Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 814: Giao Dịch Ngầm (2)

Gửi xong tin nhắn, Lục Dương nhúc nhích cái eo, nhìn ba người đánh bài xung quanh, nói ra: "Các ngươi chơi tiếp đi, ta ra ngoài một chút."
Bên phía nhà trọ giáo viên, Lữ Tiểu Bạch lặng lẽ mở ra cửa phòng, thấy phòng khách không có ai, nàng lặng lẽ chạy ra ngoài.
...
Văn phòng tầng bảy.
Mới từ cửa bước vào, ánh mắt của Lữ Tiểu Bạch đã nhìn chằm chằm vào hộp điện thoại trên bàn làm việc.
Vẫn còn nguyên seal đấy, chưa có mở ra.
"Thế nào, iphone4s, mẫu mới nhất năm nay đấy."
"Tốt, cảm ơn dượng."
Lữ Tiểu Bạch thò tay muốn cầm đi, nhưng bị Lục Dương vỗ một cái, ăn đau, Lữ Tiểu Bạch thu tay lại, nước mặt ngập to nhìn Lục Dương, ủy khuất nói: "Dương, không phải nói điện thoại cho cháu sao?"
"Trước tiên nói chuyện đã, ngươi muốn điện thoại làm gì?"
Lục Dương hỏi.
Tiểu hài tử nhỏ như vậy, nếu như là yêu sớm, hắn tuyệt đối sẽ không đưa cho nàng.
"Đọc tiểu thuyết, xem video..."
Lữ Tiểu Bạch vội vàng giải thích nói.
"Cháu cam đoan sẽ không làm chậm trễ việc học."
Nói xong còn thề cam đoan.
Lục Dương không nghe nàng thề thốt, lên sơ trung dùng điện thoại đọc tiểu thuyết, không chậm trễ học tập mới lạ, Lục Dương chưa thấy ai trầm mê đọc tiểu thuyết mà có thành tích tốt cả.
"Đừng giả bộ, cô ngươi đã nói với ta rồi, thành kích của ngươi ở trong lớp đếm ngược, chậm trễ cái gì." Lục Dương không chút lưu tình vạch mặt.
"Đúng vậy a, đúng vậy a."
Lữ Tiểu Bạch không cho là nhục, ngược lại còn lấy làm vinh quang, nàng nói ra: "Dù sao thành tích của cháu cũng không tốt, học tập không có ý nghĩa, vì vậy, dượng nhanh cho cháu điện thoại đi."
Nhìn bộ dạng gấp gáp, Lục Dương nhịn không được vui vẻ, gia đình họ Lữ đền là cao sinh-học bá, như thế nào đến đời Lữ Tiểu Bạch lại biến thành học bã! Phú quý không quá ba đời, thông mình không cách nào di truyền đến đời thứ ba?
Bất quá, cũng không phải như vậy, Lữ Tiểu Bạch tuyệt đối cũng rất thông minh, chỉ là không muốn học tập mà thôi.
Lục Dương ho một tiếng, nói ra: "Muốn lấy điện thoại cũng được, nhưng chỉ với một tin tức còn chưa đủ, bởi vì không có biện pháp ngăn cản dì nhỏ của ngươi đi xem mắt, vì vậy..."
"Vì vậy phải khiến cho buổi xem mắt thất bại đúng không."
Lữ Tiểu Bạch vội vàng nói.
Vừa khen nàng thông minh, nàng đã nói ra đáp án.
"Không sai, đúng vậy."
Lục Dương gật đầu.
Lữ Tiểu Bạch suy tư một hồi, nói ra: 'Dượng, không phải cháu không muốn giúp, mà chuyện dì nhỏ đi xem mắt, là do gia gia cùng nãi nãi cưỡng chế yêu cầu, muốn ngăn lại rất khó, hơn nữa, vị thúc thúc kia còn là động sự của ba ba cháu...vì vậy..."
"Cho thêm điều kiện?"
Lục Dương nói ra.
Ánh mắt Lữ Tiểu Bạch đảo vòng vòng, vội vàng nhẹ gật đầu, nói ra: "Đúng đúng đúng, đây là ý cháu."
Lục Dương đẩy hộp điện thoại sang một bên, sau đó nói: "Nếu có thể đem sự tình này phá hư, ta cho ngươi thêm một cái PS 3."
Lữ Tiểu Bạch kích động gật đầu liên tục.
Iphone 4s còn có PS3, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, Lữ Tiểu Bạch nàng là học sinh sáng nhất trường rồi.
Quả nhiên.
Vẫn là dượng thích nhất, dì nhỏ quá keo kiệt.
Hai người thương lượng chi tiết, Lữ Tiểu Bạch vui vẻ cầm điện thoại rời đi.
....
Buổi chiều, năm rưỡi.
Lữ mẫu tiếp một cuộc gọi, liền bắt đầu thúc giục Lữ Tiểu Vũ đi ra ngoài.
Vì phòng ngừa con gái đột nhiên chạy, Lữ mẫu còn gọi điện cho con trai, trực tiếp hẹn gặp mặt ăn tối.
Địa điểm ngay tại nhà hàng Tây.
Cuộc điện vừa rồi, chính là do ca ca của Lữ Tiểu Vũ gọi tới, nói đối phương đã đến nơi.
Lữ Tiểu Vũ tuy rằng không tình nguyện lắm, nhưng dưới sự bức bách của mẹ, cũng chỉ có thể đi gặp mặt một lần.
Đầu tiên là ứng phó với cha mẹ, thứ hai cũng cho đối phương biết mình tạm thời không có ý tưởng yêu đương.
Bên trong nhà hàng Tây vắng vẻ.
Tuy là đến thời gian cơm nước, nhưng trong tiệm hầu như không có ai, đệ tử đều đã nghỉ, nơi đây tự nhiên cũng vắng vẻ, hai ngày nữa công nhân viên chức sẽ rời đi, lúc đó nhà hàng cũng đóng cửa.
Lữ Tiểu Vũ đi vào nhà hàng.
"Xin chào, đi mấy người."
Tiểu nha đầu Tú Tú ở quầy thu ngân nhìn thấy Lữ Tiểu Vũ, cảm thấy có chút quen mắt.
"Có người đặt chỗ rồi."
Lữ Tiểu Vũ ở nhà hàng nhìn nhìn.
Ở gần chính giữa bức tường màu đen có một nam nhân mặc áo dạ len đứng lên, nếu đoán không sai, đây chính là đồng sự của ca ca, cũng là đối tượng nàng xem mắt hôm nay.
Lữ Tiểu Vũ có chút khẩn trương.
Người này cũng quá soái rồi.
Lão ca không có lừa nàng.
Nam nhân ở trên người Lữ Tiểu Vũ đánh giá một phen, cười cười, nói ra: " Ngươi là muội muội của Lữ Kiến Tân phải không, xin chào, ta là Trương Hạo."
"A, ta là Lữ Tiểu Vũ, xin chào, xin chào."
Nhẹ nhàng nắm tay, Lữ Tiểu Vũ ngồi xuống đối điện.
"Phục vụ."
Trương Hạo kêu một tiếng.
Đợi đến lúc nhân viên đi tới, hắn cầm lấy menu, nhìn về phía Lữ Tiểu Vũ hỏi: "Ngươi muốn ăn gì đây?"
"Ăn gì cũng được."
Lữ Tiểu Vũ nói ra.
Trương Hạo cũng không nhiều lời, nhìn nhìn menu, sau đó gọi vài món thức ăn, Lữ Tiểu Vũ ở một bên nghe, mấy món Trương Hạo kêu đều là đô nàng không thích ăn...
Sau khi kêu năm sáu món, Trương Hạo mới thu hồi lại menu, lại hỏi: "Uống gì không?"
"Có cà phê không?"
Lữ Tiểu Vũ hỏi.
"Xấu hổ quá, cà phê không có, có rượu Tuyết Bích.."
"Vậy khỏi đi."
Lữ Tiểu Vũ lắc đầu.
Thấy nhân viên phục vụ rời đi, Trương Hạo đem menu đặt sang một bên, cười nhạt nói: "Nhà hàng này thật biết điều, đến cà phê cũng không có...."
"Mở nhà hàng ở trường đại học, không phá sản mới lạ, có mấy người ăn đâu."
Lữ Tiểu Vũ cũng sớm thành thói quen.
"Cũng là..."
Trương Hạo cươi cười, nói ra: "Trước chúng ta giới thiệu lẫn nhau một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận