Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại
Chương 76: Tính Tình Thiếu Niên
"Ta tắt rồi mà."
Trương Yến lại cầm ipad chọn nhạc lên, nhìn vài lần, mới xác định mình đã tắt đi rồi.
Nhưng vì sao?
Ánh mắt của mấy nữ sinh nhìn Lục Dương thay đổi.
Đây có thể là đẳng cấp của sinh viên sao? Họ cũng biết nhiều sinh viên lâu lâu lại luyện tập một ít kỹ xỏa ca hát, cũng như Trương Yến hay hát karaoke, so với người bình thường thì hát êm tai hơn một chút mà thôi.
Những Lục Dương hoàn toàn ở đẳng cấp khác biệt.
Cách phát âm của hắn, tuyệt đối sẽ không tìm được bất luận phương diện gì để chê trách, kiến thức về âm nhạc còn hơn xa các sinh viên khác, tuy về sau Lục Dương lên hơi hơi chậm nhưng đó cũng chỉ là khuyết điểm nhỏ nhặt.
Quan Nguyệt càng kinh ngạc nhìn xem Lục Dương.
Không nghĩ tới Lục Dương lại hát dễ nghe đến như vậy.
"Nhìn cái gì, tới phiên rồi kìa."
Lục Dương nhỏ giọng nhắc nhở Quan Nguyệt.
Lạc nhịp hai giây sau, Quan Nguyệt mới bắt kịp lời, mỗi một câu từ đều nhịp điệu nhanh nhẹn như muốn kết thúc đoạn hát của mình.
Lại đến phần Lục Dương hát tiếp.
Vẫn như trước giọng hát nhau giống.
Cái đó gọi là gì? Chân nhân bất lộ tướng! Mấy ánh mắt của nữ sinh nhìn Lục Dương đều không giống nhau, Vương Khánh Huy cũng không thể không thừa nhận, Lục Dương quả thật không hề đơn giản.
Hắn phục vụ ở trong quán bar lâu rồi, nghe nhiều ca sĩ hát cũng không thua kém Lục Dương, nhưng họ đều là ca sĩ đã tốt nghiệp ra trường, còn có người sắp debut làm thần tượng, điều này nói rõ trình độ của Lục Dương không hề thua kém gì ca sĩ, khẳng định đã từng học qua lớp huấn luyện chuyên nghiệp.
Trong lòng Vương Khánh Huy chắc chắn Lục Dương sinh ra trong gia đình giàu có, được gia đình đầu tư mọi mặt để sau này có thể thừa kế tài sản, cái đùi này, nhất định Vương Khánh Huy hắn phải ôm chặt lấy.
Quan Nguyệt từ trong kinh ngạc tỉnh lại, nàng bắt đầu tập trung vào hát, thanh âm trong trẻo dễ nghe, làm bài hát càng hoàn mỹ.
Bài hát chấm dứt.
Tiếng vỗ tay đùng đùng vang lên không ngừng.
Triệu Oánh Oánh đỏ mặt nói ra: "Lục Dương, Quan Nguyệt, không nghĩ tới hai người đều hát hay như vậy."
Hoàng Hà cũng hâm mộ nói ra: "Hai người thật lợi hại, lúc đầu bắt đầu ta còn tưởng rằng ca sĩ hát đấy."
Trương Yến buồn rầu, nàng vốn cho mình lợi hại nhất ở đây, không nghĩ tới Lục Dương cùng Quan Nguyệt vừa lên sân, nàng liền nhận ra đẳng cấp khác biệt.
"Lục ca, ngươi hát hay quá, về sau có thể đi làm thần tượng được rồi." Vương Khánh Huy lấy lòng nói.
Lục Dương đem mic trả lại cho Triệu Oánh Oánh, khoát tay khiêm tốn nói ra: "Không được đâu, ta chỉ là ca sĩ nghiệp dư thôi, không thể so sánh với ca sĩ chuyên nghiệp được, hơn nữa, ta cũng không đủ đẹp trai để làm idol."
"Lục ca quá khiêm tốn rồi, khuôn mặt của ngươi chỉ cần trang điểm nhẹ một tí, khẳng định liền trở thành soái ca vạn người mê." Vương Khánh Minh hóa thân thành 'liếm chó'
Không thể không nói.
Gia hỏa này có chút môn đạo a.
Nếu thật sự ở đây có một phú nhị đại thì chắc chắn sẽ bị gia hỏa này lừa rồi.
Kế tiếp.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của các nữ sinh, Lục Dương đành phải hát thêm một bài nữa, kết thúc buổi sinh nhật hôm nay.
Đem mấy nữ sinh đưa về ký túc xá, chỉ còn hai người Lục Dương cùng Quan Nguyệt tiếp tục đi dạo.
Trong sân trường.
Gió mát phất phơ.
Quan Nguyệt ôm cánh tay Lục Dương, y như một con chim nhỏ nép vào người mẹ., nói: "Lão công, sao ngươi hát hay như vậy, trước đây cũng chưa từng nghe ngươi hát nha."
Lục Dương cũng đã sớm nghĩ ra lí do thoái thác, cười nói: "Có lần nào em nghe anh hát đâu."
Nghĩ đến hiện tại Lục Dương không hút thuốc, cũng không chơi game, Quan Nguyệt nhận ra Lục Dương đã thay đổi rất lớn, trong nội tâm nàng âm thầm cao hứng, cảm thấy Lục Dương vì mình mà thay đổi tật xấu.
Đi dạo vài vòng quanh sân trường.
Hai người đi vào căn tin ăn cơm tối.
Lục Dương vẫn như cũ kêu một phần cơm sườn, chỉ có sáu tệ một phần cơm, bắt đầu ăn ngon lành.
Không thể không thừa nhận, căn tin của Đại Học Hà Đông nấu cơm rất ngon, giá cả lại rẻ, nhìn lại căn tin chỗ Lục Dương, Lục Dương chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Ăn cơm xong, Lục Dương lại giật dây Quan Nguyệt đi vào khu rừng nhỏ, thời điểm đi ra, cặp môi đỏ mọng của Quan Nguyệt hơi sưng lên, trên mặt cùng hiện nét ửng đỏ.
"Hay là ta hôm nay ở lại đây đi, dù sao cũng có xe, sáng mai dậy sớm đi về cũng được." Lục Dương có chút ngứa tâm.
Quan Nguyệt sao lại không biết trong đầu Lục Dương suy nghĩ gì, nàng cự tuyệt nói: "Không được, mẹ của ta nói, trước khi kết hôn không được làm chuyện ấy."
"Ta chỉ ôm ngủ thôi, hứa không làm gì..." Lục Dương tiếp tục nói.
"Không được."
Quan Nguyệt tuy ngờ một chút, nhưng nàng không ngốc.
Hứa thật dễ nghe.
Đên lúc đó thì lại quên lời hứa.
"Được rồi, ngươi về phòng đi, bai bai." Lục Dương không có cưỡng cầu.
Đưa mắt nhìn Lục Dương rời khỏi, Quan Nguyệt đi vào ký túc xá.
Trên xe.
Lục Dương dùng đồ lạnh mới bĩnh tĩnh lại được, nhấn vào GPS, đem điểm đến chuyển từ KTV về Đại Học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông.
Xúc động rồi.
Thiếu chút nữa hắn manh động ở trong khu rừng nhỏ.
Sống lại một đời, Lục Dương cũng không phải có tâm tính thiếu niên, mà do thân thể này vẫn còn trẻ tuổi, vừa rồi còn bị Quan Nguyệt hấp dẫn, khó tránh khỏi có chút xao động.
May mắn thay, lúc đó hắn kịp tụng kinh.
Mẹ kiếp.
Nên mua một căn phòng rồi.
Lục Dương đã quyết định, cửa hàng cái gì, gác mọi việc sang một bên, hắn phải lấy tiền mua một căn phòng trước, rồi đem con hồ ly trong trường học kia luyện hóa mới được.
....
"Lục ca, mua xe cũng không nói một tiếng, mua lúc nào, cho ta mượn xe của ngươi vui đùa một chút?" Trở lại ký túc xá, Đinh Siêu liền cười hề hề chạy tới, cầm lấy chìa khóa xe nhìn xem.
Lục Dương liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi có bằng lái xe sao?"
"Không có!"
Đinh Siêu lắc đầu.
"Thế thì vui đùa cái rắm."
Lục Dương không để ý tới hắn.
Lưu Lỗi cùng vừa chơi xong một trận bóng rổ, trên người vẫn còn đổ mồ hôi, chạy đến phòng tắm để tắm rửa, Lý Minh Bác thì đã tới Tây Môn để bán hàng, buổi tối thì ngủ ở nhà kho.
Rạng sáng ngày thứ hai.
Chuông điện thoại vang lên.
"Ai đó."
Cầm lấy điện thoại, Lục Dương có chút tức giận rời giường.
Trong điện thoại truyền đến thanh âm của Lữ Tiểu Vũ: "Lục Dương, ngươi không xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn chưa chịu dậy đi."
Nghe được giọng nói của cánh tay đắc lực, Lục Dương ngồi dậy, vuốt mặt làm cho mình tỉnh táo lại.
"Tổng giám đốc Lữ, có chuyện gì, ngài cứ nói đi."
Mấy ngay này toàn để Lữ Tiểu Vũ chăm lo công ty, Lục Dương có chút xấu hổ.
Lữ Tiểu Vũ rất khó chịu nói ra: "Lục Dương, ngươi còn cần công ty này nữa không hã, hôm nay có mấy người đến phỏng vấn, ngươi tranh thủ thời gian qua đây, nhanh lên."
"Được được, đợi tí."
Lục Dương ngượng ngùng cười cười, sau khi rửa mặt, hắn mua ít sữa đậu nành cùng bánh bao đi tới công ty.
----
Vườn khởi nghiệp- Tòa nhà A- Lầu 7.
Văn phòng vẫn đơn điệu như trước, ngoài trừ mấy bộ bàn ghế cùng mấy chiếc máy tính được chuẩn bị, hai bên cửa sổ cũng đặt nhiều cây xanh, giúp căn phòng thêm tràn đầy sức sống.
Tại hoàn cảnh này làm việc, đầu óc sẽ được thư giãn, sẽ không cảm thấy áp lực nặng nề.
"Không tệ, không tệ..."
Lục Dương phủi tay, nói ra :"Bạn học Tiểu Vũ, vất vả quá rồi."
Lữ Tiểu Vũ trợn mắt nhìn Lục Dương, đặt tài liệu xuống bàn, nói ra:" Ngươi quả thật làm bù nhìn được rồi đó."
"Đây không phải cố ý bồi dưỡng ngươi sao?" Lục Dương chẳng biết xấu hổ giải thích, lại đem bánh bao cùng sữa đậu nành đưa tới, nói ra: "Ngươi xem, ta còn cố ý mua cho người nè."
"Ta ăn sáng rồi."
Lữ Tiểu Vũ không để ý tới, sắp xếp lại tại liệu đẩy tới trước mặt Lục Dương.
"Hay là uống một chút sữa đầu nành, vẫn còn nóng lắm đó." Lục Dương lại hỏi.
"Không được, ta có thói quen uống cà phê." Lữ Tiểu Vũ mặc kệ Lục Dương lảm nhảm.
"Hồ sơ phỏng vấn hôm nay, ngươi xem qua một chút đi..."
Nói xong, nàng chạy qua một bên máy đun nước, pha một ly cà phê.
Lữ Tiểu Vũ bưng cà phê trở lại, nhìn thấy Lục Dương bắt chéo hai chân, ngồi ở chiếc ghế của nàng, đang nhìn hồ sơ.
"Ngươi không phải có văn phòng làm việc của mình hay sao?"
Lữ Tiểu Vũ đặt ly xuống, bất mãn việc Lục Dương giành vị trí của mình.
"Hắc hắc." Lục Dương cười cười, cũng không đứng lên, hắn buông hồ sơ ra nói: "Ngươi lựa chọn những người này không tồi, ta rất hài lòng..."
Không thể không khen.
Năng lực của Lữ Tiểu Vũ rất cao, nàng từ đống hồ sơ dày cộp mà lựa chọn ra hồ sơ tốt nhất để phỏng vấn, Lục Dương cũng không tìm ra được một tật xấu gì để chê trách.
Lục Dương cắn một cái bánh bao, nói một cách nghẹn ngào: "Hôm nay phỏng vấn, ngươi làm chủ là được rồi."
"Ngươi lại muốn lười biếng."
Lữ Tiểu Vũ tỏ ra khó chịu.
Ngươi rốt cuộc là đai cổ đông hay là ta hã.
Lục Dương tiếp tục ăn bánh bao, lại uống một ngụm sữa đậu nành, cười hì hì nói: "Việc chuyên nghiệp, nên giao cho người chuyên nghiệp giải quyết ta mới yên tâm, ta ghét nhất là làm loại ông chủ việc nào cũng thích quản lý, rõ ràng không hiểu gì, cứ nhúng tay chỗ này nhúng tay chỗ nọ, cuối cùng làm công ty phá sản luôn."
Nói xong.
Lục Dương rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lữ Tiểu Vũ.
Lữ Tiểu Vũ nhìn thấy Lục Dương như vậy, có chút sợ hãi, bước lui về sau vài bước.
"Giám đốc Tiểu Vũ, ngươi là chuyên gia ở đây, ta còn phải học tập ngươi rất nhiều."
Muốn làm một chủ tịch bù nhìn, không thể thiếu những công cụ hình người được.
Lục Dương nịnh Lữ Tiểu Vũ một hồi làm nàng rất vui vẻ.
Chín giờ bốn mươi.
Còn hai mười phút nữa đến giờ phỏng vấn, đã có một thanh niên đi đến, trông bề ngoài khá cứng nhắc, chiều cao khiêm tốn, thấp hơn một tí trong ảnh....
"Xin chào, đây có phải là văn phòng của công ty Cultural Development không"
( Mình xin dịch Cultural Development thành Văn Hóa Sơn Hải nha các bạn .)
Lục Dương nhìn thanh niên không biết nên nói gì, không nhìn thấy biển hiệu bên ngoài à.
Nếu không phải lúc mới lên công ty, hắn nhìn thấy biển hiệu ở bên ngoài tòa nhà, đoán chừng Lục Dương đã gọi cho nhà trường hỏi có phải quên làm bảng hiệu cho công ty hắn không.
"Xin chào, cậu gọi là Giang Bạch đúng không, tôi là Lữ Tiểu Vũ, là người ở trong điện thoại liên hệ với cậu..."
"Quản lý Lữ, xin chào."
Đi vào phòng họp.
Vốn Giang Bạch có chút khẩn trương, hắn nhìn Lữ Tiểu Vũ cùng Lục Dương đều là người trẻ tuổi, nội tâm hơi buông lỏng một ít.
Nhìn Giang Bạch, Lục Dương nhẹ gật đầu, nhìn ở bên ngoài, đây là một thanh niên nghiêm túc, Lữ Tiểu Vũ quả nhiên mắt sáng.
Lữ Tiểu Vũ nói ra: "Sơ yêu lý lịch của cậu tôi xem rồi, coi như cũng được, phù hợp với tiêu chuẩn công ty chúng tôi, tụy rằng công ty mới thành lập, nhưng mức đãi ngộ tuyệt đối không thua những công ty lớn khác, hơn nữa môi trường công tác trẻ trung, năng động."
Giang Bạch nhẹ gật đầu, chính bởi vì những lý do như vậy, hắn mới tới đây.
Lữ Tiểu Vũ nhìn Lục Dương, ý tứ hỏi ngươi thấy thế nào.
Lục Dương suy nghĩ một chút hỏi: "Cậu có bạn gái chưa."
Lữ Tiểu Vũ trợn mắt nhìn Lục Dương, phỏng vấn còn hỏi vấn đề này sao?
"Chưa, còn... còn chưa có...."Nghe được Lục Dương đột nhiên hỏi như vậy, Giang Bạch cà lăm nói.
Quả nhiên không sai, vừa vào cửa, Lục Dương liền đoán hắn F.A mà.
Hắn cười nói: "Vậy cậu coi như có phúc nha, quanh đây nhiều nữ sinh đại học lắm, nếu vừa ý ai, có thể theo đuổi, dù sao nữ sinh cũng dễ theo đuổi hơn con gái bên ngoài."
Nghe được Lục Dương nói, Giang Bạch ngượng ngùng cười cười.
Sau khi tốt nghiệp, hắn mới biết, kiếm ngươi yêu trong trường học dễ hơn.
Lục Dương nói tiếp: "Tôi nghĩ cậu cùng Lữ tổng đã trao đổi với nhau hết rồi nhỉ, bây giờ có gì nghi hoặc hay chưa hiểu rõ, cậu có thể hỏi."
Giang Bạch có chút xin lỗi, gãi đầu hỏi: "Tôi muốn xác định lương thưởng thế nào."
Lục Dương nhìn Lữ Tiểu Vũ.
Lữ Tiểu Vũ mặt không biểu tình nói: "Việc này tôi đã trao đổi trong điện thoại rồi, thử việc ba nghìn tệ, thời gian thử việc một tháng, sau đó chuyển lên chính thức, lương bốn nghìn tệ thêm tiền thưởng."
Đối với chuyện này, Lữ Tiểu Vũ không vô lương tâm như những công ty khác.
Nghe như vậy.
Giang Bạch nhẹ nhàng thở ra.
Xem trước kia hắn cũng bị lừa qua mấy cái hố như vậy, vì vậy mới cảnh giác như bây giờ, đúng là xã hội này, người càng trung thực càng dễ bị lừa.
Xác định tiền lương giống như lúc trao đổi trên điện thoại, Giang Bạch cũng không có vấn đề gì khác, Lữ Tiểu Vũ lấy ra hợp đồng, hai người cùng ký xuống.
Lữ Tiểu Vũ không hổ là toàn năng.
Mấy ngay nay, lúc thì kiêm chức HR, lúc thì làm tài vụ, lúc tổng giám đốc, lúc công nhân vệ sinh.... Đem một cái xác rỗng xây dựng thành công ty.
"Quản lý Lữ, tôi công tác chỗ nào?"
Bên ngoài vẫn còn nhiều bàn trống, nhưng Giang Bạch cũng không dám ngồi loạn.
Lữ Tiểu Vũ chỉ vào những cái bàn đằng kia nói: "Cậu là người thứ nhất tới đây, ngồi chỗ nào cũng được."
Giang Bạch tìm tới một chỗ gần cửa sổ gồi xuống.
Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, còn có máy tính hiện đại nhất trên bàn, tâm tình Giang Bạch quả thật không tồi, nhưng vì sao công ty lại không có một nhân viên lao động nào?
Giang Bạch cũng chỉ dám hỏi trong đâu.
Đã có kinh nghiệm phóng vấn người đầu tiên, đằng sau liền dễ dàng hơn nhiều, tổng cộng Lữ Tiểu Vụ tuyển được năm người.
Bốn người vẽ manga, và một biên kịch.
Biên kịch tên Trần Dư, là một trung niên ba mươi tuổi, đã kết hôn, năm nay mới sinh được một tiểu hài tử, đã từng làm việc ở Thưởng Hại một đoạn thời gian, từng làm việc ở một đài truyền hình nhỏ nhưng không được thành công, về sau chỉ có thể trở về quê, gia nhập ngành sản xuất manga.
Trình độ của biên kịch của Trần Dư bên trong đài truyền hình không tính là gì, nhưng ở mảng Manga mạng lại tuyệt đối hợp cánh, chỉ là tạm thời hắn vẫn chưa có tác phẩm tiêu biểu thôi.
Cùng Trần Dư nói chuyện khoản 10 phút, xác định hắn có chút bản lĩnh, Lục Dương liền trả hắn năm nghìn tệ một tháng, điều này làm Trần Dư cảm động đến rơi nước mắt.
Bốn người vẽ manga, ngoại trừ Giang Bạch là nam, những người còn lại đều là nữ sinh.
Cũng đều là sinh viên tốt nghiệp trường mỹ thuật.
Trong đó có một nữ nhân năm nay hai lăm tuổi, gọi là Bạch Phượng, để tóc ngắn, trông rất giỏi giang.
Hai người còn lại đều mới hai mươi tuổi, một người tên là Hà Nghệ, người còn lại gọi là Diệp Đồng, hai người này đều lại muội tử mền mại, có ngoại hình ưu nhìn, dựa theo tiêu chuẩn đánh giá của Đinh Siêu, hai người này đều được tám mươi điểm trở lên.
Thời điểm mười một giờ.
Lục Dương cầm lấy một cái USB rồi rời khỏi văn phòng.
"Chào chủ tịch."
Bạch Phượng đứng dậy chào hỏi.
Lục Dương cười đáp lại, còn nói thêm: "Vốn hôm nay tôi không có ý định muốn an bài công việc cho mọi người, nhưng sợ mọi người nhàm chán, tôi bật cái này để mọi người xem."
Lục Dương ở trên máy tính, đem
Hắn nói tiếp.
"Đây là một quyển tiếu thuyết của tôi đăng trên mạng, nhân khí cũng không tệ lắm, mọi ngươi nghiêm túc nhìn một cái, hạng mục đầu tiên của chúng ta chính là bộ tiểu thuyết này."
"Muốn đem tiểu thuyết này chuyển đổi thành manga sao?"
Trần Dư có chút kinh ngạc.
Hắn vẫn không nghĩ tới ông chủ của mình còn trẻ như vậy, lại còn là một tác giả, hắn vừa rồi nhìn lướt qua phần bình luận, đã đột phá hơn một vạn rồi.
"Ừ, tôi có bản quyền của cuốn tiểu thuyết này, tạm thời có thể dùng nó để luyện tay trước, chờ mọi người hợp tác ăn ý với nhau, sẽ có tác phẩm hay hơn chờ mọi người hoàn thanh."
"Ở đây tôi có một cái USB, là tạo hình nhân vật trong suy nghĩ của tôi, còn có mấy phần mạch truyện gốc, mọi người nhìn xem đi..."
Nghe được Lục Dương nói xong.
Mấy người đều bắt đầu mở websites, truy cập vào trang web Lục Dương đưa ra.
Hà Nghệ có chút khiếp sợ nói: "Ông chủ, sách của ngài bạo hỏa rồi a!."
Hà Nghệ còn tưởng Lục Dương chỉ là phú nhị đai, ưu thích thể loại manga, nên mới thành lập công ty này.
Thât không nghĩ đến.
Ông chủ hóa ra là tác giả, còn viết được một quyển tiểu thuyết nổi tiếng nữa chứ.
Nhìn số người bình luận và khen thưởng, Hà Nghệ vô cùng khiết sợ.
Trước đây, khi còn là sinh viên, nàng cũng từng thử viết qua tiểu thuyết.
Còn được ký hợp đồng với Jinjiang.
Nàng viết được nửa năm, cũng được tiền nhuận bút hơn năm trăm tệ, bởi vậy nàng rất hiểu rõ trong giới tác giả, một quyển sách nổi tiếng như này sẽ kiếm được bao nhiêu tiền.
"Coi như cũng được." Lục Dương cười cười, còn nói thêm: "Mọi người đọc thử đi, có gì giữa trưa tôi mời mọi ngượi đi ăn cơm."
"Cảm ơn ông chủ."
Mấy nữ sinh đồng loạt hoan hô.
Giang Bạch cũng ngượng ngùng cười cười, ngay cả Trần Dư cũng lộ ra ý vị tươi cười.
Làm việc ở công ty này.
Xem ra cũng không tệ đấy.
Chủ tịch là người có tai hoa, tiền lương đãi ngộ cũng không tồi, môi trường làm việc thì trẻ tuổi, quả thực làm việc ở đây, có thể giúp bọn hắn phát huy trăm phầm trăm công lực.
Lục Dương trở lại văn phòng, mấy nhân viên tiếp tục bàn tán.
"Không nghĩ tới ông chủ lại lợi hại như vậy.:
Bạch Phượng biểu lộ kinh ngạc, lặng lẽ nhìn thoáng qua văn phòng chủ tịch.
Hà Nghệ vẫn còn hâm mộ không thôi, nói ra: "Tôi trước đây cũng từng ghi qua tiểu thuyết, nên cũng hiểu sách của ông chủ hot như thế nào."
Trần Dư xoay tròn bút, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nói ra: "Có nhiều người đọc như vậy, khẳng định kịch bản rất hay, tôi phải
coi thử tạo hình nhân vật thế nào đã?"
Diệp Đồng thúc giục: "Nhanh nhanh xem đi."
Trần Dư đem chiếc USB cắm vào máy tính, mở ra file ở bên trong.
Mở ra file USB, Lục Dương đã miểu ta nhân vật toàn bộ trong đó, đều có tính cánh riêng, nên vẽ thế nào, mắt kiểu gì...
"Quá chuyên nghiệp."
Mọi người nhịn không được hô lên một tiếng, bọn hắn không thể tin được Lục Dương lại miêu tã kỹ đến từng nhân vật như vậy.
Trần Dư liền cảm thấy áp lực không thôi, hắn liền nghĩ nếu lần này thất bại, sẽ bị ổng chủ đuổi đi luôn quá.
----
Trở lại văn phòng.
Lục Dương liền bắt đầu gõ chữ, hắn cũng không biết, mấy nhân viên đã bị chinh phục bởi tài hoa của hắn, viết khoản năm nghìn chữ, Lục Dương nhìn điện thoại, đã 11:30 rồi.
Hắn đi ra ngoài, kêu mọi người cùng đi ăn cơm.
Mang theo nhân viên ăn uống no nê, Lục Dương để bọn họ tự nghỉ ngơi, còn hắn và Lữ Tiểu Vũ thì đi dạo sân trường.
"Kế tiếp chúng ta nên làm gì?"
Lục Dương nhìn Lữ Tiểu Vũ hỏi.
Lữ Tiểu Vũ suy nghĩ một chút.
"Trước xem hiệu quả của bộ manga này ra sao, nếu thành công, chúng ta sẽ mua số lượng lớn bản quyển của tiểu thuyết nổi tiếng."
Không thể không nói.
Ánh mắt buôn bán của Lữ Tiểu Vũ rất sắc bén, không hổ tốt nghiệp Quan Trị Kinh Doanh của đại học tốt nhất nước.
Hiện ở thời đại này, SHTT(sở hữu trí tuệ) vẫn chưa được nhiều người thèm để ý đến.
Tencent video, iQiyi vẫn chưa được ra mắt.
Đinh Siêu muốn con anime vẫn phải lên mạng tải về, sau đó chỉ có dùng phần mền Baofengyingyin để có thể xem, ai bảo ông chủ của Le vẫn chưa chịu ra nước ngoài.
(Baofengyingyin: Phần mền để đưa file video vào để coi.)
(Le, Tencent video, iQiyi: phần mền phát video-stream..)
Nếu bây giờ bọn hắn mua bản quyền của những tác phẩm tiểu thuyết nổi tiếng, chờ đợi sau này, nhưng phần mền video bùng lên như nấm, khi ấy những bản quyền tác phẩm về tiểu thuyết, phim ảnh, âm nhạc, sẽ tăng giá chóng mặt.
Nếu như có thể tại thời điểm này trữ hàng một đống bản quyền, về sau khả năng cạnh tranh trong lĩnh vực manga, anime sẽ không có công ty nào theo kịp.
"Cái này ta biết rõ."
Lục Dương gật đầu.
"Đợi đến thời điểm đúng lúc, ta sẽ liên hệ mấy tác giả nổi tiếng, vấn đề bản quyền bây giờ rất dễ dàng lấy được."
"Ừ, việc này ta không quen, giao cho ngươi vậy." Lữ Tiểu Vũ phân công rõ ràng, lại hỏi: "Ngươi còn muốn bàn chuyện gì nữa không?"
Hôm nay là ngày công ty chính thức bước vào thương trường, Lữ Tiểu Vũ muốn nghe một số ý kiến của Lục Dương về con đường phía trước.
"Ngươi biết weibo không?"
Lục Dương đột nhiên hỏi.
Lữ Tiểu Vũ gật đầu: "Biết rõ, một công ty chuyên về mạng xã hội, mới thành lập năm trước."
"Đúng."
Lục Dương gật đầu.
Bây giờ Weibo cũng không phải quá nổi tiếng, cũng chưa nhiều người biết đến nó.
Hắn vừa cười vừa nói: " Tuyển mấy nhân viên biết quản lý fanpage, ưu tiên đã từng sử dụng facebook, bảo bọn họ tạo một tài khoản công ty, đăng vài video ngắn, hay truyện cười, bảo vệ sự khỏe... lên weibo, à nhân tiện bảo bọn hắn tạo dùm ta một tài khoản cá nhân luôn."
"Ngươi muốn thu hút lượt theo dõi?" Lữ Tiểu vũ rất nhanh hiểu ý của Lục Dương.
Lục Dương gật đầu: "Không sai, nhìn QQ mấy năm nay phát triên nhanh chóng, ta đoán Weibo rất nhanh sẽ đi lên, bây giờ chúng ta tạo một tài khoản thu hút mọi người theo dõi, về sau nếu chúng ta có đăng manga lên đó thì cũng dễ dàng thu hút người đọc hơn."
"Ừ, Ta sẽ sơm an bài việc này." Lữ Tiểu Vũ thận trọng gật đầu, được Lục Dương nhắc nhở, nàng nhận thấy việc này rất quan trọng.
"Còn gì nữa không?"
Lữ Tiểu Vũ lại hỏi.
Lục Dương nhìn nàng, cười nói: "Lúc nào thì ngươi thi bài 2.
Lữ Tiểu Vũ trợn tròn hai mắt, nàng xoay người rời đi không nói một lời.
Lục Dương cũng không trở về công ty, vẫn nên giao cho Lữ Tiểu Vũ quản lý thì tốt hơn, dù sao Lữ Tiểu Vũ cũng chuyên nghiệp hơn Lục Dương không ít.
---
Đi vào siêu thị mua hai cây Trung Hoa, Lục Dương liền đi đến văn phòng của Kiều Khải Minh.
"Thưa thầy, cảm ơn thầy đã giúp em việc lần trước."
Lục Dương cũng không trực tiếp đem thuốc tặng lấy, mà để vào trong túi ni lông màu đen, đặt lên trên bàn.
Kiểu Khải Minh cũng không có ý tứ cự tuyệt, hắn lấy một gói thuốc ra, lấy cho mình một điếu, một điếu khác thì đưa cho Lục Dương, Lục Dương liền đưa tay từ chối.
Hút một hơi, Kiều Khải Minh cười nói: "Cây thuốc lần trước em tặng thầy vẫn chưa hút xong."
Kiều Khải Minh nói chuyện rất điêu luyện, làm cho người nghe như tắm phải gió xuân, hai người vừa cười vừa nói, trông thật giống bạn bè hơn là thầy trò.
Lục Dương đem cái ghế đặt qua một bên, ngồi lên, nói ra: "Thầy không thích hút thuốc lá lắm nha."
"Không phải, thuốc xịn đương nhiên phải tiết kiệm một chút rồi." Kiều Khải Minh ha ha cười nói, còn nói thêm: "Nghe thầy Hoàng Tiêu nói, em thật sự mở công ty rồi à, có lợi nhuận được không?"
"Em cũng không biết công ty có thể sinh ra lợi nhuận hay không, nhưng chắc chắn không phá sản." Lục Dương tự tin nói.
"Vậy là tốt rồi, chỉ cần không phá sản là được, nhà trường chỉ có hai sinh viên khởi nghiệp, nên rất xem trọng vào việc này, chỉ cần em có thể thành công, thầy cũng sẽ được dính tí hào quang từ em"
Kiều Khải Minh không chút nào giấu giếm ý nghĩ của mình.
"Thầy yên tâm đi ạ, công ty tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì, chỉ là em giành quá nhiều thời gian cho công ty, không có thời gian đi học, thầy có cách nào giúp em việc này không?"
"Cái này Thầy sẽ nói với các giảng viên khác, tận lực chiếu cố thành tích học tập của em, những mà em vẫn cần phải đi thi."
"Cảm ơn thầy."
Nghe được lời đảm bảo từ Kiều Khải Minh, Lục Dương cũng không làm phiền nữa, lập tức rời đi.
Đi đến phòng học.
Lục Dương cảm thấy rất nhiều ánh mắt đều nhìn vào mình.
Hắn biết rõ, khẳng định việc mình mua xe đã bị cả khoa biết rồi, còn về phần công ty, bạn cùng phòng của mình còn chưa biết huống gì mấy sinh viên này.
Theo thường lệ đi tới bên cạnh Từ Thi ngồi xuống.
Lục Dương nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Đinh Siêu.
Trong đầu Lục Dương hiện lên dấu chấm hỏi.
Nhìn sang Từ Thi ở bên cạnh, Lục Dương mới biết lý do như vậy, Từ Thi đã buộc tóc của mình lên, cái mái trước mặt cũng tỉa bớt đi rất nhiều, biến Từ Thi từ cô vịt xấu xí không ai để ý, tới một mỹ nhân mà mọi người đều muốn tranh giành.
"Ngươi hôm nay rất đẹp."
Lục Dương không chút keo kiệt khen ngợi Từ Thi, đồng thời, trong lòng cũng có chút kinh hỉ, học tỷ của Lữ Tiểu Vũ thật sự lợi hại.
"Cảm ơn..."
Được Lục Dương khen ngợi, Từ Thi tỏ ra cao hứng, ánh mắt híp lại như một hình trăng lưỡi liềm.
"Ngươi tại sao lại thay đổi kiểu tóc vậy?" Lục Dương hỏi.
Từ Thi thành thật trả lời: "Đường tỷ muốn ta làm như vậy."
"Ta thích ngươi như bây giờ, ta nhớ lúc khai giảng, ngươi nói mình ưu thích ca hát, đợi lát nữa tan học, chúng ta đi Karaoke đi."
"Ta không đi." Từ Thi đỏ mặt, lắc đầu, nàng còn chưa bao giờ đi qua địa phương đó.
"Chỉ có hai người chúng ta."
Từ Thi bắt đầu do dự, xoắn xuýt, trên khuôn mặt lộ vẻ phân vân.
"Không chó phép ngươi nói từ chối !"
Sau khi tan học.
Lục Dương đem Từ Thi như đang ủy khuất đã ra ngoài trường học.
Trạng thái của nàng đã tốt lên rất nhiều, Lục Dương cảm thấy bây giờ là thời điểm có thể giúp nàng đối mặt với xã hội.
Nhập học cũng lâu như vậy rồi, ngay cả cổng trường Từ Thi cũng không bước ra ngoài một bước, cũng không biết cuộc sông ở ngoài trường học thế nào.
Đi ra ngoài trường học, có rất nhiều ngươi đang tấp bận đi làm, Từ Thi cảm thấy khẩn trương lên, lặng lẽ nắm vào góc áo của Lục Dương.
"Nhìn thấy không, bên ngoài có rất nhiều thứ mới mẻ, về sau nếu ngươi có hứng thú có thể nhìn xem." Lục Dương chỉ vào quầy hàng bốn phía nói.
Lý Minh Bác vẫn còn chưa mở quầy, nếu không, Lục Dương cũng mang Từ Thi đến trải nghiệm một phen.
Lục Dương muốn rèn luyện Từ Thi, nên dắt nàng đến từng cửa hàng nhìn ngó, lâu lâu còn đưa từng món đồ cho nàng cầm xem.
"Thích cái này không...."
Lục Dương cấm lấy một chiếc móc khóa, phía trên có một con gấu trúc đáng yêu, chỉ to bằng ngón cái.
Từ Thi như thể trốn ở sau lưng Lục Dương, lặng lẽ nhìn móc khóa, trong ánh mắt của nàng hiện lên vẻ ưu thích.
"Bao nhiêu tiền."
"Mười tệ."
Lão bản nhìn thấy Từ Thi cùng Lục Dương một chỗ, còn tưởng rằng hai người một đôi, nên mặt dày báo giá, quyết định làm một phen công phu sư tử ngoạm.
Lục Dương lập tức đặt xuống.
"Lão bản, móc khóa này làm bằng vàng sao?"
"Thế bạn học trả giá đi."
Lão bản cười cười xấu hổ, học sinh này da mặt thật dày, không phải nam sinh đi với người yêu thường thích thể hiện sao.
"Ba tệ."
Lục Dương trực tiếp báo giá.
Lão bản bán hàng rong nghiêm mặt, nói ra: "Quá rẻ rồi, ta nhập hàng hết 5 tệ đấy."
Lục Dương cũng mặc kệ hắn dài dòng, kéo Từ Thi như thể chuẩn bị đi, cái đồ chơi này mà đòi bán năm tệ, xem ta là con dê à.
"Khoan đi đã tiểu hữu, ba tệ thì ba tệ."
Nhìn Lục Dương sắp sửa rời đi, lão bản nhanh chóng gọi lại, vội vàng nói.
"Hắc hắc."
Lục Dương rút ra ba tệ, đưa cho lão bản, rồi sau đó nhận móc khóa đưa cho Từ Thi.
"Ngươi không phải lão bản bên quầy bán quần áo đầu kia sao?"
Lão bản bỗng nhiên nhận ra Lục Dương.
Đây không phải ba sinh viên khởi nghiệp bán vỉa hè, mấy ngày đầu tiên lợi nhuận mấy nghìn tệ sao.
"Đúng rồi."
Lục Dương cười nói.
Lão bản lúng túng cười trừ, gặp được đồng hương rồi, khó trách...
Đi trên đường, Lục Dương nhìn Từ Thi, hỏi.
"Có phải rất thú vị không."
Từ Thi vẫn cầm chiếc móc chìa khóa, cận thận từng li từng tí nói: "Bọn họ rất xấu."
Món đồ chỉ cần ba tệ là mua được, vậy mà lão bản kia lại đòi mười tệ, đây không phải xấu thì là gì?
Lục Dương cười nói: "Cho nên mới nói, mua đồ cần phải học được cách trả giá, nếu không nhất định sẽ bị lừa, ngươi phải nói nhiều, cùng người ta trao đổi nhiều mới không bị lừa, biết không."
"Ừ."
Thanh âm be như thể không nghe thấy.
Tây Môn bán rất nhiêu mặt hàng.
Cùng Lục Dương đi dạo, Từ Thi coi như tăng lên được không tí kinh nghiêm, ngoài trừ cái móc khóa bên ngoài, trên tay nàng còn thêm một xiên hồ lô đường, được Lục Dương nhét vào nhân lúc nàng không để ý.
Hơn nữa.
Miếng đầu tiền còn bị Lục Dương ăn...
Từ Thi giống như một cái đuổi nhỏ đăng sau Lục Dương, nghiêm túc đi theo hắn mấy vòng, lúc sau, Lục Dương mới dẫn Từ Thi vào KTV.
KTV 'Microphone'.
Ở Tây Môn có mấy nhà mở quán karaoke, nhưng quán này là coi như là lớn nhất ở đây.
Người ở bên trong có rất nhiều, trên khu vực sảnh lớn còn có người đang hát, ở đây, Tư Thi liền lẫn nữa trở nên khẩn trương.
Nếu như không phải Lục Dương dẫn tới đây, có lẽ cả đời này của nàng cũng không bào giờ đặt chân tới.
Cảm giác được Từ Thi ngày càng khẩn trương, Lục Dương liền nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng, Từ Thi vũng vẫy hai cái, nhưng về sau liền buông tha để Lục Dương nắm tay.
"Không cần sợ, chúng ta là khách hàng, ngươi nghe câu ' khách hàng là thượng đế' chưa."
Lục Dương không tiếp tục ngây ngốc ở đại sảng, hắn liền tranh thủ thuê một căn phòng, sau đó liền dẫn Từ Thi đi vào.
Đóng cửa lại, ở nơi không có người, Từ Thi mới nhẹ nhàng thở ra, Lục Dương nhìn khuôn mặt đỏ bừng, hỏi: "Ngươi bị làm sao vậy?"
"Ngươi thả tay ta ra."
Từ Thi lộ ra bộ dạng ủy khuất, tay của nàng vẫn bị Lục Dương nắm chặt.
Lục Dương vội vàng buông tay ra, nói.
"Vừa rồi nhìn ngươi quá khẩn trương, nên ta mới ..."
Sau đó hắn đi đến nơi chọn bài hát, hỏi: "Ngươi thích bài hát nào?"
Lục Dương cũng không biết Từ Thi ưa thích bài nào.
"Sứ thanh hoa."
"Bài gì."
Lục Dương không nghe thấy, hỏi lại.
Từ Thi lấy hai tay làm thành chiếc loa, hét to :" Ta nói Sứ Thanh Hoa."
"À"
Lục Dương rất nhanh tìm được bài này, ai bảo bài này xếp thứ ba cơ chứ.
Đợi nhạc bắt đầu phát ra, Lục Dương liền đưa mic tới cho Từ Thi.
Từ Thi vội vàng cầm lấy.
"Phác họa Thanh Hoa trên phối gốm, nét bút uyển chuyển đậm nhạc.
Cánh mẫu đơn trên thân hình như nàng đang trang điểm.
Mùi đàn hương từ từ lướt qua song cửa, chợt ta đã hiểu tâm sự của nàng
Trên giấy Tuyên Thanh bút lướt nhanh đã dừng giữa đoạn.
...."
Giọng hát của Từ Thi rất hay.
Lại có một tí vẻ thiếu nữ thanh tịnh, nhịp điều vừa phải không nhanh không chậm, xem ra, nàng nói sở thích cả hát, quả thật không sai.
Từ Thi giống như một cô nương nhỏ yếu, hắn nhẫn tâm lừa gạt nàng sao?
Yên tĩnh lắng nghe Từ Thi hát, Lục Dương cảm giác mình đạt thành tựu, dù sao, toàn bộ nam sinh khoa máy tính, cũng chỉ có mình hắn là nghe được nàng hát.
Một ca khúc thật hay.
Lục Dương đưng dậy vỗ tay.
Tư Thi liền cảm thấy ngượng ngùng, tay cầm mic cũng có chút run rẩy, nhưng có thể nhìn ra, nàng có lẽ thật sự vui vẻ đấy.
"Hát tiếp đi."
Lục Dương lại chạy tới chọn bài hát cho nàng.
"Bài 'mười năm' được không?"
Từ Thi gật đầu, sau đó lại bắt đầu hát.
"....
Mười năm sau, chúng ta là bạn bè, liệu có thể còn chào hỏi.
...."
Từ Thi như biến thành công cụ hình người, hết bài này thì đến bài hát, còn Lục Dương giống như ông chủ, bắt Từ Thi ca hát để kiếm tiền cho mình.
Đây như là buổi biểu diễn dành riêng cho Từ Thi.
Lục Dương cũng chỉ ngồi nhìn Từ Thi hát, lặng lẽ vỗ tay.
Từ Thi hát xong một bài.
Lục Dương liền mở một chai nước khoáng, chạy tới đưa cho nàng.
"Tiếp đi."
" 'Chớp mắt đã ngàn năm' được không?'
Lục Dương lại chọn bài cho Từ Thi.
Đây là một ca khúc của SHE, hình như là OST của một bộ phim nào đó, bây giờ đang rất hot đây, Lục Dương chọn ca khúc đều lấy từ bảng xếp hạng cho Từ Thi quen thuộc.
Từ Thi phảng phất như công cụ hình người thu nhỏ, chỉ cần Lục Dương hỏi nàng, nàng trên cơ bản toàn bộ đều biết, chỉ có vài bài hát thuộc tiếng Quảng Đông thì nàng chỉ có thể hát một nửa.
Nghe được Từ Thi hát tiếp, Lục Dương không khỏi không cảm thán, đúng là những bài hát thời xưa vẫn dễ nghe hơn, so sánh với nhau mà nói, bài hát mười năm sau đều có chút gì này....
Bài gì mà..mình bắt chước loài mèo kêu nha, kêu cùng em meow meow meow.(Bài này chắc ai cũng biết rồi)
Còn bài gì mà : Sấm sét, trong mộng ta thấy vận mệnh luân hồi..(Kinh Lôi)
Thậm chí bài 'Bát Mỳ Lớn' thế mà cũng có thể nổi tiếng...
Lục Dương không phải không thừa nhận, bài hát sau này càng ngày càng táo bạo, kể cả biểu diễn hay lời bái hát, cũng tại ảnh hương sau này của nhà tư bản..
Top 20 bài hát trên bảng xếp hạng , Lục Dương hiểu rõ bài nào đều bảo Từ Thi hát một lần cho mình nghe, lăn xuống dưới, Lục Dương nhìn thấy một ca khúc.
Hỏi nàng.
"Bài 'Chinh Phục' được không..."
Cuối cùng Lục Dương cũng không nghe được Từ Thi hát bài 'Chinh phục'
Chủ yếu nàng không thích thể loại đấy.
Thể loại nhạc ưu thích của Từ Thi là bài hát có giai điệu nhẹ nhàng, còn bài kia âm điệu rất cao, nàng căn bẳn không thể hát được.
Một giờ sau, Lục Dương đưa Từ Thi trở lại ký túc xá.
Ngày hôm sau, hắn lái xe đến cửa hàng ở thị trấn đại học.
Hôm nay là ngày phát tiền lương rồi.
Cửa hàng sau lưng cao đặng kỹ thuật buôn bán vô cùng ổn định, mỗi ngày đều có thu nhập hơn ba nghìn, thu nhập hàng tuần đều nhờ Ngô Bá đi tới ngân hàng chuyển cho hắn.
Tấm thẻ này, đã có bảy tám vạn rồi.
Lục Dương tính đại khái, từ ngày khai trương trở đi đến bây giờ, thu nhập được khoản mười hai vạn, khấu trừ tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước, tiền nhập hàng, tiền lương của nhân viên, đại khái lợi nhuận được một nửa.
Khoản thu nhập này cũng rất tốt.
"Lục ca, ngươi mua xe rồi à."
Ngô Bá nhìn chiếc Audi ven đường, hâm mộ nói ra.
"Xe không đắt lắm đâu, ngươi nỗ lực làm một hai năm, có thể mua được một chiếc." Lục Dương cười cười, về sau việc mua xe trở nên đơn giản hơn rất nhiều, giá lại rẻ, chỉ có giá nhà là tăng lên.
Ngô Bá làm ở cửa hàng Lục Dương, một tháng có thể kiếm được sau bảy nghìn, tiền sinh hoạt ở trường học cũng không cao, tích góp một năm là có thể mua được một chiếc bình thường.
Ngô Bà nghe Lục Dương nói vậy, hưng phấn hẳn lên, nói : "Cha mẹ ta làm mệt mỏi cả đời cũng không mua được một chiếc xe, nếu ta lái xe trở về, họ còn nói ta không có tiền đồ nữa không."
Ở trong đầu YY một lúc, Ngô Bá mới tỉnh lại, hỏi: "Lục ca, hôm nay ngươi tới cửa hàng có việc gì sao?"
Lục Dương tới đây không phải khoe khoang việc mình mới mua xe cho hắn rồi, hắn có cảm giác mình bây giờ không còn hiểu Lục Dương nghĩ gì nữa.
Lục Dương vỗ vỗ bao da trên tay, nói ra: "Hôm nay tới phát tiền lương."
"Hôm nay mới mùng 1, có phải hơi sớm hay không?"
Ngô Bá hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, hôm nay mới mùng 1 tháng 12, ở chỗ khác thường ngày 15 mới phát lương.
Lục Dương lắc đầu: "Cửa hàng chúng ta về sau sẽ phát lương vào mùng 1."
Đi vào cửa hàng.
Diệu Hồng đang tư vấn quần áo cho khách hàng, nhìn thấy Lục Dương đi vào, nàng khẽ cười một tiếng, coi như chào hỏi.
Lục Dương cũng gật đầu đáp lại.
Đợi đến lúc khách hàng rời đi, Lục Dương mới kêu nàng đến đây: "Diệu Hồng, lại đây."
"Có chuyện gì vậy ông chủ"
Diệu Hồng đi tới, nàng có chút khẩn trương, không biết mình phạm phải lỗi lầm gì.
"Đến lãnh lương."
Lục Dương từ trong bóp da lấy một xấp tiền, nói ra: "3500 tệ, ngươi đếm lại đi."
Diệu Hồng tiền lương chỉ có ba nghìn, bất quá thời điểm khai trương cửa hàng là cuối tháng mười, nên Lục Dương đều tính tiền lương tháng 10 tháng 11 vào đây.
"Cảm ơn ông chủ."
Diệu Hồng cao hứng nhận tiền.
Suy nghĩ của nàng cùng Ngô Bá đều giống nhau, đều cho rằng đến ngày 15 mới có thể lãnh lương.
Ý tưởng của Lục Dương lại không giống bọn họ.
Đây cũng không phải công ty lớn, chỉ là một cửa hàng nhỏ thôi, cũng không phải giữ tiền lương của họ làm gì, dù sao cũng đều phải trả lương, đưa sớm mấy ngày có thể giúp nhân viên càng thêm trung thành, tại sao mà không làm?
Diệu Hông nhận được tiền, đi qua một đếm lại.
Lục Dương sớm đếm qua mấy lần, nên không sợ nhầm lẫn.
"Ông chủ yên tâm, tháng này ta nhất định nỗ lực hơn nữa."
Đem tiền cất vào túi, Diệu Hồng khó giấu nổi nụ cười, đối với nàng mà nói, sinh viên năm hai mà thu nhập như vậy cũng không có nhiều đâu.
"Ừ, ngươi tiếp tục làm đi."
Lục Dương gật đầu, sau đó lại tiếp tục tính tiền lương cho Ngô Bá. Hắn bật máy tính lên, thông kê thu nhập cửa hàng, lại trừ đi các loại tiền khác như nhập hàng, điện, nước,.... sau đó mới ra lợi nhuận.
Lục Dương chiếu cố Ngô Bá là bạn chơi từ nhỏ, cho hắn 5% lợi nhuận cửa hàng, lại tính thêm tiền lương của Ngô Bá thì hắn được hơn sau nghìn ba trăm tệ.
Lục Dương trực tiếp làm tròn thành sáu nghìn tư.
Đưa sáu mươi bốn tờ 100 tệ, Ngô Bá nhận lấy, không biết nói gì cho phải.
"Lục Dương, cảm ơn ngươi."
"Sao lại khách khí như vậy, nếu không phải dựa vào ngươi quản lý, cái tiệm này đã sớm đóng cửa rồi." Lục Dương cho hắn một quyền.
Giữa trưa, Lục Dương mua mấy phần cơm, cùng mọi người ăn trưa trong cửa hàng.
Sau khi ăn xong, Lục Dương liền lái xe rời khỏi.
Ngô Bá cũng đến ngân hàng phụ cận.
Trước kiểm tra số dư xong tài khoản, sau đó lại nhờ nhân viên gửi vao tài khoản cha mẹ mình năm nghìn tệ, còn bản thân chỉ giữ lại một nghìn tệ sinh hoạt.
Hắn lại gửi cho mẹ mình một tin nhắn, nói là mình vừa mới chuyển tiền.
Không bao lâu.
Điện thoại vang lên.
Ngô Bá lấy chiếc điện thoại ra, trong mắt mang theo nét vui vẻ: "Mẹ."
"Bá tử, con từ đâu lấy được nhiều tiền như vậy."
Thành âm từ trong điện thoại truyền ra có chút lo lắng.
Ngô Ba xoa xoa mũi, cố kìm cảm giác xúc động, nói ra: "Mẹ, mẹ không cần phải lo, từ nay có đã kiếm được tiền rồi..."
"Con không phải ở trên đi học à? Sao lại kiếm được nhiều tiền như vậy, Bá tử, đừng có làm chuyện gì xấu ."Mẹ Ngô Bá nghi ngờ, lo lắng hỏi con mình.
Ngô Bá đành phải kể lại sự tình Lục Dương tìm mình mở cửa hàng cho mẹ.
Nghe xong những thứ này, Vương Á mới yên lòng, có chút kinh ngạc nói: "Mẹ đã sớm đoán tiểu tử Lục Dương không phải người bình thường, không nghĩ tới mới lên đại học hắn đã trưởng thành như vậy."
"Đúng vậy, may mắn có Lục Dương, nên con không cần phải xin tiền cha mẹ nữa rồi, về sau cha mẹ không cần gửi tiền cho con, cuối tháng con sẽ gửi về cho gia đình, cha mẹ mua ít thịt, ăn tẩm bổ."
Ngô Bá đã hiểu vì sao, Lục Dương lần trước về nhà lại mua dây chuyền tặng mẹ rồi.
"Không cần đâu, tiền đó cha mẹ sẽ tiếp kiệm cho con lấy vợ." Vượng Á cười nói, biến hóa của nhi tử nhà mình, làm nàng vui vẻ không thôi, đúng là quyết định khi xưa cho hắn chơi cùng Lục Dương quả nhiên không sai.
Ngô Bá đi theo Lục Dương đã trưởng thành lên không ít rồi.
"Nhưng mà nếu con không có thời gian học tập, mẹ có thể lên thay con quản lý..." Vương Á có chút lo lắng nói.
Ngô Bá cười khổ một tiếng: "Mẹ, con học cao đẳng không phải đại học, chỉ cần đi thi là cũng được nhận bằng rồi, với lại, quản lý ở cửa hàng, sẽ giúp con có nhiều kinh nghiệm hơn là đi học."
"Với lại con cũng nói với thầy hướng dẫn rồi, trường học cũng sẽ không quản mấy thứ này, chỉ cần có thể đi thi, là có thể đúng hạn tốt nghiệp."
"Vậy là tốt rồi..."
Nghe được con mình giải thích, Vương Á mới yên lòng.
Lại dặn dò vài câu, chăm chỉ làm việc, không được lười biếng, Vương Á mới cúp điện thoại.
---
Huyện Thanh Sơn.
Cúp điện thoại xong, Vương Á lại gọi cho phụ thân Ngô Bá một cuộc điện thoại, nói cho hắn biết chuyện này, thuận tiền còn chê trách chồng mình làm bao năm còn không bằng nhi tử.
Chạng vạng.
Vương Á từ trong tủ lạnh lấy ra hai hộp trà, đi ra khỏi nhà, tới nhà Lục Dương.
"Mẹ, đã muộn như vậy rồi, mẹ còn chưa đi ngủ sao?"
Lục Dương đang gõ chữ, hắn lại nhận được cuộc điện thoại từ Tiền Vân gọi tới.
"Hôm này dì Vương có đến nhà chúng ta, tặng hai hộp trà, còn nói con mở cửa hàng ở gần trường học Ngô Bá, việc này có phải thật không?"
Thì ra là như vậy, còn tưởng mẹ mình tự dưng thấy nhớ hắn, hóa ra là mẹ hắn đã gặp dì Vương nên bây giờ gọi lên hỏi thăm tình hình.
Lục Dương liền giải thích, nói ra :"Con còn tưởng có chuyện gì chứ? Con viết tiểu thuyết được không ít tiền, với lại còn có một người bạn gia đình mở cửa hàng bán quần áo, sinh ý không tệ, nên con học hỏi mở cửa hàng theo."
"Con có biết kinh doanh đâu, sao lại mở cửa hàng làm gì."
Tiền Vân trong lòng có chút bận tâm.
Lục Dương bất đắc dĩ.
"Mẹ, mẹ biết tháng trước con kiếm được bao nhiều tiền không?"
"Bao nhiêu."
"Trừ đi chi phí của cửa hàng, lợi nhuận của tháng vừa rồi đã được hơn năm vạn rồi, đợi lát nữa con lên ngân hàng chuyển tiền qua cho mẹ, coi như mẹ giữ giùm giúp con."
"Nhiều như vậy sao?"
Tiền Vân chấn kính rồi, nàng công tác tại căn tin trường học, tiền lương một tháng cũng chỉ được hai nghìn, còn Lục Vĩ trước kia đi làm ở nhà xưởng, làm từ tờ mờ sáng đến tối thui mới được hơn ba nghìn.
Hiện tại được Lục Dương mới nói cho nàng biết, một tháng cửa hàng lợi nhuận được năm vạn, bằng cả mười tháng của hai vợ chồng đi làm.
"Mẹ, không cần phải lo lắng cho con, nếu mở cửa hàng không kiếm được tiền, con đã không làm rồi, lần sau về nhà con sẽ nói rõ hơn, bây giờ con phải làm việc tiếp rồi."
Lục Dương không muốn giải thích trên điện thoại, đợi lần sau về nhà giải thích một lần luôn.
"Được được được, con nhớ nghỉ ngơi cho tốt."
Tiền Vân gật đầu, bây giờ trong đầu nàng vẫn suy nghĩ về con số năm vạn.
Ting.
Sau một lát, tin nhắn điện thoại vang lên.
Tiền Vân nhín điện thoại, quả nhiên tài khoản của mình đã được cộng thêm năm vạn, khiến số dư trong thẻ lên sáu vạn, một vạn còn lại tiền chi tiêu trong nhà, trong nhà cũng còn một cuốn sổ tiết kiệm, trong đó có mười vạn, số tiền kia dùng để Lục Dương lấy vợ sau này.
"Cha nó!"
Tiền Vân kêu lên một tiếng thật to.
Lục Vĩ mới tắm rửa đi ra, nghe vợ mình la to, liền chạy tới.
"Xảy ra chuyện gì rồi hả?"
"Anh xem, Lục Dương mới gửi cho em năm vạn."
Tiền Vân đưa tin nhắn điện thoại cho Lục Vĩ xem.
Lục Vĩ cầm điện thoại, đếm, xác định đủ năm con số, hắn mới kinh ngạc nói: "Tiểu Dương sạo lại gửi tiền về làm gì, khoan đã, hắn lấy số tiền này từ đâu ra?"
Tiền Vân liền nói: "Chiều hôm nay Vương Á có tới nhà chúng ta, kể về việc Lục Dương mở cửa hàng, còn mời Ngô Bá làm quản lý, còn số tiền là lợi nhuận tháng trước của cửa hàng, tiểu Dương gửi về nhờ ta bảo quan giùm."
"Lợi nhuận một tháng mà nhiều như vậy sao."
Lục Vĩ mở to hai mắt mà nhìn, hắn không thể tưởng tượng nổi.
Lục Vĩ đã đổi chỗ làm, buổi chiều cũng được tan làm về sớm, lúc về nhìn thấy Vương Á ở đây trò chuyện với Tiền Vẫn, nghe nói hai đưa nhóc mở cửa hàng, hắn cũng không để ý đến, vốn nghĩ Lục Dương cùng Ngô Bá chỉ nghịch một tí cho vui, không ngờ tới cửa hàng lại buôn bán đắt như vậy.
"Ông xã, về sau gia đình chúng ta còn cần chi tiêu tiết kiệm nữa sao?" Tiền Vân nhỏ giọng hỏi.
Lục Vĩ ánh mắt phức tạp nhìn vào điện thôi, nói ra: "Còn cần tiết kiệm làm gì nữa, chúng ta làm một năm, còn không bằng một tháng của con mình làm, còn chửa đủ mất mặt sao, ngày mai bắt đầu mua mấy món ngon về bồi bổ, em không phải thích nếm thử của Cà ra sao? Ngày mai chúng ta đi mua, tới cửa hàng Dương Trừng để mua....."
"Thái Hồ cũng được mà."
Tiền Vân lẩm bẩm.
Lục Vĩ bộ dạng rất hào phóng nói: "Ăn thì phải ăn chỗ ngon nhất..."
Tiền Vân có chút do dự nói: "Ta nghe tiểu Dương nói, cua ở Dương Trừng đều là cua giả."
Lục Vĩ suy nghĩ một chút.
"Vậy Thái Hồ cũng được, tiết kiệm một chút."
Mãi cho đến nửa đêm, hai vợ chồng vẫn còn chưa ngủ được.
Lục Dương cũng không biết cha mẹ mình đang nghĩ gì.
Hắn vẫn còn tập chung để viết tiểu thuyết đây này.
Gõ xong một vạn chữ, Lục Dương ngừng lại, mở ra phần thông tin tác phẩm nhìn, tiểu thuyết của mình đã đột phá một triệu chữ rồi.
Một triệu chữ là một cánh cửa, rất nhiều độc giả, đều chọn những quyển tiểu thuyết từ một triệu chữ trở lên để xem.
Lại mở một file khác ra.
Đây là một bản thảo tiểu thuyết mà Lục Dương đã sáng tác từ lâu.
《
Ma Vương đa nghi nhất vũ trụ
》
Đây là một bộ tiểu thuyết Lục Dương nghĩ ra, thể loại cũng rất mới mẻ, nếu như có thể biến thể thành manga, khẳng định sẽ là một siêu phẩm trong giới truyện tranh.
Bây giờ Lục Dương vẫn chưa có tiền để mua bản quyền các bộ tiểu thuyết khác để chuyển thể thành manga, công ty cũng không thể dựa vào một mình
Lục Dương trước đây cũng từng viết kịch bản manga thành tiểu thuyết, tiểu thuyết thành manga, thậm chí hắn còn có thể chuyển thể manga hay tiểu thuyết thành phim hoạt hình hay điện ảnh luôn cũng được.
----
Viết xong dàn ý manga, Lục Dương xoa cổ tay, có chút mệt nhọc.
Nhìn trong phòng, chỉ còn Đinh Siêu vẫn còn thức cày game.
Lưu Lỗi thì đã ngủ từ sớm, Lý Minh Bác thì không ở trong phòng ngủ, chắc hắn lại ngủ ở nhà kho trong Tây Môn rồi.
"Đinh Siêu, nên đi ngủ thôi."
Lục Dương nhắc nhở Đinh Siêu một tiếng.
"Ừ, lát nữa ta mới đi ngủ."
Đinh Siêu cũng không quay đầu lại.
Lục Dương biết rõ, lát nữa của hắn, khả năng là đến buổi sáng ngày mai, Lục Dương cũng không tiện nói nhiều, dùng chăn trùm đâu, rất nhanh chìm vào giấc mộng.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lục Dương theo thường lệ thức dậy chạy bộ.
Trên đường trở về, nghe thấy người hình như gọi mình, hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy một lão bản kích động đi tới.
"Bạn học, rốt cuộc cũng gặp lại ngươi rồi."
Hóa ra là lão bản ở trong tạp hóa khi bữa Lục Dương ghé vào, Lục Dương rất lâu rồi chưa ghé vào tạp hóa đấy, hắn sợ lão bản lại quá nhiệt tình, không thu tiền của hắn.
Lục Dương lau mồ hôi, cười nói: "Sớm như vậy mà đã mở cửa rồi à."
"Ha ha, mỗi ngày ta đều mở cửa giờ này, hiện tại sinh ý không tốt lắm, phải dậy sớm thì mới có khách hàng." Lão bản cười nói.
Lục Dương cũng không tin lời nói của lão bản cho lắm, mở cửa hàng ở trường đại học mà không kiếm được tiền, lão bản này cũng quá dối lòng rồi.
"Lão bản, nhìn sắc mặt ông dạo này hồng hào đấy, dạo này tâm tình không tệ hã?" Lục Dương cười ha hả nói.
"Hắc hắc, lần trước nghe lời của cậu, mua một ít vàng, về sau bán lại, lời được không ít tiền, vẫn luôn tìm cách cảm ơn cậu một lần? Cậu có số điện thoại không, đọc cho ta."
Lục Dương đọc số điện thoại của mình.
Lục Dương trò chuyện với lão bản thêm một lát, rồi tìm cớ rời đi, hắn vẫn còn việc, còn cần hắn đi xử lý…
Thời điểm vừa rồi chạy bộ, Tống Giai có gọi điện tới, nói nàng bị Lý Triết Viễn làm phiền đến sắp điên rồi, hai ngày gần đây toàn tới trước cửa ký túc xá của nàng để đưa bữa sáng.
Tuy rằng nàng đã nói hắn đừng tới nữa.
Nhưng không biết Lý Triết Viễn ăn nhầm cái gì, da mặt đột nhiên dày lên rất nhiều, so với vẻ huênh hoang khoác lác như trước thì đã thay đổi rất nhiều, đuổi cũng không thèm đi.
Điều này làm cho ký túc xá khu 3 tưởng Tống Giai đã phát sinh quan hệ gì đó với Lý Triết Viễn.
Tiễn phật thì tiễn tới Tây Thiên, Lục Dương liền đồng ý hộ trỡ.
Đi vào ký túc xá nữ sinh khu 3.
Quả nhiên.
Lục Dương liền nhìn thấy tên 'liếm chó' Lý Triết Viễn, trên tay mang một túi bánh bao cùng một ly sữa đầu nành.
Trời rất lạnh, vậy mà hắn vẫn mặc một chiếc áo khoác trắng bình thường, lâu lâu còn run vài cái.
Lục Dương có chút không hiểu.
Sao gia hỏa này lại có nghị lực đến vậy?
Rõ ràng Tống Giai đã thể hiện bộ dạng không thích hắn mà.
"Là ngươi, Lục Dương."
Nhìn thấy dáng đi cà lơ phất phơ của Lục Dương, Lý Triết Viễn lập tức cảnh giác hẳn lên.
Lần thứ nhất gặp tên này, hắn không thèm để Lục Dương ở trong lòng, nên đã ăn thiệt thòi rất lớn, còn bị bạn cùng phòng tới đưa về, lần tiếp theo thì ở sân trường, hắn tận mắt nhìn thấy Tống Giai quan hệ thân mật với tên này, cùng một chỗ dựa vào nhau, làm tim hắn có cảm giác như tan vỡ.
Bất quá, gần đây hắn nghe được một tin tức bí mật, làm cho hắn lẫn nữa dấy lên cơ hội theo đuổi Tống Giai.
"Học trưởng, anh làm gì ở đây?"
Lục Dương ôm hai tay trước ngực, bộ dạng nhìn giống như tới đây để xem trò vui.
Lý Triết Viên không muốn nhiều lời với Lục Dương, khó chịu trả lời: "Không phải chuyện của ngươi."
"Không thể nói như vậy được học trưởng, trước kia chúng ta còn nâng chén với nhau, cũng coi như là huynh đệ thân thiết, chuyện của huynh là chuyện của đệ, không phải huynh đang đợi nữ sinh ở dưới này sao? Nếu cần thì để đệ kêu bạn gái Tống Giai đến thúc giục giùm cho."
Giọng nói Lục Dương rất to.
Nhiều nữ sinh ở trong phòng ngủ nghe hắn nói vậy liền chạy ra xem, trên mặt đều thể hiện nét mặt cổ quái, còn có người dừng lại, câm theo ấm nước trên tay ở lại hóng chuyện.
Sinh viên ở đây không ai không biết Lý Triết Viễn đang theo đuổi Tống Giai, nhưng bây giờ lại xuất hiện một 'bạn trai' Tống Giai, cái này không phải drama thường xuyên xảy ra ở trên phim sao.
Sắp đánh nhau rồi phải không?
Ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc tình này?
Mời các bạn đón xem tập sau...
---
"Lục Dương, ngươi chớ nói hươu nói vượn."
Càng ngay càng nhiều sinh viên chạy tới đây để xem trò vui, sắc mặt Lý Triết Viễn đã có chút không tốt, hắn là hội trưởng hội sinh viên y học, cũng có uy tín và danh dự, không giống như Lục Dương, chỉ là một tên sinh viên năm nhất vô danh, nếu hắn ở đây gây gổ với Lục Dương, thì người chịu thiệt chỉ có mình hắn mà thôi.
Cũng may, nghĩ đến đòn sát thủ bản thân còn ẩn giấu, Lý Triết Viễn liền tự tin lên lại.
Ánh mắt hắn vẫn nhìn vào cửa sổ căn phòng Tống Giai, không thèm để ý tới Lục Dương ở bên cạnh.
Tầng ba.
Lâm Viện Viện đang vụng trộm nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nói: "Giai Giai tỷ, tên căn bã nam đến rồi."
Người mà Lâm Viện Viên kêu cặn bã chỉ có một mình Lục Dương mà thôi.
Lục Dương tới rồi sao?
Tống Giai hướng phía dưới lầu nhìn thoáng qua, nói ra: "Đi, chúng ta đi xuống dưới."
"Giai Giai tỷ, hôm nay không phải đi học, tỷ cứ để bọn họ ở dưới, cho bọn hắn chịu rét luôn đi, hai người bọn hắn cũng không phải loại gì tốt."
Lâm Viện Viện khẩn cầu.
Tống Giai quyết đoán cự tuyêt.
"Không được, Lục Dương là do ta gọi tới giúp, sao có thể để hắn chịu lạnh phía dưới, đợi lát nữa xuống lầu, ngươi không cần mở miệng."
"Được rồi." Lâm Viện Viện tuy không tình nguyện, nhưng vẫn cùng Tống Giai xuống dưới.
Vừa tới cửa.
Lý Triết Viễn liền phát hiện hai người, ánh mắt của hắn sáng lên, vội vàng đi tới: "Học muội Tống Giai, anh mang bữa sáng cho em nè."
"Học trưởng, ta không phải nói không cần ngươi đưa đồ ăn tới rồi hay sao? Với lại ta có bạn trai rồi."
Tống Giai nhìn Lục Dương, khuôn mặt hơi hơi đỏ lên, nàng còn chưa từng kêu ai khác là bạn trai, cho dù chỉ là đùa giỡn.
Trong lòng Lý Triết Viễn thầm kêu không ổn, hắn nói ra: "Tống Giai học muội, ngươi không nên bị Lục Dương lừa, hắn đã có bạn gái rồi, hắn là một tên cặn bã chính hiệu, với lại ta cũng chia tay bản gái kia lâu rồi.."
Lục Dương mí mắt hơi hơi nhảy dựng
Hắn làm sao biết được.
Hắn nhìn thấy Quan Nguyệt rồi sao.
Không phải Quan Nguyệt, nàng ở tận bên Đại Học Hà Đông cơ mà.
Là ai?
Không đợi Lục Dương đoán được kết quả, Lý Triết Viễn liền chỉ vào hắn nói ra: "Bạn gái của hắn tên là Trần Thu Nguyệt, thuộc khoa máy tính, lớp ba, ngươi chỉ cần nhờ người nghe ngóng một chút sẽ biết, Lục Dương rõ ràng đã có bạn gái, vậy mà hắn còn lừa gạt ngươi ! Hắn chính là một tên cặn bã.
Tống Giai hồ nghi nhìn qua Lục Dương.
Nàng quả thật không biết chuyện này.
Lục Dương đã có bạn gái rồi, mình nhờ hắn việc này có phải không tốt lắm không? Cũng không biết tại sao, trong lòng Tống Giai lại có một chút cảm giác mất mác.
Giả hỏa này có bạn gái rồi? Hắn không phải một mực chỉ viết tiểu thuyết sao? Viết tiểu thuyết cũng tìm được bạn gái hã?
Lâm Viện Viện mở to hai mắt mà nhìn, hung dữ lườm qua Lục Dương.
Bốn phía cũng truyền đến thanh âm nghị luận.
Từng tia ánh mắt đảo qua Lục Dương để đánh giá.
May mắn thay thời đại này vẫn chưa của smart phone, nếu không ngày mai, Lục Dương đã nổi tiếng trên trang web của trường rồi.
Khá lắm!
Rút củi dưới đáy nồi.
Truyện của Lục Dương và Trần Thu Nguyệt đã đồn toàn bộ khoa máy tính rồi, nếu Lý Triệt Viễn tùy tiện nghe ngóng một chút sẽ biết.
"Ta thừa nhận."
Lục Dương khẳng khái thừa nhận.
Bày ra bộ dạng ngươi biết cũng chả sao, dù sao hắn cũng không phải bạn trai thật sự của Tống Giai, đây chỉ là diễn thôi, hắn cũng không hề lo lắng chút nào.
Đáng thương thay cho Lý Triết Viễn, mặc kế hắn có thủ đoạn gì, cũng định trước sẽ phải thất bại, dù sao tuyển thủ cùng trọng tài đều là một phe, hắn chiến thắng được mới là lạ.
Tống Giai hướng Lục Dương đi tới.
Lý Triết Viễn không biết sự tình ẩn giấu nên tỏ ra hưng phấn.
Hôm nay hắn đã giúp Tống Giai biết rõ bộ mặt thật của Lục Dương, bây giờ nàng có vẻ rất thất vọng, đi tới gần Lục Dương để cho tên gia hỏa này mấy cái tát,... tát đi....a
Trong lòng Lý Triết Viễn mừng thầm, cầu mong Tống Giai nhanh tát chết Lục Dương.
Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, bị người ta nói liền thừa nhận, nếu đổi bản thân hắn thành là Lục Dương, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, đánh chết cũng sẽ nói mình bị oan.
"Tống tỷ tỷ, đánh hắn."
Lâm Viện Viện chỉ sợ không thể xem rõ kịch hay, liền chạy theo Tống Giai, nàng muốn coi cận cảnh gia hỏa này bị đánh sẽ như thế nào.
Những người khác cũng hồi hộp, chuẩn bị xem tiết mục Tống Giai xé nát cặn bã nam.
Nhưng mà.
Tống giai đi tới bên cạnh Lục Dượng, sau đó đột nhiên lại cầm tay hắn, nói ra: "Đi thôi, chúng ta ra bên ngoài ăn sáng."
"Tốt."
Lục Dương hít một hơi.
Có chút lạnh rồi.
"Tại sao lại như vậy???"
Lỹ Triết Viễn trừng to đôi mắt, không thể tin nổi.
Hắn điên rồi.
Mình đã vạch trần bộ mặt thật của Lục Dương, hắn còn thừa nhận chuyện này, nhưng tại sao Tống Giai lại thể hiện bộ dạng không quan tâm chút nào.
Đây không phải sự thật.
Hắn đuổi theo Lục Dương, liền chạy tới cản trở: " Tống Giai, có phải ngươi không nghe thấy, hắn đã thừa nhận hắn có bạn gái hay không? Hay ngươi muốn làm tiểu tam."
Khả năng không giữ nổi sự bình tĩnh, lời nói của Lý Triết Viễn có phần cay nghiệt.
Tống Giai bình tĩnh nói: "Không thể nói như vậy được, ngày đầu tiên khai giảng, ta đã quen Lục Dương rồi, người nào trước người nào sau người còn không biết?"
Nani...
"Hắn là căn bã nam a !!!!" Lý Triết Viễn sắp điên rồi.
Tống Giai cười nói: "Nam nhân, nên cặn bã một chút mới tốt."
Hai người rất nhanh rời khỏi, lưu lại một đám người đang thẫn thờ, hoài nghi nhân sinh.
Lý Triệt Viễn triệt để bối rối.
Tống Giai ưu thích nam nhân cặn bã? Như thế nào không nói sớm một chút, sớm biết như vậy, hắn đã không chia tay người yêu của mình, còn đến trước mặt Tống Giải, thể hiện nét cuốn hút cặn bã.
Hội hận a!
Lý Triết Viễn tức giận đấm ngực, giậm chân, chảy xuống nước mắt hối hận.
Lâm Viện Viện bây giờ mới phục hồi tinh thần, nhìn thấy Tống Giai và Lục Dương đã biến mất, nàng lại bị bỏ rơi rồi.
"Học trưởng, ngươi còn cần bữa sáng này không?"
Lâm Viện Viện nhìn thấy túi bánh bao với ly sữa đậu nành đặt trên ghế, hỏi.
"Không cần."
Lý Triết Viễn như người mất hồn, còn quan đâu bánh bao với không bánh bao nữa đâu, hắn lủi thủi rời đi, sự tình hôm nãy sẽ rất nhanh truyền đi, hắn sắp bị cả khoa y học chê cười rồi.
"Cảm ơn."
Lâm Viện Viện cầm lấy túi giấy, lấy ra một cái bánh bao, một hơi cắn hết nửa cái, lại nhai nhai, lại lo lắng cho Tống Giai, nàng đi cùng Lục Dương sẽ không bị khi dễ chứ.
Từ ký túc xá đi ra con đường nhỏ.
Trầm mặc một lúc thật lâu, Tống Giai mới mở lời :"Có muốn ta giải thích với bạn gái ngươi không, nếu như truyền đến tai bạn gái ngươi thì không tốt lắm."
Lục Dương lắc đầu :"Không cần, nàng cùng ngươi giống nhau, đều phi thường độ lượng."
Tống Giai trừng mắt liếc hắn một cái: "Mới vừa rồi ta nói giỡn đấy, ta không có một chút độ lượng nào đâu, nếu bạn trai ta dám một chân đứng hai thuyên, ta sẽ xé xác hắn !"
Tống Giai làm một động tác cắt cổ.
Lục Dương cảm thấy cổ mình cùng thân dưới có chút lạnh lạnh, không biết Tống Giai rốt cuộc muốn cắt cổ nào, suy nghĩ về bản thân của mình, còn có Quan Nguyệt, Từ Thi, Trần Thu Nguyệt,...Lục Dương thở dài một hơi, bản thân mình không hề đứng hai thuyền.
"Ta nói cho ngươi biết, không người phụ nữ nào lại muốn chia sẻ người mình yêu với người khác, nếu như có thì cũng là do quá yêu mà thôi." Tống Giai đa sầu đa cảm nói.
"Vì sao lại nói như vậy?"
Lục Dương nhìn nàng.
Tống Giai hừ một tiếng: "Ta chỉ muốn làm người nào đó bớt cặn bã đi thôi."
Lục Dương suy nghĩ một chút, bản thân mình là người tốt, chắc nàng nói người khác rồi.
Hắn vừa cười vừa nói: "Chắc là Lý Triết Viễn đã triệt để từ bỏ rồi, về sau sẽ không làm phiền ngươi nữa đâu."
Lục Dương nghĩ đến biểu lộ lúc rời đi của đối phương, bản thân thiếu chút nữa bật cười.
"Ừ." Tống Giai gật đầu: "Vì cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi, bữa sáng hôm nay ta mời."
"Tốt."
Tầng hai nhà hàng.
Tống Giai gọi mười cái bánh bao, Lục Dương ăn ba cái đã bắt đầu không chịu, sau đó chỉ có thể ngồi nhìn Tống Giai đem bảy cái còn lại nhét vào bụng, thuận tiện còn uống thêm một chén nước gạo.
Bánh bao cũng không phải loại bánh bao chay, nhỏ xíu, mà là bánh bao nhân thập cẩm, cái nào cái nấy to như nắm đấm.
Ngẫu nhiên có ánh mắt nam sinh lặng lẽ nhìn tới, lại bị sức ảnh của Tống Giai hù cho một trận.
Còn có một nam sinh ăn mặc mộc mạc, nhìn thấy cảnh này liền đứng dậy rời đi, có thể hắn cảm thấy nếu mình còn ở đây mà được học tỷ này coi trọng, cho dù có đến được với nhau nhưng về sau hắn nuôi cũng không nổi.
"Hiện tại ta rất hoài nghi, ngươi không nhận bữa sáng của Lý Triết Viễn có phải do nó quá ít hay không?" Lục Dương nhìn thẳng mặt Tống Giai, nghiêm túc hỏi.
Hắn quen biết nhiều người như vậy, nhưng sức ăn của Tống Giai cũng thuộc loại khó tìm, thật sự khó có thể tưởng tượng nổi, nàng ăn nhiều như vậy mà vẫn bảo trì được dáng người hoàn mỹ này sao.
Cái này rất phản khoa học!
"Nói linh tinh gi đấy."
Nhìn thầy Lục Dương nhìn nàng, Tống Giai cũng mặc kệ, tiếp tục uống thêm một bát cháo, xoa xoa cặp môi đỏ mọng, nói tiếp: "Ta muốn đi phòng thì nghiệm, buổi sáng còn thí nghiệm chưa làm."
"Ừ, đi đi."
Lục Dương cũng đứng dậy.
Một lát sau, Tống Giai lại nhìn thấy Lục Dương đi theo mình, vừa rồi ngươi không hiểu lời ta nói hay sao?
"Ngươi đi theo ta làm gì?"
"Yên tâm, ta không phải đi theo ngươi đến phòng thì nghiệp, ta đi tới vườn khởi nghiệp, vừa vặn tiện đường mà thôi."
"Đi vườn khởi nghiệp làm gì?"
"Ngươi cũng không phải bạn gái ta, hỏi nhiều như vậy để làm gì?"
Lục Dương không muốn chuyện gì cũng kể cho Tống Giai, nam nhân vẫn phải giữ lại một tí cảm giác thần bí.
"Thích thì hỏi đấy."
Nhìn thấy Lục Dương đi tới tòa nhà cao ốc khu A, Tống Giai mới xác đinh Lục Dương không nói đùa, trong miệng lẩm bẩm nói một câu.
Thời gian còn sớm, công ty vẫn chưa có một ai, Lục Dương nhập mật khẩu, đi vào phòng làm việc của mình.
Mở ra file ngày hôm qua viết dở, hắn tiếp tục hoàn thiện kịch bản manga.
Trạng thái tập trung tuyệt đối, giúp Lục Dương có hiệu suất làm việc vô cùng cao.
Bất tri bất giác, đã qua hai giờ.
Xoa xoa cổ tay có chút đau nhức.
Lục Dương nhìn đồng hồ, đã chín giờ hơn rồi.
Thời gian đi làm của công ty là từ thứ hai đến thứ 7, chủ nhật được nghỉ, Lục Dương cũng không muốn ở phương diện này bóc lột sức lao động, nhưng nếu như nhân viên mối kiêm được nhiều tiền, vẫn cần phải tăng ca.
Đi ra văn phòng.
Nhân viên đã đến đầy đủ.
Trần Dư đang gõ bàn phím, mấy người còn lại thì vẽ tranh.
"Chủ tịch."
Hà Nghề tập trung một hồi, mới phát hiện ông chủ đã đến bên cạnh mình, nàng cầm ra bản vẽ vừa hoàn thiện, yếu ớt hỏi: "Chủ tịch, ngài xem.. như vậy được không?"
Hà Nghệ vẽ một nhân vật rất tuấn tú, trẻ tuổi, máy kiếm mắt sáng, hai tay thì để trong bọc quần jean, thể hiện bộ dạng vô cùng bướng bỉnh.
"Đây là nhân vật chính à."
Lục Dương hỏi.
Trong tiểu thuyết
"Đúng vậy." Hà Nghệ nhẹ gật đầu.
Lục Dương lúc này mới bình phẩm, nói ra: "Ngươi vẽ không sai, phù hợp với gu của con gái, nhưng ta phải nhắc nhở một điều, đây là manga, đối tượng độc giả chúng ta nhắm tới là nam sinh, dù sao, nhân vật chính trong tiểu thuyết của ta, kỳ thuật không đẹp trai mà rất bình thường, nhưng anh mắt đặc biệt có thần, như đã hiểu rõ hồng trần, hiểu rõ cảm giác tam thương..."
Hà Nghệ cũng không chút thật lạc, vừa cười vừa nói: "Được, chủ tịch, tôi sẽ hướng phương diện này để sửa chữa, vừa rồi Trần Dư cũng nhắc nhở không sai lắm."
Nghe nói như vậy, Trần Dư ngẩng đầu lên nhìn nhìn, Lục Dương hướng về phía hắn nhẹ gật đầu.
Xem ra.
Quyển tiếu thuyết này, chỉ có mỗi mình Trần Dư nghiêm túc xem qua.
Cũng không kỳ quái.
Dù sao
Lục Dương cũng không cố chấp chuyện này, nhưng về mặt tạo hình nhân vật, hắn muốn nhân vật được hoàn thiện nhất, đó là điều cơ bản.
"Trần Dư, tôi đã gửi cho cậu một file, cậu vào hòm thư check đi."
Rời khỏi Hàn Nghệ, Lục Dương đi tới bên cạnh Lục Dương.
Nhìn Trần Dữ đang viết kịch bản, xem ra số lượng đã không ít rồi.
Hắn mở hòm thư ra, bên trong có một file, hắn ấn mở ra, sau đo kinh ngạc nói: "Chủ tịch, đây là nhiệm vụ mới sao?"
"Ừ, đây là một kích bản gốc, trước chúng ta sẽ làm thử, nếu thành công, sau này phòng làm việc chúng ta có thêm chiêu bài rồi."
Lục Dương đối với kịch bản này vô cùng kỳ vọng.
Dù sao đây cũng là tác phẩm sẽ khai phá trào lưu mới.
Trần Dư nhìn chằm chằm vào file hồi lâu, hắn đã bị trình độ của Lục Dương dọa sợ rồi, mình lăn lộn nhiều năm như vậy, vẫn không có một kịch bản ra hồn, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình lại kém hơn một sinh viên,. đây chính là cảm giác thất bại sao?
Hay Lục Dương là thiên tài?
"Tôi đã viết trước dàn ý, phần sau sẽ bổ xung từ từ, việc của cậu là hoàn thiện kịch bản này, bất quá thời gian còn nhiều, ưu tiên chúng ta vẫn là
"Nếu như làm ra thành tích, tôi sẽ tuyển thêm người, cho cậu làm leader của team biên kịch."
Lục Dương vẽ ra một cái bánh trước mặt Trần Dư.
Nói thêm vài câu với Trần Dư, Lục Dương đi tới văn phòng Lữ Tiểu Vũ.
Văn phòng ba trăm mét vuông, ngoài trừ khu làm việc bên ngoài, còn có mấy căn phòng riêng lẻ, Lục Dương một phòng, Lữ Tiểu Vũ một phòng, còn dư lại hai phòng, một cái để lại cho phòng tài vụ, cái còn lại làm phòng họp công ty.
Văn phòng Lữ Tiểu Vũ nhỏ hơn một chút so với Lục Dương.
Vừa vào cửa, Lục Dương đã gửi được mùi ca phê.
Trên bàn làm việc, một ly cà phê đang bốc hơi nghi ngút, Lữ Tiểu Vũ vẫn hết sức chăm chú nhìn vào màn hình, không phát hiện Lục Dương đã tới.
Bên trong thùng rác cũng đầy bã cà phê.
"Uống ít cà phê một tí."
Lục Dương khẽ tiếng, hắn sợ mình lớn tiếng lại hù dọa Lữ Tiểu Vũ.
Lữ Tiểu Vũ ngóc đầu lên, nhìn thấy Lục Dương hỏi: "Chủ tịch, có chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì, tới thăm ngươi không được sao?"
Lữ Tiểu Vũ trợn mắt.
"Ngươi nói tạo tài khoản công ty ta đã làm rồi, còn tài khoản của ngươi thì tự làm đi."
"Được, thế để ta tự làm."
Lục Dương cũng không muốn đòi hỏi nhiều.
Hiện ở công ty vẫn chưa có nhiều ban ngành, việc gì cũng do Lữ Tiểu Vũ đi làm, hắn không muốn bóc lột sức lao động của nàng nữa.
Lữ Tiểu Vũ đưa ra một tập giấy, nói: "Đây là quy hoạch mà ta đã làm ra, ta nghĩ làm manga phải nhanh một chút, ta cho bọn họ một tuần lễ được không."
Thời gian một tuần cũng không phải là ngắn.
Lục Dương gật đầu, không nói gì thêm.
Không có áp lực sẽ không có động lực, làm ông chủ đương nhiên nên vì công ty cân nhắc,
Một tuần lễ chỉ là mấy chap mở đầu thôi, nếu việc này làm cũng không xong, Lục Dương cũng muốn hoài nghi có phải đoàn đội của mình quá kém không.
Lục Dương lại nhìn thấy một tờ giấy, bên trên lại có một con dấu của trường, ở ngoài viết 'Kê hoạch trợ giúp sinh viên khởi nghiệp'.
"Làm sao có thể?"
Lục Dương tỏ ra kinh ngạc.
Mấy năm gần đây chính sách Quốc Gia có chút ưu tiên cho sinh viên khởi nghiệp, những sinh viên khởi nghiệp từ trên ghế nhà trường đều có trợ cấp, nhưng muốn lấy một danh ngạch này thật không đơn giản chút nào, cái này không chỉ về tiền trợ cập, mà còn được giúp đỡ từ tài nguyên nhà trường.
Lục Dương lúc trước cũng từng suy nghĩ đi xin, nhưng cảm giác hi vọng không lớn, dù sao trong ấn tướng của hắn, những trợ cấp này chỉ có trong cái trường đại học top đầu của tỉnh, chứ một trường đại học hạng hai như này thì khó mà xin được.
Nhìn nội dung ở bên trong.
Hạng mục trợ cấp vẫn còn bình thường.
Ngoài trừ miễn phí tiền điện, nước, còn có thể tham gia các hoạt động khởi nghiệp do tỉnh tổ chức, hạng mục của công ty còn được đặt trước cổng nhà trường, xem ra là được miễn phí quảng cáo rồi.
"Ta đã nói cha ta một chút, với lại chuyện này đối với trường học cũng là một chuyện tốt, nên họ đã giúp chúng ta xin được."
Lữ Tiểu Vũ cũng không có giấu giếm chuyện này.
Nghĩ đến cha mẹ Lữ Tiểu Vũ đều là giảng viên đại học nổi tiếng, Lục Dương không biết nên nói gì.
Ở công ty ngây ngốc đến giữa trưa, Lục Dương mới trở về phòng.
Trở về phòng, hắn gặp lớp trưởng Ngưu Nguyên Khôi đang bàn bạc với Lưu Lỗi chuyện gì.
"Lớp trưởng, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây vậy."
Lục Dương cởi áo khoát ném lên đầu giường, cười hỏi, phòng ngủ đã bật lò sưởi rồi, nên rất ấm áp.
Ngưu Nguyên Khôi: "Thầy hướng dẫn nhờ một chút việc, mà ngươi biết chơi bóng rổ không?"
"Biết một chút, sao vậy?"
Lục Dương không nghĩ tới Ngưu Nguyên Khối lại hỏi vấn đề này.
Ngưu Nguyên Khôi giải thích nói: "Khoa chúng ta cùng khoa kiến trúc có một trân đấu giao lưu bóng rỗ, ngươi có muốn chơi không?"
Trận bóng rổ?
Lục Dương rất lâu chưa chạm vào bóng rồi, vốn muốn cự tuyệt, Lưu Lỗi lại mở miệng nói trước: "Cứ tham gia đi, một mình ta gánh không được, khoa chúng ta cũng quá cùi bắp rồi."
Lục Dương nghĩ đến thời điểm năm nhất, cũng chơi một trận bóng rổ, bọn hắn cũng thua rất thảm thiết, hình như là thua đối phương hơn 30 điểm.
Quả thật là bị treo lên mà đánh mà.
Cái này cũng không trách được bọn họ, khoa máy tính toàn sinh viên mọt sách, trình độ chơi game thì còn được, chứ động đến vận động thì không có mấy người, ngược lại khoa kiên trúc thì khác, bọn hắn chính là dân chơi đấy, từng người một đều rất cao to, ngoài trừ khoa thể dục thì bọn hắn thuộc đội bóng rổ mạnh nhất trường.
"Ai tổ chức trận bóng rổ này?"
Lục Dương bối rối.
Đây là mà giao hữu sao? Đây chính là tự tìm đường chết thì có.
"Là phụ đạo viên của khoa kiến trúc cùng thầy của chúng ta, còn có giáo viên đoàn uy bên kia chứng kiến, đây giống như một trấn đầu để các khoa làm quen với nhau, chúng ta coi như là người đi đầu tiên đó." Ngưu Nguyên Khối suy nghĩ một chút nói ra.
"Ngươi cảm thấy chúng ta có cơ hội thắng không?"
Lục Dương hỏi hắn.
"Cái này."
Ngưu Nguyên Khôi không thường xuyên chơi bóng rổ nên cũng không biết.
Lưu Lỗi ở một bên lắc đầu: "Chênh lệch quá xa, nếu như một đội toàn bộ giống như ta, thì may ra còn có hi vọng, bọn hắn..."
Lưu Lỗi thở dài, Ngưu Nguyên Khôi lúng túng không thôi.
Bọn hắn thành lập một đội bóng rổ, Lưu Lỗi là hạt giống số một trong đó, không nghĩ tới Lưu Lỗi lại bi quan đến như vậy.
"Chúng ta chắc chắn thua rồi, nhưng cũng không thể thua quá khó nhìn được." Lưu Lỗi vỗ cánh tay Lục Dương, nói ra: "Lục Dương, ngươi cũng chơi đi, không phải lần trước ngươi nói đã từng chơi qua sao?"
"Được."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Kỹ thuật bóng rổ của Lục Dương cũng được, nhưng hắn cũng rõ ràng, trình độ bản thân mình có hạn, không giống như bi-a, có thể hành hạ mọi đối thủ được.
"Lục ca, ngươi chơi được không đó."
Đinh Siêu có chút hoài nghi, từ khai giảng đến bây giờ, hắn chư từng nhìn thấy Lục Dương chơi bóng rổ một lần nào.
Hừ, trình độ ta coi như kém, nhưng ngươi cũng không thể so sánh với ta được.
Lục Dương nghĩ thầm trong đầu, khỉnh bỉ nhìn hắn.
"Nam nhân không thể nói không được, ngươi chỉ cần xem được rồi."
Hắn muốn thử xem, mình có thể thay đổi được gì không, ít nhất cũng giúp khoa máy tính đỡ thua đến khó coi.
Lục Dương cũng không mơ mộng thắng được khoa kiến trúc, chỉ cần giúp đội mình thua cỡ 20 điểm là được rồi.
Khóa máy tính tổng cộng đã chọn được mười người.
Năm người ra sân, năm người dự bị, bất qua khác với cái giải đấu khác, đội hình thi đấu chỉ có năm người trên sân, còn năm người dự bị, trừ khi có người chấn thương thi mới được thay vào.
Sáu giờ chiều.
Mười người đã tập trung ở sân bóng rổ.
Tới đây, chủ yếu mọi người chọn ra cầu thủ xuất phát, đương nhiên, cũng nhân tiện làm quen sân một lần, trận đậu sẽ tổ chức ba ngày sau, cũng ngay tại trên sân bóng rổ của khoa thể dục.
Mười người trong sân, Lục Dương biết được vài người.
Lưu Lỗi coi như tính là một người, hắn là người cao nhất, cũng khỏe mạnh nhất, vị trí chính là tiên phong hàng trong (PF)
Lữ Phong đảm nhận vị trí trung phong (C)
Hàn Đông, cùng Lục Dương đều là hậu vệ dẫn bóng(PG),nói cách khác một trong hai người sẽ có người dự bị.
"Lục Dương, ngươi dự bị đi?"
Hàn Đông đi tới, trên mặt hiện nét tươi cười, giống như trước đây hắn và Lục Dương chưa từng có ân oán gì với nhau.
Lục Dương khó chịu nhìn hắn, nói: "Dựa vào cái gì?"
"Ngươi biết chơi bóng rổ à."
Hàn Đông khẽ nhíu mày, đây là vị trí sở trường của hắn, thật không nghĩ đến, Lục Dương lại chạy tới đây tranh giành.
Năm nhất đã học được mấy tháng rồi, người nào chơi bóng rổ, hắn còn không biết sao.
Lục Dương từ lúc lên đại học đến bây giờ, chưa bao giờ Hàn Đông thấy mặt hắn ở sân thể dục, hắn không phải tay mơ thì là gì.
Hắn nói ra: "Lục Dương, lần này là trận thi đấu bóng rổ vì vinh dự của khoa máy tính, không phải trò chơi cho ngươi tham gia náo nhiệt đâu."
"Hàn Đông, ngươi có ý gì, người nào nói cho ngươi biết Lục Dương không biết chơi bóng rổ."
Lữ Phong chạy tới chất vấn.
"Đúng đấy, trịnh độ của ngươi, không phải ngươi tự hiểu lấy sao? Nếu không phải khoa máy tính không có người, ngươi cho rằng ngươi sẽ được chọn à?" Lưu Lỗi cũng không khách khí, nói.
Bọn hắn thường cùng một chỗ chơi bóng rổ, trình độ 3xu của Hàn Đông đương nhiên bọn hắn hiểu rõ.
Sắc mặt Hàn Đông biến đổi.
Hắn hừ một tiếng.
"Lục Dương, ngươi có muốn cùng ta solo một ván, người nào thua thì phải dự bị."
Phật còn có lúc tức giận.
Huống chi là Lục Dương.
Nhận lấy trai bóng Lưu Lỗi ném tới, Lục Dương hướng phía Hàn Đông ném tới.
"Tới đây, tí nữa đừng nói ta không cho ngươi cơ hội."
Luận về kỹ thuật.
Lục Dương tuyệt đối không kém hơn Lưu Lỗi, thậm chí còn mạnh hơn một tí, hắn thiên phú giỏi, thời cấp ba cũng đã từng chơi, về sau đi làm cũng tham gia vào đội bóng rổ công ty, trình độ vẫn còn giữ được.
Tuy nhiên bi-a và bóng rổ không giống nhau, bóng rổ đòi hỏi kỹ thuật, nhưng vẫn cần thể lực rất nhiều, nếu hắn và Lưu Lỗi cùng đơn đâu, tỉ lệ thua của hắn cao hơn Lưu Lỗi nhiều.
Nhưng để đối phó với con gà Hàn Đông này, thì vẫn còn dư xài.
"Bắt đầu đi, ba điểm, người nào thua thì cút lên ghế dự bị."
Lục Dương chẳng muốn cùng Hàn Đông lảm nhảm.
"Lục ca uy vũ."
Lữ Phong vốn đang lo lắng cho Lục Dương, sợ hắn không biết chơi bóng, nghe được lời nói này, trong lòng yên tâm hơn không ít, nếu không biết chơi, sao lại có thể nói chuyện bố láo kiểu này được.
Lưu Lỗi dắt cuống họng hô: "Lục Dương, cố lên!"
"Lục ca, cố lên!"
Lữ Phong cũng hồ hào theo.
Nhân duyên của Hàn Đông khá kém, không ai cổ vũ cho hắn, hắn đỏ mặt, nói ra: "Đợi lát nữa ta xem ngươi giấu mặt vào đâu, người nào trước."
"Tung bóng đi."
Hàn Đông tung bóng lên cao, bóng lăn vài vòng rồi rơi xuống chân hắn.
Trên mặt hắn hiện ra nét vui mừng, bóng lăn tới chân hắn, đại biểu hắn sẽ là người tấn công, tấn công trước có lợi thế rất lớn.
Lục Dương đi tới trước mặt Hàn Đông, bày ra tư thế phòng ngự.
Hàn Đông bắt đầu dẫn bóng, nhìn đối diện Lục Dương, thân thể hắn đảo vài vòng mong tìm cách vượt qua Lục Dương nhưng không thành, Hàn Đông lộ ra một tia sơ hở, nhân cơ hội đó, Lục Dương nhanh chóng lấy đẩy bóng ra ngoài.
So với tưởng tượng thì đơn giản hơn nhiều.
Đuổi theo cầm lấy bóng.
"Tốt lăm!"
Lữ Phong mừng rỡ kêu lên.
Nhìn những động tác như vậy, có thể chắc chắn, Lục Dương tuyệt đối không phải tay mơ, nếu như vừa nãy cũng không nhận ra tia sơ hở của Hàn Đông mà cắt bóng như vậy.
"Tốt !"
Lưu Lỗi nhìn không được vỗ tay.
Quả nhiên đoán không sai, kỹ thuật bóng rổ của Lục Dương rất lợi hại, quả nhiên Lục Dương mang cho hắn nhiều kinh hỉ rất lớn.
Lưu Lôi biết Lục Dương biết chơi bóng rổ, chỉ là chưa nhìn thấy Lục Dương cầm bóng lần nào.
Quả bóng thay đổi.
Ưu thế đầu trận của Hàn Đông biến mất.
Sắc mặt hắn trở nên căng thẳng, nhìn qua hết sức khẩn trương, Hàn Đông không nghĩ tới, vậy mà mình bị cắt bóng, với lại kỹ thuật của mình cũng không thể qua nổi Lục Dương được.
Lục Dương nhẹ nhàng dẫn bóng, nhìn cách điều khiển qua bóng của hắn nhẹ nhàng hơn Hàn Đông rất nhiều, đi tới trước Hàn Đông vài bước, đột nhiên Lục Dương nhảy lên ném rổ.
Hàn Đông tuy rằng phản ứng rất nhanh, vội vàng nhảy lên đưa tay chặn bóng, nhưng cánh tay đã đưa ra hết cỡ cũng không chạm được vào quả bóng, hẳn chỉ có thể nhìn quả bóng rơi vào rổ.
Ba...
"Hay."
Bốn phía truyền đến âm thanh khen ngợi.
Những sinh viên khác được Lưu Lỗi lựa chọn chơi bóng rổ đều tỏ ra vui mừng, Lục Dương càng mạnh, cũng có nghĩa đội của họ có tỉ lệ thắng cao hơn một chút.
Về phần tên 'đầu đường xó chợ' Hàn Đông, cứ mặc kệ hắn là được.
Quả thứ hai, phiên Hàn Đông phòng thủ, bị Lục Dương dùng kỹ thuật xoay nửa vòng nhẹ nhõm đánh lừa, sau đó dễ dàng đưa bóng vào rổ.
Lục Dương đã vào hai quả rồi, tỉ số bây giờ 2-0.
Hàn Đông sắc mặt đỏ bừng.
Hắn không nghĩ tới, chình độ của mình với Lục Dương lại chênh lệch lớn đến như vậy, nghĩ đến bản thân vừa rồi ' trang bức', hiện tại bây giờ lại giống một tên hề hơn.
Vì sao lại như vậy.
Lục Dương cũng không có tâm tư giải thích, cũng không hề cho Hàn Đông một quả danh dự, lấy được quả bóng, Lục Dương ngay tại vòng ba điểm trực tiếp ném, bóng tạo thành một hình vong cung bay vào rổ.
Kết thúc, tỉ số 3-0.
"Ngươi thắng."
Hàn Đông sắc mặt đỏ bừng, không biết là do xấu hổ hay tức giận, buông một cầu rồi rời khỏi sân bóng, hắn không còn mặt mũi ở lại chỗ này rồi.
"Lão tam, kỹ thuật của ngươi cũng quá trâu rồi, làm cho hắn một phát ba không, không có nổi một bàn gỡ, tên kia từ này cũng không dám thể hiện trước mặt ngươi nữa rồi." Lưu Lỗi nhìn hướng Hàn Đông ly khai, cười nói.
"Lục ca, kỹ thuật chơi bóng rổ của ngươi tốt như vậy, tại sao lại không mực không chơi bóng rổ." Lữ Phong cũng bu lại hỏi.
"Chủ yếu là vì không có thời gian."
Suy nghĩ một chút, Lục Dương còn nói thêm.
"Về sau có thời gian, có thể cùng các ngươi chơi đùa."
Chơi bóng rổ là hạng mục tốt nhất để rèn luyện sức khỏe, so với chạy bộ còn tốt hơn, chỉ cần lúc chơi cẩn thận một chút, đừng quá gắng sức, như vậy sẽ giảm thiêu đi chấn thương xảy ra.
Hàn Đông rời đi, team lại thiếu đi một người, Lưu Lỗi đành kêu một sinh viên khoa thể dục tới trợ giúp, mười người chia hai đội tập luyện với nhau.
Sau mấy tháng chạy bộ, Lục Dương cảm giác thể lực của mình đã tăng lên không ít, chơi hơn nửa canh giờ, cũng đổ một tí mồ hôi, cũng không có cảm giác mệt mỏi.
Bởi vì Lục Dương cùng Lưu Lỗi là một đôi, cờ hồ là một bên đánh một bên ăn đòn, mặc dù team bên kia có sinh viên khoa thể dục, những vẫn thất bại thảm hại, team Lục Dương được mười điểm thì bên kia mới được ba điểm.
Đánh xong một trần, mọi người đều tìm ra vị trí của mình.
Lưu Lỗi là tiền phong hàng trong (PF), lớp bốn Trương Đào chơi ở vị trí trung phong(C), Lữ Phong cùng Tiểu Quân là tiền phong hàng ngoài (SF), Lục Dương cùng một sinh viên lớp một tên Tôn Sáng là hậu vệ dẫn bóng (PG)
(*PG là vị trí nhạc trưởng giống như trong bóng đá, PF là vị trí trung vệ có thể tấn công cũng có thể phòng thủ, C là vị trí tiền đạo cắm,SF giống như vị trí tiền đạo cánh, có thể di chuyển ở mọi vị trí,..đội bóng của Lục Dương không có hâu vệ ghi điểm(SG) mà sẽ chơi theo sơ đồ có 2 SF.)
----
Kế tiếp hai ngày.
Năm người một mực phối hợp luyện tập với nhau.
Đây cũng là do Lục Dương yêu cầu, hắn biết kỹ thuật của mọi người rất chênh lệch với nhau, chỉ có thể dựa vào sự ăn ý để rút ngắn chênh lệch, đây cũng là cơ hội duy nhất của bọn họ.
Có thể sẽ không thắng được.
Nhưng tuyệt đối cũng không thể bị treo lên đánh như con.
Ở trong đội bóng, Lục Dương ra lệnh, ai tranh bóng ở rỗ, ai kèm vị trí nào, người nào chạy cắt mặt khi tấn công...Lục Dương còn luyện tập thêm các bài phản công nhanh.
Dựa theo yêu cầu huấn luyện của Lục Dương, năm sinh viên từ mạnh ai nấy chơi đã bắt đâu biết phối hợp, đã có tí bộ dạng của đội bóng rổ nghiệp dư rồi.
Lục Dương thoáng có một chút sự tự tin, trân này còn có cơ hội chiến thắng....
Buổi chiều thứ 6, sinh viên khoa mày tính cùng khoa kiến trúc đều không có tiết học, thời điểm thì đấu liền ước định vào ngày này.
Song phương đều có rất nhiều sinh viên tới xem.
Sinh viên bên khoa kiến trúc thuần một màu nam sinh.
Khoa máy tính thì đỡ hơn, có đến mười mấy nữ sinh, Trần Thu Nguyệt cùng bạn cùng phòng cũng tới, Lục Dương nhìn thấy đằng sau lưng Trần Thu Nguyệt còn có một người, không phải Từ Thi thì còn là ai.
Nàng cũng tới.
Xem ra trận này hắn phải thi đấu 300% công lực rồi.
Cầu thủ song phương đều đã vào sân.
Đồng phục khoa máy tính của Lục Dương là một màu đỏ được đặt làm từ trước, sau lưng đều có số áo.
Số áo của Lục Dương là 24, ở dưới còn có hai chữ LY( viết tắt Lục Dương)
Quần áo đều do Lục Dương tài trợ đấy, tổng cộng chín bộ, ngay cả cầu thủ dự bị cũng có một bộ, còn có tên và sô của mình ở sau lưng, mọi người ai nấy cũng tỏ ra vui vẻ, còn đối với Lục Dương mà nói, mấy trăm tệ hắn cũng không coi vào đâu, cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi.
Sinh viên khoa kiến trúc thì lại tùy ý, tuy rằng đều mặt quần áo bóng rổ, nhưng mỗi người đều một màu, màu gì cũng có, trắng, vàng, xanh,.. Rõ ràng chính là kiếm đại một bộ vào chơi.
Trọng tài là một vị thầy giáo thể dục, chuyên môn dạy môn bóng rổ cho sinh viên, hắn mặt một bộ quần áo trọng tại, trên cổ còn treo một cái còi.
Nhìn thoáng qua đồng hồ, trọng tài lớn tiếng nói: "Cầu thủ hai bên chuẩn bị sẵn sàng, trận đấu lập tức bắt đầu."
Cầu thủ hai bên đi đến giữa sân, để nghe trọng tài phổ biến quy tắc.
Trận đấu tổng cộng có một giờ, phân ra hai hiệp, mỗi nghiệp 25 phút, xong hiệp một sẽ được nghỉ ngơi 10 phút.
Nói xong nhưng vẫn đề này, trọng tài cầm còi, thổi một tiếng.
Lưu Lỗi cùng sinh viên kiến trúc cùng nhảy lên tranh đoạt bóng.
Sinh viên kiến trúc bên kia cao hơn Lưu Lỗi một chút, nhưng thân thể không cường tráng bằng Lưu Lỗi, bị đẩy ra khỏi vị trí tranh bóng.
Khoa máy tính có bóng.
"Khoa máy tính cố lên!"
Bốn phía truyền đến thanh âm cổ vũ, điều này làm cầu thủ càng thêm phấn chấn.
"Lục Dương cố lên!"
Thanh âm này đến từ Trần Thu Nguyệt, nàng hô một tiếng thật to, thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn tới.
Tôn Sáng truyền bóng cho Lục Dương.
Kỹ thuật dẫn bóng của hắn kém xa Lục Dương, sở xảy ra sai lầm làm mất bóng, sinh viên khoa kiên trúc cũng không thèm để khoa máy tính để vào trong mắt, bọn hắn khinh thường, để Lục Dương tự do cầm bóng.
Đến bên ngoài phòng tuyến ba điểm, một sinh viên liền chạy tới phòng thủ.
"Ngăn cẳn hắn lại."
Lữ Phong liền chạy tới ngăn sinh viên phòng thủ kia lại, để Lục Dương thuận lợi vượt qua đối thủ, không đợi 3 giây, Lục Dương trực tiếp ném bóng vào rổ.
Bảng tỉ số nhảy lên 2-0, khoa máy tính vượt lên dẫn trước, Lục Dương là người khi điểm đầu tiên.
Khán đài rất nhanh truyền đến tiếng nghị luận của sinh viên.
"Không nghĩ tới Lục Dương lại biết chơi bóng rổ"
"Bình thường ta cũng không thấy hắn đi chơi, nguyên lai là muốn giấu nghề."
"Chúng ta khi điểm đầu tiền, lần này ổn rồi."
"Phải cẩn thận, sinh viên kiến trúc lợi hại hơn chúng ta tưởng nhiều, kế tiếp nhất đinh là phải phòng thủ."
...
Sinh viên khoa kiến trúc nhìn khoa máy tính khi điểm đầu tiên, sắc mặt của bọn hắn đã có chút khó coi.
"Là lỗi của ta, kế tiếp ta sẽ không để hắn dẫn bóng thoải mái được."
Sinh viên theo kèm Lục Dương hổ thẹn nói.
"Không có việc gì, kế tiếp chúng ta sẽ chơi nghiêm túc, bọn hắn so với chúng ta còn kém quá xa." Đội trưởng khoa kiến trúc tiếp nhận quả bóng, an ủi cầu thủ đội mình.
Chứng kiến Lục Dương dẫn bóng.
Ánh mắt Trần Thu Nguyệt lấp lóe liên tục.
Không phải có câu nói rất hay sao, nam sinh đẹp trai nhất khi chơi bóng.
"Đại tỷ, nam nhân của tỷ chơi bóng thật lợi hại."
Hứa Dung Dung vừa cười vừa nói.
"Chớ nói lung tung."
Trần Thu Nguyệt lặng lẽ nhìn qua Từ Thi.
Chứng kiến Lục Thi khi điểm, nắm đấm của Từ Thi đã thả lỏng một chút, cũng không để ý đến đối thoại của hai người.
Khoa kiến trúc rất nhanh chuẩn bị phản kích.
Bằng vào kỹ năng cá nhân, một cầu thủ dễ dàng đột phá, đưa bóng ném vào rổ, sinh viên khoa kiến trúc rất nhanh truyền đến tiếng hoan hô.
"Đừng vội, bọn hắn chơi như vậy sẽ nhanh mệt, chúng ta chỉ cần phối hợp cho tốt là được."
Lục Dương liền bắt đầu chỉ huy mọi người.
Hắn lần nữa cầm bóng qua.
Lần này bên kia đã bắt đầu phòng thủ nghiêm túc, Lục Dương tìm cơ hội, đem bóng chuyền chính xác tới tay Lưu Lỗi.
Lưu Lỗi vẩy tay một cái, bóng rất nhanh rơi vào rổ.
"Chuyền hay lắm."
Lưu Lỗi kinh hỉ khen một tiếng.
Nhìn thấy đội mình lần nưa vươn lên dẫn trước, bọn người Lữ Phong càng thêm tự tin, hóa ra khoa kiến trúc cũng không phải không thể đánh bại.
Chỉ cần bọn hắn có thể phối hợp thật tốt, nhất định sẽ có cơ hội thắng.
Sinh viên khoa kiến trúc có chút nóng nảy.
Lần nữa dẫn bóng tấn công nhưng lại bị cản phá.
Bóng đên tay Tôn Sáng, khoa máy tỉnh phản công nhưng rất nhanh bị một sinh viên khoa kiến trúc cắt được.
Tròng tài cũng không tin được, vốn thực lực hai bên cách biệt rất lớn, vậy mà nãy giờ họ chỉ có thể giằng co với nhau.
Bất quá cũng là do sinh viên khoa kiến trúc không biết chơi phối hợp, tuy thực lực của từng người rất mạnh, nhưng rất nhiều đường bóng không được triển khai rõ ràng, toàn lấy kỹ thuật để đột phá qua người, việc này làm tốn rất nhiều thể lực cho sinh viên khoa kiến trúc.
Ngược lại bên khoa máy tính, tuy rằng thực lực hơi kém một chúc, nhưng vẫn có ngoài nổ riêng mình, mỗi người đều phối hợp ăn ý với nhau, mỗi người đều biết chuyện của mình.
Hiệp một chấm dứt.
Đến thời gian 10 phút nghỉ ngơi.
Điểm số hiện tại của hai bên là 43:45, khoa máy tính rớt lại phía sau, chênh lệch cũng chỉ có hai điểm, chỉ cần một pha bóng thành công là có thể san bằng tỉ số.
Kết quả này, song phương chưa bao giờ nghĩ tới.
Lưu Lỗi vốn tưởng rằng xong hiệp, hai bên sẽ cách biệt nhau ba mươi điểm trở lên, nhưng bây giờ nhìn qua, hoàn toàn không giống như trong suy nghĩ của hắn.
"Lão tam, cảm ơn, hôm này quá sung sướng!"
Lưu Lỗi biết được như vậy là do công của ai.
Có Lục Dương ở trên sân, khoa máy tính nhiều hơn một chủ lực, với lại Lục Dương dẫn bóng trên cơ bản đều rất ít khí ném bóng, giảm thiểu lối chơi phản công nhanh của bên kia.
Mặt khác chính là do Lục Dương đã yêu cầu cả đội huấn luyện phối hợp, nên bọn họ phối hợp tốt hơn bên kia rất nhiều, đây mới là điểm mấu chốt.
Ở bên kia.
Mỗi cầu thủ khoa kiến trúc đã bắt đầu thở dốc.
Mới qua hai lăm phút, bọn hắn đã bắt đầu mệt mỏi.
Ý tưởng ban đầu của bọn hắn là lấy kỹ thuật của mình, hành hạ khoa máy tính, kết thúc hiệp một phải dẫn hơn mười điểm, nhưng thật không nghĩ đến, song phương lại rơi vào trạng thái rượt đuổi như vậy, không phải cuối hiệp bọn họ gắng sức đột phá, thì hiện tại cũng không biết ai đang dẫn trước đâu.
"Sao lại khó giải quyết như vậy."
Một cầu thủ khoa kiến trúc hỏi.
Sắc mặt đội trưởng không tốt: "Bọn hắn phối hợp tốt hơn chúng ta, mọi người nên tập chung trao đổi với nhau, hiệp sau chúng ta sẽ dốc toàn lực."
---
Khoa máy tính bên này.
Lục Dương đi tới ghế ngồi xuống.
"Lục Dương uống gì, ta đi mua?"
Lưu Lỗi hỏi Lục Dương.
"Không cần, có người mua cho ta rồi..."
Lục Dương lắc đầu, nhìn Trần Thu Nguyệt đang đi tới.
"Uống nước đi."
Trần Thu Nguyệt vặn mở nắp chai, đưa cho Lục Dương.
Cầu thủ khoa máy tính đồng loạt nhận lấy tổn thưởng, đều là cầu thủ trên sân, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy.
Hứa Dung Dung cũng cầm theo một cái túi đi tới, đưa cho Lưu Lỗi nói ra: "Đây là nước của lớp trưởng mua, các ngươi chơi hay lắm."
"Cảm ơn."
Lưu Lỗi cũng không khách khí, nhận lấy túi, đem đồ uống phân phát cho mọi người, vừa rồi bọn họ chạy cũng tiêu hao nhiều thể lực rồi.
Tụy rằng không được hoa khôi tự thân mở nắp, nhưng dù sao cũng là nước do lớp trưởng mua, việc này giúp tâm tìm buồn rầu của bọn hắn được an ủi chút ít.
Sinh viên khoa kiến trúc bên kia đều lóe ra.
Nhìn xung quanh một lần, xem có nữ sinh nào đến đưa nước không.
Tiếc thay, khoa của bọn hắn đến một nữ sinh cũng không có.
Trên sân bóng đã bỉ tổn thưởng rồi, không nghĩ tới lúc nghỉ ngơi còn bị tổn thương nhiều hơn.
Tuy rằng không cảm thấy khát, nhưng Lục Dương vẫn uống vài ngụm, xong rồi đi tới bên cạch Từ Thi đang núp ở phía sau, nói ra: "Ta đổ thật nhiều mồ hôi a."
"A...Ta...Ta có giấy đây."
Từ Thi cuống quít tìm mấy tấm giấy.
"Tay ta bẩn rồi."
Lục Dương mở tay ra, phía trên đều la bụi, cũng là do hắn cầm bóng quá nhiều, dẫn đến tay đen si đấy.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Từ Thi chân tay luống cuống, không biết làm gì cả.
"Ngươi lau giúp ta đi."
Từ Thi do dự một chút, lại nhìn đôi tay đen thui của Lục Dương, lúc này mới cầm lấy giấy ăn, cẩn thận giúp đỡ Lục Dương lau mồ hôi, cảm nhận được ánh mắt bốn phía, nàng rất muốn lấy ngón chân đào một cái lỗ để chui vào.
Lục Dương lại khi dễ nàng.
"Đại tỷ, Lục Dương cũng có chút quá phận đi, ngươi xem, còn ở chỗ này nữa."
Hứa Dung Dung trợn mắt há mồn nhìn xem hết thảy, lại cận thận nhìn sang vẻ mặt Trần Thu Nguyệt bên cạnh.
Thẩm Yên cũng ngơ ngác nhìn.
Trong đầu hiện lên kịch bản máu chó, 'motnamhainu.avi'
Sắc mặt Trần Thu Nguyệt cũng không thay đổi, bình tĩnh nói: "Đừng nghĩ ngợi lung tung, Lục Dương chỉ xem Từ Thi là muội muội."
Trần Thu Nguyệt thật ra cũng rất bất đắc dĩ.
Mình và Lục Dương hiện tại là quan hệ gì, nàng cũng không rõ ràng, muốn nói Từ Thi là tiểu tam, nàng dựa vào đâu để mà nói?
Với lại.
Lục Dương còn một người bạn gái chính thống ở bên ngoài trương học kia kìa.
Hay là nàng với Từ Thi tạo thành một phe, chống lại vị kia ở ngoài trường học, dù sao Từ Thi cũng hiền lành, ít nói, nàng cảm giác Từ Thi không phải đối thủ của nàng.
Thời gian nghỉ ngơi rất nhanh trôi qua, trân đấu lần nữa bắt đầu.
Nghỉ ngơi được mười phút, các cầu thủ sinh viên khoa kiến trúc như được ăn tiết gà, điên cuồng tấn công, liên tục đưa bóng vào rổ, tí nữa đem điểm cách biệt kéo lên mười điểm.
Tuy nhiên sinh viên khoa máy tính lại phối hợp ăn ý phòng thủ, Lục Dương còn giả bộ đau chân, làm nhịp tấn công của đội bạn giảm xuống.
"Từ từ, không cần phải vội, giảm nhịp độ trận đấu xuống, bọn họ sắp không chống đỡ được rồi."
Trận đấu tiếp tục, Lưu Lỗi lần này tranh bóng thành công, chuyền cho Lục Dương ở giữa sân, lần này hắn ở vạch ba điểm hoàn thành một hình vòng cung để đưa bóng vào rổ, đem điểm số cách biệt rút ngắn còn 5 điểm.
Quả nhiên đúng như lời nói của Lục Dương, khoa kiến trúc muốn tăng nhịp độ trận đấu lên để bào sức hai bên, nhưng Lục Dương kịp thời hạ nhiệt trận đấu xuống, khoa kiến trúc đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi, các đường lên bóng đã bớt sắt bén hơn trước.
Còn bên khoa máy tính, thể lực coi như cũng được, họ sử dụng nhiều đường chuyền hơn là bức tốc, Lục Dương liên tiếp truyền bóng đến mọi ví trị, Lữ Phong cùng Trương Đào thay chạy vào vòng cấm để lập công.
Thời điểm trận đầu còn ba phút nữa kết thúc, điểm số hai bên đã được cân bằng.
Kế tiếp hai bên liên tục tấn công.
Nhưng cũng không có đội nào giành được điểm.
Thời gian trôi qua từng giây.
Lữ Phong ở trong vòng cấm có ý định úp rổ, nhưng lại bị hai sinh viên khoa kiến trúc bao bọc lại, bên ngoài liền có chỗ trống, Lục Dương chạy qua, hét lên:
"Cho ta!"
Lữ Phong xoay người một cái, chuẩn xác đem quả bóng chuyền tới tay Lục Dương.
Lục Dương cũng không chút do dự, nhảy ném một cái, bóng bay từ vòng ngoài vào rổ.
3 Điểm!
Toàn bộ khán đài nổ tung.
Lữ Lỗi cùng bọn hắn nhịn không được kích động mà nắm tay.
Ba điểm quý giá !
Phụ đạo viên bên kia liền đứng lên nhắc nhở, trận đấu còn ba mươi giây, vẫn còn cơ hội để khoa kiến trúc san bằng tỉ số.
Bọn hắn phải nhanh chóng phản công, kiếm một quả ném ngoài vòng, không thì sẽ nhất định thua cuộc.
"Phòng thủ ở vạch ngoài."
Lục Dương gào thét.
Chỉ còn ba mươi giây cuối cùng, cơ hội chỉ còn một lần, chỉ cần không cho khoa kiến trúc ném bóng ngoài vòng ba điểm , cho dù bọn họ có ghi được điểm đi nữa cũng không thể chiến thắng trận này.
Đối phương cũng biết, chỉ có ba điểm mới có cơ hội kéo nhau vào hiệp phụ.
Tôn Cường cùng Tiểu Quân cũng toàn bộ rời khỏi vòng trong chạy ra ngoài.
Cầu thủ bên khoa kiến trúc đều bị vây bao quanh, không tìm ra cơ hội để ném bóng.
Cuối cùng, một cầu thủ bên kia cưỡng ép ném bóng, cầu mong kì tích xuất hiện.
Nhưng mà đây không phải anime, cầu thủ kia cũng không phải nhân vật chính, bóng đập vào mép rổ rồi bay ra ngoài.
Trọng tài thổi tiếng còi kết thúc trận đấu, kết quả cuối cùng, khoa máy tính 75:72 khoa kiến trúc, khóa máy tính thắng trận đấu giao hữu này.
Thắng rồi!
Tất cả sinh viên khoa máy tính đều chạy tới ôm nhau ăn mừng, không nghĩ tới vậy mà thực sự thắng được.
Tuy rằng đây chỉ là một trận giao hữu bình thường của sinh viên, nhưng đối với từng cấu thủ mà nói, ý nghĩa của trận đấu này rất quan trọng.
"Móa, đừng đôi ta mà."
Lục Dương mắng một tiếng, không nghĩ tới Lưu Lỗi cùng Lữ Phong vậy mà nâng hắn lên, đôi lên đôi xuống.
Ở trận đấu này, tầm quan trong của Lục Dương không phải bàn cãi, từ khâu phát động tấn công, đều khâu chỉ huy hàng thủ, Lục Dương đều có mặt ở mọi nơi, cùng với pha ném bóng 3 điểm cuối cùng của trận đấu.
Từ không trung rơi xuống.
Lục Dương vội vàng hô ngừng.
Vừa rồi ở trên không trung, hắn thật sự không cách nào không chế cảm xúc bản thân mình, không phải cảm xúc tự hao khi mình giúp đội giành chiến thắng... mà là cảm xúc lo sợ, hắn sợ nhỡ đâu mà đồng đội mình lỡ tay thì chỉ có mà ăn cám.
Về lại mắt đất, Lục Dương không nhịn được mà lau mồ hôi.
---
"Ngươi là Lục Dương phải không, call team rất tốt, về sau có cơ hội thì cùng nhau chơi bóng rổ."
Đội trưởng của khoa kiến trúc đi tới.
"Ừ, khi nào rảnh thì chơi vài ván."
Lục Dương nhẹ gật đầu, còn nắm tay đôi phương một cái, dù sao đây cũng chỉ là một trận đấu giao hữu, hai chữ 'hữu nghị' được đặt lên hàng đâu.
"Lỗi ca."
Lục Dương kêu Lưu Lỗi đi qua.
Lưu Lỗi bộ dạng vẫn còn rất hưng phấn, hỏi: "Lão tam, ngươi gọi ta có chuyện gì?"
"Vì để ăn mừng trận thắng ngày hôm nay, nên tối nay ta mời khách, ngươi đi thông báo cho mọi người đi."
"Được."
Lưu Lỗi cũng không khách khí.
Sắp xếp xong xuôi những việc này, Lục Dương mới nghĩ đến Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi.
"Chúc mừng a."
Khuôn mặt quả trứng ngỗng Trần Thu Nguyệt tràn đây niềm vui.
"Ha ha, tất cả đã nằm trong tính toán của ta." Lục Dương nhìn thấy không ai chú ý đến mình, liền 'trang bức' một phen, hắn nhìn xung quanh một lần, hỏi "Từ Thi đâu rồi?"
"Nàng ngại quá nên chạy rồi chứ sao."
Trần Thu Nguyệt giang tay ra, tỏ vẻ việc này không liên quan đến mình, Lục Dương lúc này mới để ý, từ hiệp hai hắn đã không thấy nàng đâu rồi.
Cỏ vẻ như lúc Từ Thi giúp hắn lau mồ hôi, bị toàn bộ nhìn thấy, nên thẹn thùng quá chạy về phòng mất rồi.
"Vừa rồi người cũng Lưu Lỗi nói gì vậy?" Trần Thu Nguyệt tò mò hỏi, nói xong còn mở một chai nước khoáng, giúp Lục Dương rửa tay.
"Tối nay ta muốn mời bọn họ bữa cơm nhân dịp chiến thắng."
Lục Dương cũng không giấu giếm chuyện này.
Xoa xoa bàn tay, Lục Dương ngẩng đầu lên, sau đó hắn liền ngẩn người.
Thời điểm Trần Thu Nguyệt đổ nước giúp hắn rửa tay, dưới cổ áo đã xuất hiện một ít bông tuyết, còn có một sợi dây chuyền bằng ngọc.
"Ngươi nhìn cái gì vậy."
Trần Thu Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Dương nhìn mình chằm chằm.
"Ách.... Hoa tai ngươi thật trắng."
Trong nháy mắt Trần Thu Nguyệt đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Một tay nàng nhanh chóng khép lại cổ áo, sau đó trả lại Lục Dương một biểu lộ giận dữ, nhưng cái động tác này, lại giống như Trần Thu Nguyệt đang câu dẫn Lục Dương.
Vốn Lục Dương còn không cảm thấy gì, nhưng nhìn thấy động tác như vậy, hắn liền cảm thấy nóng rực.
"Ngươi làm như vậy, rất dễ khiến ta phạm tội."
Lục Dương vòng tay qua eo, ôm Trần Thu Nguyệt vào ngực.
Vừa này Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên còn cảm thấy lo lắng, lo lắng đại tỷ có tranh giành nổi Lục Dương với Từ Thi không, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, trong lòng hai người đều mắng thầm một câu.
'Cẩu nam nữ.'
Bên kia Lưu Lỗi cũng đã thông báo cho mọi người, sau đó cùng Lục Dương trở về ký túc xá tắm rửa, thay đồ, chuẩn bị đi ăn cơm.
Ký túc xá phòng 602.
Hàn Đông đang chơi CF một mình.
Lúc trước hắn một hay đi tới phòng Đinh Siêu để coi hắn chơi, nhưng hiện tại đã có máy tính rồi, hơn nữa còn gây thù với Lục Dương, hắn cũng không còn qua phòng Đinh Siêu chơi nữa.
Cửa phòng mở ra.
Trương Đạo đem vài cuốn sách đặt trên mặt bàn, nhìn Hàn Đông vẫn còn chơi game hỏi: "Đông tử, ngươi không phải thích chơi bóng rổ sao? Hôm nay khoa chúng ta có một trận thi đâu, ngươi không đi xem à."
Hàn Đông đã muốn quên đi chuyện này, nhưng nghe Trương Đạo đề cấp tới, hắn liền tức giận, lần nước thi đâu bóng rổ, hắn đã bị Lục Dương nhét hành vào mồm rồi, mặt mũi cũng bị ném mất rồi, làm sao mà có thể tới cỗ vũ cho bọn hắn được.
Hắn khó chịu nói ra: "Có gì hay mà nhìn, nhìn khoa kiến trúc hành hạ tụi nó sao? Ngươi không thấy ta không thi đấu sao? Không có ta trên sân, làm sao tụi gà con kia có thể thắng được."
Trương Đạo thể hiện kinh ngạc, nói ra :" Vừa nãy ta nghe nói lớp mình thắng rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận