Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 582: Thời Của Siêu Ca

Chạng vạng tối.
Thời điểm Lục Dương quay về ký túc xá, thì đụng phải Lưu Lỗi cũng mang theo hộp cơm trở về, hai người cùng nhau đi lên lầu.
Phòng 504 yên tĩnh dị thường, không có tiếng nói, cũng không có tiếng trò chơi, Lưu Lỗi có chút kinh ngạc nó: "Siêu ca sẽ không phải nghĩ quẩn chứ."
"Ngươi coi thường Siêu ca quá rồi."
Lục Dương lắc đầu.
Trong phòng này, ai có sức chịu nhiều áp lực nhất, chắc chắn là Đinh Siêu, hắn bị con gái từ chối nhiều lần, nên luyện ra một thân bản lĩnh tài giỏi, càng bị từ chối lần sau bùng nổ càng thêm mạnh mẽ, làm sao mà bị lừa có một vụ dẫn đến nghĩ quẩn được?
"Cũng đúng."
Lưu Lỗi tưởng tượng, cũng cảm thấy có đạo lý, Siêu ca là ai, đó là một nam nhân luôn hướng tấm mắt về cả khu rừng, làm sao có thể vì một chiếc cây mà xoắn xuýt.
Trong phòng.
Chỉ có một mình Siêu ca.
Hắn đang mang theo tai nghe, vô cùng tập trung nhìn vào màn hình máy tính xem phim hoạt hình.
Lưu Lỗi vốn tưởng ít nhất tinh thần Đinh Siêu sẽ tổn thương một chút xíu, nhưng không nghĩ đến hắn lại thư thái như vậy, Lưu Lỗi khó chịu, nói: "Lão tử giúp ngươi điểm danh đấy, thiếu chút nữa còn bị giáo viên phát hiện, ngươi thì hay rồi, trốn học ở phòng coi phim hoạt hình..."
"Ta cũng chỉ mới bình phục xong, mà chiều này có tiết tiếng Anh phải không, lão sư lại không điểm danh Lục Dương?"
Đinh Siêu hỏi.
"Nãy ta cũng chú ý để nghe, không có tên Lục Dương thật, lần trước còn tưởng rằng nghe lầm."
Lưu Lỗi nhẹ gật đầu.
"Ài, điều này cũng quá không công bình sao, dựa vao cái gì mà giáo viên tiếng Anh không điểm danh Lục Dương, cái này thiên vị cũng quá rõ ràng rồi, Lục Dương, ngươi làm sao lại làm được?"
Đinh Siêu hết sức kích động mà hỏi.
"Ta năm nay mới đi học được một buổi tiếng Anh, làm sao biết nàng nghĩ như thế nào?"
Lục Dương lắc đầu.
Đem laptop trên bàn mở ra.
Đinh Siêu nhìn Lưu Lỗi vui vẻ bóp bìa hộp cơm ra, bụng của hắn có chút đói bụng, hắn nói ra: "Lỗi ca, sao lại không mang cho ta một phần luôn đi."
"Ngươi hôm nay cả buổi không đi học, ta làm sao hỏi ngươi có ăn hay không?"
Lưu Lỗi liếc mắt nhìn hắn.
"Được rồi, tí nữa ta tự đi mua được, Lục Dương ngươi ăn chưa? Có muốn đi ăn tối cùng nhau không?"
Siêu ca thở dài, muốn tìm người đi cùng.
"Ăn rồi."
Lục Dương lên tiếng.
Buổi chiều hắn đã đạt cơm lên công ty để ăn, còn cố ý đặt thêm một suất cơm, hiện tại bụng đã rất no.
Hắn cười nói: "Siêu ca, nhìn qua tình thần của ngươi không tệ, ngươi hỏi người bạn gái kia của mình chưa? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lưu Lỗi ăn một miếng cơm, cũng quay đầu lại, nói ra: "Siêu ca, nói nhanh một chút đi, buổi sáng ngươi nói nàng chưa nhắn tin lại, buổi chiều thì hẳn có rồi chứ?"
Hắn cũng rất tò mò.
Siêu ca vốn theo đuổi tiểu học muội, vậy mà bắt nhầm biểu tỷ người ta, đây coi như là một câu chuyện bát quái thú vị rồi.
"Hắc hắc."
Đinh Siêu cười cười.
"Buổi chiều, nàng cũng đã thẳng thắn rồi, nàng tên là Triệu Sảng, là chị họ của tiểu học muội, bây giờ đang ăn Quang Châu làm công, năm nay hai mươi mốt tuổi, so với ta lớn hơn một chút...."
"Thế nàng sao lại phải lừa ngươi?"
Lưu Lỗi hỏi.
Đinh Siêu nói tiếp: "Nàng nói, nàng tốt nghiệp cấp ba xong liền ra ngoài làm công, bởi vì ta là sinh viên nên có chút tự ti, cũng không dám thừa nhận, sợ ta chướng mắt nàng...Kỳ thật cái này cũng không có gì, có học đại học hay không cũng không quan trọng, nữ nhân chỉ cần tâm địa thiện lương, lớn lên xinh một chút là được..."
"Hơn nữa, nàng nói, vì đền bù tổn thất cho ta, nàng cũng đã xin nghỉ làm ở chỗ làm cũ, ý định lên Lục Thành phát triển...Vì, để sau này có thể cùng ta ở một chỗ."
Nói đến cái này.
Mặt mày Đinh Siêu hớn hở.
Lưu Lỗi bừng tỉnh đại ngộ.
"Khó trách tại sao ngươi nhìn qua chẳng có một chút thương tầm nào, hóa ra muội tử ở muốn tới Lục Thành tìm ngươi."
"Thế nào, vẫn là Siêu ca ta đây có mị lực, đây coi như vô tình cắm liễu, liễu lại xanh, mặc dù không theo đuổi được tiểu học muội, nhưng ngoài ý muốn lại đuổi theo biểu tỷ tỷ, chuyện này cũng rất không tệ, mấu chốt là người ta còn ngàn dặm xa xôi đến Lục Thành tìm ta..Thật sự là...."
Siêu ca chậc chậc hai tiếng, trong nội tâm vui mừng không ngớt.
"Được lắm Siêu ca, nhỡ đâu nhờ chuyện này hai người các ngươi lại thành vợ chồng."
Lưu Lỗi cười ha hả nói.
Đinh Siêu đắc ý nói: "Lỗi ca, hiện tại ở phòng chúng ta, chỉ có một mình ngươi là cẩu độc thân, Lý Minh Bác tuy ngốc nghếch cũng có bạn gái rồi, ngươi cũng phải nắm chặt thời gian a."
Lưu Lỗi cười lạnh một tiếng: "Cẩu độc thân thì sao, lấy tiền sinh hoạt để nuôi lão bà tương lai của người ta sao? Đại học có mấy cặp đôi, về sau có thể kết hôn với nhau, ta thà độc thân còn hơn lấy tiền đi nuôi lão bà của người khác."
Lục Dương kinh ngạc nhìn thoáng qua Lưu Lỗi.
Lỗi ca đúng là trong nhân gian này say mình ta tỉnh.
"Dừng."
Đinh Siêu cắt một tiếng, hoàn toàn chẳng thèm ngó tới, hắn cho rằng Lưu Lỗi vì thân phận độc thân của mình mà kiếm cớ, nhìn nhìn Lục Dương, nói ra: "Lục ca, ta nhờ ngươi một chuyện."
"Sao?"
Lục Dương nhìn hắn.
Đinh Siêu mở bàn tay phải ra: "Cho ta mượn năm trăm tệ chứ sao?"
"Lúc này mới giữa tháng, tiền sinh hoạt của ngươi sài hết rồi?" Lục Dương nhìn hắn một cái.
Đinh Siêu nói: "Chưa hết chưa hết, tiền sinh hoạt của ta còn mấy trăm, đây không phải là bạn gái Triệu Sáng của ta muốn tới đây sao, từ Quảng Châu đến đây, ngồi tàu hỏa cũng mấy tiếng, nàng nói muốn mua vé tàu cao tốc, nhưng tiền lương của nàng hai mươi mới được kết toán, vì vậy..."
Năm trăm tệ, Lục Dương tự nhiên chẳng quan tâm, hắn nhắc nhở: "Siêu ca, đừng quên vụ bán lá trà lúc trước."
"Không quên được, không quên được, lần này là thật sự, chúng ta trò chuyện với nhau lâu như vậy rồi, hơn nữa cũng biết nàng là chị họ của tiểu học muội, khẳng định không có vấn đề, cùng lắm thì ta giúp nạng đặt vé tàu."
Đinh Siêu vội vàng nói.
"Lục ca, tháng sau ta nhất định sẽ trả cho ngươi."
"Đi đi."
Lục Dương không nói gì.
Coi như là bị lừa, đó cũng là Siêu ca nguyện ý, nói nhiều lời cũng vô dụng.
Ở trong ngăn kéo mở ra, lấy một xấp tiền cũ trăm tệ bên trong, Lục Dương đếm năm trăm rồi đặt trước bàn máy vi tính, nói ra: "Chỉ có bây nhiêu thôi, để giành một chút."
"Cảm ơn Lục ca, ngươi là người tốt, đáng tiếc ta có bạn gái rồi, bằng không sẽ lấp thân mình báo đáp, sinh cho ngươi một khỉ con." Đinh Siêu cười hề hề nói ra.
Lục Dương mắng: "Cútttttt, đừng để ta buồn nôn."
...
Ngày hôm sau, thứ bảy.
Sáng sớm, Lục Dương lái xe đến đại học Hà Đông.
Hắn không quên mình có hẹn với Quan Nguyệt.
Tính toán thời gian, khai giảng được nửa tháng, hắn mới tới đây lần thứ hai.
Đại Học Hà Đông, cửa Nam.
Vừa mới dừng xe lại, Lục Dương liền nhìn thấy một nữ sinh mặc váy màu vàng hướng về phía mình đi tới, không phải Quan Nguyệt còn có thể là ai.
"Quan Quan, chiếc váy này mua khi nào vây? Thật đẹp."
Lục Dương xuống xe.
Đánh giá Quan Nguyệt/
Chiếc vày dài qua gối, có màu vàng nhạt, nàng hôm nay cột tóc đuôi ngựa, đi một đôi giày trắng, nàng giống như nhân vật nữ hài nhà bên trong manga vậy, có thể chạm đến nội tâm của một tên trạch nam.
"Đây là chiếc váy em thường xuyên mặc thời cấp ba, anh quên rồi?"
Quan Nguyệt bước nhanh tới, còn trừng mắt liếc nhìn Lục Dương.
Được rồi.
Lục Dương tuy rằng còn nhớ một chút về thời điểm học cấp ba, nhưng trong đó tuyệt đối không bao gồm Quan Nguyệt mắc váy gì, bất quá, da mặt hắn lại dày, cười nói: "Anh vừa rồi nói giỡn đấy, đương nhiên là phải nhỡ ký rồi."
"Anh không phải quên thật chứ? Trước kia dù sao em cũng hay mặc cái váy này mà."
Quan Nguyệt đi tới, kéo canh tay Lục Dương, hỏi lại lần nữa.
"Làm sao có thể quên được, anh đương nhiên là nhớ kỹ rồi, mỗi lần chúng ta đi quảng trường tản bộ, em đều mặc cái váy này, có ngày gió to, anh còn giúp em giữ váy..." Lục Dương vô cùng nghiêm túc nói ra.
"Đúng không?"
Quan Nguyệt nhớ lại một cái.
Những nghĩ mà cũng không ra.
Chủ yếu thời học cấp ba, hai người hầu như đều ra quảng trường tản bộ, nàng nào biết Lục Dương nói ngày nào đâu.
Thấy Quan Nguyệt không có ý truy cứu, Lục Dương cười cười, ải này coi như vượt qua.
Nắm tay Quan Nguyệt, hai người đi vào trường học tản bộ.
Đi đến một đoạn cỏ dốc.
Quan Nguyệt nói: "Chúng ta đến bên kia ngồi đi."
Đi lên con dốc.
Quan Nguyệt từ túi xách lấy ra mấy miếng giấy ăn, đặt lên trên mặt cỏ, chuẩn bị ngồi xuống, nhưng Lục Dương lại nhanh hơn một bước, chiếm được vị trí của nàng.
Quan Nguyệt tức giận, nói: "Anh ngồi đấy thì em ngồi đâu."
Lục Dương ở trên đùi mình vỗ vỗ.
"Ngồi đây, êm hơn cả ghế salon, làm bằng da thật."
Quan Nguyệt liền khẩn trương hẳn lên, nàng nhìn xung quanh một vòng.
Không đợi nàng nhìn xong, Lục Dương đã khẽ vươn tay ra, đem nàng kéo vào, Quan Nguyệt bước chân bất ổn, ngã vào trên người Lục Dương, Lục Dương hai tay xuyên qua eo, ở vị trí nơi rốn buộc chặt, đem nàng ôm chặt chẽ vào trong ngực.
Ngửi ngửi, mùi hương thiếu nữ nhàn nhạt bay vào, thơm ngát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận