Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 920: Cảm Ơn Đại Ca

Trên bàn cơm.
Lâm Thanh Nhã ăn một miếng rau, sau đó nhìn Quan Kiến Quốc nói ra.
"Ngươi cũng thật là, cũng không hỏi cua từ đâu ra, vậy mà trực tiếp nấu lên."
Quan Kiến Quốc có chút bất đắc dĩ nói: "Ta nào biết đây là cua Quan Quan tính để nuôi, lúc ta về nhà, nhìn thấy mấy con cua này, còn gọi cho nó, nhưng nha đầu này không lên tiếng a."
"Ba, nhất định là người cố ý, ba còn không thèm gõ cửa phòng con."
Quan Nguyệt hừ một tiếng.
Sau khi bới thêm một miếng cơm, Quan Nguyệt dùng tay cầm lên một con cua, thuần thục bốc vỏ, trước mặt nàng, đã chất đầy một đống xác cua.
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, chính ngươi là người ăn nhiều nhất đấy, còn không sợ nổi mụn trên mặt đi?" Lâm Thanh Nhã liếc nhìn con gái: "Nuôi cua thì nuôi một hai con thôi, ai bảo ngươi nuôi nhiều như vậy?"
"Con cũng không muốn a, vốn con bắt được một con rồi, chính là do tên Ngô Bá ngu ngốc kia, đem cua của hắn cùng Lục Dương bắt đầu đều bỏ vào cùng một chỗ, con cũng không nhìn ra, con nào là Cua Lão Bản của mình, vì vậy đem về nhà nuôi hết."
Quan Nguyệt giải thích nguyên nhân.
Lâm Thanh Nhã khẽ nhíu mày.
Nhìn tướng ăn của Quan Nguyệt, nói ra: "Có khả năng con cua ngươi ăn bây giờ, chính là con cua Lão Bản kia?"
"A, mẹ, người cũng hơi quá đáng rồi đấy, nói như thế này làm sao con ăn nữa?"
Nghe nói như thế, Quan Nguyệt nhìn nhìn con cua chỉ còn lại mấy cái chân, có chút khóc không ra nước mắt, nếu đây là cua Lão Bản của nàng, vậy cũng quá thảm đi, thế nhưng....rất ngon nha!
"Quan Quan."
Lâm Thanh Nhã ăn không nhiều lắm, đặt đũa xuống.
"Mẹ, mẹ muốn nói chuyện gì?'
Quan Nguyệt ngẩng đầu, nhìn xem mẹ mình.
Lâm Thanh Nhã nói ra: "Hôm nay ta và cha ngươi đi tham gia tiệc rượu, hình như gặp được cha mẹ Lục Dương."
"Thiệt hay giả, hai người không phải nhìn lầm chứ, ba mẹ Lục Dương làm sao cũng đi tham gia tiệc rượu?" Quan Nguyệt có chút kinh ngạc.
"Lục Dương không nói cho ngươi biết sao?'
Lâm Thanh Nhã lại hỏi.
"Đúng vậy a, hắn chưa nhắc đến chuyện này."
"Vậy sao con không đi nữa, không phải con tính tới khách sạn ăn uống sao?" Quan Kiến Quốc cũng hỏi.
Quan Nguyệt nhẹ gật đầu: "Thởi điểm ra ngoài, Lục Dương gọi rủ con đi chơi."
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, càng cảm thấy có điều không bình thường, chẳng lẽ hôm nay con gái ra ngoài chơi cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là do Lục Dương cố ý sắp xếp, không cho nàng tham gia tiệc rượu? Tránh cho cùng ba mẹ hắn gặp mặt.
Nếu là như vậy, khẳng định có vấn đề.
"Làm sao vậy?"
Quan Nguyệt không rõ vì sao ba mẹ lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
"Không có gì!" Lâm Thanh Nhã lắc đầu, chỉ là nàng mới suy đoán, nói ra không có bất kỳ ý nghĩa gì, con gái nhà mình rõ ràng trúng độc quá sâu, nàng tiếp tục nói: "Quan Quan, Liễu Thanh Thanh không phải bạn học của con sao? Nàng cũng tới Lục Thành rồi, Liễu xưởng trường ở trên bàn cơm, cũng đem số điện thoại của con gái nói với chúng ta, dù sao con với nàng cũng ở Lục Thành, có thể chiếu cố lẫn nhau, hơn nữa các ngươi còn là bạn học, ba ba của nàng cùng ba con có quan hệ rất tốt, không có việc gì thì trao đổi với nhau nhiều một chút, để tí nữa mẹ đưa số cho con."
"Được a."
Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.
Đem phần cua còn lại xử lý, nàng nói tiếp.
"La Phương hồi lớp 10 cùng học với Liễu Thanh Thanh đấy, thời điểm con cùng La Phương đi chơi, có thể đi thăm nàng một chút."
"Ừ, nàng ở Lục Thành đã có gia đình, con cùng La Phương có thể đến nhà nàng chơi một chút, mang một ít lễ vật đi qua, hai nhà chúng ta có quan hệ không tệ, cũng không thể mất lễ nghi..." Lâm Thanh Nhã nhắc nhở.
"n, được rồi, chờ con đi học, liền kêu La Phương cùng một chỗ đi qua."
Quan Nguyệt mặc dù có chỗ nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu.
Thời gian rất nhanh.
Trong nháy mắt kì nghỉ đã trôi qua một tháng.
Một tháng nay, Lục Dương hầu như đi tới đi lui nhà Liễu Thanh Thanh, cứ cách hai ngày hắn sẽ qua một lần, sau đó phụng bồi con gái mình chơi đùa, nha đầu này, Lục Dương ưa thích không thôi, hai ngày không tới, đã vô cùng nhớ thương.
Liễu Thanh Thanh cùng Ngô Mẫn Hà chiếu cố Tiểu Tiểu Thanh vô cùng tốt, tiểu nha đầu này ngày càng mập bĩu, so với trước đây thì càng thêm đáng iu.
Bất quá, ở dưới quê cũng không quá thuận tiện.
Dù sao.
Phụ cận nhà Liễu Thanh Thanh cũng có hàng xóm, Lục Dương thì hai ba ngày đều chạy đến đây, thời gian dài, khẳng định sẽ làm người ta hoài nghi, tránh không được lời ong tiếng ve, tuy rằng Ngô Mẫn Hà đã giải thích Lục Dương là chất nhi nhà nàng, nhưng nào có chất nhi nào chịu khó chạy qua như vậy?
Vì tránh cho phiền toái.
Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh thương lượng một chút, vẫn quyết định sớm quay về Lục Thành, thời gian lúc này cũng đầu tháng tám, cũng chỉ còn lại mấy ngày, lần này trở về, không mang bất kì ai theo, một nhà ba người bọn họ đã được rồi.
Trong mấy tháng nay, Liễu Thanh Thanh cũng thích ứng khi làm mẹ, cũng nắm rõ thói quen của Tiểu Tiểu Thanh, không cần người khác giúp đỡ.
Trở lại Lục Thành.
Liền hoàn toàn không cần lo lắng.
Hơn nữa ở đại thành thị không giống nhau, ở cùng một tòa nhà người hay quỷ cũng không biết rõ, hai người cũng không cần phải che giấu làm gì.
Hôm nay.
Lục Dương lái xe tới trấn Song Cát.
Sắp trở lại Lục Thành rồi, trước khi đi, sự tình của tiểu muội Lâm Tiểu Vũ nhất định phải giải quyết, kỳ thi đại học quan trọng, nhưng chuyện báo danh cũng quan trọng không kém, nếu như chuyện gì cũng không hiểu, có thể lọt hố đấy.
Vốn có thể học trọng điểm hay ít nhất là đại học hạng hai, hơn nữa có thể vào khoa chính quy, cuối cùng không biết vì sao trở thành chuyên khoa, nhập học đại học hạng ba, những chuyện này cũng không phải hiếm gặp, Lục Dương nhớ kỹ, bản thân trước kia có gặp phải một người như vậy, vốn có thể nhập học vào một khoa bình thường của đại học trọng điểm, hay ít nhất nhập học vào đại học hạng hai cũng không thành vấn đề, kết quả khoa hắn chọn ở đại học trọng điểm thì không đủ điểm, lại không đăng kí nguyện vọng đại học hạng 2, thời điểm bổ sung nguyện vọng, lại chịu không nổi học phí quá cao, cuối cùng phải nhập học vào một trường đại học vô danh, kết quả có thể nói thảm vô cùng.
Lâm Tiểu Vũ cái gì cũng không hiểu, dì nhỏ cùng cậu cũng không có bằng cấp, vì vậy cố ý qua thỉnh hắn giúp đỡ.
Trong nhà Lâm Tiểu Vũ.
Dì nhỏ cùng cậu nhỏ Lâm Đại Hải đều có ở đây.
"Tiểu Dương, cháu tới đây giúp, sao còn mang theo đồ vật tới đây a?"
Thấy Lục Dương cầm theo hoa quả từ trên xe bước xuống, dì nhỏ Tiên Bình vội vàng đi tới.
Lục Dương đem hoa quả giao cho di nhỏ, lại quay lại xe, mang theo một cái hộp lớn đi ra, nhìn nhìn Lâm Tiểu Vũ, nói ra: "Tiểu Vũ, ngươi sắp phải lên đại học rồi, đây là quà ca ca chuẩn bị cho ngươi."
"Ca, ngươi thật tốt quá đi."
Lâm Tiểu Vũ đi tới, nhận lấy cái hộp nhìn nhìn.
Là một chiếc Macbook.
Nữ sinh vô cùng ít chơi game, Lâm Tiểu Vũ hầu như không chơi trò chơi, chỉ dùng để xem phim, làm bài tập, vì vậy Macbook của Apple không tệ, hơn nữa đối với muội muội nhà mình, Lục Dương vẫn tương đối hào phóng, sau khi có điểm thi xong, hắn liền chuẩn bị quà này.
"Ai, còn không tranh thủ cảm ơn ca ca đi."
Lâm Đại Hải thấy laptop Lục Dương cũng mua rồi, có chút xấu hổ.
Tiền Bình nhờ Lục Dương tới đây hỗ trợ, vậy mà hắn còn mua đồ vật, hơn nữa còn mua Laptop đắt tiền như vậy, làm nàng cảm thấy hơi chút xấu hổ, nhưng dù sao Lục Dương cũng bên phía nhà mẹ đẻ, nếu nói chuyện này ra, cũng làm nàng rất có mặt mũi.
"Cảm ơn đại ca."
Bạn cần đăng nhập để bình luận