Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 1020: Ngươi Thích Ta Sao (2)

Nàng nghe không hiểu ý tứ lời nói này của Lục Dương.
"Thì chía khóa căn phòng ở Học Phủ số 1 kìa, chính là căn phòng ngươi mua ở tầng 2 đấy, không phải làm xong rồi sao?" Lục Dương cười tủm tỉm nhìn nàng, giống như lão sói xám nhìn bé thỏ trắng vậy.
"Có...Có mang theo..."
Từ Thi đột nhiên khẩn trương cả lên, không biết vì sao Lục Dương lại hỏi chuyện này.
"Đi, chúng ta qua bên kia đi."
Lục Dương nhìn về phía Đông trường học.
"Đi....đến đó làm gì?"
Từ Thi có chút lắp bắp, gương mặt xinh đẹp của nàng đã đỏ hẳn cả lên.
"Ngươi nói xem?"
Lục Dương ở trên gương mặt xinh đẹp của Từ Thi véo một cái, nói ra: "Cô nam quả nữ, chung sống một phòng, ngươi nói xem làm gì..."
"A."
Từ Thi xấu hổ đỏ cả hai tai.
Không nghĩ tới Lục Dương lại nói thẳng ra như vậy.
"Thật....Thật sự phải đi sao?"
"Đương nhiên là đi rồi, ài....Gần đây ta một mực không có đi học, từ đơn lại quên rất nhiều, để cho ngươi dạy lại ta một chút..."
"Không phải lão sư Anh Ngữ một mực cho ngươi điểm đạt chuẩn sao?"
"Ài, gần đây đăng ký học IELTS rồi, ngươi giúp ta một chút đi."
"Ách..."
Nghe nói như thế, Từ Thi rất muốn nói ra, lấy trình độ của nàng còn chưa qua được IELTS, không giúp được Lục Dương.
Nhưng giờ phút này hai người đã tới lề đường, Lục Dương còn thuận tay cản lại chiếc xe buýt trong trường.
"Đi lên đi, nhanh lên."
Thấy Từ Thi không chịu lên xe, Lục Dương thúc giục một tiếng.
Lục Dương càng nóng vội, Từ Thi lại càng thêm khẩn trương, thời điểm lên xe, còn thiết chút nữa vấp ngã, may mắn Lục Dương tay nhanh mắt lẹ, một tay bắt được, đem nàng ôm lấy.
"Cẩn thận một chút a."
Lục Dương nhắc nhở.
Nhìn trên xe nhiều người như vậy, Từ Thi tranh thủ đẩy Lục Dương ra, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống bên cạnh, mặt của nàng đã rất nóng, cúi đầu, không dám nhìn những người khác.
"Cửa Đông."
Lục Dương không để ý đến ánh mắt của những người khác, bình tĩnh nói.
Hai người ngồi xuống, xe liền khởi động.
...
Xe buýt trong trường vừa khởi động, cách phía sau trăm mét có một chiếc xe polo đại chúng, Lâm Viện Viện mở to hai mắt mà nhìn, kích động nói: "Tịnh tỷ, nhanh, nhanh đuổi kịp bọn họ."
"Lâm Viện Viện, ta đưa ngươi về lấy đồ, không phải cùng ngươi chạy đi chơi trò thám tử."
Lý Tịnh ngồi ở vị trí lái xe bất đắc dĩ không thôi.
Nàng cũng là vừa vặn từ bên ngoài trở về, vốn trở về ký túc xá cầm lấy đồ, nhưng vừa tới bên này, Lâm Viện Viện nhìn thấy Lục Dương xong, liền bắt nàng dừng xe lại.
Còn ở trước mặt nàng dùng máy ảnh chụp ảnh.
Đây là muốn làm gì?
Bắt tiểu tam sao?
"Tịnh tỷ, đi mà, đây là cơ hội thu thập chứng cứ phạm tội của Lục Dương đấy."
Lâm Viện Viện chắp tay khẩn cầu Lý Tịnh. nói.
"Tịnh tỷ, ngươi cũng không muốn Giai Giai tỷ ở trong trường học bị kẻ xấu khi dễ chứ."
Ở trong lòng Lâm Viện Viện, Lục Dương chính là một tên xấu xa, đại bại hoại!
"Ngươi đây chính là ăn no không có việc gì làm, Giai Giai không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Nàng cùng Lục Dương chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường, cũng không phải như chúng ta suy nghĩ, Lục Dương cùng nữ nhân khác ở một chỗ, đây không phải chuyện rất bình thường sao?"
Lý Tịnh thở dài, nhưng vẫn không chịu nổi khẩn cầu của Lâm Viện Viện, đành lái xe đi theo.
Xe buýt ở trong trường là loại xe gôn cỡ lớn, tốc độ đi rất chậm, Lý Tinh một cước liền đuổi theo, xe bus đến cửa Đông liền ngừng lại, Lục Dương cùng Từ Thi một chỗ xuống xe.
"Nhìn cái gì ?"
Xuống xe.
Thấy Lục Dương quay đầu lại nhìn, Từ Thi hỏi, trên mặt nàng vẫn còn có chút hồng nhuận phơn phớt lưu lại, như là quả mận bắc tháng sáu vậy.
"Không có..Không có gì."
Lục Dương xoay đầu lại, vừa rồi thời điểm ở trên xe, hắn liền xuất hiện cảm giác quái dị đấy, giống như có người đi sau lưng theo dõi hắn vậy, không phải chỉ nữ nhân mới có giác quan thứ sáu, nam nhân cũng có....
Từ Thi cũng hướng về phía sau nhìn nhìn, không phát hiện ra điều gì, liền cũng không để ý, nhìn nhìn cư xá Học Phủ cách đó không xa, nàng lại khẩn trương cả lên, nói ra: "Nếu không, chúng ta trở về đi...Hôm nay còn rất nhiều công việc còn chưa làm xong?"
"Ngươi nói cái gì vậy, chạy đến đây rồi, còn muốn quay về?"
Lục Dương nắm tay Từ Thi, hương phía cư xá đi đến.
Từ Thi cúi đầu đi theo sau Lục Dương.
Chờ hai người đi ra.
Xe con mới lái ra cửa Đông.
Đứng xa xa nhìn hai người tiến vào cư xá học phủ số 1, Lâm Viện Viện giống như đã sớm dự liệu trước, hừ một tiếng, nói ra: "Ta biết ngay mà, đồ cặn bã nam..."
"Lâm Viện Viện, ngươi chơi chán chưa, nên quay về rồi ."
Lý Tịnh nói ra.
"Quay về đi, dù sao ta cũng chụp được rất nhiều bằng chứng rồi."
"Tạch tạch tạch."
Lâm Viện Viện lại cấm lấy máy ảnh của Lý Tịnh, chụp thêm mấy tấm ảnh nữa.
...
Cư xá học phủ số 1.
Phòng của Từ Thi ngay tại tầng hai, Lục Dương cũng lười ngồi thang máy, trực tiếp đi thang bộ đi lên, đỡ tốn thời gian chờ đợi.
Đến tầng hai.
Từ Thi vậy mà không lấy chìa khóa ra, dùng ngón tay đề lên ổ khóa, một tiếng 'ting' vang lên, chợt nghe tiếng mở vang lên, cửa chính mở ra.
Căn phòng của Từ Thi được lắp đặt thiết bị khá xa hoa, vậy mà dùng vân tay mở cửa.
"Thiết lập vân tay của ta với."
Lục Dương cũng ở chỗ khóa cửa bỏ tay vào, trên màn hình hiện lên ánh sáng đỏ, báo hiệu vân tay sai.
"Ngươi cũng muốn cài đặt vân tay sao?"
Đến nơi này, liền thành cô nam quả nữ thật rồi, Từ Thi có chút khẩn trương.
"Như thế nào, không cho à."
"Không, không phải....Ta không biết thiết lập thế nào."
Từ Thi thời điểm thiết lập vân tay, cũng quên mất thao tác phải làm thế nào, nàng tìm bản hướng dẫn nhìn một hồi, mới biết cách làm, giúp đỡ Lục Dương thiếp lập vân tay mở khóa xong, lại đem mật mã cơ nói cho Lục Dương.
"Hặc hặc, về sau đến nhà ngươi cũng liền dễ dàng."
Một tiếng loảng xoảng vang lên.
Lục Dương sau khi đi vào, đóng cửa chính lại.
Nhìn căn phòng khách.
Nơi đây được trang trí khá đẹp, lót gạch chỉnh tề, không có một chút khe hở nào, so với lần đầu trùng tu, không thể nghi ngờ lần này tốt hơn nhiều, đúng là tiền nào của nấy.
"Căn phòng đẹp lắm..."
Lục Dương nói ra.
"Ừ, ngươi tìm được đội thi công làm việc rất đáng tin cậy."
Từ Thi nhẹ gật đầu.
Nàng đối với căn phòng này cũng hết sức thỏa mãn.
Phòng ở Từ Thi chỉ tầm khoản một trăm mét, cũng chỉ có hai gian phòng ngủ, phòng khách coi như khá rộng, Lục Dương lại hỏi: "Vậy phòng nào là phòng của ngươi."
"Bên kia kìa!"
Từ Thi chỉ vào căn phòng bên trái.
Lục Dương đi tới, đẩy cửa bước vào, căn phòng này được trang trí vô cùng ấm áp, bố cục tổng thể lấy màu xanh biếc làm chủ đạo, có một loại cảm giác như ở ngoài trời vậy, đàn ghita lúc trước ở phòng Trần Thu Nguyệt cũng được dọn đến đây.
Ở trên vách tường còn dám mấy tấm poster
Giường chiếu....Vẫn tương đối rộng đấy.
"Từ Thi, ngươi ở bên ngoài thất thần làm gì, vào đây đi, còn sợ ta ăn thịt ngươi sao?"
Quay đầu nhìn nhìn phòng khách, Từ Thi vẫn còn đang ở ngoài ngây ngốc nhìn nhìn, không dám tiến vào...
Từ Thi nắm chặt hai tay, đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Lục Dương vẫy vẫy tay, mới chất phác hướng phòng mình đi vào.
Còn chưa tới gần đã bị một cánh tay Lục Dương kéo qua, toàn bộ cơ thể Từ Thi liền dựa vào trên người Lục Dương, cảm giác hô hấp như muốn dừng lại...
"Ngươi thích ta sao?"
Lục Dương nhẹ nhàng tới gần bên tại Từ Thi, nhỏ giọng hỏi.
Trái tim Từ Thi liền đập rộn cả lên, nghẹn lấy cả buổi, nàng mới dùng thanh âm nhỏ như con muỗi trả lời: "Thích...."
Một chữ này giống như dùng hết khí lực vậy, nói xong, Từ Thi nằm phịch trên vai Lục Dương, nếu không phải Lục Dương ôm lấy nàng, đoàn chứng nàng đã trượt xuống đất.
"Đã như vậy...Còn chờ gì nữa, Từ Thi...Hảo muội muội của ta."
Lục Dương dùng lực, đem Từ Thi bế lên, bàn chân khẽ đạp một cái, khép cửa phòng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận