỉ à.?"
"Không phải, ta chỉ nghĩ đến thôi."
....
Đến gần nhà, hai người mới chia tay nhau, kế tiếp hai ngày, Lục Dương đểu không có đi ra ngoài, chỉ ở nhà báo hiếu cha mẹ.
Mẹ cũng xin được công việc làm ở căn tin cho bố.
Về sau cha mẹ có thể đi làm cùng một chỗ rồi, Lục Dương liền yên tâm không ít.
Ngày nghỉ cũng rất nhanh kết thúc.
Lục Vĩ lái xe máy chở Lục Dương đến nhà ga, lại liên tục dặn dò:" Nếu tiền sinh hoạt không đủ, có thể gọi về cho bố."
"Không cần phải lo về vấn đề này ạ."
Lục Dương mở ví tiền của mình ra, bên trong có mấy nghìn tệ, trong đó có một nghìn do Từ Phong đóng góp.
"Ừ, ừ, ở trường học vẫn phải dùng tiết kiệm vào, con bây giờ vẫn là tuổi ăn tuổi học, đừng kém ăn... Với lại công việc kia cực khổ quá, không muốn làm thì có thể nghỉ, cha mẹ vẫn nuôi con được."
Lục Vĩ thao thao bất tuyệt.
Lục Dương bất đắc dĩ nói :"Cha, cha càng ngày càng giống mẹ rồi, con phải đi đây, cha ở nhà nhớ chiếu cố tốt cho mẹ nha, sang năm mới, con sẽ tranh thủ mua xe về thăm gia đình."
"Đừng có tiêu sài lung tung."
Lục Vĩ lẩm bẩm.
Lục Dương cũng không giải thích gì.
Dù sao hắn đã quyết định rồi, khi trở về thì mua xe, hắn kiếm tiền để hưởng thủ chứ không phải để dành.
Tiền vào nhà ga.
Lục Dương vẫn chưa nhìn thấy Quan Nguyệt, nàng nói hôm nay bố mình đưa tới nên đợi ở trong.
Ngồi trong phòng chờ, hương bên ngoài nhìn lại.
Nhà ga huyện Thanh Sơn rất nhỏ, ở đây cũng chỉ có mấy tuyến đường tàu, vì vậy ngươi ở bên ngoài cũng không nhiều lắm, rất nhanh, Lục Dương nhìn thấy Quan Nguyệt bước xuống từ một chiếc xe con.
Quan Nguyệt hướng về phía xe chào tạm biệt, mới bước về phía nhà ga.
"Bên này!."
Lục Dương kêu một tiếng.
Quan Nguyệt giống như một chú gà con, kéo va ly chạy tới, thu hút rất nhiều ánh mắt người qua đường.
Cũng không ngại rải cơm chó ở đây, Lục Dương ôm Quan Nguyệt lên, xoay mấy vòng, sau đó nói: "Em nghỉ ở nhà, được gia đình nuôi béo rồi."
"Thiệt hay giả."
Quan Nguyệt có chút lo lắng, đúng là ở nhà nàng ăn hơi nhiều, cũng lười luyện tập, cho nên cảm giác hơi béo lên một chút.
"Thật sự a."
Lục Dương buông nàng ra, nhìn xung quanh một lần, mới lên tiếng: "Nhìn xung quanh thì không có gì thay đổi, chỉ có điều..."
"Điều gì?" Quan Nguyệt truy vấn.
"Chỉ có điều địa vị nàng ở trong trái tim ta càng "béo" lên." Lục Dương cười nói.
"A, anh đùa giỡn em."
Quan Nguyệt đuổi theo Lục Dương, một lúc sau, hai ngươi tìm một chỗ ngồi xuống, Quan Nguyệt liền dựa đầu vào vai Lục Dương nghỉ ngơi, cùng đợi tàu hỏa đến, ngửi ngửi mùi thơm trên thân Quan Nguyệt, Lục Dương nhắm mắt thư giãn.
Xe lửa đến rất đúng giờ.
Hơn ba giờ sau, hai người đã tới Lục Thành, lần này Lục Dương không cùng Quan Nguyệt đi tới trường học của nàng nữa, gọi một chiếc taxi,
đưa nàng trở về ký túc xá.
---
Trở lại ký túc xá, trong phong chỉ có một mình Lý Minh Bác.
Gặp lại Lý Minh Bác sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, thân thể hắn có chút gây gò.
"Ở lại làm thêm à?"
Nhìn thấy Lý Minh Bác, Lục Dương thở dài, gia đình mình tuy rằng điều kiện không tốt, nhưng so với điều kiện của Lý Minh Bác thì tốt hơn không biết bao nhiều lần rồi.
Lý Minh Bác một tháng chỉ có 300 tệ để sinh hoạt, không đi làm thêm, đừng nói là cải thiện cuộc sống, mà nuối sống mình cũng là một việc khó khăn rồi.
Lý Minh Bác vui tươi, hớn hở nói: "Ừ, tìm được một công việc không tệ lắm, làm ở bưu điện, một ngày tám mươi tệ, ta làm được sáu ngày được hơn 400 tệ rồi."
Nói xong còn cảm thán: "Đúng là ở thành thị dễ kiếm tiền hơn, ở quê của ta, làm ruộng một năm cũng chỉ có mấy nghìn tệ."
Lục Dương không biết nói gì.
Tại thời điểm chưa tốt nghiệp, kiếm được một công việc giống Lý Minh Bác cũng không tệ.
Tuy rằng không biết tương lai tại sao Lý Minh Bác lại đi làm đa cấp, nhưng trước mắt mà nói, hắn cũng chưa lún sâu vào tiền tài a.
Cũng có thể là có nguyên nhân bất đắc dĩ đi.
Lục Dương cảm thấy nếu có thời gian, có thể giúp Lý Minh Bác một chút, có thể giúp hắn thay đổi nhân sinh cuộc đời mình.
----
Bật máy tính lên.
Vẫn khởi động được, pin máy tính Asus vẫn còn rất trâu, bảy ngày không sài, chỉ tiêu tốn một phần mười dung lượng pin.
Lục Dương truy cập vào phần thông tin tác phẩm.
Tiền nhuận bút đã có.
Tổng cộng là: 188.542 tệ
Lục Dương đếm
Một vạn, mười vạn...
Tổng cộng hơn mười tám vạn, coi như trừ đi thuế thu nhập cá nhân, cũng kiếm được mười bảy vạn.
Đổi thành những người khác, một tháng thu nhập được hơn mười vạn, chỉ sợ đã nhảy lên gào thét, hưng phấn không thôi, nhưng đối với Lục Dương thì con số này vẫn còn nhỏ, không đáng để ăn mừng.
So sánh con số này với cái minh tinh kiếp trước, con sổ này chỉ số lẻ của họ mà thôi.
Lục Dương lại nhìn một chút vào chi tiết của tiểu thuyết.
Lượt mua: 35699
Vé Tháng: 23445
Minh chủ cũng có hơn mười mấy cái, đều do các tác giả viết theo thể loại của mình tặng cho.
Lục Dương cười cười.
Coi như bọn họ còn có lương tâm.
Lục Dương ăn thịt, đương nhiên không ngăn trở người khác húp canh, chỉ cần không sao chép, vẻn vẹn chỉ mượn đề tài để sáng tác, thì mọi chuyện đều chấp nhận được.
Trên bảng xếp hạng
Xếp ở phía trên là.
Lục Dương thở dài, hoàn toàn không có ý tưởng cùng bộ tiểu thuyết trên tranh phong, đây là một bộ tiểu thuyết sẽ làm mưa làm gió sau này.
Đúng là trình độ đại thần hàng "real" có khác, không giống đại thần "pa ke" như Lục Dương.
----
Từ ký túc xá đi ra, Lục Dương mang theo vài túi trà đi tới tặng cho phụ đạo viên Kiều Khải Minh. Lục Dương cảm thấy mình phải làm tốt quan hệ với vị giáo viên này.
Lục Dương nhận thấy mình không còn thích hợp học ở trường nữa, thời gian lên tiết của hắn ngày càng ít, thay vào đó thư viện mới là nơi thích hợp cho mình.
Từ ngày "bế quan" ở trong thư viện, Lục Dương cảm giác được, tri thức của mình ngày càng phong phú hơn, đã đạt đến cảnh giới mà kiếp trước không thể tới được.
---
12.10
Tiền nhuận bút đã được chuyển vào tài khoản.
"Số dư: tài khoản tiếp kiệm CCB(China Construction Bank) số đuôi 0455: +171.230 tệ lúc 12-10-2010. Số dư không kỳ hạn còn lại 171.280 tệ. Qidian thanh toán tiền nhuận bút tháng 9"
Nhìn tin nhắn từ trên điện thoại.
Trên mặt Lục Dương lộ ra dáng tươi cười.
Hắn rốt cuộc cũng có tiền.
Cũng có thể bắt đầu kế hoạch của mình rồi.
"Siêu ca, Lỗi ca, các ngươi có mua máy tính không?"
Lục Dương quay đâu hỏi Lưu Lỗi cùng Đinh Siêu.
"Phải mua chứ, mấy hôm nay ta một mực suy nghĩ không biết nên mua loại gì cho tốt." Đinh Siêu là một người mê game, một ngày không đụng tới máy tính hắn liền cảm thấy không thoải mái.
"Ta cũng chuẩn bị mua một cái." Trong nhà Lưu Lỗi rất có tiền, không xoắn xuýt về vấn đề này.
"Buổi chiều không có tiết, không bằng chúng ta buổi chiều cùng nhau đi mua đi." Lục Dương nói ra.
Đinh Siêu ti tiện nói :" Máy tính của Tống tỷ tỷ, dùng không thoải mái vậy sao, hay là Lục Dương thích dùng Tống tỷ tỷ hơn là máy tính?"
"Khai giảng đã lâu như vậy, Siêu ca như thế nào mà vẫn chưa có bạn gái, hay là Siêu "đệ" muốn làm bạn với tay phải suốt đời." Lục Dương cười nói.
Đinh Siêu cứng họng, không biết trả lời thế nào.
Suốt ngày, hắn là hèn đòi kiếm bạn gái, những đến hiện tại, một số điện thoại vẫn không xin được a.
"Mẹ kiếp, đánh người không đánh mặt, Lục ca, ngươi cũng quá hèn hạ rồi." Đinh Siêu che ngực, như bị Lục Dương làm bậy.
Lục Dương liếc hắn một cái, nói ra:" Đừng nói nhảm nữa, hôm nay không đi thì thôi, lần sau các ngươi tự đi mà mua, nếu các ngươi bị lão bản lừa gạt, thì đến lúc đó đừng có mà khóc."
Hiện tại mua sắm qua mạng đã trở nên phổ biến, nhưng phần lớn cũng chỉ mua quần áo, và các loại đồ dùng đơn giản, muốn mua được máy tính, điện thoại, chỉ có thể đến các cửa hiệu để mua.
Đinh Siêu cũng Lưu Lỗi đều biết việc Lục Dương hiểu biết rất nhiều về máy tính, vì vậy đi mua với hắn đều rất khó bị lừa. Đinh Siêu cùng Lưu Lỗi rất nhanh gật đầu.
Ăn trưa xong.
Ba người liên thuê xe đi vào trung tâm thương mại.
Nhìn những tòa cao ốc chọc trời, Đinh Siêu hít vào một hơi, may mắn đi cùng Lục Dương, bằng không tại nhiều cửa tiệm như vậy, hắn quả thật không biết lựa chọn thế nào.
"Siêu ca, đã nghĩ muôn mua máy tính loại gì chưa." Lục Dương hỏi.
Đinh Siêu suy nghĩ một chút, nói ra:" Ta muốn một cái máy tính để bàn, màn hình to một chút."
Tuy rằng không biết về máy tính, nhưng Đinh Siêu cũng biết, cùng một giá cả thì PC luôn mạnh hơn Laptop một bậc.
Màn hình lớn, xem phim cũng rõ hơn, cũng có thể nhìn thấy nốt ruồi của minh tinh....
"Được, đợi lát nữa ta dẫn ngươi đi."
Lại nhìn qua Lưu Lỗi, nói ra: "Lưu ca thì sao?"
"Ta muốn một chiếc laptop, tính năng tốt một chút, thời điểm nghỉ lễ có thể mang về nhà, với lại nhà ta đã có PC rồi." Lưu Lỗi suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Lục Dương gật đầu.
Đã biết rõ yêu cầu thì việc này nhanh hơn không ít.
Đi vào trung tâm thương mại, Lục Dương nhìn thấy nhiều nhãng hiệu, Dell, HP,Lenovo, nhưng Lục Dương không lựa chọn các cửa hàng này, hắn đi thẳng một mạch đến cửa hàng ASUS.
Về phần tại sao không mua Laptop Apple, không phải Lục Dương không muốn mua, mà thời đại này chưa phải thời đai của macbook, màn hình to lơn, kiểu dáng hơi thô, nhưng lý do lớn nhất mà Lục Dương không chọn nó, là vì hắn sài không quen phần mền gõ chữ của Apple.
Nhìn mấy chiếc Laptop trong tiệm.
"Lão bản, chiếc này bao nhiều tiền." Lục Dương hỏi.
Lão bản nhìn bọn người Lục Dương, cũng biết là sinh viên tới mua máy tính, liền cười nói :" Đây là loại năm nay mới ra mắt, giá bán 8999 tệ."
"Được, lấy cái này đi."
Lục Dương đại khái nhìn vào cấu hình, liền nhẹ gật đầu, đối với hắn mà nói, laptop càng xịn công nghệ càng mới.
Không phải vì giá tiền mà chọn loại kém hơn, sài một hai năm sau liền phải thay cái mới.
Chiếc máy tính Asus Lục Dương chọn có vỏ ngoài màu đỏ làm bằng kim loại, chỉ nhìn một lần mà Lục Dương đã chấm nó.
Đương nhiên cũng một phần nguyên nhân là hắn sài máy tính của Tống Giai đã quen rồi, muốn tìm một loại tương tự để không phải làm quen từ đầu.
"Được, tiểu huynh đệ, ánh mắt của ngươi thật tốt đấy." Lão bản không nghĩ tới Lục Dương quyết định nhanh như vậy, liên sai nhân viên vào thanh toán.
Rất nhanh.
Lục Dương liền câm theo một chiếc laptop rời khỏi cửa hàng.
Lão bản còn nhiệt tình tặng cho Lục Dương một túi đựng laptop, Lục Dương cũng vui vẻ tiếp nhận.
Kế Tiếp.
Lục Dương lại đến cửa hàng HP, chọn cho Lưu Lỗi một chiếc laptop có màn hình lớn để tiện chơi game. Lưu Lỗi cũng hài lòng trả tiền.
Còn về PC của Đinh Siêu là phiền toái nhất.
Mấy người liền lên thang máy đi tới tầng 15.
Đây là tầng bán linh kiện máy tính ở đây, Lục Dương đi tới một cửa hàng, nói ra yêu cầu lắp rắp PC của mình, sau khi lão bản nghe xong, liền đưa ra giá cả.
6899 tệ !
"Lão bản, hơi mắc rồi đó."
Lục Dương biết rõ, túi tiền của Đinh Siêu chỉ khoản sáu nghìn tệ, trong đó có một nửa là tiền mà hắn được sinh viên kia bồi thường trong lúc đánh nhau.
"Bạn học, giá tiền này đã rất ưu đãi rồi, ngươi đi tiệm khác cũng giá này thôi..."
"Vậy thì thôi."
Lục Dương rời khoải cửa hàng, hắn cũng không đi đến các cửa hàng khác, dù sao các cửa hàng ở đây đều có quy tắc ngầm, nên giá cả đều thống nhất với nhau từ trước, đúng là loại gian thương.
"Lục ca, làm sao bây giờ?" Đinh Siêu có chút tiếc nuối, hắn rất thích cấu hình của chiếc PC này, hơn nữa màn hình cũng rất lớn,..
"Nếu không ta gọi về gia đình xin tiền." Đinh Siêu suy nghĩ một chút, nói ra.
Lục Dương khoát tay: "Đây không phải vấn đề về tiền, chủ yếu là bọn họ lương tâm bị chó gặm rồi, cái bộ vừa rồi, chỉ cần sáu nghìn là có thể mua được rồi, chỉ tại bọn họ nâng giá lên thôi."
"Một chiếc PC lợi nhuận tám, chín trăm tệ, họ cũng quá đen rồi."
Lưu Lỗi nhịn không được, mắng một tiếng.
"Không sao, cứ giao cho ta."
Kế tiếp, Lục Dương không hỏi nữa, hắn tự mình đi mua các linh kiện, CPU, card màn hình, ram, nguồn điện, thùng máy....
Còn có một cái màn hình siêu to.
Cuối cùng chỉ dùng hết 5980 tệ.
Đồng dạng cùng một cấu hình, mà giá lại thấp hơn gần một nghìn tệ, đó là Lục Dương còn mua lẻ từng cái, huống gì các cửa hàng mua số lượng lớn thì còn rẻ hơn nhiều.
Một chiếc PC mà hơn sáu nghìn tệ, lợi nhuận gần một nghìn, Lục Dương rất muốn chửi, đứa nào mua là đứa ngu, nhưng chửi cũng thế thôi, thế giới này cũng nhiều kẻ đần lắm.
Mua xong còn cảm ơn, không biết mình mới bị vặt lông một lần.
Lục Dương nghĩ đến một câu trong quyển sách, 'đừng bao giờ giao tiếp với một người không cùng lĩnh vực.'
Những lời này rất có đạo lý, từ việc mua PC có thể thấy được không ít, không biết gì về máy tính, thì đến lúc đi mua bạn chỉ có chờ bị làm thịt thôi.
Mua xong linh kiện, ba ngươi thuê xe trở lại ký túc xá.
Lục Dương dùng tiếp một giờ, đem PC của Đình Siêu lắp rắp, lại dùng USB cài windows cùng với các phần mền khác...
Không chỉ như vậy, Lục Dương còn cho Đinh Siêu mượn tạm mạng internet của mình để sài.
Đinh Siêu liền mở một bộ phim hoạt hình, hình ảnh sắc nét, mạng cũng nhanh hơn không ít.
"Lục ca, rất cảm ơn ngươi hôm nay đã giúp ta." Đinh Siêu cảm ơn Lục Dương, hôm nay hắn đã tận mắt nhìn thấy cách mà Lục Dương có thể giúp mình tiết kiệm gần một nghìn tệ.
Một nghìn tệ cơ đấy, tụi chó gian thương này!
---
Lý Minh Bác trở lại ký túc xá sau giờ làm, hâm mộ nhìn một chút vào ba chiếc máy tính mới mua của bọn họ, hắn tin vao tưởng lai mình cũng sẽ mua được một chiếc, liền hào hứng bước tới hỏi xem máy tính của ai xịn nhất.
Nghe được máy tính của Lục Dương lên tới chín nghìn tệ, hắn hít vào một ngụm khí lạnh.
Thu hoạch một năm của gia đình hắn cũng không nhiều đến vậy đâu.
"Minh Bác, ta có một việc, muốn nói với ngươi một chút..."
"Minh Bác, muốn kiếm tiền không?"
Lục Dương trực tiếp mở miệng.
Lý Minh Bác nhìn bộ dáng Lục Dương không giống như đang nói đùa với mình, ngượng ngùng nói: "Tiền ai chả muốn kiếm, ta còn muốn kiếm tiền mua cho mình một chiếc máy tính."
Lưu Lỗi tò mò hỏi: "Lục Dương, ngươi có con đường kiếm tiền à?"
"Ta có ý định tới Tây Môn làm ăn, nếu như các ngươi nguyện ý gia nhập, chúng ta có thể làm cùng nhau."
Việc buôn bán cũng không phải từ trong sách học ra, Lục Dương đã đọc nhiều sách như vậy, định đem những lý luận trong sách ra thực hành, nhưng hắn biết, chỉ bằng một mình hắn thì lại có chút khó khăn.
"Tính làm gì vậy?"
Lưu Lỗi tỏ ra hứng thú.
Trong nhà hắn phất lên cũng nhờ việc buôn bán đấy, ba mẹ đều mong hắn sau này có thể kế thừa sự nghiệp của mình, nên đã bồi dương hắn từ nhỏ.
"Bán quần áo."
Lục Dương không giấu giếm, nói: "Ta có ý đinh tới Tây Môn bán quần áo, liền bắt đầu từ vỉa hè làm nên, nếu như có lợi nhuận, liền trực tiếp thuê cửa hàng..."
Nghe được ý định của Lục Dương, Lưu Lỗi có chút hưng phấn: "Bán quần áo hả, gia đình nhà ta là chuyên gia luôn, cái này hay, ta gia nhập."
Đinh Siêu da mặt vẫn còn mỏng, cảm thấy bán quần áo vỉa hè hơi mất mặt, do dự mốt chút, hắn lắc đầu nói: "Ta thì không được."
Hắn vừa sắm PC, còn muốn chơi thêm mấy ngày đây này.
Thật vất vả mới thoát khỏi gia đình, hắn còn muốn dùng thời gian đi ngủ mà chơi, còn rảnh đâu mà bày bán.
Lục Dương ôm trán, không còn muốn quản hắn nữa, nhìn lấy Lý Minh Bác, nói ra: "Không có tiền vốn cũng không sao, ngươi lấy cống sức của mình nhập vào là được, chúng ta chỉ buôn bán ban đêm, sẽ không ảnh hướng đến việc học ban ngày."
"Tốt lắm, ta tham gia." Lý Minh Bác biết rõ đây là một cơ hội hiếm hoi của hắn.
Mời được hai người bạn của mình tham gia, Lục Dương rất hài lòng, nói ra: "Tốt lắm, chúng ta sẽ cùng nhau kinh doanh, Lưu Lỗi, ngươi cảm thấy muốn ở Tây Môn mở quán vỉa hè, thì cần khoản bao nhiêu tiền?"
Lưu Lỗi suy nghĩ một chút, trả lời.
"Bày bán ở vỉa hè mà nói, không cần tiền thuê nhà, bất qua phải đóng phí quản lý cho Tây Môn, một tháng thu khoản 200 tệ tiền quản lý, đây là cái thứ nhất."
"Chúng ta vận chuyển theo cách thu công là được, nhưng nếu làm lớn, tốt nhất vẫn phải có một chiếc xe, coi như là mốt chiếc xe tải cũ cũng cần hơn một vạn."
"Thứ ba là nhập hàng, ít nhất chúng ta cũng cần hai vạn tệ."
"Thứ tư là tiền thuê nhà kho, chúng ta phải có nhà kho để gửi hàng hóa, mối tháng mấy trăm tệ là đủ rồi."
Tinh xong, đại khái cần khoản ba vạn tệ.
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Lưu Lỗi phân tích vô cùng đạo lý.
Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Ba vạn không phải số tiền lớn, nhưng vấn đề thứ 2 thì có vẻ hơi khó, ta chưa có bằng lái xe, các ngươi thì sao?"
Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác đều lắc đầu.
"Xem ra phai nhanh một chút thi bằng lái xe rồi."
Lục Dương tiếp tục nói: "Chúng ta có thể chuẩn bị trước, ta có ý định nhập hàng mua đông về bán, hiện tai chưa cần vội khai trương, các ngươi đi thương lượng lái buôn nhập thẳng để vào nhà kho trước."
"Bây giờ trời vẫn còn nóng như vậy, bán trang phục mùa đông có phải hơi sớm không?" Lưu Lỗi có chút chần chờ hỏi.
Lục Dương lắc đầu: "Không còn sớm, các ngươi không biết khí hậu Lục Thành đâu, mùa hè qua đi, chính là mùa đông bước tới, mùa thu không cần tính đến, chỉ có thể chuẩn bị sớm, chúng ta mới kiếm được một vố lớn, nếu đợi mùa đông tới mới chuẩn bị, chúng ta chỉ có húp nước canh thôi."
"Ta bỏ ra ba vạn tệ, coi như chúng ta cùng nhau gây dựng một phen sự nghiệp, ta chiếm sáu phần, Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác mỗi người hai phần..."
"Ta không cần nhiều như vậy." Lý Minh Bác vội vàng khoát tay.
Hắn không bỏ tiền ra, không ngờ Lục Dương lại cho hắn nhiều như vậy (20%=6000 tệ)
Tiền đều là do Lục Dương bỏ ra, tương đương hắn và Lưu Lỗi hầu như không có bất kỳ mạo hiểm gì trong việc này.
Lục Dương cười nhạt một tiếng, hắn làm cái này để tích lũy kinh nghiệm của mình là chính, thuận tiện giúp đỡ Lý Minh Bác, làm cho hắn không phải bước vào con đường của kiếp trước, hắn cũng không quan tâm việc này có thể thu được bao nhiêu lợi nhuận.
"Ta bỏ tiền ra cũng không thể tự mình kinh doanh được, còn cần các ngươi phụ giúp, một mình ta không thể quản lý được hết, phân cho mọi người cổ phần để mọi người đều cố gắng."
Lục Dương nhìn Lưu Lỗi : "Việc nhập hàng sẽ do ngươi liên hệ, việc này quan trong nhất, hy vọng ngươi sẽ tìm được nguồn hàng có giá cả tiện nghi."
"Được, cái này là việc ta quen thuộc nhất." Trong nhà Lưu Lỗi kinh doanh trang phục đấy, nên hắn quen biết rất nhiều nguồn cung.
"Đợi gian hàng bày ra sau đó, chính là thời điểm ngươi xuất lực, hy vọng không ảnh hưởng đến việc học của ngươi." Lục Dương nhìn Lý Minh Bác.
Lý Minh Bác liên tục gật đầu.
Đến thời điểm bán hàng sẽ là lúc hắn xuất lực, đây cũng là nhiệm vụ đơn giản nhất, về phần Đinh Siêu nói mất mặt? Không có việc gì mất mặt cả, không có tiền mới mất mặt.
"Tốt, chúng ta quyết định vậy đi, kế tiếp chúng ta sẽ chia ra hành động, Lưu Lỗi liên hệ nguồn cung, ta đi thuê phòng, Minh Bác tạm thời không có việc gì, ngươi đi theo ta đi."
Phân phối xong nhiệm vụ, Lục Dương đi ra ngân hàng rút ba vạn tệ, đây sẽ là tiền vốn của cửa hàng.
Rút ra ba vạn tệ, trong thẻ ngân hàng Lục Dương vẫn còn hơn mười bốn vạn tệ.
Năm nhất đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, đối với các sinh viên khác hầu như không dám nghĩ đến, nhưng bọn Lục Dương đã bắt đầu hành động rồi.
Ngày hôm sau, Lục Dương ngay tại Tây Môn tìm được một kho chứa đồ, kho có hai phòng nhỏ, một tháng chỉ cần bảy trăm tệ.
Ký hợp đồng tại chỗ, rất nhanh Lục Dương đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, chỉ chờ Lưu Lỗi có thể tìm được nguồn hàng nữa mà thôi, bây giờ vẫn chưa đến thời điểm không khí lạnh ùa về, vẫn còn thời gian.
Từ Tây Môn đi về, Lục Dương lại đi tới một nơi học bằng lái xe gần trường.
Trường học lái xe 'Quảng Nguyên'
Trường dạy lái xe khá rộng, lại gần trường học, nên sinh viên tới đây học lái xe không ít.
Lục Dương hỏi thăm một người, rất nhanh tìm được phòng hiệu trưởng.
"Xin chào, em đến đây để học bằng lái xe."
Lục Dương nhìn thấy bên trong là một trung niên đầu trọc, từ dáng vẻ Lục Dương đoán được đây hẳn là thầy hiệu trưởng chỗ này rồi.
"Ngươi là sinh viền à, sinh viên học lái xe ở đây, liên có ưu đãi chỉ cần 200 tệ." Hiệu trưởng cười ha hả nói.
"Dạ."Lục Dương gật đầu: "Em là sinh viên mới nhập học, bất quá tình huống của e có chút đặc thù, có thể thi lái xe nhanh nhất được không ạ."
"Cái này, chúng ta có lớp học nhanh, chỉ 3600 tệ một người, chậm nhất nửa tháng sau liền có thể có bằng lái xe." Hiệu trưởng đầu trọc nói ra.
"Vẫn có chút chậm, em đã từng học lái xe trước đây, lý thuyết thực hành đều nắm vững rồi, có biện pháp nào nhanh hơn một chút không?"
Hiệu trưởng đầu trọc có chút kinh ngạc, nói ra: "Bây giờ xuống dưới lái xe thử, nếu quả thật em có thể lái, thầy sẽ giúp em trong nưa tháng có bằng lái xe, với lại chi phí còn rẻ hơn nữa."
"Vậy cảm ơn thầy." Lục Dương nhẹ gật đầu, có thể ở gần trường học mở trường dạy lái xe, đảm bao bên trên có người, thầy đầu trọc đã nói như vậy, vấn đề này cũng dễ dàng hơn rồi.
Trước đây Lục Dương cũng từng lái qua mấy chục chiếc xe, nếu mà một cái xe trong trường học cũng không lái được, vậy thì thật làm cho người ta chê cười rồi.
Rời khỏi văn phòng, hiệu trưởng dẫn hắn tới gặp một huấn luyện viên, là một nam nhân mặc một chiếc ao sơ mi trắng.
"Thầy Lý, cho học viên này lái thử một lần xem."
"Trực tiếp lái luôn?"
Huấn luyện viên kinh ngạc hỏi.
Mấy sinh viên bên cạch cũng tò mò nhìn Lục Dương.
Lần thứ nhất bọn họ lên xe, huấn luyện viên giảng giải gần một tiếng về các điều khiển cơ bản của xe, thế mà tên này đã được trực tiếp lái.
Con của cán bộ nào đây?
Hiệu trưởng nói: "Hắn biết lái xe, cho hắn lái thử một lần, nếu như có thể, thì chạy thử đường cao tốc luôn."
"Ừ."
Nghe nói như vậy, huấn luyện viên mới yên lòng, dăn dò một câu cẩn thận, mới mở cửa xe.
Lục Dương lên xe.
Một chiếc xe Santana 2000, đã thuộc về hàng bà cụ trong giới xe hơi, ở trong xe quan sat một phen, Lục Dương đem giá đỡ chân ga tháo ra.
Đạp ga, banh xe bắt đầu lăn.
Lục Dương nhẹ nhõm không chế chiếc xe này, giẫm chân ga chạy một vòng tròn quanh sân, sau đó chuyển vào cái bài tập riêng, dừng xe hơi và khởi hàng xe ngang dốc, qua vệt bánh xe và đường góc vuông góc,....tất cả bài tập, Lục Dương toàn làm liền mạch, toàn bộ hành trình đều giẫm chân ga, chỉ có thời điểm dừng xe, hay thả dốc mơi giảm tốc độ.
Toàn bộ học viên của trường dạy lái xe đều choáng váng, há hốc mồn, trong đầu chỉ có ba chữ.
"Lão tài xế!"
"Huấn luyện viên, hắn quá lợi hại đi."
Một nữ sinh kinh ngạc nói.
Nàng đã học được hai khóa rồi, đều rớt cả hai lần, nàng đã dành cả thanh xuân của mình ở đây chỉ để luyện tập lái xe.
Nhìn thao tác của Lục Dương như vậy, nàng cảm thấy đó chính là mình, có thể đem chiếc xe điều khiển điêu luyện đến vậy.
"Đúng vậy, nhìn qua hắn đã từng lái xe trước đây, có lẽ bị phạt nên mất bằng, hay là vụng trộm lái xe của gia đình để luyện tập, các ngươi không thể so sánh cùng hắn đâu."
Huấn luyện viên trầm giọng nói ra.
"Đây không phải lái xe không có bằng sao?" Nữ sinh nhíu mày, lại hỏi: "Thế bao lâu hắn có thể nhận được bằng lái xe?"
Huấn luyện viên nghiêm mặt, nối ra: "Kỹ thuật như vậy, có thể vào học lớp tốc hành, nửa tháng sau liền có thể nhận bằng được rồi."
"Không công bằng, không công bằng, ta đã luyện tập ở đây hơn hai tháng, vì cái gì mà vẫn còn kẹt lại bài 2..." Nư sinh bi thương nói ra, nghĩ đến nửa tháng sau gia hỏa kia liền có bằng, nàng càng điên lên.
Học viên khác cũng không ngừng hâm mộ.
Nửa tháng a.
Bọn hắn phơi nắng nhiều tháng như vậy, vẫn ở bài thứ hai.
Xe ổn định dừng lại, Lục Dương kéo phanh tay, rồi mới bước xuống xe, nói :"Rất lâu rồi mới sử dụng hộp số tay xe hơi, động tác có chút không quen lắm."
Nghe xong cầu này, hiệu trưởng càng xác định Lục Dương đã từng lái xe trước đây.
Kỹ thuật như vậy, rất dễ vượt qua kì thi.
Hắn cười ha ha nói: "Đúng vậy, kỹ thuật ngươi không tệ, rất dễ để vượt qua kì thì, bây giờ ngươi có thể báo danh lớp học cấp tốc rồi."
Nói xong lại giới thiệu về lớp học 'cấp tốc'.
Lớp học 'cấp tốc' mở ra để phục vụ những người đã từng có bằng lái xe rồi, vì một vài nguyên nhân như bằng mất, hủy bằng lái xe,... cũng không thể để người ta đợi hai tháng để thi, nên mới mở ra lớp này.
Học phí cũng không nhiều, bởi vì hầu như không cần huấn luyện viên hướng dẫn, cũng không tiêu tốn tài nguyên trường học, nên chỉ cần đăng ký 2000 tệ một người, trường học liền bật đèn xanh, dùng mối quan hệ của mình, để học viên có thể thi được và kiếm được bằng lái xe.
Hết thảy đều hợp tình, hợp lý.
Muốn đậu kì thi lái xe cũng phải nhờ vào bổn sự của mình mới được.
Trường học chỉ tận lực đem thời gian cuộc thi này rút ngắn đến cực hạn, không cần phải chờ đợi 2 tháng.
Đóng tiền xong.
Lục Dương coi như thuận lợi báo danh rồi.
Trường học cũng thông báo, chậm nhất mấy ngày tới Lục Dương có thể kiểm tra bài một rồi, tốc độ này cũng quá nhanh đi.
Làm xong sự tình, thời gian cũng không còn sớm nữa, lúc Lục Dương chuẩn bị rời khỏi, liền có một nữ sinh đuổi theo, chào hỏi.
"Xin chào, ta tên là Lữ Tiểu Vũ, xin hỏi một chút, bài hai có kỹ xảo nào để qua không?"
Lục Dương suy nghĩ một chút, mới nhận ra đây là học viên ở quảng trường vừa rồi.
"Bốn chữ." Lục Dương trả lời.
Lữ Tiểu Vũ mừng rỡ, tưởng nhặt được bí tịch, liền vội vàng hỏi :"Bốn chữ gì."
"Chăm chỉ luyện tập."
Nói xong, Lục Dương cũng không quay đầu lại, quay về ký túc xá.
Kỹ xảo để qua bài 2? Lục Dương đâu có biết đâu, hắn đã sớm quên những bài tập ở chỗ này rồi, coi như là mình có biết, cũng không biết bằng thầy huấn luyện chuyên nghiệp kia rồi.
Nha đầu kia, thật là, không đi hỏi huấn luyện viên đi, hỏi ta làm gì?
Lữ Tiểu Vũ ngây người, mới biết là mình bị chơi xỏ, tức giận siết chặt quả đấm, nhìn theo Lục Dương đi vào Đại học khoa học kỹ thuật Hà Đông, nàng mới hừ lạnh, "ngàn vạn lần đừng để cho ta gặp được ngươi không thì...."
Nói xong, nàng cũng hướng phía trường học đi tới.
Trở lại ký túc xá.
Lục Dương mới tổng kết sự tình hôm nay.
Hôm nay hắn đã làm xong hai việc, thuê nhà kho cùng học bằng lái xe, kế tiếp chỉ cần đợi tin tức của Lưu Lỗi là được.
Đinh Siêu đã đăng ký sử dụng mạng lưới trường học, hắn đang mang tai nghe để tập trung chơi LOL, Lục Dương đứng sau lưng hắn quan sát Đinh Siêu feed mạng.
Kiếp trước, trong ký túc xá, ngoại trừ Lý Minh Bác không chơi LOL ra, đẳng cấp của Lý Minh Bác là thấp nhất, vẫn luôn là thần đồng gác cửa rank Bạc.
Muốn từ Đồng lên Bạc sao, gặp được Đinh Siêu ta thì coi như ngươi đen rồi...
Cái này gọi là gì?
Giang hồ anh không sợ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò..
Từ ngày Đình Siêu có máy tính mới, không biết đã hại bao nhiêu người rồi...
---
Lục Dương trở lại trên giường, mở chiếc laptop mới mua ra, cài đặt mật khẩu đăng nhập, làm xong điều đó, Lục Dương mới truy cập vào qidian, mở ra phần thông tin.
Lượt đọc vẫn tăng lên liên tục, chưa có dấu hiệu hạ xuống, là một tín hiệu vô cùng tốt.
Nhìn một hồi liền tắt trang web, Lục Dương bắt đầu thực hiện kế hoạch rồi.
Nên bắt đầu mua Bitcoin thôi.
Đây là một khâu vô cùng quan trọng trong kế hoạch Lục Dương, tiền bạc đã tới tay, Lục Dương không thể nào quên việc này rồi, bất quá, việc mua bitcoin cũng cần phải có kỹ xảo.
Không phải ai cũng có thể mua được đồng tiền này hiện nay đâu.
Lục Dương tải về một phần mền VPN, tìm phương thức kết nối, đăng kí một vài tài khoản hội viên VPN để thay đổi địa chỉ IP, Lục Dương mới bất đầu hành động.
Trứng gà không thể đặt chung một giỏ rồi, Lục Dương xử dụng nguyên tắc này một cách nhuần nhuyễn.
Nhìn tỉ giá của bitcoin, vẫn như cũ là 0.1$, biểu đồ vẫn một mạch nằm ngang, giống như một đám nước đọng, Lục Dương cười cười, xem ra lịch sự vẫn chưa biến hóa gì.
Bây giờ là năm 2010, Trung Quốc vẫn chưa là nơi giao dịch nhiều Bitcoin nhất thế giới, vì vậy bây giờ một trang web mua bán thứ nãy vẫn chưa có đâu.
Lục Dương nhớ kỹ, hiện tại nơi giao dịch thứ này lớn nhất, cũng chỉ có MT.GOX của Nhật Bản mà thôi.
Đăng ký tài khoản.
Lục Dương thử giao dịch, tìm tòi một lúc, mới biết mua bán thế nào, cuối cùng Lục Dương mới dùng được bảy nghìn tệ mua 10000 đồng Bitcoin.
Vì sao không mua thêm?
Bởi vị lượng giao dịch của Bitcoin rất ít, hắn mua 10000 đồng, đã khiến giá cả có chút tăng nhẹ rồi, Lục Dương không muốn vì bản thân mình, mà làm cho lịch sử bị thay đổi.
Cũng không muốn bất luận kẻ nào chú ý tới.
Bitcoin vì sao phát triển.?
Bởi vì có các tập đoàn lớn muốn kiếm tiền.
Các tập đoàn lớn đưa hàng tỷ đô la vào để kéo đồng tiền này đi lên, sau đó bán ra dự trữ của mình để kiếm lời, nếu như người khác biết ngươi cầm một đống lớn bitcoin, liệu các tập đoàn kia sẽ đầu tư vào bitcoin không, hay tìm một đồng tiền khác để đầu tư.
Lục Dương rõ ràng, mình chỉ có thể nếm tí canh của các tập đoàn khác thôi.
Thế làm sao để kiếm thêm đồng bitcoin mà không lo bị phát hiện ư.
Một là tự mình đi đào, hai là mua lại.
Thời đại công nghệ rồi, không có gì mà không thể mua được bằng tiền, ngoại trừ bom nguyên tử thôi, Lục Dương taobao tìm kiếm, rất nhanh tìm được mấy nhà bán Bitcoin.
Lục Dương dùng địa chỉ IP mới, tạo tài khoản, liên hệ mua 10000 đồng.
Bởi vì còn chính giữa còn thu chệch lệnh, nên Lục Dương tốn gần một vạn tệ mới mua được 10000 đồng.
Như thế này vẫn chưa đủ đâu, Lục Dương lên các diễn đàn dò hỏi.
Rất nhanh tìm được mấy nhà đào bitcoin, hắn lại dùng một vạn tệ thu mua 10000 đồng.
Thế là trên tay của Lục Dương đã có ba vạn đồng rồi.
Kế tiếp, Lục Dương tính toán một chút, sử dụng 'nước chảy đá mòn' , mỗi ngày sử dụng một đỉa chỉ IP khác thu mua, mỗi lần chỉ có mấy trăm đồng, như vậy mới ít khiến người nghi ngờ đến.
Lục Dương muốn nắm trong tay mười vạn đồng (100.000)
Nhiều hơn thì hắn sợ ngoài ý muốn bị các tập đoàn phát hiện, sang năm đồng bitcoin sẽ tăng lên 30$, chỉ cần thao tác hợp lý, không bị phát hiện hắn sẽ kiếm được hơn 3 triệu $.
Hiện tại hắn vẫn có thể mua tiếp được, chỉ cần chờ đến thời điểm bitcoin tăng giá, lượng giao dịch sẽ lớn lên, hắn có thể theo đó mà mua vào một mớ nữa.
Đã có ba vạn đồng bitcoin trong tay, nếu như để mười năm về sau, tại thời điểm giá cao nhất bán ra, thì có thể kiếm được hơn một tỷ đô a.
Đây mới gọi là cao thủ đầu tư.
Lưu Lỗi đến khuya mới trở về.
Vừa về đến ký túc xá, hắn đã xách cái ghế ngồi cạnh Lục Dương, nói ra: "Hôm nay ta đã tìm các lái buôn hỏi giá, bọn họ thấy ta còn trẻ nên bao giá đều tương đối cao."
"Giá cao bao nhiều?"
Lục Dương nhíu mày.
Đây đúng là một vấn đề khó giải quyết.
Lái buôn cũng tùy theo đơn hàng để đưa ra giá cả, nhìn thấy học sinh muốn nhập hàng mình, cũng không kiếm được bao nhiêu từ vụ nay, nên lúc nào cũng muốn hố một vố lớn hơn là làm ăn lâu dài.
"Áo bông cùng áo lông giá khoản 80 tệ một cái, còn có mấy người đòi một trăm tệ một cái, ta đã đưa ra danh thiếp mà người ta cũng không thèm nhận."
Lưu Lỗi vuốt đầu, cảm giác mình như ra trận thất bại, trong nhà của hắn bán trang phục đấy, đừng tưởng hắn không biết giá cả mà chém.
Những người kia rõ ràng là xem hắn như tên ngốc để mà lừa.
"Không có việc gì, liên hệ thêm mấy nhà nữa, nhiều nhà cung cấp, thế nào cũng tìm được một chỗ giá cả thích hợp thôi."
Lục Dương suy nghĩ một chút nói ra.
Lưu Lỗi gật đầu: "Cũng chỉ có như vậy thôi, ta chạy nhiều nơi hơn môt chút, nếu như còn không được, ta sẽ thử liên hệ gia đình mình, gia đình ta quen biết không ít xưởng sản xuất."
Một cái áo bông mà đến giá một trăm tệ, cũng là quá cao rồi, coi như Lục Dương có thể bán được, nhưng lợi nhuận hắn thu được cũng rất thấp.
Lục Dương muốn mình có thể tự làm ra một thương hiệu quần áo của riêng mình, ai bảo ngành này lợi nhuận lại cao như vậy, để làm được điều đó hắn cũng không nên phụ thuộc vào quá nhiều vào lái buôn.
Mặc dù chỉ là ba vạn tệ, nhưng cũng không thể để mình bị hút máu được.
Ngày hôm sau.
Lục Dương cùng Lưu Lỗi đều nghỉ ở nhà.
Lưu Lỗi lại đi tìm một nhà cung cấp khác, Lục Dương thì mang theo CMND, thuê xe đi tới sở giao dịch chứng khoán.
Muốn đầu tư chứng khoán, cũng không phải là việc ở nhà lên mạng có thể làm được.
Rất nhanh, Lục Dương đã đến nơi, đi vào đại sảnh.
Sở giao dịch chứng khoán cũng không nhiều người lắm, còn có rất nhiều ghế trống, Lục Dương tìm tới điểm giao dịch, ngồi xuống.
"Giúp ta mở một tài khoản."
"Tiên sinh, có mang theo CMND tới không?"
Nhìn thấy Lục Dương trẻ như vậy, trong ánh mắt tiếp viên hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá rất nhanh nàng liền bình tĩnh lại, trên mặt nở ra nụ cười công việc.
"Có mang."
Lục Dương lấy giấy CMND ra đưa vào trong quầy.
"Tiên sinh, mời ngài vui lòng điền vào một vài biểu mẫu."
Tiểu tỷ tỷ đưa ra hai tờ giấy.
Lục Dương nhìn nhìn.
Lục Dương cầm lấy cây bút trên bàn, điền tất cả nội dung cần điền.
"Tiên sinh, vui lòng thực hiện đánh giá rủi ro một lần nữa. Đây chỉ là một bài kiểm tra nho nhỏ, để đánh giá khả năng đối phó rủi ro của tiên sinh."
Lại là một phần tài liệu.
Lục Dương nhìn nội dung bên trong, đơn giản một chút về rủi ro khi đầu tư,... cùng một số thông tin cơ bản, ở cột thu nhập hàng năm, Lục Dương lựa chọn tích vào ô, thu nhập hàng năm hơn một triệu.
Sau đó đưa lại cho tiểu tỷ tỷ ngồi bên trong.
Chúng kiến Lục Dương điền khoản thu nhập, sắc mặt nhân viên trở nên cổ quái.
Lục Dương đợi một hồi, nhân viên mới chuẩn bị xong: "Tiên sinh, ngài tại sàn giao dịch chứng khoán Trường Giang mở tài khoản đã thành công, đây là tai khoản cùng mật khẩu, có thể truy cập vào trang web để đổi, nếu có thắc mắc gì, có thể liên hệ đến số *"
"Cảm ơn."
Lục Dương nói một tiếng cảm tạ, sau đó cầm lấy văn bẳn có chứa tài khoản, mật khẩu, rời đi, ra ngoài đại sảnh, Lục Dương bắt một chiếc xe taxi, đi tới cửa hàng Apple ở trong Lục Thành.
Lục Dương rất muốn đổi cho mình một chiếc điện thoại mới rồi, Iphone 4 cũng không tệ lắm, là dòng điện thoại smart phone, hiệu năng cũng cao hơn các loại khác, còn sử dụng thoái mái hơn chiếc nokia của hắn đang cầm trên tay.
Xe dừng lại trước cửa hàng chính hãng của Apple.
Bước vào cửa hàng, người ở trong cũng không ít, phía trước Lục Dương đã có bảy, tám người xếp hàng, đều là người trẻ tuổi.
Xem ra kẻ có tiền Lục Thành cũng không ít, hy vọng không có ai thanh toán bằng thận của mình.
Mười phút sau, mới đến lượt Lục Dương.
"Ta muốn ba chiếc 32G."
Lục Dương đứng trước quầy mở miệng.
Muốn mua thì phải mua loại xịn nhất, Iphone 32G chỉ đắt hơn 16G một nghìn tệ, nhưng dung lượng đã tăng lên gấp đôi rồi.
Người bán hàng kinh ngạc, nhìn một chút Lục Dương, hỏi: "Muốn màu gì."
"Một cái màu đen, hai cái màu trắng."
Tuy rằng Lục Dương cảm thấy màu trắng của Iphone 4 không đẹp lắm, nhưng đối với nữ sinh mà nói, Iphone 4 màu trắng đẹp hơn màu đen một chút.
Lục Dương mua ba cái điện thoại, màu đen để mình dùng.
Một cái màu trắng thì đưa cho Quan Nguyệt sử dụng, điện thoại cũ của Quan Nguyệt hay nhắn tin với Lục Dường thường bị xập nguồn, Lục Dương cảm thấy đổi cho Quan Nguyệt một chiếc, để tiện nhắn tin với mình hơn, còn có thể gửi hình ảnh được nữa...
Một cái khác thì đưa cho Tống Giai, coi như là quà cảm ơn Tống Giai đã cho mình mượn laptop suốt thời gian qua, Tống Giai rất giàu có, mình đưa tặng một chiếc điện thoại cũng không mất mặc đi, huống chi, mình tặng cho nàng là một chiếc iphone 4, còn là trend của Lục Thành bây giờ đấy.
Người bán hàng từ trong quầy lấy ra ba chiếc hộp.
Lục Dương cũng rất nhanh thanh toán, quẹt thẻ trả tiền, làm liền một mạch.
Tiêu một lần hai vạn tệ cũng không nháy mắt.
Ánh mắt tiểu cô nương bán hàng nhìn Lục Dương thêm vài phần hâm mộ, nhìn cách của hắn quẹt thẻ kìa, trông thật đẹp trai làm sao.
Tiểu cô nương đang suy nghĩ có nên bước tới xin QQ không, thì sau lưng Lục Dương truyền đến tiếng hỏi.
"Tiểu tử, người con là sinh viên, mua một lần nhiều điện thoại như vậy làm gì?"
Một đại thúc trung niên hỏi.
"Một cái đề sài, hai cái còn lại để tặng."
Lục Dương lộ ra nụ cười thuần khiết.
Đại thúc thần bí cười cười, nói ra: " Ngươi mua màu trắng để tặng bạn gái phải không?"
Nghe nói như vậy, tiểu muội bán hàng khẩn trương hẳn lên, hắn.... có bạn gái rồi sao? Đúng thế, không có bạn gái thì mua nhiều điện thoại như vậy làm gì?
"Đúng vậy." Lục Dương không có phủ nhận.
"Vậy sao ngươi lại mua hai cái màu trắng?" Đại thúc lại hỏi.
"Ta đâu có nói ta chỉ có một người bạn gái." Lục Dương thản nhiên nói, nói xong nhìn thoáng qua đại thúc, sau đó hướng về phía cửa đi ra ngoài.
Trong cửa hàng nháy mắt yên tĩnh lại.
Sắc mặt đại thúc cứng ngắc một hồi, sau đó thở dài, nói :"Tuổi trẻ thật là tốt."
Về phần tiểu muội bán hàng, nghe được lời nói Lục Dương, trái tim nhỏ bé của nàng triệt để vỡ nát, còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.
"Cặn bã nam."
Tiểu muội nhìn hướng Lục Dương biến mất, nhỏ giọng nói.
--------------
Trở lại ký túc xá, đã tới mười một giờ trưa, Đinh Siêu cùng Lý Minh Bác đi học chưa về, Lưu Lỗi thì vẫn đi tìm nguồn cung cấp hàng.
Lục Dương leo lên trên giường, lấy một chiếc hộp màu đen ra, từ bên trong lấy ra một chiếc iphone, lắp sim vào.
Còn chiếc Nokia cũ của Lục Dương, đã bị hắn ném vào một góc dưới bàn, thản nhiên nói: "Thời đại của ngươi kết thúc rồi."
Dùng điện thoại mới gửi tin nhắn cho Tống Giai, hẹn nàng gặp mặt vào nhà hàng Tây lúc trước.
Một lát sau, Tống Giai trả lời một tin nhắn 'ok'.
Nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa mới đến thời điểm nghỉ trưa, Lục Dương bật máy tính lên, bắt đầu gõ chữ.
Rất nhanh đã đến mười hai giờ, Lục Dương dừng tay lại, hắn đã gõ được năm nghìn chữ rồi.
Tắt máy, cầm lấy laptop Tống Giai để vào túi, hắn đi ra ngoài.
Còn chưa tan học, người trong nhà hàng Tây vẫn chưa nhiều lắm.
Lục Dương đi vào quán.
Trong quán chuẩn bị một sân khấu, xem ra hôm nay có hoạt động gì rồi.
"Nạp một nghìn được tặng thêm hai trăm?"
Lục dương đi tới trước sân khấu, hỏi một nhân viên trong đó.
"Đúng vậy."Nhìn thấy Lục Dương có chút soái, tiểu muội muội thu ngân có chút ngượng ngùng.
"Thế giúp ta làm một cái thẻ hội viện, nạp vào hai nghìn tệ."
Lục Dương từ trong túi tiền móc ra mười tờ hai trăm tệ, đưa cho nhân viên, mặc dù nói nhà hàng Tây nhưng lại làm món Hoa, hơi có chút treo đầu dê bán thịt chó, nhưng đầu bếp ở đây làm đồ ăn cũng không tệ, phù hợp với khẩu vị của Lục Dương.
Bây giờ Lục Dương cũng không cần phải tiết kiệm nữa, tự nhiên cũng không cần đi tới căn tin xếp hàng mua đồ ăn.
Có tiền là phải hưởng thụ, bằng không kiếm tiền thì để làm gì.
Sau khi Lục Dương nhận được thẻ thành viên, liền trực tiếp gọi vài món ăn, một chén canh, cùng ba ly nước dưa hấu.
Lục Dương gọi rất nhiều món, tổng cộng hết hơn hai trăm ba mươi tệ.
"Đồng học, ngươi ăn nhiều như vậy sao?"
Chứng kiến Lục Dương kêu nhiều đồ ăn như vậy, tiểu muội muội thu ngân có ý nhắc nhở: "Đồ ăn ở quán chúng ta một dĩa đều có rất nhiều đấy."
"Ta ăn không hết, bất quá còn có một người nữa."
Lục Dương nghĩ đến Tống Giai.
Lần trước cùng dùng bữa, không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy Tống Giai chưa no lắm.
"Hai người cũng không nổi đâu."Bất quá, thu ngân cũng không nhiều lời nữa.
Kêu thức ăn đã xong, Lục Dương tìm vào một chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống.
Khoản mười phút sau, Tống Giai mới tới đây.
Nàng mặc một chiếc váy dài vàng nhạt, trên tay còn cấm một chiếc áo khoác blouse , hẳn là mới từ phòng thì nghiệm đi ra đây, không về thay đồ mà tới thẳng đây.
Chậc chậc....
Nhìn xem Tống Giai.
Lục Dương không thể không cảm thán, người với người lại khác nhau như vậy, khuôn mặt thiên sứ nhưng lại mang dáng người ma quỷ.
Còn là một 'Bạch Phú Mỹ' nữa.
Cũng khó trách đồ mặt dày Lý Triết Viễn, đeo bám không chịu rời đi.
Không phải ai cũng có thể chống lại cám dỗ này a.
Lục Dương cảm thấy, mình có nên khiêu chiến thử thách này không.
Tiến vào nhà hàng, Tống Giai cũng rất nhanh phát hiện Lục Dương, là vị trí ngồi khi bữa của bọn họ, nàng cất bước đi tới, ngồi đối diện Lục Dương.
Nhìn Lục Dương để ba ly dưa hấu trước mặt, nàng cố nhịn cười nói ra.
"Sao hôm nay lại mời ta ăn cơm vậy?"
Tống Giai đem áo blouse đặt ở chiếc ghế bên cạch, duỗi cánh tay ra sau, đem dáng người hoàn mỹ thể hiện ra ngoài.
Ánh mắt Lục Dương nhìn chằm chằm.
"Ngươi nhìn cái gì?"
Nhìn thấy Lục Dương nhìn mình không nháy mắt, Tống Giai giận dữ nói.
Lục Dương như đại ngộ triệt để, nói ra: "Ta coi như đã biết, vì sao các vị vua cổ đại, đến giang sơn cũng không muốn rồi."
"Có ý gì?"
"Không có gì."
Lục Dương không nhiều lời.
Tông Giai vẫn mờ mịt, nàng vẫn không nhận ra, nàng có lực hấp dẫn đến thể nào với mấy thanh niên mười tám tuổi đâu.
Phục vụ đem đồ ăn đặt lên bàn.
Lục Dương nói ra: "Ta hẹn ngươi có hai chuyện, chuyện thứ nhất là trả lại chiếc máy tính."
Lục Dương đem máy tính ra đưa cho nàng.
Tống Giai nhận lấy máy tính, nói ra: "Không cần nữa sao?"
"Ta mua máy mới rồi." Lục Dương gật đầu,
"Ừ."
Tống Giai không nói gì, Lục Dương đã mua máy mới, cái máy này về sau nàng cũng không biết làm gì.
"Chuyện thứ hai ?" Tống Giai hút một muỗng canh.
"Chuyện thứ hai là quà cảm ơn học tỷ đã cho ta mượn máy tính." Lục Dương đem chiếc hộp Iphone đưa tới.
Tống Giai giật mình, nói: "Oa, cái này cũng quá quý trọng rồi, còn đắt hơn cái máy tính ngươi mượn nữa, ta không nhận đâu"
Nàng vốn cho rằng Lục Dương chỉ tặng cho mình một món quà nho nhỏ, không nghĩ tới hắn lại tặng một cái điện thoại như vậy.
"Không có máy tính của học tỷ, ta cũng không kiếm được tiền, việc này còn phải cảm ơn học tỷ nhiều hơn." Lục Dương trầm giọng nói ra.
Tống Giai nói: "Biết là ngươi kiếm được nhiều tiền, nhưng không được tiêu sài phung phí, lần này ta nhận, về sau không được mua lễ vật quý trọng như này nữa."
"Nghĩ sướng vãi, còn tặng lần sau, thật coi ta là bạn trai à."
Lục Dương khinh bỉ nhìn nàng.
Tống Giai cũng không để ý chút nào, sự chú ý của nàng đều tập trung trên bàn cơm, không chút khách khí bắt đầu ăn.
Nửa giờ sau.
Hai người như gió cuốn mây tan, đem tất cả đồ ăn trên bàn tiêu diệt sạch sẽ, lau miệng, hai người mới đi ra nhà hàng.
Tiểu muội thu ngân đến hỗ trợ nhân viên dọn dẹp, nàng nhìn đống chén dĩa trống rỗng trên bàn, lộ ra nét mặt không tin được.
Vậy mà ăn hết toàn bộ a.
"Không quay về nghỉ ngơi à."
Ra cửa, Lục Dương hỏi.
Tống Giai liếc hắn một cái: "Ngươi có thấy nữ sinh nào ăn xong rồi về nghỉ ngơi chưa, ta muốn đi dạo một tí, tiêu hóa thức ăn vừa rồi."
"Vậy thì đi dạo chút đi."
Hài người song song đi dạo.
Đi trên đường đá nhỏ, Tống Giai hỏi: "Sao gần đây ngươi đăng chương chậm vậy."
"Ngươi cho ta là người máy à, gõ chữ rất vất vả đấy, so với những tác giả khác, ta coi như rất là chăm rồi."
"Vậy tại sao trước đây ngươi lại đăng nhiều chương hơn bây giờ."
"Bởi vì lúc đấy ta nghèo."
Đi bộ một lúc, Tống Giai lại hỏi: "Ngươi về sau sẽ làm tiểu thuyết sao?"
"Không phải, viết tiểu thuyết chỉ là việc ta ưu thích, sau này ta muốn làm lão bản."
"Làm lão bản."
Tống Giai nhìn nhìn Lục Dương.
"Dáng vẻ ngươi không giống lão bản lắm."
"Thế dáng vẻ Bill Gates giống như giàu nhất thế giới không." Lục Dương hỏi lại.
"Giống chứ." Tống Giai trả lời.
"Được rồi, chúng ta không cùng ngôn ngữ." Lục Dương cảm thấy Tống Giai quá không biết phối hợp rồi, hỏi lại: "Ngươi thì sao? Ta thấy áp lực của ngươi có vẻ rất lớn đi, nếu như không cố gắng, về sau phải trở về gia đình kế thừa sự nghiệp rồi."
"Đúng vậy, ta không muốn kế thừa sự nghiệp gia đình, tốt nghiệp ra trường, ta chỉ muốn làm một bác sĩ, có thể chăm sóc người bị thương..." Tống Giai suy nghĩ một chút, nói ra.
"Thế trong nhà ngươi đang kinh doanh cái gì?" Lục Dương rất tò mò về vấn đề này, nhìn bộ dáng Tống Giai không hề thiếu tiền, nhưng lại không có tích cách của kẻ có tiền, ngược lại rất bình dị, gần gũi, đương nhiên, đừng nhìn vẻ bề ngoài của nàng mà bị đánh lừa, nếu Lục Dương mà tưởng nàng ngốc nghếch mà lừa được, vẩy khẳng định hắn sẽ thất bại thảm hại.
"Gia đình nha ta rất phức tạp, ngươi đừng hỏi nữa." Tống Giai không muốn trò chuyện về vấn đề này.
Trên sân trường, truyền đến một hồi tiếng hát.
Lục Dương nhìn lại, hẳn là một câu lạc bổ nào đó cử hành hoạt động đi.
"Đi xem không?." Lục Dương hỏi.
"Đi."
Hai người rất nhanh đi tới.
Đến bên cạnh, nhìn thấy là cờ, Lục Dương mới biết được, bọn họ là câu lạc bổ thanh niên tình nguyện.
Hai người ngồi trên bãi cỏ, yên tĩnh coi từng thanh viên biểu diễn tiết mục.
Trên bãi cỏ, cung có vài cặp đôi ngồi xem, có cặp thì cầm tay, có đôi thì dựa vào vai nhau..
"Nếu ngươi muốn thử cảm giác, ta cho ngươi mượn dùng bả vai một chút." Lục Dương nhìn Tống Giai, mở miệng nói.
Thật không nghĩ đến, vậy mà Tống Giai thật sự nhích lại gần, đem mái tóc đem nhánh, dựa vào vai Lục Dương.
"Ngươi uống nhầm thuốc à?"
Lục Dương kinh ngạc nói ra.
Đây không phải Tống Giai hắn quen, Lục Dương cảm thấy, một mối nguy hiểm tiềm ẩn đang đến.
"Đừng nhúc nhích, đợi một chút."
Tống Giai nhỏ giọng nói.
Lục Dương tựa hồ nhận ra cái gì, hắn nhìn xung quanh một lần, quả nhiên, tại bên kia sân trường, có một ánh mắt bốc lửa đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Lý Triết Viễn.
"Lần này phải cảm ơn học đệ nhiều rồi." Tống Giai thì thầm.
Lục Dương không dám thề với trời, là mình đối với Tống Giai không có cảm giác gì.
Nếu thề là sẽ bị sét đanh a.
Cảm giác hương thơm từ Tống Giai truyền đến, Lục Dương thậm chí suy nghĩ, nếu như thời gian vĩnh viễn ngừng ở khoảng khắc này thì tốt rồi, đương nhiên việc này sẽ không bao giờ sảy ra,
Lý Triết Viễn mang theo lửa giận rời đi.
Nếu hắn nhìn thêm tí nữa sẽ nảy ra tâm cơ giết người đấy.
Hắn một năm đổi một nữ sinh, sắc mặt chưa bao giờ thay đổi, nhưng hôm nay lại nhìn thấy người mà mình thích thật lòng, nằm trong ngực một nam sinh khác, còn là sinh viên năm nhất, cảm giác này...
So với cảm giác ăn chanh còn chua hơn.
Chờ Lý Triết Viễn rời đi, Tống Giai lập tức rời khoải bả vai Lục Dương, không chút nào lưu luyến.
Tim của nàng có chút va đập nhẹ.
"Vừa rồi mượn dùng bả vai ngươi một tí, ngươi sẽ không để tâm tới chứ." Tống Giai mỉm cười nhìn Lục Dương.
Lục Dương rất muốn nói.
Học tỷ, ngài đùa với lửa rồi.
"Không ngại, không ngại, nếu tỷ thích, có thể dùng cả đời." Lục Dương cười đùa nói.
Tống Giai đỏ mặt lên, trừng mắt liếc hắn một cái, nói ra: "Không cho phép ngươi nói ra."
"Không công bằng, ngươi vừa rồi chiếm tiện nghi của ta rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta." Lục Dương lắc đầu cự tuyệt.
Tống Giai không biết làm gì cho phải, vừa rồi đúng là nàng có chút xúc động rồi.
So sánh Lục Dương cùng Lý Triết Viễn, nàng ưu thích Lục Dương hơn một chút, hắn không đáng ghét như Lý Triết Viễn, ở cạch Lục Dương, Tống Giai cảm thấy thoái mái.
Điều này làm cho Tống Giai nghĩ đến, chẳng lẽ mình đã bị bạn cũng phòng tẩy não rồi sao.
Nhìn nhìn Lục Dương, lớn lên cũng không tệ, cũng có năng lực,...
Tựa hồ không có khuyết điểm gì.
Lục Dương không biết Tống Giai đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt nàng nhìn mình có chút cổ quái.
Một cơn gió thổi tới, làm mép váy bay tán loạn, Tống Giai cũng rất nhành đè lại, nhưng vẫn bị Lục Dương nhìn được, một đôi chân trắng nõn, dài...
"Đến giờ có gió rồi."
Tống Giai đứng lên.
"Chúng ta trở về đi."
-----
Trở lại ký túc xá.
Gió đã rất lớn rồi, cây nhỏ bi gió thôi đong đưa, trong không khí ảm đạm đấy, Lục Dương mới trở về, nhìn thấy Lục Dương, Lưu Lỗi lên tiếng:
"Mẹ kiếp, thời tiết đang tốt tự nhiên lại có gió, ta cảm thấy không ổn nên bắt taxi trở về."
Lục Dương nhớ kỹ, cuối tháng mười, thời tiết sẽ trở nên lạnh lẽo, thời gian chỉ còn một tuần nữa thôi.
"Nguồn cung cấp đã tìm được chưa?" Lục Dương hỏi.
"Tìm được rồi." Lưu Lỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, nói ra:" Ta đã nhờ gia đình giúp đỡ, dùng con đường quen biết, mua ba vạn quần áo, nhờ bên họ vận chuyển tới đây."
Xem ra, chạy vài ngày, Lưu Lỗi đã tràn đầy thất vọng với bọn lái buôn Lục Thành này rồi.
Bon người kia, đúng là con quỷ hút máu.
"Ngươi yên tâm, nhà xưởng bên kia đã cùng gia đình ta hợp tác đã lâu, hàng hóa chất lượng tốt, giá cả cũng rất rẻ so với thị trường, một chiếc chỉ cần 59 tệ."
"Mặt khắc, dựa theo kế hoạch chúng ta, ngoại trừ thua mua áo khoác cũng áo lồng, còn mua một ít quần áo mùa thu, cùng một ít tất vải."
Lục Dương vỗ vai Lưu Lỗi, nói ra:"Vất vả rồi, lần này nhập hàng may có ngươi giúp đỡ, kế tiếp, ngươi có thể nghỉ ngơi một chút."
"Nghỉ ngơi cái gì, chúng ta đang cùng nhau gây dựng sự nghiệp, không thể lười biếng, nếu thất bại chúng ta cũng rất xấu hổ... Hơn nữa, ba mẹ ta biết rồi, ta không thể để bọn họ lo lắng."
Lưu Lỗi lắc đầu nói ra.
"Vậy thì chúng ta cùng nhau cố gắng, bây giờ chúng ta chỉ cần đợi tin tức, chỉ cần Lục Thành bước vào mùa đông, thì thời cơ chúng ta đã đến."
Lục Dương thản nhiên nói.
Lần này làm một phen sự nghiệp, coi như ứng dụng những thứ học trong sách vào thực tế, cho dù có thất bại, Lục Dương chỉ cần tích lũy kinh nghiệm này là được.
Kiếp trước hắn cũng tham gia vào khởi nghiệp, nhưng đều đứng vào vai trò góp vốn, không điều hành công ty, nên công tác cụ thế hắn cũng không biết rõ ràng.
Một đêm lộng gió qua đi, mưa cũng không rơi xuống.
Ngày hôm sau, Lục Dương nhận được tin nhắn của trường học lái xe, tới trường để thi bài 1.
Lục Dương nghỉ học buổi sáng, đi tới sở cảnh sát giao thông một chuyến, dùng nửa giờ, đem bài thi số 1 hoàn thành.
Trên máy tính hiện ra số điểm.
96 điểm.
Hoàn hảo.
Tuy rằng có sai bốn câu, nhưng điều này cũng rất bình thường, Lục Dương từ đầu đến cuối, cũng không xem qua bài tập trong sách, hắn thi được điểm này là rất cao rồi.
Đem điểm thi nói nhà trường, bên nhà trường nói cho hắn biết, sẽ giúp hắn lập tức được thi bài 2.
Xem ra, Lục Dương bỏ ra hai nghìn tệ đáng giá rồi.
Trở lại ký túc xá.
Bên ngoài rốt cuộc cũng đã có những cơn mưa nhỏ.
Nhiệt độ đã giảm xuống một chút, nhưng mà cũng không ai để ý, một trận không khí lạnh sắp tràn tới Lục Thành rồi.
"Lục Dương."
Trở lại ký túc xá, Lục Dương nghe được có người gọi mình.
Hắn nhìn nhìn.
Trước mặt hắn là một đồng học, gọi là Hàn Đông, học lớp 4 khoa máy tính, bởi vì thường xuyên đến ký túc xá xem Đinh Siêu chơi game, nên Lục Dương nhớ tên hắn.
"Có chuyện gì không?"
Lục Dương mở cửa bước vào phòng, cầm lấy khăn lông khô, xoa xoa tóc của mình.
"Lục Dương, máy tính của Đinh Siêu là ngươi build phải không." Hàn Đông hỏi.
"Ừ."
Lục Dương không có phủ nhận, hắn biết Đinh Siêu là một cái loa phát thanh, chỉ cần hắn biết, thì cả khoa đều biết, cái tật xấu này, nhiều năm sau Đinh Siêu cũng không sửa được.
Chuyển này không cần phải nói, chắc là Đinh Siêu lại kể, Lục Dương giúp hắn build một máy tính, còn tiếp kiệm được một khoản lớn.
"Ta cũng có ý định build máy, muốn ngươi giúp đỡ một chút." Hàn Đông nói ra.
Lục Dương đem khăn mặt treo ở dưới giường bên cạch, nói ra:" Ngươi cứ dựa theo cấu hình PC của Đinh Siêu mà mua là được rồi, trên cơ bản trò chơi gì cũng chơi được."
Hàn Đông tựa hồ không nghe được ý từ chối của Lục Dương, còn nói thêm: "Ta muốn tự Build như Đinh Siêu, phiền ngươi giúp ta một tay."
"Thế đi mua linh kiện, có cần ta theo sau không?" Lục Dương khẽ cười một tiếng.
Sắc mặt Hàn Đông vui mừng: "Đương nhiên là tốt, có ngươi đi theo ta sợ không phải mua phải hàng giả."
Qua vài câu nói chuyện với nhau, Lục Dương liền nhận ra tính tình của Hàn Đông, gia hỏa này tuyệt đối ưu thích chiếm món lời nhỏ, Lục Dương nói thẳng: "Ta giúp ngươi cũng được, nhưng phải trả công một trăm tệ."
Nghe được Lục Dương nói đến tiền, Hàn Đông trừng to mắt, không thể tượng tưởng nôi: "Lục Dương, chúng ta đều là bạn học, giúp đỡ cho nhau mà cũng lấy tiền a. Hơn nữa một trăm tệ cũng là quá nhiều rồi."
"Thế thôi, ngươi tìm người khác đi."
Lục Dương trực tiếp ngó lơ, hắn cũng không phải cần tiền, nhưng mà nếu không đòi thì lần sau bạn học khác tới nhờ giúp, hắn cũng không từ chối được.
"Lục Dương, ta xem như hiểu rõ ngươi rồi, làm gì có bạn học đòi tiền nhau như vậy."
Nhìn Lục Dương vẫn ngó lơ mình, Hàn Đông tức giận trở lại ký túc xá.
"Ngu ngốc!"
Lục Dương nhịn không được mắng một câu.
Nếu Hàn Đông thật tâm mời hắn hỗ trợ, không nói về tiền, chỉ cần trả công cho Lục Dương chai nước, Lục Dương cũng sẽ sảng khoái đáp ứng.
Nhưng đối với tên này, hắn tưởng chỉ cần nhờ Lục Dương, là Lục Dương phải hoàn toàn giúp đỡ hắn, giống như việc giúp đỡ hắn lắp máy tính là điểu hiên nhiên, điều này làm cho Lục Dương cảm thấy khó chịu.
Lắp ráp một chiếc máy tính thôi, cũng phải đòi hỏi kỹ thuật, càng lãng phí thời gian hơn.
Dựa vào điều gì, Lục Dương lại lãng phí thời gian của mình giúp hắn.
Đinh Siêu là bạn cùng phòng, cũng là bằng hữu, Lục Dương nguyện ý giúp hắn lắp ráp, còn tên kia tính là gì, chỉ cần mở miệng là hắn lắp à.
---
Chờ bọn bạn cùng phòng trở về, Lục Dương đem việc này kể lại một lần.
Đinh Siêu đập bàn, mắng một câu, nói ra: "Mẹ kiếp, cái con chó này, ta đã sớm nhìn hắn không thuận mắt rồi, cứ mỗi lần ta feed, là hắn ở ngoài chỉ trỏ."
Lưu Lỗi cũng nói: "Thằng ngu này cũng không tự soi gương mà nhìn xem, dựa vào cái gì mà giúp hắn, ở bên ngoài lắp rắp cũng mất một ngàn tệ, Lục Dương thu một trăm tệ, hắn cũng coi như lời rồi, thể mà cũng không bỏ ra được, thằng ki bo này."
Ngày hôm sau.
Lục Dương đi vào phòng học.
Đây là một tiết học, mà lớp một cùng lớp hai đều học chung với nhau, hơn sáu mười người đem căn phong này ngồi chật kín.
Lục Dương đi tới hàng cuối cùng của phòng học, rất nhanh liền nhìn thấy Từ Thi, đặt sách xuống ngồi bên cạnh nàng.
Lớp trưởng Ngưu Nguyên Khôi đi tới trước mặt Lục Dương, hỏi: "Lục Dương, mấy ngày nay ngươi bận gì sao, sao lại không tới đi học vậy?"
Ngưu Nguyên Khôi thể hiện trách nhiệm là một người lớp trưởng gương mẫu, quan tâm Lục Dương.
Lục Dương cười nói: "Lớp trưởng, có chút việc."
Ngưu Nguyên Khôi nhắc nhở: "Lão sự dạy ngôn ngữ lập tình C# đã điểm danh ngươi mấy lần, lần nào cũng đánh vắng, đoán chừng lão sư đã gạch tên ngươi rồi."
"Gạch tên thì gạch tên, ta không quan tâm chuyện này đâu."
Lục Dương bình tĩnh trả lời.
Ngưu Nguyên Khôi cũng không phản bác nữa, người ta căn bẳn không sợ học lại, hắn lầm bầm một câu, nói ra: "Hết việc, thì tốt nhất nên đi học."
Nói xong, trở lại chỗ ngồi của mình.
Trong lòng Lục Dương nghĩ đến.
Hết việc sao!
Vĩnh viễn công việc của hắn không bao giờ hết.
Còn phần lão sư dạy môn kia, Lục Dương cũng không quan tâm, chỉ cần năm tư, sự nghiệp của mình có một phen thành công, trường học cũng không thể để một tổng giám đốc nợ môn phải không, dù sao đại học khoa học kỹ thuật Hà Đông cũng không phải là một trường nổi tiếng, cũng không thể xuất ra một giám đốc như mình được.
Nếu như một tổng giám không thể tốt nghiệp bởi vì thiếu tín chỉ, những người khác sẽ cảm thấy thế nào? Còn phụ huynh nào sẽ đưa con tới đây học sao?
"Gần đây thế nào?"
Lục Dương cùng Từ Thi lặng lẽ nói chuyện.
"Ừ ừ."
Từ Thi gật đầu, lại hỏi: "Gần đây ngươi bận rộn việc gì?"
"Thi bằng lái xe, với có ý định tới Tây Môn mở một quán vỉa hè."Lục Dương không có giấu giếm, dù sao việc này sớm muộn cả lớp đều biết.
Ánh mắt Từ Thi tròn căng nhìn tới Lục Dương, có chút mờ mịt, đây là việc sinh viên có thể làm sao?
"Thế tại sao hôm nay ngươi lại đi học?"
Từ Thi lại hỏi.
Lục Dương nhỏ giọng nói: "Ta tới thăm ngươi một chút, đã lâu không gặp, ta sợ ngươi bị khi dễ."
Khuôn mặt Từ Thi ửng đỏ, càng ngày càng cuối thấp đâu hơn.
"Kỳ thật ngươi rất xinh đẹp, vì sao lại không thể hiện ra ngoài?" Lục Dương đem ngón tay lặng lẽ sờ vào tóc Từ Thi.
Hắn cảm giác thân thể Từ Thi đang run động, nhưng cũng không cự tuyệt việc Lục Dương sờ tóc của nàng, Từ Thi đã coi Lục Dương như là ngươi mình có thể ỷ lại.
Cùng là người bạn duy nhất của nàng.
Dưới mái tóc đen nhánh là một làn da trắng nõn, nhìn vào thì thấy vô cùng mịn màng.
Lục Dương: "Ngươi cũng có thể thử kết giao thêm vài người bạn, lớp ba Trần Thu Nguyệt cũng không tệ lắm, ngươi có thể ở chung với Trần Thu Nguyệt một chỗ, một mực im lặng như vậy không tốt lắm đâu."
Từ Thi chỉ biết gật đầu như máy móc.
--------
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.
Học xong tiết thứ nhất, giờ nghỉ giải lao, Trần Thu Nguyệt đi tới trước cửa phòng học, nàng vừa xuất hiện, liền hấp dẫn tất cả ánh mắt của nam sinh trong phòng.
Nếu như nói Từ Thi là một đóa hoa nhỏ, giấu mình ở trong bụi cỏ, thì Trần Thu Nguyệt như một bông hoa mẫu đơn, nở rộ trên sườn núi ngạo nghễ.
Nàng chưa bao giờ keo kiệt thể hiện vẻ xinh đẹp của mình ra ngoài.
Nhìn thấy Trần Thu Nguyệt đến tìm Lục Dương.
Nam sinh trong lớp đều thể hiện ánh mắt hâm mộ, nếu về sau Lục Dương chăm chỉ đi học hơn, không phải là bọn họ có thể ngắm nhìn nhiều hơn sao.
"Lục Dương, đi ra một chút."
Nhìn thầy Từ Thi, Trần Thu Nguyệt nhỏ giọng nói.
"Ừ ừ."
Lục Dương cũng theo nàng đi ra ngoài.
Tầng ba có một căn phòng trống, sau khi Lục Dương đi vào phòng, Trần Thu Nguyệt đóng cửa lại, còn khóa trái cửa bên trong.
"Ngươi muốn làm gì."
Lục Dương nhìn bông hoa đang tươi cười trước mặt, cảm giác mình sắp bị bông hoa này ăn thịt rồi.
Có một câu nói rất hay, những kẻ đi săn thực thụ thường xuất hiện dưới dạng con mồi.
"Cô nam quả nữ còn có thể làm gì nữa."
Trân Thu Nguyên đi tới trước mặt Lục Dương, nàng đem bàn tay nhỏ bẻ khoác lên vai Lục Dương.
Cả thân thể đều nhích lại gần, lúc nói chuyện, một gương mặt xinh xắn như dán vào bên tai của hắn.
"Trần Thu Nguyệt ! ngươi đang chơi với lửa đấy."
Lục Dương không chịu nổi, kiếp này của hắn chỉ là một con gà tơ, sao lại chịu đựng được.
Hắn trở tay bế Trần Thu Nguyệt đặt trên mặt bàn.
Bản thân hướng về phía cặp đôi đỏ mọng hôn tới.
"Ô~ "
Trân Thu Nguyệt có chút tức giận, muốn đẩy Lục Dương ra, nhưng lại phát hiện, khí lực của mình quá kém, cũng không đẩy ra được.
Đùa giỡn không thành còn bị chiếm nụ hôn đầu a.
Đúng là điển hình của việc tự tìm đường chết.
Một lát sau.
Hai người mới tách ra.
Trần Thu Nguyệt thở phì phì nhìn Lục Dương.
Lục Dương không thèm để ý chút nào, nói: "Lần sau đừng có mà đùa giỡn nữa, định lực của ta rất kém, nói đi, hôm này tìm ta có chuyện gì."
Trần Thu Nguyệt nhìn Lục Dương, biểu lộ cổ quái, nãy ngươi vừa mới hôm ta xong, bây giờ lại nói chuyện như không có chuyện gì.
Một lát sau, nàng mới lên tiếng: "Ngươi có phải hay không đắc tội một tên Hàn Đông, hắn hôm nay ở trong phòng học nói ngươi keo kiệt, còn có nhiều câu khó nghe nữa."
"Mẹ kiếp, cái thằng chó này đúng là tiểu nhân,"
Lục Dương đem chuyện xảy ra hôm qua nói một lần.
Còn nói thêm.
"Lão tử bây giờ sẽ đi khóa mõm thằng chó này."
Trần Thu Nguyệt chữ chặt hắn lại, nói ra: "Ngươi không cần đi, Lữ Phong đã đánh hắn một trận, còn cho vài bạt tai."
"Lữ Phong."
Lục Dương nhớ lại người nay.
Thời điểm hắn bắt tên lừa đảo, chính là ở trong phòng Lữ Phong.
"Lữ Phong không sao chứ."
Lục Dương hỏi.
Hắn biết rõ vì mình mà Lữ Phong ra tay, tuy rằng không biết nguyên nhân sâu xa, nhưng không thể để người khác vì mình mà bị đòn được.
Trân Thu Nguyệt cười nói: "Gã Hàn Đông chỉ được cái mã bên ngoài, nhìn ngon nhưng không sài được, cũng chỉ có cái miệng của hắn mới lợi hại thôi, bị Lữ Phong đánh một trận sau đó, cái lưỡi của hắn cũng giống như bị thiến đi rồi."
Ặc...
Nghe Trần Thu Nguyệt nói ra như vậy, Lục Dương không biết nên nói gì cho phải, nữ nhân này, cũng thật là...Lục Dương nhắc nhở :"Chữ "thiến" không phải dùng như vậy.
"Bây giờ ngươi muốn quản ta à." Trần Thu Nguyệt tươi cười, nói.
"Được rồi, tùy ngươi đi."
Lục Dương không nói gì thêm, chuông vào học vang lên, Lục Dương rời khỏi, đi vào phòng học.
Trần Thu Nguyệt nhìn hắn rời đi, đột nhiên nở một nụ cười.
Nụ cười có chút tà ác.
Lục Dương từ cửa sau phòng học đi vào, bước vào, vẫn có mấy người để ý tới hắn, trên nét mặt lộ vẻ cổ quái, khiên cho Lục Dương không biết chuyện gì xảy ra.
Trở lại chỗ ngồi, rất nhiều người quay đầu lại nhìn hắn, rồi bắt đầu xì xào bàn tán.
"Trên mặt ta nở hoa sao?"
Lục Dương hỏi Từ Thi.
Tư Thi nhìn nhìn, chỉ vào khóe miệng Lục Dương, ý nói, trên miệng ngươi có gì kìa.
Lục Dương lấy tay lau xuống.
Sau đó liền chứng kiến trên tay có dấu son, trong lòng của hắn lập tức hiểu ra chuyện gì.
Khó trách các bạn học trong lớp biểu lộ quỷ dị như vậy....
Mẹ kiếp, rốt cuộc không biết ai là thợ săn, ai là con mồi đây.
Không phải từ nay về sau, mình sẽ bị cả trường đồn là có quan hệ với Trần Thu Nguyệt đấy chứ.!
Quả nhiên, nữ nhân đều không phải đèn cạn dầu, nói bản thân mình đã có bạn gái, vậy mà Trần Thu Nguyệt đối với mình vẫn nhớ mãi không quên.
Ai, đẹp trai như mình thật là khổ .....
"Còn không?"
Lục Dương lau vài cái, lại hỏi.
"Còn có một chút." Từ Thi nhỏ giọng nói ra.
"Ngươi giúp ta lau đi."
Nhìn Tư Thi lấy ra khăn tay, cận thận lau trên mặt mình, Lục Dương bỗng nhiên có cảm giác vô cùng quái dị.
Thật bất cẩn, như thế nào ta lại nhờ Từ Thi lau giúp?
Cùng Trân Thu Nguyệt hôn môi, lại nhờ Từ Thi lau giúp, việc này cũng thật là....Lục Dương cảm thấy mình có chút...
Quá cặn bã đi !
Kiếp trước, ta đâu có như vậy, hay là do kiếp này, ta không chơi game nữa nên mới như vậy.
Trong lòng Lục Dương tràn đầy cảm giác nghi hoặc.
Trong lòng Lục Dương thầm hô may mắn.
Cũng may bây giờ mối quan hệ của hắn với Từ Thi chỉ là bạn bè thuần khiết, nếu không thì hắn quả thực xứng danh là cặn bã nam rồi, cả đời này cũng đừng mong rửa sạch.
Hắn đối với Từ Thi, cũng chỉ xem nàng là em gái thôi.
Nghỉ tiết thứ hai, Lục Dương rời khỏi phòng học, hai tiết sau là môn Toán Cao Cấp, hắn không học nổi nữa rồi.
Về phần chuyện của Lục Dương và Trần Thu Nguyệt, dắt nhau vào phòng, đã truyền khắp cả khoa máy tính rồi, khiến không ít nam sinh phải đau lòng.
Khiến không ít nam sinh đối với Lục Dương vừa hầm mộ, vừa ghen ghét.
Đặc biệt là nam sinh lớp số 3 số 4, càng là không cam lòng, vốn bọn họ làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, nhưng không ngờ tới, từ lớp hai lại mọc ra một tên Lục Dương, hái mất bông hoa của lớp.
Trở lại phòng ngủ.
Lục Dương đem phần chương hôm nay đang lên, sách của hắn đã hơn năm mươi vạn chữ rồi, mỗi ngày đều có vô số bình luận.
Không ít bình luận, yêu cầu Lục Dương lập ra một group cho bộ truyện.
Do dự một chút, Lục Dương liền tạo ra một group, viết một ít giới thiệu ở dưới, lại đăng trên thông báo ở chương mới nhất là mình đã thành lập group, ai thích có thể tham gia vào **.
Bây giờ còn là năm 2010, nếu như Lục Dương muốn phát triển trong ngành này, không thể thiếu fan ủng hộ được, một tác giả có fan hâm mộ và một tác giả không có fan, thách tích của bọn họ có thể khác nhau rất lớn.
Tuy rằng Lục Dương không có thời gian quan lý group, những tạo một cái vẫn có lợi thế hơn.
Ting ting ting.
Group của Lục Dương đã có chục người xin vào, Lục Dương nhìn nhìn, ấn vào duyệt hết toàn bộ.
Mấy chục người vào group chat, nhóm chat liền náo nhiệt hẳn lên.
"Tác giả cuối cùng cũng biết tạo nhóm rồi."
"Tác giả là ngươi ở đâu, vẫn còn học đại học sao?"
"Tác giả không phải trả lời rồi sao, năm nay hắn lên năm nhất."
"Mới lên đại học đã viết được cuốn sách như vậy, ta cảm thấy mình sống vô dụng mấy chục năm rồi."
.......
Group truyền đến tin nhắn không ngừng.
Còn có rất nhiều đơn xin gia nhập.
Lục Dương nhắn ra mấy câu.
"Nơi đây là group chat của
"Thỉnh thoảng sẽ có một vài hoạt động để cảm ơn mọi người đã ủng hộ."
"Mặt khác, nếu hoàn thành tiểu thuyết, sẽ đăng một số ngoại truyện ở đây để độc giả có thể thưởng thức."
......
Nhắn xong những thứ này.
Lục Dương lại đem Tống Giai kéo vào group.
Sau đó nhắn cho nàng mấy tin.
"Vừa tạo một group chat, ngươi có thời gian thì hỗ trợ quản lý giúp ta, ta đem ngươi làm quản lý."
"Hoàng thượng muốn nô tì giúp ngài không công à."
Lục Dương: "Ta đem bản thảo cho ngươi xem trước, thế nào?"
Tống Giai: "Thành giao."
Lục Dương gửi file bản thảo qua cho Tống Giai, liền tắt web đi.
Bắt đầu gõ chữ.
Giữa trưa tan học, Lục Dương đã gõ được một vạn chữ.
Đinh Siêu mang bộ dạng hữu khí vô lực trở về, nhìn tới Lục Dương, nói ra:"Lục ca, ta có thể bái ngươi làm thầy được không."
"Ta thu độ đệ yêu cầu rất cao đấy."
Lục Dương nhìn Đinh Siêu, trêu ghẹo nói ra:" Ngoại hình của ngươi kém, không phù hợp làm đệ tử của bản tọa, nhưng nếu ngươi tự cung, bản tọa sẽ phá lệ một lần."
"Thôi thôi thôi."
Đinh Siêu mặc kệ Lục Dương nói nhảm, vứt chiếc cặp vào giường, bật máy tính lên, lại ti tiện cười hề hề, hỏi :"Hôm nay, thật sự người cũng Trần Thu Nguyệt đã làm cái kia sao?"
"Ta bị ép buộc."
Lục Dương bình tĩnh nói.
"Quả là..."
Đinh Siêu mơ to mắt mà nhìn, sau đó lại nghĩ tới chuyện gì đó, nét mặt hiện vẻ hâm mộ.
Lục Dương biết rõ tên này đang suy nghĩ cái gì.
Tên này đang tương tượng, Trần Thu Nguyệt hóa thân thành sơn tặc, đi qua đường nhìn thấy thư sinh Lục Dương, liền bắt về trại làm áp trại phu quân.
Đinh Siêu thở dài, chuyện tốt như vậy vì sao không rơi vào người hắn.
Nhìn Đình Siêu vừa ăn cơm vừa chơi game, Lục Dương có chút đói bụng.
Cầm điện thoại đi ra ngoài.
Trước cửa căn tin.
Thật tình cờ, Lục Dương lại gặp Trần Thu Nguyệt.
"Đi ăn trưa không?"
Trần Thu Nguyệt giống như đem chuyện buổi sáng quên mất, hỏi.
Lục Dương nhìn mấy nữ sinh bên cạch Trần Thu Nguyệt.
"Không sao, các nàng đều là người một nhà."
Trần Thu Nguyệt cười hì hì nói.
Xem ra quan hệ bọn họ không tệ lắm, cũng khó trách, lấy thủ đoàn của Trần Thu Nguyệt, đối phó mấy nữ sinh như vậy không phải việc quá dễ dàng sao.
Suy nghĩ một chút, Lục Dương nói ra: "Được, đi nhà hàng Tây, ta mời khách."
Mấy nữ sinh có chút do dự, bọn hắn biết rõ, giá cả nhà hàng Tây không rẻ lắm, một bàn cũng phải một hai trăm tệ.
"Đi thôi, có người mời khách các ngươi còn lo gì."
Trần Thu Nguyệt ngược lại không khách khí.
Nhìn bộ dạng Lục Dương, cũng không giống bộ dạng của kẻ không có tiền.
Mấy người tới nhà hàng Tây.
Lục Dương tới trước nhân viên thu ngân kêu món.
Điều này làm cho mấy người cùng phòng Trân Thu Nguyệt có chút kinh ngạc, tựa hộ Lục Dương đã tới đây dùng cơm rất nhiều.
Tìm một bàn bốn người ngồi xuống.
Không biết vô tình hay cố ý, Trần Thu Nguyệt lại ngồi bên cạch Lục Dương.
"Lục ca, hôm nay ăn gì đây?"
Phục vụ cầm menu đưa tới.
Lục Dương đưa cho mấy nữ sinh, các nàng đều có chút câu thúc, đều khoát tay bảo ăn gì cũng được, Lục Dương cũng không lằng nhằng, nói :"Đưa vài món ăn đặc trưng lên, ít cay, tám món ăn với một tô canh là được, đồ uống thì mỗi người một ly dưa hấu."
"Tốt, Lục ca, đợi một chút, món ăn sẽ rất nhanh được dọn lên."
Phục vụ cầm lấy menu rời đi.
Trần Thu Nguyệt hỏi :"Ngươi hay đến đây ăn lắm à?"
Đây cũng là hai câu hỏi trong đầu nữ sinh đối diện, có điều các nàng cọn ngại không dám hỏi.
Lục Dương nói ra: "Đồ ăn ở đây mùi vị không tệ, nên ta đã đăng ký hội viên, mỗi ngày đều đến đây ăn."
"Ngươi không ăn cơm tại căn tin à." Một nữ sinh có mấy tàn nhang trên mặt kinh ngạc nói.
"Thời điểm khai giảng, có ăn qua vài lần, nhưng mà về sau thấy mùi vị không hợp, nên tới đây dùng bữa." Lục Dương trả lời, đây cũng không phải là hắn đang ngồi khoe khoang, lấy thu nhập của hắn hiện tại, cho dù một ngày có ăn ba bữa ở đây, cũng không tiêu tốn nhiều tiên.
"Nguyên lai trong nhà Lục ca lại có tiền như vậy."
Một nữ sinh khác nói ra.
Trần Thu Nguyệt có vài phần kinh ngạc, hôm nào cũng ăn ở đây, một tháng liền tiêu tốn bốn ngàn đến năm ngàn tệ rồi.
Vốn cho rằng Lục Dương chỉ có chút tiền, xem ra là mình còn đánh giá thấp hắn rồi.
Nghĩ vậy thôi nhưng Trần Thu Nguyệt cũng không để trong lòng, gia đình nàng tuy không phải phú hào những vẫn thuộc loại có tiền, mỗi tháng đều cho nàng không ít tiền sinh hoạt, ngoại trừ tiêu phí vào đô trang điểm ra, nàng ăn ở đâu cũng được.
Lúc ăn cơm, Trần Thu Nguyệt giới thiệu hai nữ sinh, một người tên là Dung Dung, ngươi kia tên là Thẩm Yên, đều là bạn cũng phòng của nàng.
Dung Dung chính là nữ sinh trên mặt có ít tàn nhang kia.
Thẩm Yến lớn lên không tệ, bộ dạng xinh đẹp, chỉ có điều hơi thấp một chút, có lẽ dưới 1m6 đi.
Nếu như dựa theo cách tính điểm của Đinh Siêu, hai người này đều được sáu bảy điểm, nếu trang điểm vào còn cao hơn một chút.
Dựa vào nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, đồ ăn trên bàn rất nhanh bị bọn họ dọn sạch, ai nấy đều ăn rất no, Lục Dương xuất ra thẻ hội viên, quẹt thẻ tính tiền, không thèm để ý chút nào.
Nhìn bộ dạng tiêu sái như vậy, làm cho ánh mắt của hai nữ sinh sáng lên.
Ký túc xá nữ sinh.
Ba người ăn no trở về.
Hứa Dung Dung một bên lên lầu, một bên vuốt vuốt cái bụng hơi nhô ra của mình, nói: "Không nghĩ tới Lục Dương có tiền như vậy, khó trách hắn một mực không đi học."
"Đúng vậy, vừa rồi hắn ăn bữa cơm vài trăm cũng không nháy mắt một cái." Thẩm Yên cũng có chút hâm mộ, sinh viên học ở đây, đa số đều có hoàn cảnh bình thường, không giống vẫn như những trường danh giáo khác.
"Hắn có tiền thì là tiền của hắn, có quan hệ đến chúng ta à." Trần Thu Nguyệt không thèm để ý, nói.
Hứa Dung Dung cười nói: "Chúng ta thì không có quan hệ gì rồi, nhưng ngươi lại có quan hệ a, hiện tại gắp nơi đều có tin đồn, hắn và ngươi là một đôi, sau này tiền của hắn cũng là tiền của ngươi rồi."
Trần Thu Nguyệt cười nhạt một tiếng: "Nhưng hắn có thể không vừa ý với ta."
Nghĩ đến lời nói khi bữa của Lục Dương trên sân trường.
Thật không biết bạn gái của hắn như thế nào?
Hình như là học khác trường.
Thời điểm Trần Thu Nguyệt đang nghĩ ngợi lung tung, phía trước cửa ký túc xá truyền đến thanh âm cãi nhau.
"Là từ phòng của Từ Thi."
Trần Thu Nguyệt đã nghe Lục Dương kể về chuyện của Từ Thi, nàng đứng dậy, nói ra:" Đi xem."
Đi tới trước cửa phòng.
Trần Thu Nguyệt chứng kiến Từ Thi đang ngồi dưới đất, lau nước mắt, bên cạch có mấy nữ sinh đang vây quanh nàng, mắng chửi.
"Không có mắt à? Đường rộng như vậy, mà mày có thể đụng trúng tao."
"Là...Là ngươi đụng ta."
Từ Thi nhỏ giọng biện giải.
Nàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nữ sinh kia.
Về phần hai ngươi bạn cùng phòng còn lại, đều ngồi im một chỗ trên giường, căn bẳn không có ý định khuyên giải, ngược lại là thích xem trò vui hơn.
"Mày còn dám nói hưu nói vượn."
Nữ sinh trừng mắt, đưa tay chuẩn bị tát Từ Thi.
Đúng vào lúc này.
Trần Thu Nguyệt bước nhanh đến, bắt được cánh tay của Dư Phương.
"Dư Phương, ngươi muốn làm cái gì !"
Trần Thu Nguyệt cả giận nói.
Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên vôi vàng đi qua, đem Từ Thi nâng dậy lên.
Hai người đồng dạng căm tức nhìn Dư Phương.
Dư Phương nhìn thấy nhiều người như vậy, có chút khiếp sợ, bất quá vẫn cố cãi, nói: "Trần Thu Nguyệt, đây là sự tình giữa ta và Từ Thi, không liên quan đến ngươi, đừng xen vào chuyện người khác."
"Thế nào là xen vào chuyện người khác?"
Trần Thu Nguyệt cười lạnh một tiếng.
"Ta là tổ trưởng tầng 5, ngươi ở trong ký túc xá thành thật, ta có thể mặc kệ ngươi, thế nhưng động thủ trong ký túc xá, đừng trách ta không khách khí."
"Đừng tưởng ngươi có thể cầm lông gà làm lệnh tiễn."
Sắc mặt Dư Phương âm trầm.
Nàng đã sớm không vừa mắt với Từ Thi, vốn định hôm nay tìm một lý do nào đó giáo huấn cho Từ Thi một trận, không nghĩ tới lại có người thích xen vào việc người khác.
"Hướng Từ Thi xin lỗi nhanh lên."
Trần Thu Nguyệt lạnh giọng nói ra.
"Hướng tới Từ Thi xin lỗi, không có chuyện đó đâu." Dư Phương hét một tiếng chói tai.
Bởi vì tiếng động quá lớn, đã thu hút không ít người tới vây xem, thời điểm này mà nàng nói xin lỗi, đảm bảo mặt mũi của mình đều mất hết.
"Bốp."
Trần Thu Nguyệt đưa tay ra tát một phát.
Thanh âm vang dôi.
Những người khác đều giật nảy mình, họ đều mở to mắt mà nhìn, không nghĩ tới Trần Thu Nguyệt lại ra tay ác như vậy.
Dư Phương bụm mặt, không thể tin vào những gì đang sảy ra, nàng không thể tin được, Trần Thu Nguyệt lại dám tát nàng, hơn nữa còn trước mặt bao nhiêu người khác.
"Mày dám đánh vào mặt tao, tao liều mạng với mày."
Lòng tự trọng đã bị vũ nhục, Dư Phương rống một tiếng, lao vào đánh Trần Thu Nguyệt, như một người đàn bà chanh chua.
Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên tinh ý, đem Dư Phương giữ lại.
"Bốp."
Trần Thu Nguyệt lại ra tay, nàng ra tay quyết đoán, không lưu tình chút nào.
Một cái tát này còn mạnh hơn cái tát khi nãy, người ở bên ngoài cửa phòng nhìn thấy đều khiếp sợ, da đầu run lên, hai nữ sinh trong phòng đứng lên, há to miệng, nhưng không dám chạy tới ngăn cẳn.
Trên mặt Dư Phương xuất hiện ửng đỏ, nàng muốn phản kích lại, nhưng lại bị Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yến giữ chặt lại.
"Xin lỗi!"
Trần Thu Nguyệt nghiêm mặt.
"Xin lỗi con..."
Dư Phương chưa nói hết câu, liền chứng kiến Trần Thu Nguyệt đánh tới thêm một lần nữa.
Trên mặt nàng lại xuất hiện thêm một dấu tay.
Bây giờ nàng mới tỉnh táo lại, mình chỉ có một người, hai người bạn cùng phòng đều khó lơ, khó có thể đánh lại ba người bọn họ.
"Trần Thu Nguyệt, ngươi là lớp trưởng, thế nhưng đừng có mà quá phận." Thanh âm Dư Phương đã không còn giận giữ như trước.
Nhưng mà nghênh đón nàng không phải là một câu trả lời mà là một cái tát.
Thanh âm Trần Thu Nguyệt vang lên: "Ngươi có xin lỗi không, ta hỏi lại lần cuối, xin lỗi!"
"Ta..Ta xin lỗi."
Dư Phương cắn răng, mắt ửng đỏ.
Vốn định giáo huấn Từ Thi, cuối cùng nàng mới là kẻ bị giáo huấn.
Dư Phương hết sức tức giận.
Sặc mặt Trần Thu Nguyệt khá hơn một chút, lạnh giọng nói ra: "Lần này ta tạm bỏ qua, lần sau ngươi lại khi dễ đồng học, ta sẽ nói với nhà trường, để bọn họ hủy học bổng của ngươi, hơn nữa tốt nghiệp đại học, người cũng đừng nghĩ tới được hạnh kiểm tốt."
Nói xong.
Trần Thu Nguyệt nhìn Tư Thi, nói ra: " Ngươi đừng lo lắng, Lục Dương nhờ ta để ý đến ngươi, ngươi dọn đồ đi, phòng chúng ta còn thiếu một người, ngươi dọn đến ở luôn, về sau ai bắt nạt ngươi, ta giúp ngươi giáo huấn nàng."
Nói xong nàng liếc Dư Phương một cái.
Thân thể Dư Phương có chút rét run.
Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên giúp đỡ Từ Thi thu xếp đồ đạc mang về phòng.
Toàn bộ quá trình Dư Phương cũng không dám đứng ra ngắn trở, mặt khác hai người còn lại trong phòng cũng đứng như hai khúc gỗ.
Trò hề chấm dứt.
Trần Thu Nguyệt trở về phòng.
Ba người hỗ trợ Từ Thi thu xếp đồ dùng cá nhân vào phòng.
Thẩm Yên có chút kích động, nói: "Lão đại, ngươi vừa rồi quá khí phách."
"Cái này tính là gì, thời ta học cấp 3, đến nam sinh nghe thấy tên của ta còn run sợ nữa, đừng kể đến Dư Phương, chỉ là một kẻ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh thôi." Trần Thu Nguyệt cười xùy một tiếng, không thèm để ý chút nào.
"Nguyên lai là một nữ lưu manh."
Hứa Dung Dung cười nói.
"Lưu manh là lưu manh thế nào, dám nói đại tỷ của mình như vậy." Trần Thu Nguyệt đi lên bắt nàng.
"Đại tỷ." Hứa Dung Dung vội vàng cầu xin tha thứ.
Tư Thi yên tĩnh nhìn xem các nàng đùa giỡn.
Đùa giỡn một hồi, Trần Thu Nguyệt nhìn Từ Thi, rồi nói với hai người bạn cùng phòng: "Từ Thi có chút hướng nội, không ưu thích nói chuyện, các ngươi đừng có để ý, với lại, về sau Từ Thi cùng một phòng với chúng ta, ai đụng tới nàng là đụng tới phòng chúng ta."
"Đại tỷ yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể khi dễ Từ Thi."
Hứa Dung Dung cam đoan nói.
Thẩm Yên cũng nói: "Hôm nay đã xảy ra như vậy, về sau cũng không ai dám làm loạn nữa đâu."
Trần Thu Nguyệt nói ra: "Từ Thi về sau chúng ta có thể cùng đi ăn cơm, cùng đi học...."
"Ừ."
Từ Thi nhẹ gật đầu, thanh âm yếu ớt khó có vẻ nghe rõ.
Trần Thu Nguyệt không kể với Lục Dương những chuyện xảy ra ở ký túc xá nữ, Lục Dương cũng không đi học nên cũng không biết chuyện này.
Hai ngày nay, hắn vẫn như trước gõ chữ và đọc sách.
Hắn đã đọc gần xong tất cả quyển sách mượn của thư viên khi bữa rồi.
Bản thảo cũng tích được mấy vạn chữ.
Trường học lái xe bên kia truyền tới tin tức, đã đăng ký cho hắn thi bài 2 rồi, hỏi hắn có muốn đến trường luyện tập tí không.
Lục Dương từ chối, bài 2 có hai lần để thi, nếu cả hai lần đều không qua, thì hắn nên học lại từ đầu được rồi.
Lữu Lỗi cũng truyền đến tin tức, hàng hóa Quảng Châu đã được gửi đến.
Ăn cơm trưa xong, Lục Dương liền kêu Lý Minh Bác cùng Lưu Lỗi đi tới bưu điện Tây Môn để vận chuyển hàng hóa về kho.
Hàng hoa rất nhiều, ba người phải chạy vài chuyến, mới đưa hết hàng vào kho.
Hai ngày nay, nhiệt độ đã giảm không ít.
Rất nhiều người đã bắt đầu mặc áo tay dài rồi, Lục Dương biết rõ, không khí lạnh sắp ùa về rồi, tuy không nhớ rõ thời gian cụ thể những cũng gần tới rồi.
Nhìn hàng hóa chất đầy trong kho, linh cơ Lục Dương khẽ động.
"Buổi tối hôm nay, chúng ta tập thử đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận