Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 567: Ăn Tôm Hùm (2)

Nữ nhân này cũng quá thông minh rồi, lừa gạt không được.
"Bây giờ chúng ta đi chợ mua thức ăn sao?"
Từ Thi nhỏ giọng nói.
Buổi sáng khi học tiếng Anh, Lục Dương đã nói muốn tới chợ mua tôm hùng về làm, nàng vẫn còn nhớ kỹ.
"Được, đi thôi, hôm nay Từ Thi mời khách cơ mà."
Lục Dương đưa tay nắm tay Trần Thu Nguyệt, sau đó kêu Từ Thi một tiếng.
Trần Thu Nguyệt nắm tay Từ Thi, nói ra: "Đi thôi, còn ở lại chỗ này làm gì nữa."
Ba người, ngươi nắm ta, ta nắm ngươi, cứ thế mà cùng nhau đi về phía chợ.
Đối diện chung cư.
Trong một quầy tạp hóa.
Tô Ngọc Hồng đang gọi điện thoại.
"Này, là Tiểu Hồng sao?"
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói già nua.
Tô Ngọc Hồng biết rõ đây chính là giọng nãi nãi, vừa rồi nàng gọi điện thoại tới cho nhà sát vách, nhờ người ta cho gặp nãi nãi.
"Nãi nãi, là cháu, Tiểu Hồng."
Tô Ngọc Hồng trên mặt lộ nụ cười tươi.
"Cháu đến Lục Thành rồi, công việc hiện tại cũng rất tốt, làm nhân viên văn phòng."
"Tốt lắm a, Tiểu Hồng nhà ta có tiền đồ."
Lão nhân cũng rất vui vẻ.
"Đúng vậy a, cháu nghe chủ quản nói, công việc này, một tháng có thể kiếm được 4000-5000 tệ, chờ cháu nhận được tháng tiền lương đầu tiên, sẽ gửi về cho ba một ít, bà cùng tiểu Mãnh cải thiện sinh hoạt một chút, tiểu Mãnh hiện tại đang tuổi ăn tuổi lớn, bà mua nhiều thịt chút cho hắn, bà cũng thể, đừng quá cực khổ"
"Trong nhà còn nhiều tiền lắm, cháu ở bên ngoài phải tiêu nhiều tiền, số tiền kia cứ để dành tiếp kiệm..."
"Bà yên tâm, cháu lưu lại đủ số tiền mình dùng rồi, với lại tiền nhiều như vậy cháu sài không hết, nói như vậy đi, tiền điện thoại hơi đắc, đợi đến lúc cháu gửi tiền sẽ gọi lại cho bà sau..."
....
Điện thoại chấm dứt.
"Hai tệ."
Lão bản tạp hóa nhìn thoáng qua Tô Ngọc Hồng, nói ra.
"A."
Tô Ngọc Hồng tìm trong túi ra một đồng xu hai tệ, đưa cho lão bản tạp hóa trả tiền điện thoại, hai khối tiền tuy không phải đắt..nhưng mà, có tiền, vẫn phải mua một cái điện thoại.
Trả tiền xong, Tô Ngọc Hồng hướng về phía tạp hóa, chọn một số đồ dùng sinh hoạt cá nhân.
Ở bên phía chợ bán thức ăn, đi dạo hơn nửa tiếng, ba người mới mua xong tôm hùm cùng nguyên liệu.
Tôm hùm được chọn đều là con tốt nhất, hai mươi lăm tệ một cân, trên cơ bản còn nào cũng phải bảy tám cân trở lên, có con thậm trí hơn muời cân, mua tôm hùm tổng cộng hết hơn năm trăm.
Tuy nhiên, Từ Thi bây giờ là tiểu phú bà, cũng sẽ không quan tâm đến số tiền này.
Đồ gia vị thì đơn giản hơn.
Mua một ít hành tây cùng tỏi là được rồi.
Đại hồi, cây quế, lá nguyệt quế, hạt tiêu, mấy thứ này trong nhà cũng còn nhiều hàng tồn, vì vậy không cần phải mua thêm.
Về đến nhà.
Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt đi tắm rửa cho tôm hùm.
Tuy rằng Tôm Hùm ở tại chợ đã được vệ sinh qua, nhưng phần đầu và phần đuôi của tôm đặc biệt bẩn, nên những chỗ này cần phải rửa sạch nhiều lần mới được.
Hai nữ sinh, một người một chậu, đang dùng bàn chải đánh răng lau rửa.
Lục Dương cũng không có nhàn rỗi.
Chuẩn bị xử lý nguyên liệu phụ.
Hôm nay hai chuẩn bị làm hai món tôm.
Một món lấy vị tỏi làm chủ, một món lấy vị cay làm chủ, vì vậy tỏi cần đặc biệt nhiều. Lục Dương mở túi tỏi ra, đặt ở trên thớt gỗ, dùng dao phay đập đập, sau đó lại lấy vỏ ra, phần ruột thì đặt vào trong mâm.
Mặt khác còn hành tây, gừng, những thứ này cũng cần phải xử lý.
Xử lý xong nguyên liệu phụ, bên phía tôm hùm cũng được làm xong.
Kế tiếp, liền xem đầu bếp biểu diễn, dùng hơn một giwof, Lục Dương đem hai món tôm hùm đều làm xong.
Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt thời điểm xem Lục Dương nấu ăn, cũng đã đói bụng, vừa dọn lên ăn hai nàng đã tay chân mắt lẹ bóc vỏ, làm trong thùng rác chất đầy một đống vỏ tôm.
"Hai người đều chưa ăn cơm trưa sao?"
Lục Dương kinh ngạc hỏi.
Nay cũng ba giờ chiều rồi.
Sao người ăn giống như hai con quỷ chết đói đầu thai vậy.
"Em ăn rồi."
Trần Thu Nguyệt vừa ăn vừa mút ngón tay, nói ra: "Nhưng mà không ăn nhiều, còn phía Từ Thi nghe nói buổi chiều ăn tôm hùm, nên trưa nay cũng không ăn cơm..."
"Cái này khó trách.
Lục Dương đem mấy con Tôm hùm còn lại dọn lên bàn.
Mở ra máy chiếu, chọn bừa một bộ phim điện ảnh, vừa ăn vừa xem.
Điện ảnh thì xem xong rồi đấy, sáu con Tôm hùm đã bị giải quyết đi một nửa, nhìn vào trong thùng rác, hầu hết đều là vỏ tôm.
"Ta ăn no rồi."
Từ Thi rút khăn giấy lau tay.
"Em cũng không kém mấy."
Trần Thu Nguyệt cầm một cái càng, xoắn xuýt một cái, cuối cùng vẫn đặt vào lại.
Sức ăn của hai nữ sinh không sai biệt lắm, Lục Dương còn có thể kiên trì thêm một chút, hắn đứng dậy đi lấy nửa bát cơm, ăn tôm hùm, tuy rằng rất ngon, nhưng ăn xong cũng không có cảm giác no bụng.
Một bên ăn cơm, một bên bóc vỏ tôm hùm, cũng không phải rất thuận tiện, bởi vì trên tay dầu nhiều, làm chiếc đũa cũng rất trơn, Lục Dương nhìn hai nữ sinh ngồi không, nói ra: "Các ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì giúp ta bóc vỏ tôm đi."
"Được a, để nô tỳ đến hầu hạ đại gia a."
Trần Thu Nguyệt vốn đã rửa tay lại bắt đầu cầm lấy một cái càng, cẩn thận bóc vỏ.
Từ Thi lặng lẽ nhìn thoáng qua Trần Thu Nguyệt, phát hiện nàng không để ý, cũng cẩn thận cầm lấy một con tôm bắt đầu bóc vỏ.
"Cho anh."
Trần Thu Nguyệt bóc xong cái càng, liền đem thịt tôm đôi vào trong bát Lục Dương.
Có thịt tôm, Lục Dương liền ăn với miếng cơm lớn.
Vẫn là ăn cơm thoải mái hơn.
Từ Thi cũng bóc xong một miếng thịt, học theo Trần Thu Nguyệt đặt vào trong bát Lục Dương, Lục Dương tự nhiên sẽ không khách khí.
"Từ Thi, ngươi ngồi xịch ra tí đi."
Lục Dương bưng bát cơm đứng dậy, chen xuống giữa hai người.
Như vậy dễ dàng hơn một tí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận