Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 578: Đại Lão Ẩn Giấu (1)

Giữa trưa, thời gian ăn cơm trưa cũng đã đến.
Lục Dương đang thoải mái nằm trên ghế sa lon ở phòng làm việc của mình thì nhận được điện thoại Quan Nguyệt gọi tới.
Hắn cầm lấy điện thoại, đặt ở bên tai.
"Quan Quan, nhớ anh à?"
Lục Dương cười nói.
"Hì hì, còn lâu mới nhớ anh."
Trong điện thoại, Quan Nguyệt phủ nhận.
'"Anh không tin, nếu không nhớ anh, thì làm sao em lại gọi điện thoại tới, bình thường em hay nhắn tin cơ mà."
"Em có việc muốn nói cùng với anh."
"Nói đi."
"Đợi chút, em ra ngoài ban công."
Giọng nói ở trong điện thoại dừng một chút, một lát sau, Quan Nguyệt nói ra: "Em ra ngoài ban công rồi."
Lục Dương ngồi thẳng người dậy, cười nói :"Chuyện gì vậy Quan Quan, thần thần bí bí, còn sợ người ta biết nữa à."
Quan Nguyệt nói: "Lục Dương, là như vậy, vừa rồi thời điểm em đi căn tin ăn cơm, Trương Yến muốn số điện thoại của anh, em hỏi nàng cần để làm gì, nàng nói Vương Khánh Huy có chuyện muốn cùng anh thương lượng."
Nói đến đây, Quan Nguyệt có chút nhỏ giọng lại.
"Anh không phải nói, Vương Khách Huy có chút không đáng tin cậy sao? Nên em chưa đem số của anh nói ra."
"Em không nói số của anh, Trương Yến có tức giận không?"
Lục Dương có chút giật mình.
Không nghĩ lời tùy tiện nhắc nhở của mình, làm lại Quan Nguyệt đề phòng đến như vậy.
Quan Nguyệt nói ra: "Em nói đưa số điện thoại của Vương Khánh Huy cho em, em gửi cho anh, xong anh lại gọi cho hắn."
Lục Dương không nghĩ tới Quan Nguyệt lại thông minh như vậy.
Bởi như vậy.
Hắn có thể biết số điện thoại của Vương Khánh Huy, có thể tùy tiện dùng một số nào đó để gọi qua, đến lúc đó Vương Khánh Huy cũng không biết số chính thức của mình, mà chuyện này còn tránh khỏi làm hai người bạn cùng phòng mâu thuẫn lẫn nhau.
Đây coi như biện pháp giải quyết khá tốt.
Lục Dương cười cười.
"Không nghiêm trọng như vậy đâu, hắn muốn số điện thoại, cứ cho hắn là được, hắn tuy không đáng tin nhưng chuyện này cũng không liên quan đến anh, anh còn không ngu đến mức bị hắn lừa đâu."
"Thế để em gửi số điện thoại cho anh, chính anh tự xem mà xử lý, có gọi hay không."
"Được."
"Mà ngày mai, chính là thứ bảy đó a."
Quan Nguyệt không biết vô ý hay cố tình mà nhắc nhở một câu.
"Để ngày mai anh qua tìm em nha, có được không, Quan Quan?"
"Hì hì, nhìn anh như vậy, em liền miễn cưỡng đáp ứng vậy."
"Được."
...
Cúp điện thoại.
Không đến một hồi, Lục Dương đã nhận được tin nhắn của Quan Nguyệt, là một chuỗi dãy số, không cần nhìn Lục Dương cũng biết đây là số điện thoại của Vương Khánh Huy rồi.
Lục Dương đối với Vương Khánh Huy cũng không thích lắm.
Gia hỏa này nhìn qua là biết nói dối thành quen, hơn nữa còn là Phản Cốt
(Phản cốt-Fangguzai- là người bất chất tất cả từ gia đình đến người thân để đạt được mục đích- Châm ngôn của bọn họ là Bán cả gia đình nếu được giá)
Nhưng Lục Dương không thừa nhận không được, ở dưới xã hội này, loại người này lăn lộn thường dễ dàng trở mình, kiếp trước tuy chưa từng tiếp xúc quá, nhưng Lục Dương đoán, gia hỏa này đại khái cũng thuộc loại thành công.
Xã hội chính là như vậy.
Nếu như cần cù mà có thể làm giàu, thì mấy người nông dân bán mặt cho đất, bán lưng cho trời đã là phú ông trăm vạn.
Sát Nhân Phóng Hỏa Kim Yêu Đái, Tu Kiều Bổ Lộ Vô Thi Hài
(Làm chuyện xấu thì lại đại phú đại quý, làm người tốt thì chết đi cũng không còn thi hài)
Tưa xưa đến nay, đều là như thế.
Do dự một lát.
Lục Dương sao chép dãy số, rồi gọi tới.
Dù sao Quan Nguyệt cùng Trương Yến cũng là bạn cùng phòng, không thể bởi vì chuyện nho nhỏ này lại sinh ra mâu thuẫn được, hơn nữa Lục Dương cũng có chút tò mò, vì sao Vương Khánh Huy lại gấp gáp tìm mình như vậy.
"Ai vậy?"
Giọng nói truyền đến bên kia đúng là của Vương Khánh Huy.
"Ta là Lục Dương."
Lục Dương ho một tiếng.
Nghe được người gọi là Lục Dương, Vương Khánh Huy lập tức chuyển thái độ, nói ra: "Hóa ra là Lục ca, xấu hổ quá, làm phiền cậu tự mình gọi tới rồi...."
"Không có việc gì, không có việc gì, đều là bằng hữu mà, nghe nói ngươi tìm ta có việc."
Lục Dương mỉm cười nói.
"Lục ca, cũng sắp trưa rồi, tôi có thể mời cậu ăn bữa trưa được không? chúng ta vừa ăn vừa nói, có một số việc, nói ở trong điện thoại không rõ."
"Hiện tại cũng có chút muộn rồi, để hôm khác đi."
"Không muộn, không muộn, tôi đang ở ngay tại trường học của cậu, chỗ Tây Môn, cậu đi ra là được, còn có một người bạn ở đây nữa, cũng là sinh viên trường..."
"À, vậy sao, được rồi."
"Tôi đang ở quán Dapanji của lão Trương, đanh định kêu món ăn đây, Lục ca có ăn kiêng gì không?"
"Không có."
"Vậy được, đợi lát nữa gặp."
Cúp điện thoại.
Lục Dương khẽ nhíu mày.
Vương Khánh Huy vậy mà chạy đến trường học của hắn.
Gia hỏa này, rốt cuộc muốn cái gì đây.
Bất quá.
Chưa có gặp mặt, Lục Dương cũng không biết ý tưởng của Vương Khánh Huy.
(Dapanji- Một mân đầy thịt gà)
Bạn cần đăng nhập để bình luận