Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 378: Con Đường Của Lâm Viện Viện (2)

Lục Dương đi đến tủ lạnh tìm tìm.
Không nghĩ tới lại có một bó rau cần tây.
Tuy lá hơi khô, những chỗ khác vẫn bình thường.
Trần Thu Nguyệt nhìn thoáng qua nói ra: "Em mới mua vài ngày trước đấy, nhìn qua vẫn chưa có hỏng."
"Đặt ở tủ lạnh thì không có vấn đề gì đâu."
Lục Dương đem rau cần tây lấy ra.
Từ Thi vén tay áo lên, tới hỗ trợ Lục Dương rửa rau, giống như mấy tiểu nha đầu trong gia đình giàu có vậy, tay chân rất linh hoạt, mấu chốt nhất là biết nhìn, điểm ấy Trần Thu Nguyệt còn kém rất nhiều.
Lại ở trong tủ lạnh lấy ra hai cái đùi gà, hai cái đùi này rất lớn, không giống như mấy cái đùi mua ngoài chợ, Lục Dương còn tìm được một quả khoai tây, kiểm tra một chút, cũng không có đốm xanh nào, cũng chưa mọc mầm, có thể ăn.
Trong tủ lạnh cũng chỉ có những thứ này.
Dù sao tháng này Lục Dương cũng rất ít khi tới đây.
Trần Thu Nguyệt dù tới mấy lần, nhưng tay nghề làm đồ ăn lại là dấu chấm hỏi, vì vậy trên cơ bản cũng sẽ không mua thực phẩm, có đôi khi chỉ mua ít rau củ, về để nấu mi tôm hay xào ăn.
"Hôm nay làm món gà hầm khoai tây, rau cần tây xào."
Tủ lạnh đã trống rỗng, cũng chỉ làm được mấy món này thôi.
"Được, vừa vặn chúng ta sử lý hết đi, ngày mai em đi chợ mua thêm thực ăn mang về cất vào."
Trần Thu Nguyệt nói ra, nàng cũng sẵn tay áo tham gia náo nhiệt, hỗ trợ Từ Thi gọt vỏ khoai tây.
Dưới sự nỗ lực của ba ngươi.
Rất nhanh.
Hai món ăn đã làm xong.
Một nồi đùi gà hầm với khoai tây, nhìn qua bắt mắt không thôi, hai cái đùi này cũng rất to, nên Lục Dương làm được một tô đầy, đủ cho bốn người ăn, Lục Dương còn để vài trái ớt lên cho thêm đẹp mắt, còn có một dĩa rau cần xào tỏi, nhìn qua đã rất muốn ăn.
"Ăn đi, sao lại không động đũa thế kia."
Lục Dương cầm lấy chiếc đũa.
Trần Thu Nguyệt cản lại, nói ra: "Đợi một tí, để em chụp ảnh lại đã."
"Tách tách."
Trần Thu Nguyệt chụp mấy tấm hình.
Từ Thi lấy điện thoại ra nhìn, sau đó liền từ bỏ, nàng vẫn dùng điện thoại thế hệ cũ, mặt dù có chức năng chụp ảnh, nhưng cũng không rõ ràng, thấy vậy, Trần Thu Nguyệt nói ra:" Chờ lát nữa ta đem ảnh chụp gửi cho ngươi."
"Được."
Từ Thi nhẹ gật đầu.
Thấy mấy nàng đã chụp ảnh xong, Lục Dương mới gắp lên một miếng thịt gà, cho vào trong miệng, miếng thịt này được hầm thơi gian dài, nên mùi vị cũng không tệ, thịt mềm, thơm ngọt....
Tuy tay nghề nấu ăn của hắn kém xa với các đầu bếp khách sạn, nhưng so với mấy nhà hằng ngoài đường thì vẫn đủ sài, với lại ăn món ăn mình nấu, cũng là một loại hưởng thụ.
Trần Thu Nguyệt cũng rất hưởng thụ.
Dù sao món ăn cũng do Lục Dương làm, hơn nữa mùi vị còn rất ngon.
Bên này ba người đang ăn món ngon.
Còn bên phía ký túc xá nữ sinh khu ba.
Lâm Viện Viện đau khổ đang đợi mì tôm nở.
Bởi vì cuộc hẹn buổi tối, nên Lâm Viện Viện quên mất ăn cơm, trở lại ký túc xá thì đã đói bụng rồi, cũng may Tống Giai có mì gói, Lâm Viện Viện chỉ còn cách xuống tầng một mượn nước sôi, mới đem mì nấu được.
Lâm Viện Viện nhìn điện thoại, đợi hết thời gian.
Sau khi hết ba phút.
Nàng mở nắp mì đang đậy trên tô mì ra, mở nắp xong, một cỗ nhiệt khí từ từ bay ra.,
Mặc dù chỉ là mì tôm, nhưng gửi được mùi vị, vẫn để cho Lâm Viện Viện nuốt nước miếng vài cái...Bạch Thịnh ở một bên nhịn không được, nói ra: "Lâm Viện Viện, ăn mì tôm sao?"
"Bạch Thịnh tỷ, ngươi không biết ta đói như thế nào đâu, trưa nay ta ăn có một chút, buổi chiều thì quên ăn luôn." Lâm Viện Viện vừa hút mì tôm vừa nói.
Bạch Thịnh đem áo quần cất vào tủ, quay đầu nói: "Đáng đời, ai bảo ngươi toàn lo chuyện linh tinh, Tống Giai còn chưa để ý, ngươi đã chạy đi dò xét Lục Dương rồi."
Vừa mới trở lại phòng, Tống Giai cũng kể chuyện này cho nàng biết.
Lâm Viện Viện có chút không cam lòng nói: "Tuy rằng ta không nhìn thấy Lục Dương, nhưng có thể chắc chắn, chuyện này nhất định do hắn làm ra, trừ hắn ra, không có người lại chơi mất dạy như vậy, dám đem một cô nương xinh đẹp nhốt ở trong phòng học tối thui, nếu không phải ta học y, lá gan lớn hơn nhiều, đoán không chừng đã bị hắn dọa cho điên rồi, hắn quả thật là cặn bã mà."
Tống Giai nằm trên giường, cầm lấy một quyển sách đọc, nếu như nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện, quyển sách này chính là sách mới của Lục Dương, Đả Canh Nhân.
Đem sách đặt qua một bên, Tống Giai quay đầu lại nhìn Bạch Thịnh nói ra: "Hôm nay Lâm Viện Viện khiến ta tức chết mất thôi, ta nửa đêm nửa hôm chạy đến khoa máy tinh cứu nàng, ai ngờ nàng lại ấy oán trả ơn, còn giả thần giả quỷ, hù dọa ta một phen."
Tống Giai kể nốt đoạn sau ra.
Bạch Thịnh nói ra: "Cũng may đó là ngươi, nếu Lâm Viện Viện làm vậy với ta, đoán không chừng ta đã cho nàng một quyền rồi, chắc khi đó mặt nàng phải sưng lên vài ngày."
Lâm Viện Viện nghe được, thè lưỡi, lẩm bẩm kêu bạo lực.
Một tô mi tôm cũng không nhiều, Lâm Viện Viện chỉ cần vài miếng đã ăn xong.
Sau khi ăn xong, nàng vẫn chưa thỏa mãn, đem toàn bộ nước canh húp hết vào bụng, dù sao cũng đói từ trưa đến giờ rồi.
Đem mấy miếng cà rốt nhỏ còn lại bỏ vào trong miệng, Lâm Viện Viện nói ra: "Sự thật đã chứng minh, Lục Dương chính là cặn bã, do hắn nhìn thấy ta, nên mới không dám xuất hiện, còn âm thầm trả thù."
Lâm Viện Viện cũng không ngốc.
Sự tình hôm nay quá kỳ lạ.
Khẳng định Lục Dương chắc chắn có liên quan đến.
Tống Giai nói ra: "Không phải đoạn nhắn tin của ngươi với Lục Dương bị Nhu ty nghiên cứu qua rồi sao? Nhu tỷ không phải còn nói cách nói chuyện của ngươi có vấn đề, bị Lục Dương đoán được, nên hắn mới biết ai là người bày ra trò đùa dai này, chứ thực chất cũng không phải đi hẹn hò."
"Hừ, hắn giúp đại bá Nhu tỷ bán nhiều sách như vậy, tất nhiên Lý Nhu phải nói tốt cho hắn rồi."
Lâm Viện Viện tức giận, nàng có một loại cảm giác, thế nhân đều say chỉ có mình nàng tỉnh.
Một cái phòng đã bị Lục Dương mua chuộc.
Nàng ngay cả một đồng minh cũng không có.
Con đường chống lại Lục Dương của nàng, đã định trước rất nhiều khó khăn cùng cô độc, nhưng Lâm Viện Viện sẽ không bao giờ bỏ cuộc, bởi vì nàng tin chắc, sớm có một ngày, ánh sáng sẽ phá tan bóng tối, lộ ra toàn bộ sự thật của Lục Cặn Bã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận